Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 90: Kế Hoạch Nguy Hiểm
– Haha.
Lý Nhất Đồng nói xong lại nghe thấy tiếng cười của Hoàng Phủ Thiên, bất giác lại tiếp tục xù lông hét lên:
– Ngươi cười cái gì, cảm thấy lời ta nói buồn cười lắm sao?
– Xin lỗi, lời cô nói không buồn cười.
Nhưng nó ngây cơ tới cực điểm.
Hoàng Phủ Thiên thu hồi lại tiếng cười, rồi nghiêm túc nói:
– Dù cô có ở lại làm mồi thì cô nghĩ cô cầm cự được bao lâu, một khắc hay vài hơi thở? Cô tự đánh giá bản thân mình cao quá đấy.
Lời nói của Hoàng Phủ Thiên đâm chọc vào đúng chỗ hiểm của Lý Nhất Đồng, bên tai cô tiếp tục vang lên những lời không muốn nghe đó:
– Tên Tiêu Mục thân thể thật sự có liên quan tới Tiêu Vô Địch thì một mình cô cũng không đủ để hắn phát tiết phẫn nộ.
Vì thế đề phóng thì những kẻ từ Thiên Nhất môn truy tới sẽ bắt hết những kẻ có liên quan là chúng ta thế tội.
Đại khái khi giết sạch chúng ta thì Tiêu Vô Địch sẽ không còn đủ sát ý giận cá chém thớt bọn chúng.
Cô đã hiểu chưa.
Lý Nhất Đồng bị nói tởi đỏ mặt tía tai, lại không thể phản bác.
Gã nói đúng, là cô tự đánh giá cao năng lực của mình rồi.
Không khí xung quanh có chút ảm đạm, Hoàng Phủ Thiên cũng hơi ngại ngùng, liền hỏi:
– Vậy các cô vẫn chưa kể cho ta biết vì sao lại dây dưa với đệ tử Thiên Nhất môn tới ngươi chết ta sống như vậy?
Vừa vặn chủ đề này cũng là chọc phải chỗ ngứa của Lý Nhất Đồng, nhớ lại những uất ức của bản thân, nước mắt không nén được rơi xuống, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.
Giờ phút này nha đầu này lộ ra mặt yếu đuổi nhất của mình trước mặt Hoàng Phủ Thiên.
– Cái quái gì thế?
Hoàng Phủ Thiên ngơ luôn, không hiểu được sao Lý Nhất Đồng lại khóc.
Để người khác nhìn được lại tưởng hắn đang ức hiếp nha đầu này thì đúng là có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Hắn bất đắc dĩ nói:
– Này, này… sao tự dưng cô lại khóc, ta cũng đâu làm gì cô.
– Ta không phải tên “Này”, ta gọi là Lý Nhất Đồng.
Lý Nhất Đồng lấy tay quệt quệt nước mắt, nất cụt nói ra tên của mình.
Bộ dáng quật cường đó khiến Hoàng Phủ Thiên muốn cười, hắn chợt nhớ những con mèo kiếp trước hắn hay cho ăn cũng có bộ dáng như này.
Nếu hắn cười sẽ bị đám mèo đó quây lại “tấn công”.
– Rồi rồi, ta giờ ta đã biết cô gọi là Lý Nhất Đồng rồi.
Lý Nhất Đồng cũng mau chóng bình ổn tâm tình kể lại:
– Ngày hôm qua, trước buổi tối chúng ta dừng chân thì gặp phải bọn chúng.
Lúc đầu gặp tên đó còn thân thiện chia đồ ăn cho chúng ta, đôi bên còn là tam đại phái quan hệ không cạn, chúng ta không quá cảnh giác, mọi người cùng nhau cắm trại.
Ai biết bọn chúng có ý đồ xấu, muốn hạ thuốc ta với Mộc Thiên Tuyết của Đông viện….
– Khoan khoan, Mộc Thiên Tuyết! Cái người mà mặc bạch y, trên mặt quấn một chiếc săn lụa, ánh mắt nhưng người khác thiếu cô ta mấy chục vạn nguyên kim, ít nói, hở lý là động kiếm, là người đó phải không.
Lý Nhất Đồn nghe miêu tả của Hoàng Phủ Thiên nhớ lại dáng vẻ Mộc Thiên Tuyết liền gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ cái tên này mắt mũ không biết có vấn đề hay không, nữ nhân như Mộc Thiên Tuyết bản thân nhìn còn động lòng thế mà hắn miêu ta nghe còn tưởng là nữ nhân hung hãn quái dị.
Hoàng Phủ Thiên đũng là khó hiểu thật sự, Mộc Thiên Tuyết là người của Đông Viện, tự dưng gia nhập Tây Viện làm cái quái gì.
