Bạn đang đọc Chí Tôn Chiến Thần – Chương 17: Buổi Lễ Bái Tế
Thời gian năm ngày nháy mắt liền trôi qua.
Sáng nay Đinh Mộng Nghiên đã dậy rất sớm, mặc lên người một bộ tây trang màu đen.
Dù sao cũng là đi dự buổi lễ bái tế, cũng nên ăn mặc đàng hoàng một chút không thể mặc đồ quá tùy tiện được.
Khi cô ra khỏi phòng thì phát hiện Giang Sách đã không có ở nhà, gọi điện thoại cho anh cũng không ai nghe máy, làm cô cảm giác hơi nghi ngờ.
Ra tới phòng khách thì cô đã thấy bữa sáng đầy dinh dưỡng được chuẩn bị sẵn đặt trên bàn.
Đinh Mộng Nghiên vừa ngồi xuống bàn ăn sáng vừa cầm tờ giấy Giang Sách để lại trên bàn lên đọc: Anh đã chuẩn bị xe đón em rồi, đúng mười giờ sáng sẽ đến.
Sách.
Cô mỉm cười, anh thật đúng là thấu hiểu lòng người.
Lúc này Đinh Khải Sơn cũng thức dậy ra tới phòng khách: “Mộng Nghiên, con thật sự muốn đi theo Giang Sách cùng nhau làm bậy sao?”
Đinh Mộng Nghiên nhíu mày: “Như thế nào là làm bậy? Giang Sách không nên đi bái tế cho em trai đã mất của mình sao?”
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: “Ba cũng chưa nói là không nên, chỉ là cần phải xem lại hoàn cảnh bây giờ.
Ba cũng đã nghe người ta nói lại, buổi sáng hôm nay công đoạn phá bỏ và di dời ở ven bờ sông Tây Giang sẽ hoàn thành, mộ của Giang Mạch chắc chắn là không giữ được.
Lúc này Giang Sách chạy tới đó khẳng định sẽ bị mất mặt.
Mộng Nghiên, lần này con nghe lời ba đi, đừng đi tới đó.”
“Ba cứ yên tâm đi trong lòng con biết rõ.”
Đinh Khải Sơn thở dài: “Quên đi, ba đi làm đây, con có việc gì thì gọi điện thoại cho ba.”
Ông cầm lấy cặp táp đi ra cửa lớn, được nửa đường thì dừng lại, xoay người nói: “Mộng Nghiên, lúc trước ba một hai gả con cho Giang Sách, là ba sai rồi.
Nếu con cảm thấy Giang Sách không đáng tin cậy, muốn ly hôn để tái giá thì cứ việc nói ra đừng giấu ở trong lòng, cứ nói với ba, ba sẽ cố gắng hết sức để giúp con, coi như là ba bồi thường lại cho con.”
Đinh Mộng Nghiên sửng sốt.
Giang Sách của hiện tại cái gì cũng không có, ngay cả việc cơ bản nhất là cơm ăn áo mặc hàng ngày anh cũng không lo được, đều phải dựa vào nhà họ Đinh nuôi dưỡng.
Nếu đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào khác, có lẽ họ đều không thể chấp nhận được một người chồng vô dụng như vậy.
Ly hôn là lựa chọn tốt nhất.
Đinh Mộng Nghiên nhớ tới lời hứa hẹn mà Giang Sách đã nói với cô, nhớ tới lòng tin cô dành cho Giang Sách, nhớ tới khoảng thời gian vui vẻ mà cô đã trải qua cùng Giang Sách trong hai ngày này.
Cô quyết định sẽ cho Giang Sách một cơ hội.
“Ba, con tạm thời cũng chưa nghĩ tới việc sẽ ly hôn.”
“Con vẫn hy vọng mình có thể tiếp tục ở bên cạnh anh ấy.”
“Ít nhất tình hình bây giờ là như vậy.”
Đinh Khải Sơn bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, Mộng Nghiên khi nào con đổi ý thì cứ nói với ba, bất cứ lúc nào cũng được, được chứ?”
“Dạ.”
“Vậy con từ từ ăn đi, ba đi làm trước đây.”
Chân trước Đinh Khải Sơn vừa mới lên xe rời đi thì sau lưng liền xuất hiện một chiếc Audi màu đen dừng lại trước cửa nhà họ Đinh.
Một người đàn ông cao to bước xuống khỏi xe.
“Xin hỏi anh tìm ai?” Đinh Mộng Nghiên đi tới trước hỏi.
Người đàn ông cúi chào thật sâu, tươi cười nói: “Chào cô Đinh, tôi tên là Thiên Bình, ông trùm à không Giang Sách là đồng đội của tôi, anh ta nhờ tôi đón cô tới dự buổi lễ bái tế của cậu hai.”
“À anh chính là người Giang Sách đã sắp xếp?”
“Đúng vậy.”
“Vâng, vậy chúng ta đi thôi.”
Đinh Mộng Nghiên cũng không nghi ngờ gì, đóng cửa lại trực tiếp ngồi vào xe, Thiên Bình cung kính đóng cửa xe lại, sau đó lên xe khởi động rồi lái thẳng về hướng ven sông Tây Giang.
Trên bãi đất trống ven bờ sông Tây Giang đang đậu một chiếc xe việt dã màu trắng.
Hà Diệu Long cùng cháu trai Hà Gia Minh đang ngồi trên xe.
Một người thì đang hút thuốc một người thì đang nhìn phong cảnh bên sông.
