Bạn đang đọc Chí Tôn Chiến Thần – Chương 506: Bữa Tối Mang Ý Nghĩa Khác
Sáng sớm, Giang Sách một mình đi đến khách sạn sang trọng nhất ở khu Giang Nam, đặt một phòng bao lớn tầm hai mươi người.
Đồng thời, sắp xếp đầu bếp bắt tay vào chuẩn bị món ăn.
Hôm nay anh quyết định làm một số chuyện.
Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Mộc Dương Nhất.
“A lô, lão đại, anh có chuyện gì muốn căn dặn em à?”
Giang Sách im lặng một hồi mới trầm giọng nói: “Em giúp anh gọi người đứng đầu các bộ phận đến đây, lát nữa anh sẽ gửi vị trí cụ thể cho em.”
Mộc Dương Nhất giật mình: “Lão đại, anh đang định làm gì thế?”
Giang Sách thở dài.
“Anh đã tới khu Giang Nam lâu như vậy, nhưng chưa từng xuất hiện công khai, bây giờ đã đến lúc lộ mặt để sắp xếp một số công việc rồi.”
Nghe xong, Mộc Dương Nhất liền cảm thấy không ổn, anh ta đã đi theo Giang Sách nhiều năm như vậy, nên hiểu rõ tính khí của Giang Sách.
“Lão đại, có phải anh…!định không làm nữa đúng không?”
Giang Sách cười ha hả: “Vẫn là em hiểu rõ anh.”
“Không phải, lão đại, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vị trí tổng phụ trách khu Giang Nam này, vậy mà anh nói không làm là không làm nữa ư? Cấp trên sẽ không đồng ý đâu?”
Giang Sách nói: “Trước đây, anh chỉ nói tạm thời tiếp nhận chức vụ, để ổn định tình hình khu vực Giang Nam, sau đó sẽ sang tay.
Bây giờ khu Giang Nam đã được quản lý ổn thỏa rồi, anh cũng muốn quay về cuộc sống bình thường, sống một cuộc đời đơn giản.
Chẳng lẽ bọn họ không thể thỏa mãn yêu cầu này của anh ư?”
Mộc Dương Nhất nói: “Em cũng không quan tâm nhiều như vậy, dù gì lão đại đi đâu em đi đấy, em sẽ mãi mãi đi theo lão đại.”
Giang Sách khẽ cười nói: “Được rồi, em mau hẹn người tới đây giúp anh đi.
Hôm nay anh phải sắp xếp ổn thỏa mọi công việc để chuẩn bị về hưu.”
“Được, em sẽ liên hệ với người đứng đầu các bộ phận ngay.”
Anh đang định cúp máy thì Giang Sách lại bổ sung một câu: “Lần này phải nói rõ là Giang Sách – tổng phụ trách khu vực Giang Nam, mời bọn họ đến dự một bữa.”
“Được, em bảo đảm sẽ nói cực kỳ rõ ràng.”
Sau khi căn dặn mọi chuyện, Giang Sách mới cúp điện thoại.
Anh dựa lưng vào ghế, nghĩ đến ngày tháng quay về khu Giang Nam, mình đã làm rất nhiều việc, bây giờ đã đến lúc buông tay giao cho người mới xử lý rồi.
Đợi sau khi anh hoàn thành một số công việc cuối cùng, anh sẽ yên tâm ở nhà với vợ.
Trong năm năm đi lính, anh đã nợ Đinh Mộng Nghiên quá nhiều, cần phải có thời gian để bù đắp.
Trong lúc anh đang nghĩ ngợi, cửa phòng bao đột nhiên bị người khác mở ra.
Giang Sách sửng sốt, nhanh như vậy đã có người đến rồi ư?
Không thể nào, anh vừa mới cúp điện thoại, cho dù Mộc Dương Nhất có hiệu suất làm việc cao đến đâu, cũng không thể nào gọi người đến nhanh như vậy được.
Anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông vạm vỡ đang bước vào.
Không phải người đứng đầu các bộ phận, cũng không phải là nhân viên phục vụ.
Giang Sách cau mày hỏi: “Anh tìm ai?”
Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm Giang Sách một lát, lạnh lùng hỏi: “Anh là Giang Sách đúng không?”
Với giọng điệu và bộ dạng này, chỉ có thể là kẻ thù.
Giang Sách cũng lạnh lùng đáp: “Hôm nay tôi không có mời khách, người không liên quan mau cút ra khỏi đây.”
Người đàn ông vạm vỡ bật cười.
“Nhãi con, giọng điệu thật ngông cuồng.”
“Bữa ăn hôm nay của anh đã bị hủy, anh mau đi theo tôi một chuyến.”
Dứt lời, anh ta định đi tới túm lấy cánh tay của Giang Sách, nhìn bộ dạng này thì biết bình thường đã quen bắt nạt người khác, hoàn toàn không xem người khác là người, chuẩn bị giữ chặt Giang Sách lôi đi.
Nhưng rõ ràng anh ta đã lãng quên sức chiến đấu của Giang Sách.
Đã lâu lắm rồi Giang Sách không ra tay đánh một trận, nhưng không có nghĩa là anh không còn biết đánh nhau nữa.
