Bạn đang đọc Chí Tôn Chiến Thần – Chương 1: Chiến Thần Trở Về
Cuối thu.
Lá cây khô vàng rơi rụng xuống một bả vai rộng lớn.
Giang Sách đứng dưới tàng cây, nhìn về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
“Anh, bọn họ liên thủ tính kế hãm hại em, em không sống nổi nữa rồi.”
Hai tháng trước, vòng vốn của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng gặp sự cố không thể cứu vãn, chủ tịch Giang Mạch mang trên lưng món nợ lớn – 1,2 tỷ, buộc phải thế chấp công ty cho doanh nghiệp Thiên Đỉnh của Hà Diệu Long.
“Anh, em xin lỗi, em phải đi trước đây…”
Mười hai giờ khuya, Giang Mạch nhảy từ mái nhà xuống, chết tại chỗ.
Một người đẹp trai, tài giỏi nổi tiếng trong giới kinh doanh, vậy mà lại từ giã cõi đời như thế.
Người nào có đầu óc cũng có thể nhận ra được chắc chắn trong chuyện này có vấn đề, thương trường như chiến trường, Giang Mạch chính là vật hi sinh đáng thương.
Giữa con gió se se lạnh, Giang Sách hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời lấp lánh đầy sao.
“Mạch, xin lỗi, anh đã về trễ rồi.
Em yên tâm, tất cả những người hãm hại em, anh đều sẽ khiến bọn họ phải trả giá, chôn họ chung với em.”
Năm năm qua, Giang Sách đi đến vùng chiến loạn Tây Cảnh để tham gia quân ngũ.
Xuất phát điểm từ một binh sĩ tốt đen tốt đỏ, anh dũng mãnh giết địch, liên tiếp lập được rất nhiều chiến công, là Tu La chiến thần được người người ngưỡng mộ và kính trọng.
Bây giờ, anh đã trở về.
Trong màn đêm, có bóng dáng xuất hiện từ trong bóng tối, đưa cho Giang Sách một quyển sổ nhỏ màu xanh nhạt.
Người đó là Mộc Dương Nhất, người anh em đã cùng vào sinh ra tử, chinh chiến nơi sa trường với Giang Sách.
“Lão đại, là nhà họ Hà, anh cần gì phải tự mình động thủ chứ? Chỉ cần lão đại hạ lệnh, em đảm bảo trong vòng ba ngày, công ty Thiên Đỉnh và đám người Hà Diệu Long, tất cả đều sẽ biến mất sạch sẽ khỏi thế giới này.”
Giang Sách khẽ lắc đầu, “Có một số việc phải do chính tay anh giải quyết.”
“Em hiểu rồi.” Mộc Dương Nhất khẽ cúi đầu, sau đó rời đi nhanh như một cơn gió, không để lại chút dấu vết nào.
Giang Sách sửa sang lại quần áo, đi về phía Văn phòng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cách đó không xa.
Lúc anh sắp đi vào cửa, có một ông lão gầy gò, tay khoác theo một túi vải, lưng còng chân chậm, từ từ đi tới, do không để ý đường nên đã đụng phải Giang Sách.
“Xin lỗi.” Lúc ông lão ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Giang Sách, hai viền mắt ông lập tức ửng đỏ, ươn ướt: “Đại thiếu gia, cậu đã trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, chú Trình, tôi đã trở về.”
Trình Hải là nhân viên kỹ thuật kỳ cựu của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, từ nhỏ đã nhìn hai anh em nhà họ Giang lớn lên, đối với Giang Sách mà nói, ông ấy không chỉ là một thành viên trong công ty, ông ấy còn giống như một người trưởng bối thân thiết của anh.
Trình Hải nhìn Giang Sách một hồi, sau đó quay đầu liếc mắt về phía trụ sở công ty, sắc mặt tràn ngập sự thất vọng: “Đáng tiếc, cậu về trễ mất rồi.”
Lúc này, một chàng thanh niên có mái tóc nhuộm đỏ rực, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá đi tới.
“Lão già kia, ông còn đứng đó bần thần cái gì đấy? Tôi bảo ông thu dọn đồ đạc rồi cút đi ông không nghe thấy à? Ông còn không mau cút đi, có tin tôi bảo bố gọi người tới đánh ông không?”
Trình Hải liên tục gật đầu, “Dạ, dạ, tôi đi ngay, đi ngay.”
Bởi vì trong lòng vừa sốt ruột vừa khiếp sợ, cho nên cánh tay của Trình Hải run run, túi vải theo đó mà rơi xuống đất, đồ vật bên trong túi văng ra khắp xung quanh.
“Mẹ kiếp, lão già chết tiệt, ông dám làm bẩn địa bàn của tôi ư?”
Thanh niên tóc đỏ nhanh chân bước tới, sau đó tung một cước đạp vào bụng Trịnh Hải.
Một tiếng “bịch” thật lớn vang lên, Trình Hải vẫn an toàn đứng yên tại chỗ, ngược lại thanh niên tóc đỏ nằm sõng soài dưới nền đất cách đó năm mét.
Dáng người to lớn của Giang Sách đã chắn trước mặt Trình Hải.
“Mày, mày dám ra tay với tao? Mày biết tao là ai không?”
Đôi mắt lạnh lùng của Giang Sách liếc nhìn thanh niên tóc đỏ, anh bước tới, nhấc chân dẫm lên mặt anh ta: “Mày là ai?”