Hà Gia Minh cười ha ha nói: “Chú hai, chú cũng quá tài đi, có thể làm cho bí thư Vương trong vòng năm ngày phá dỡ và di dời xong khu vực phụ cận bờ sông, nhưng có điều cháu không thể hiểu, tại sao lại không trực tiếp phá bỏ luôn phần mộ của Giang Mạch?”
Hà Diệu Long khinh thường nói: “Con không thể hiểu được.
Chú chính là muốn đợi tới thời điểm Giang Sách tới đây bái tế, ở ngay trước mặt anh ta, đào phần mộ của em trai anh ta! Cháu nghĩ xem đến lúc đó anh ta có khóc lóc cầu xin chú cũng không dừng lại, cảnh tượng đó có phải rất vui không?”
Hà Gia Minh gật đầu liên tục: “Vẫn là chú hai suy nghĩ chu đáo, mẹ nó chứ, cứ nhớ lại cảnh lúc trước bị con rùa Giang Sách kia đánh, là cháu lại muốn đánh chết anh ta ngay lập tức.
Nói đến việc này thì Hà Diệu Long lại liếc mắt qua nhìn Hà Gia Minh: “Giang Sách đã nhập ngũ nhiều năm nên thân thủ của anh ta rất tốt, lần này con có thể gọi thêm nhiều người đến, nhưng tốt nhất là đừng để lại bị anh ta đánh như lần trước.”
“Chú hai cứ yên tâm đi, lần này cháu kêu tới ba xe tải chở người còn chuẩn bị cả vũ khí! Cháu cũng không tin với thế lực của nhà họ Hà ở Tô Hàng này, chẳng lẽ còn không thể trị được một tên phế vật vừa mới xuất ngũ trở về?”
“Được, hôm nay nhất định phải dạy dỗ cho con rùa đen Giang Sách kia một bài học, để anh ta biết đắc tội với chúng ta thì sẽ có kết cục thảm như thế nào!”
Hai người đều bật cười ha ha, giống như đã thấy được hình ảnh Giang Sách bị họ dạy dỗ tới thảm thương khổ sở.
Mặc khác lúc này Đinh Mộng Nghiên đang được Thiên Bình đưa tới phần mộ ven sông của Giang Mạch.
Dọc đường đi cô đã thấy khu vực ven sông đều đã bị phong tỏa.
“Quả nhiên giống với những gì chị cả đã nói, toàn bộ bờ sông đều đã bị phong tỏa hết rồi, người ngoài không có cách nào để tới gần bờ sông.”
“Xem ra hôm nay đã không có cách nào để vào bái tế Giang Mạch.”
Đồng thời Đinh Mộng Nghiên cũng phát hiện ra lúc này trên đường không một bóng người, nhà họ Đinh trừ cô ra thì không có một ai tới.
Nhìn thấy cảnh này Đinh Mộng Nghiên cảm thấy có chút xót xa.
“Giang Sách chắc chắn sẽ rất buồn đúng không?”
“Xem ra hôm nay sẽ không có bao nhiêu người tham gia buổi lễ bái tế này.”
Cô đang tự đau buồn một mình thì bỗng nhiên Thiên Bình đạp mạnh chân phanh, chiếc xe chui qua một khe hở đi vào trong khu phong tỏa, hướng thẳng về phía phần mộ của Giang Mạch chạy tới.
Đinh Mộng Nghiên liền hoảng sợ: “Thiên Bình, anh đang làm gì vậy? Mau quay ra đi!”
Thiên Bình cười ha ha: “Sao có thể quay ra? Không phải chúng ta muốn tham gia buổi lễ bái tế sao, vậy không tới phần mộ muốn bái tế sao được?”
“Anh đừng có làm loạn, hôm nay là ngày phá bỏ và di dời cải tạo, tất cả chỗ này đều đã bị phong tỏa, người ngoài không được phép đi vào.
Anh cứ xông vào như vậy lỡ đâu bị phát hiện sẽ bị cảnh sát bắt đi điều tra đó.”
Thiên Bình càng cười to: “Cô Đinh cứ yên tâm đi, dù có cho bọn họ mười lá gan đi nữa, thì bọn họ cũng không dám bắt tôi đâu!”
Còn đang nói chuyện thì xe đã chạy tới bên cạnh ngôi mộ.
Thiên Bình bước xuống mở cửa xe, cung kính mời Đinh Mộng Nghiên bước ra.
Đinh Mộng Nghiên đưa mắt nhìn khắp nơi, thấy một bóng người cũng không có liền khẩn trương hỏi: “Giang Sách đâu?”
Thiên Bình đưa tay chỉ lên bầu trời: “Trên đó.”
Đinh Mộng Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời cũng không có gì.
“Ở đâu?”
“Ba, hai, một! Đến rồi.”
Ngay lúc này cô lập tức nghe thấy được tiếng động cơ của trực thăng đang gầm rú, từ xa có hơn chục chiếc trực thăng đang bay tới đây, phía sau mỗi chiếc trực thăng đều treo một tấm vải bố màu trắng dài mấy chục mét, dùng để tưởng niệm và thương tiếc cho người đã mất.
Những chiếc trực này còn đang kéo theo một chiếc du thuyền chở khách du lịch cỡ lớn, đang từ từ đi về phía này.
Mà Giang Sách thì đang đứng trên chiếc du thuyền, hai tay chắp ra sau lưng, ngạo nghễ đứng ở đó..