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa kịp vươn tay tới, Giang Sách đã ngồi dậy nhấc chân lên rất cao, đạp thẳng vào cằm của người đàn ông vạm vỡ.
Người đàn ông vạm vỡ bị đá trúng, cả người bay thẳng ra ngoài, ngã phịch xuống sàn, đập đầu vào chân ghế.
Nhất thời máu tươi chảy ra, cả người bất tỉnh.
Giang Sách tỉnh bơ ngồi ở đó, tay cầm tách trà, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Chẳng mấy chốc, lại có một người nữa đi vào.
Lần này là một ông lão, tóc bạc trắng, mặc quần áo bình dân, vừa nhìn là biết không phải là người bình thường.
Ông lão liếc nhìn người đàn ông vạm vỡ đang nằm dưới sàn, vuốt râu nói: “Cũng giỏi võ đấy!”
Giang Sách liếc nhìn ông ta: “Hình như chúng ta không quen nhau đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ông có thể đi được rồi, hôm nay tôi đã hẹn một bữa cơm, nhưng không có mời ông.”
Ông lão cười khẩy: “Tôi mặc kệ hôm nay cậu đã hẹn ai, cũng không được ăn, mà phải đi theo tôi một chuyến.”
Giang Sách sửng sốt: “Ồ? Ông cũng mạnh miệng đấy!”
Ông lão ngẩng đầu, cực kỳ khinh bỉ nói: “Mạnh miệng ư? Ha ha, lời nói của người nhà họ Triệu có được coi là mạnh miệng hay không?”
Nhà họ Triệu ư?
Giang Sách khẽ cau mày hỏi: “Nhà họ Triệu nào?”
“Còn có thể là nhà họ Triệu nào nữa?”
Ông lão khinh bỉ nhìn Giang Sách: “Sao thế, chẳng lẽ ngay cả nhà họ Triệu ở thủ đô mà cậu cũng không biết ư?”
Nhà họ Triệu ở thủ đô ư?
Ha ha, Giang Sách không những không nổi giận mà còn cười, anh không ngờ mình lại trêu chọc nhân vật ghê gớm như vậy.
Anh hỏi: “Nhà họ Triệu ở tận thủ đô xa xôi thì liên quan gì đến khu Giang Nam?”
Ông lão cười gằn: “Việc này cần cậu quản à? Thế lực của nhà họ Triệu rải khắp cả nước, nên việc có chút người ở khu vực Giang Nam cũng chẳng có gì lạ.”
Quả thật chẳng có gì lạ.
Với mạng lưới khổng lồ của nhà họ Triệu ở thủ đô, thì việc có một số người ở khu Giang Nam cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng…
Giang Sách vô cùng tò mò hỏi: “Hình như tôi không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Triệu đúng không? Tại sao người nhà họ Triệu lại đột ngột tìm đến cửa? Hơn nữa còn đến với thái độ không tốt.”
Quả thật, Giang Sách cũng nghi hoặc.
Đang yên đang lành, tại sao anh lại đắc tội với nhà họ Triệu cơ chứ?
Trong danh sách kẻ thù của anh, hình như chưa từng xuất hiện nhà họ Triệu.
Ông lão nói: “Cậu đã đắc tội với nhà họ Triệu như thế nào không quan trọng, mà quan trọng là cậu đã đắc tội với nhà họ Triệu.
Cậu mau đi theo tôi một chuyến.
Nếu cậu biểu hiện tốt, có lẽ tôi vẫn có thể giữ lại một cỗ thi thể.”
Những lời này thật tàn nhẫn.
Nhưng Giang Sách lại khẽ cười, xua tay với ông lão: “Nếu là bình thường tôi sẽ đi, nhưng hôm nay tôi thật sự không rảnh.
Khách của tôi đều không phải là người nhàn rỗi, nên tôi không thể chậm trễ.”
“Nếu nhà họ Triệu thật sự có lòng, vậy thì hẹn trước với tôi đi, tôi sẽ sắp xếp lịch trình, đợi khi nào thích hợp sẽ đi qua đó.”
Nghe đến đây, ông lão tức đến mức thở phì phò.
Bình thường người khác nghe thấy ba từ nhà họ Triệu đã sợ chết khiếp, răm rắp đi theo, nhưng dường như Giang Sách hoàn toàn không để nhà họ Triệu vào mắt.
“Thật vô lý!”
Ông lão giận dữ: “Nhãi con, cậu thật sự cho rằng tôi tới đây để mời cậu à?”
“Rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt.
Người đâu, mau trói thằng này lại đưa đến biệt thự nhà họ Triệu.”
Nhất thời bảy tám tên côn đồ xông vào, nhìn thế trận đã chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát.
Ông lão cau mày: “Tại sao cảnh sát lại đến đây?”
Nhất thời, ông ta cười khẩy nói với Giang Sách: “Nhóc con, cậu tưởng báo cảnh sát thì có thể thoát khỏi kiếp nạn à? Tôi nói cho cậu biết, cho dù cảnh sát đến, chúng tôi cũng có thể dẫn cậu đi trước mặt cảnh sát.”
Giang Sách tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: “Tôi không tin.”.