Chí Tôn Chi Lộ

Chương 85: Thiên Nhất Môn Đức Hạnh


Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 85: Thiên Nhất Môn Đức Hạnh


Dưới bản đồ chỉ dẫn của Lý Kiếm đưa cho Hoàng Phủ Thiên, Vân Uyên dẫn đi qua địa hình dốc, bình thường ít có ai đi vào.

Tiếng chim hót, núi âm u, cây cối thô to um tùm xòe trên cao hai mươi mấy thước che đậy mọi thứ.

Chỉ có từng luồng sáng nhỏ chiếu xuông qua khe hở.

Mặt đất đầy rêu xanh đen, thân cây quấn quanh thực vật như dây leo, quyết.

Từng tiếng dã thú gầm rống vọng từ sâu trong sơn cốc.
Trên người Hoàng Phủ Thiên tràn đầy máu của yêu lang thủ lĩnh, với uy thế của trình độ Trung Cực Vị yêu thú thì những yêu thú cảnh giới thấp hơn không dám lại gần bọ họ.
– Hình như đằng trước có tiếng đánh nhau?
Hai người cẩn trọng đi đến phía đất trống lặng lẽ núp sau đá to và cây cối, cẩn thận quan sát thế cục phía xa.
Lọt vào tầm nhìn của hai người là một hồ nước xanh biếc, trên cỏ đang đánh nhau kịch liệt, kiếm quang chớp lóe, tiếng gầm rống không dứt.
Trận thế chia thành hai nhóm, một nhóm mặc đồng phục của Kiếm Trảm tông, là người của Tây Viện.

Một nhóm còn lại mặc sắc phục cùng đồ án trên y phục mà Hoàng Phủ Thiên chưa thấy bao giờ.
Theo tình thế hiện nay nhóm của Tây Viện hiện nay đang rơi vào thế hạ phong, chỉ còn lại năm sáu đệ tử đang bao bọc vòng ngoài là có đủ sức chiến đấu, còn mấy đệ tử đằng sau đều thương không nhẹ nhận được sư bảo vệ, thậm chí xác chết trên đất cũng phần nhiều là đệ tử Kiếm Trảm tông.
Phía kẻ địch thương tổn cũng không ít nhưng so với đám Tây Viện thì bọn chúng vẫn còn tới gần ba mươi tên.
– Bọn chúng là đệ tử của Thiên Nhất môn!
Vân Uyên nhìn kí hiệu trên người đám người kia liền nhân ra nói.
– Có điều tại sao bọn chúng lại dám tiến vào lãnh địa lịch luyện của đệ tử Kiếm Trảm tông, rõ ràng Tam Đại tông môn đã quy ước điều này rồi.
Vân Uyên cực kì khó hiểu hành vi này của Tam Đại tông môn.
Hoàng Phủ Thiên lại hỏi:
– Hiện tại chúng ta nên ra tay giúp đỡ bọn họ không?
Vân Uyên nhìn cuộc xung đột giữa Tây viện và đệ tử Thiên Nhất môn một hồi, sau đó nói:
– Thiên Nhất môn dưới kia có khoảng gần ba mươi đệ tử, thực lực dao động từ Hoàng Nguyên trung kì tới Bán Bộ Huyên Nguyên.

Trong đó mạnh nhất là một Bán Bộ Huyền nguyên đứng đầu, cùng hai Hoàng Nguyên đỉnh phong ở trái phải.

Có mười đệ tử Hoàng Nguyên hậu kì, còn lại là Hoàng Nguyên trung phẩm.

Trận thế tuy không lớn nhưng cứ án binh xem sao.

Quan trọng là Lý Kiếm còn sống hay không.
Có thể nói Vân Uyên lãnh đạm vô tình, nhưng kẻ địch người đông thế mạnh không thể làm bừa được.

Hoàng Phủ Thiên cũng không đại dột làm điều đó.
– Sao tỷ lại nhận ra được cảnh giới bọn chúng.
Sau khi tách ra khỏi đội nhóm thì Hoàng Phủ Thiên vẫn xưng hô với Vân Uyên là tỷ.
– Trong Tàng Thư Các ta thu được một môn vũ khĩ là Thái Ất Vọng Khí thuật có thể nhận ra cảnh giới người khác tối đa là hai cấp bậc.

Vân Uyên cũng không để tâm lời nói của Hoàng Phủ Thiên mà giải thích.
Sau một hồi quan sát, chính là ông trời cũng muốn bọn họ ra tay rồi.
Hoàng Phủ Thiên nhìn xuống đám người thì thấy có không ít gương mặt quen thuộc, như Diệp Phong, Lý Hiện,… Mà Lý Kiếm cũng lăn lộn ở trong đám người Tây Viện bị bao vây dưới đó.
– Vân Uyên tỳ này, xem ra chúng ta không giúp đệ tử Tây viện là không được rồi.

Đây có phải là ý trời hay không!
Hoàng Phủ Thiên cười khổ chỉ vào vị trí của Lý Kiếm rồi nói với Vân Uyên.
– Có đều dựa trên lời tỷ nói thì muốn chiến thắng cũng không phỉa không có cơ hội.
– Ngươi có kế hoạch như nào?
Vân Uyên quay đầu hỏi Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên nhìn đám người kia rồi nói:
– Tỷ xuất hiện trực tiếp mở ra một đường máu, giải quyết những tên đệ tử thực lực tầm trung trước.

Đơn giản phải không? Sau đó chúng ta….
Nếu có tên nào nghe được lời của Hoàng Phủ Thiên chắc sẽ nghiến răng nghiến lợi mất.