Mà Lý Nhất Đồng bảo tên Tiêu Mục hạ thuốc với Mộc Thiên Tuyết, kết cục đại khái cũng đoán ra như nào rồi.
– Có phải Mộc Thiên Tuyết phát hiện ra Tiêu Mục dở trò, không nói hai lời lập tức rút kiếm ra chém chết Tiêu Mục đúng không?
Quả nhiên nhìn bộ dáng gật đầu như gà mổ thóc của Lý Nhất Đồng, Hoàng Phủ Thiên vuốt mặt.
Sự tình này phức tạp như vậy cũng tại Mộc Thiên Tuyết hành động quá lỗ mãng.
Đáng nhẽ cô ta có thể đem phế đi Khí Hải của Tiêu Mục, rồi dùng Tiêu Mục làm con tin để rút lui an toàn thay vì giết phăng hắn ta đi.
Một cục rác cũng có giá trị riêng của nó, chứ không phải cứ vứt vào thùng rác.
Đạo lý như vậy, chẳng lẽ cô ta không hiểu sao.
– Cũng may có Mộc Thiên Tuyết sư tỷ, tỷ ấy không những cứu ta.
Còn đem những tên cao thủ Huyền Nguyên đi cùng Tiêu Mục trảm sát, đến cả Bán Bộ Huyền Nguyên cũng bị chém gần hết, còn xót lại mỗi tên mắt híp kia.
Lý Nhất Đồng đối với Mộc Thiên Tuyết sùng bái không thôi, ơn cứu mạng cùng thực lực cường đại khiến cô đại tiểu thư này cam nguyên gọi hai chữ sư tỷ.
– Ít nhất cô ta cũng biết cách khống chế cục diện, nữ nhân này rốt cuộc có ý định gì.
Hoàng Phủ Thiên cảm thấy Mộc Thiên Tuyết vào Kiếm Trảm tông là có dụng ý sâu xa, chứ không phải mong muốn giống như bọn hắn.
– Nữ nhân a, toàn là phiền phức.
Càng đẹp càng phiền phức.
Sau này tránh xa đám nữ nhân cực kì xinh đẹp mới là thượng sách.
Khi đang suy ngẫm cuộc đời biến dị xảy ra.
– Là ai giết người Thiên Nhất môn chúng ta? Hãy ngoan ngoãn tự giác đầu hàng! Nếu bị chúng ta bắt được sẽ khiến các ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Thanh âm đáng sợ liên tục như sấm từ bán kính trăm dặm đổ lại, lời nói ẩn chứa tức giận, sát khí khiến lồng ngực mỗi người đềm cảm thấy khó thở.
Các đệ tử không đủ sức chống lại sắc mặt hồng thuận, nhổ một ngụm máu.
Tới Vân Uyên, Hoàng Phủ Thiên, Trần Thập Nhất, Diệp Phong, Lý Hiên tu luyện công pháp không tầm thường còn bị chấn động.
Khô lâu trong Khí Hải của Hoàng Phủ Thiên kêu lách cách như đại địch giáng lâm, Minh Ngục Thần Quyết chủ động vận chuyển nguyên khí toàn thân Hoàng Phủ Thiên lập tức phản kháng tới uy thế của ngôn từ đáng sợ kia.
Tất cả mọi người còn đủ tỉnh táo liền vận chuyển đánh tan cảm giác đè nén khó chịu.
– Phù!
May là lời nói đã đi qua, trái lại trên lưng mỗi người đều đổ một tầng mồ hôi.
Mọi người đều cảm thấy khoảng khắc vừa rồi chính là lỡi hái tử thần lướt qua đầu.
– Chỉ lời nói đã khiến cho chúng ta linh hồn bị áp chế gắt gao suýt bị thổ huyết.
Trừ phi đối phương là cường giả Thiên Nguyên cảnh! Thiên Nguyên cảnh sản sinh thần hồn, có thể áp chế linh hồn của cảnh giới thấp hơn.
Mỗi người đều thấy được sự sợ hãi trong lòng của nhau.
Tình huống tệ nhẫn đã xảy ra mất rồi.
Trước mặt Thiên Nguyên cảnh cao thủ thì tất cả chỉ là sâu kiến, lời nói cũng đủ áp chế chết bọn hắn rồi, đừng nói gì là phản kháng hay chạy trốn.
Nỗi sợ đã được reo rắc vào trong tâm thần của mỗi đệ tử ở đây.
Tất cả có lẽ đã từ bỏ sự chạy trốn mất rồi.
Đến Hoàng Phủ Thiên lần đầu có cảm giác này, không khỏi sững người.