Trình Hải lại càng hoảng sợ, bước tới ngăn cản Giang Sách: “Đại thiếu gia, cậu đừng quá kích động, cậu ta là Hà Gia Minh, cháu trai của chủ tịch công ty, Hà Diệu Long, chúng ta không thể trêu vào đâu, mau đi nhanh thôi.”
“Muốn đi ư?”
Hà Gia Minh đứng dậy phủi ống tay áo, vung tay lên, lập tức có bảy tám tên vệ sĩ chạy ra, vây quanh hai người bọn họ.
“Hai người cho rằng có thể rời đi dễ dàng như vậy sao?”
Trình Hải sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy, vội vàng nói: “Giám đốc Hà, thực sự xin lỗi cậu, Đại thiếu gia vừa trở về nên không hiểu chuyện, có mắt mà không thấy thái sơn, tại đây tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu.”
“Xin lỗi?” Hà Gia Minh tiến lên vỗ nhẹ vào mặt của Trình Hải, “Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, vậy còn cần cảnh sát làm gì?”
“Người này, và cả lão già kia nữa, đánh đến chết cho tôi.
Không cần lưu tình, hậu quả thế nào tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Lên!”
Vài tên vệ sĩ cầm côn điện xông tới, Trình Hải sợ đến mức nước mắt phủ đầy mặt, “Đại thiếu gia, cậu gây họa rồi, chuyện này ngoài cậu ra thì còn có thể trách ai đây?”
Giang Sách khẽ lắc đầu, nhảy về phía trước một bước, chắn Trình Hải ở phía sau lưng mình.
Trước một Tu La chiến thần đã có kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm thì đám bảo vệ tép riu này có là gì cơ chứ?
Thời điểm đám nhân viên bảo vệ định cùng nhau xong lên, bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu bạc dừng lại ở trước cửa công ty Tẩm Mộng.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc âu phục bước tới.
Người này chính là chủ tịch đương nhiệm của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, Hà Diệu Long.
“Có chuyện gì thế?”
Mấy nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy Hà Diệu Long thì lập tức run sợ đứng nghiêm.
Hà Gia Minh lại gần nói: “Chú hai, có người gây sự, bọn cháu đang định dạy cho chúng một bài học, để chúng sáng mắt ra.”
“Hửm? Người nào lại to gan tới như vậy?”
Hà Diệu Long đi tới liếc nhìn, lập tức vui vẻ hẳn lên: “Ồ, đây không phải là Giang Sách sao? Nghe nói năm năm trước cậu đi lính, bặt vô âm tín, sao lại đột nhiên trở về thế này?”
Hà Diệu Long hướng về phía Hà Gia Minh nói: “Vị này chính là anh ruột của chủ tịch trước Tẩm Mộng.”
Trong lòng Hà Gia Minh thầm cười nhạt, chủ tịch trước, không phải là Giang Mạch sao? Cái tên phế vật gánh trên vai khoản nợ 1,2 tỷ, không chịu được nên buộc phải tự sát đó ư? Em là thằng phế vật, anh có thể tốt hơn bao nhiêu?
Hà Diệu Long cười ha hả nói: “Tất cả mọi người đều không phải người ngoài, chỉ là hiểu lầm mà thôi, đi, đi vào trong chúng ta uống hai chén hàn huyên.”
Nói rồi anh ta kéo Giang Sách về phía phòng khách.
Hà Gia Minh lạnh lẽo cười một cái, theo sát phía sau.
Trình Hải lo lắng nhìn theo bóng lưng Giang Sách đi vào bên trong, nhưng tiếc là ông không thể làm gì, ông hiểu con người Hà Diệu Long, mời Giang Sách vào trong nói chuyện chắc chắn không có thiện ý tốt đẹp gì.
“Đại thiếu gia, cậu nhớ phải cẩn thận, đừng để bản thân gặp chuyện không may!”
Bên trong công ty, Giang Sách theo Hà Diệu Long đi tới phòng khách.
Hôm nay là ngày công ty tổ chức cuộc họp hằng năm, tất cả nhân viên đều mặc trang phục chỉnh tề để dự họp, ai nấy đều rất đẹp đẽ, vàng bạc trang sức cũng mang hết lên người, trông vô cùng giống người ở tầng lớp thượng lưu.
Giang Mạch rời khỏi thế gian này vẫn chưa tới một tháng, bọn họ lại quên nhanh đến như vậy, thậm chí cuộc sống của họ còn thêm phần thú vị, hài lòng không gì sánh được.
Hà Diệu Long dẫn theo Giang Sách lên sân khấu, vỗ tay một cái, ý bảo mọi người trật tự.
Sau đó, anh ta hướng về phía micro, cười ha hả nói: “Mọi người, xin mọi người cho phép tôi làm phiền một phút, tôi muốn giới thiệu cho mọi người biết về người đặc biệt đang đứng bên cạnh tôi đây.
Người này chính là Giang Sách, anh của vị chủ tịch sợ chết, uất ức quá mà nhảy lầu tự sát Giang Mạch.”
Mọi người ở dưới sân khấu dùng ánh mắt như đang nhìn một cuộc vui, hướng về phía Giang Sách.
Hà Gia Minh là người cười tươi hơn cả, còn khởi xướng lên màn vỗ tay chào mừng..