Tiểu khô lâu trong Khí Hải của Hoàng Phủ Thiên không ngừng kêu lách cách, các tinh khí trong người khô lâu cũng bị kích phát ra từng đạo âm khí khiến đầu óc của hắn tỉnh tảo lại.
Hắn ít một hơi lạnh vào trong phổi, nhờ đó linh hồn như quay lại thể xác.
Đô tay vỗ tay đánh tỉnh lại suy nghĩ của mọi người, rồi nói:
– Tình hình hiện nay khắc nghiệt hơn chúng ta nghĩ, biện pháp hiện nay là chia làm hai đường đi.
Trước hết ta….
– Không lẽ ngươi tính bỏ rơi chúng ta!
Hoàng Phủ Thiên chưa nói hết thì trong một đệ tử Tây Viện sớm bị giọng nói kia dọa tới mất mật, mặt trắng bệch, thương tích không nặng lắm, đứng dậy ngắn lời.
Đệ tử Tây viện này run bận bật, lời nói tràn ngập sự chỉ trích:
– Đông Viện các ngươi không thể bỏ lại chúng ta.
Các ngươi chính là những kẻ giết nhiều đệ tử Thiên Nhất môn nhất.
Chính các ngươi là đầu sỏ, giờ các ngươi tính phủi tay.
Nghe được lời này Trần Thập Nhất cùng Vân Uyên sắc mặc tối sầm xuống, bọn hắn liều mạng như vậy cuối cùng để Tây viện oán trách họ.
Ánh mắt không cảm tình đánh giá lại mấy tên đệ tử Tây viện ở đây.
Diệp Phong, Lý Hiên đương nhiên nhận ra ánh mắt đó, lập tức đứng lên đồng thanh kêu lên:
– Phạm Tiện, thằng khốn này đang phun cái gì vậy hả? Bọn họ liều mạng cùng chúng ta chém giết đám Thiên Nhất môn cứu chúng ta đó.
Mau xin lỗi bọn họ mau!
Phạm Tiện giống như thằng điện, không còn kiêng nể gì mà nói ra:
– Con mẹ nó, chẳng nhẽ ta nó sai.
Chính Đông Viện bọn hắn chém giết hầu hết các đệ tử Thiên Nhất môn.
Giờ còn muốn chia ra chạy trốn.
Lý Kiếm với Hoàng Phủ Thiên nó quan hệ không tệ cũng chửi ầm lên:
– Mẹ kiếp, nếu không phải bọn họ ra tay tất cả ở đây đã là thi thể rồi, giờ còn dám oán trách họ.
Khi họ cho chúng ta thuốc, dẫn chúng ta rời đi.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên nhìn Phạm Tiện, này mà lóe lên một kế hoạch, tên này vừa vặn giúp hắn một đại ân rồi.
Khóe mệnh nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Hoàng Phủ Thiên giả vờ không để ý, quay lại vỗ tay nói:
– Hiện giờ cãi nhau chỉ gây tốn thời gian thôi, chúng ta trước hết phải lên kế hoạch.
Trước tiên phải chi nhỏ ra, nếu tiếp tục đi chung như vậy bị kẻ thù đuổi theo chắc chắn sẽ chết.
Mọi người đều im lặng nghe Hoàng Phủ Thiên nói:
– Một nhóm là tất cả các vị ở đây cùng nhau đi.
Trần Thập Nhất ngươi đi cùng họ hãy chịu khó tiếp tục xóa đi các dấu vết của họ.
Đi ra ngoài trăm dặm liền sử dụng tín hiệu cầu cứu, để cường giả tông môn cạnh Bắc Viện chú ý tới ứng cứu chúng ta.
Trần Thập Nhất đoán ra ý định của Hoàng Phủ Thiên, lập tức bảo:
– Ngươi đừng điên khùng, kẻ tới là Thiên Nguyên cảnh, một Hoàng Nguyên cảnh nho nhỏ chính là một con kiến.
Sẽ chết đấy.
Cuộc đối thoại của hai người khiến mấy người khác mờ mịt.
Hoàng Phủ Thiên cười nói:
– Ta đương nhiên không có ngu như vậy, ta liền cùng bọn hắn chơi đùa tâm tình một chút mà thôi.
Biết đâu bọn hắn vui vẻ liền thả ta đi.
Vân Uyên nóng nảy:
– Không được, ngươi làm làm vậy là lấy thân mạo hiểm.
Không bằng để ta, ta là đội trưởng tiểu đội, thực lực cũng mạnh nhất.
Để ta đi.
– Bằng không để ta đi, ở địa bàn rừng rậm ta chính là nắm rõ nhất.
Chưa kể bộ pháp của ta là Nhật cấp thượng phẩm, cao nhất ở đây.
Có khả năng chạy trốn cao nhất.
Trần Thập Nhất cũng đứng ra muốn đi.
Phạm Tiện thấy có Đông viện đứng ra phản đối liền sợ Hoàng Phủ Thiên đổi ý, hắn la làng lên ép nói
– Chi bằng tất cả các ngươi đều đi đi, Đông Viện các ngươi giết nhiều nhất mà, cả ả Mộc Thiên Tuyết cũng là người của Đông Viện các ngươi, các ngươi phải chịu trách nghiệm cho việc này.
Lý Nhất Đồng cũng băng lãnh nói:
– Ta không ngờ trải qua sinh tử với nhau rồi mà cuối cùng vẫn lòi ra cái đuôi hèn nhát như vậy? Thật là quá thất vọng.
– Các ngươi… các ngươi… Được muốn tính, phải tính rõ.
Cơ sự này tất cả đều do hai ả các ngươi gây ra.
Các ngươi ra tay giết chết Tiêu Mục khiến Thiên Nhất môn bám theo chúng ta không buông.
Nếu các ngươi ưỡm ờ theo Tiêu Mục thì làm gì còn cớ sự này.
Chính là ngươi hại nhiều đệ tử Tây viện chết như thế.
Cả đám Lý Hiên, Diệp Phong, Lý Nhất Đồng tên này giờ lại quay lại cắn lấy bọn họ.
Tên này điên mất rồi.
Lý Kiếm không nhịn nổi nữa, tức điên lao vào đánh cho tên Phạm Tiện túi bụi, vừa đánh vừa mắng:
– Bà nội nó, lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi.
Sủa nữa đi xem nào.
Lý Kiếm sức lực đại đánh cho tên Phạm Tiện không hoàn thủ được, chỉ có thể chịu đòn như một bao cát.
Hắn trong mắt lóe lên tia độc ác căm hận.
Một số đệ tử Tây Viện xấu hổ cúi đầu xin lỗi
Hoàng Phủ Thiên nghiêm túc nói:
– Được rồi, không cần tranh nữa.
Vân Uyên tỷ hiểu khu vực nơi này hơn chúng ta, bọ họ cần tỷ dẫn đường, Trần Thập Nhất thì am hiểu xóa dấu vết không thể thay thế.
Còn ta đương nhiên không thể tìm chết, ta sẽ mang đi, cái hộp gỗ có mặt tạ, Huyết Quang Phù cùng Tăng Khí Tán làm các món bảo hộ, có nó liền tăng lên tỷ lệ đào thoát, không ai phải đối phải không.
Ai cũng nghĩ dù có thêm bất cứ thứ gì, thì một Hoàng Nguyên cảnh đi gặp một Thiên Nguyên cảnh chính là tìm vào chỗ chết.
Vân Uyên cũng không thể để Hoàng Phủ Thiên đi một mình, nàng đứng lên phía trước nói:
– Cứ để ta đi cùng ngươi đi, nếu về địa điểm Trần Thập Nhất đã đi tới doanh trại của Bắc Viện rồi, mình cậu ta có thể dẫn bọn họ đi.
Ngươi cũng nói rồi, ta thông thạo khu vực này hơn, có ta đi cùng thì không phải là tốt hơn sao?
Hoàng Phủ Thiên khoắt tay nói:
– Không cần, ta đá có ứng cử viên đi cùng ta rồi.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên lướt qua mọi người cuối cùng ngừng ở Phạm Tiện.
Bố dáng vô cùng thân thiện nói:
– Ta thấy vị Phạm huynh đệ này cốt cách cường tráng trời sinh thần lực, ấn đường chói sáng là người được thiên mệnh chiếu cố, chỉ cần thấy dưới sự vây công của Thiên Nhất môn hắn lại thụ thương nhẹ nhất chứng minh thực lực cường đại của bản thân.
Thích hợp cùng đi… Không có ai phản đối chứ?
Cả đám không ai biết vì sao lại chọn tên chết cáy Phạm Tiện này đi, nhưng bọ biết Hoàng Phủ Thiên đi là cửu tử nhất sinh, còn Phạm Tiện này chính là thập tử vô sinh.
Dù vậy không có ai cầu tình cho hắn, chính sự điên khùng vừa nãy tên đó làm ra đã bóp chết sự đồng cảm cuối cùng.
– Đã vậy thì Phạm huynh chịu khó đi cùng ta đoạn đường này rồi.
Hoàng Phủ Thiên lại gần xách Phạm Thiên như xách gà không cho hắn chạy.
Phạm Tiện lắp bắt nói:
– Ngươi… ngươi muốn kéo ta chết chung!