Tên khốn này lại để một nữ nhân ra làm tiên phong giết địch, bản thân lại vô sỉ núp ở phía sau? Tuyệt đối không được! Nếu hắn bỏ trốn thì làm sao bây giờ?
Thế mà Vân Uyên nghe xong liền bình tĩnh nói:
– Được! Cứ quyết định như vậy đi.
……
Lại nói một chút về phía đệ tử Tây Viện.
Lúc này chỉ còn một nữ nhân duy nhất đang cầm vũ khí chật vật phảng kháng đám đệ tử của Thiên Nhất môn.
Nữ nhân này chính là nữ nhân điêu ngoa mà Hoàng Phủ Thiên từng gặp trước khi vào Kiếm Trảm tông, là biểu muội của Lý Hiên, gọi Lý Nhất Đồng.
Bình thường Lý Nhất Đồng để ý dáng vẻ nhất nhưng lúc này toàn thân mồ hôi đầm đìa, tóc rối loạn.

Khuôn mặt mềm mại, cánh tay bị quẹt rách ứa máu trong lúc vội vàng chạy trốn, bộ dáng vô cùng chật vật.
Nhưng Lý Nhất Đồng vẫn liều mạng chiến đấu.
Bên cạnh Lý Nhất Đồng chính là Lý Hiên, trên người cũng không ít vết thương, đặc biệt là bắp tay chém một đường dài trông ghê rợn.

Diệp Phong bên cạnh thì cả người toàn máu, giống hệt một huyết nhân, máu của bản thân và máu của địch nhân cũng không còn phân biệt được rồi.

Nhìn là biết tên này chiến đấu hăng máu cùng liều mạng nhất.
Còn Lý Kiếm cũng thủng mất bả vai, bắp chân cũng đổ không ít máu.
Sau lưng bọn họ là những đệ tử bị thương nặng mất đi khả năng chiến đấu để họ bảo vệ.

Còn đại đa số đệ tử vĩnh viễn ngã xuống mất rồi.
Nói đi cũng phải nói lại không nghĩ tới nữ nhân Lý Nhất Đồng lại kiên cường như thế, lại vẫn cố gắng chiến đấu vì đồng đội.

Đúng là để người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Vạn Nguyên lâm vốn là một trong các khu vực độc quyền của Kiếm Trảm tông, nhưng thay vì độc chiếm, các cao tầng Kiếm Trảm tông liền coi đây là một khu vực lịch luyện cho các tông môn khác.


Đương nhiên phải trả một khoản lớn để có thể được thông hành ở nơi này.
Còn những thành trì gần Vạn Nguyên lâm được tự do sử dụng, đơn giản vì tất cả thành trì đó đều dưới sự bảo hộ của Kiếm Trảm tông, mỗi năm đều cống hiến không ít nguyên kim cho tông môn, nên Kiếm Trảm tông cũng mắt nhắm mắt mở đối với việc khai thác đồ vật từ Vạn Nguyên lâm.
Quay lại ý chính, thì Thiên Nhất môn cũng là một môn phái thuê lại Vạn Nguyên lâm từ Kiếm Trảm tông.

Có điều phía Thiên Nhất môn không quá hài lòng về việc này nên đệ tử của Thiên Nhất môn thường tìm đệ tử Kiếm Trảm tông gây rối cũng thành thói quen.
Sở dĩ cao tầng lời để ý vì hầu như hai bên động thủ chỉ đả thương có mức độ.

Trái lại lần này đám đệ tử Thiên Nhất môn này lại hành xử vô cùng quá đáng, còn ra tay sát hiện đệ tử Kiếm Trảm tông.

Ngoài ý nghĩ của trưởng lão cao tầng.
Mà tất cả sự việc này xảy ra lại vì một nữ nhân mà không có mặt ở đây.

Chính là Mộc Thiên Tuyết.

Cô nương này vốn không đi theo sáo lộ an bài mà đơn thân độc mã xuất hiện ở khu vực này.

Vừa vặn bị một tên đệ tử thân phận không thấp của Thiên Nhất môn gọi là Tiêu Mục, hắn mê đắm Mộc Thiên Tuyết liền dây dưa không thôi.

Mộc Thiên Tuyết cao ngạo như nào, không để ý tới tên này.

Ngay lúc tên đó không khống chế nổi tà dâm muốn bá vương ngạnh thượng cung nàng ta thì mấy tiểu đội của Tây Viện liền tới khu vực này dừng chân nghỉ ngơi.
Thấy nơi này toàn người của Kiếm Trảm tông nên tên đê tiện Tiêu Chiến đám đệ tử của Thiên Nhất môn chưa dám vọng động, nên hắn liền đổi kế hoạch, đó chính là hạ thuốc.

Bọn chúng giả vờ chia sẻ đồ ăn nhưng lại hạ thuốc vào đồ ăn của Mộc Thiên Tuyết.

Tên này không những muốn hạ thuốc Mộc Thiên Tuyết mà còn muốn hạ thuốc Lý Nhất Đồng.
Kết quả chỉ có Lý Nhất Đồng bị trúng chiêu, rồi bị các đệ tử Thiên Nhất môn cố ý tách tiêng với Tiêu Chiến.
Tên đê tiện Tiêu Mục chuẩn bị đắc thủ liền bị một người ngăn lại, người này chính là Mộc Thiên Tuyết.

Mộc Thiên Tuyết vốn nhận ra Tiêu Mục không phải loại tốt lành gì, cùng hành động bất thường của đám đệ tử Thiên Nhất tông nên đã lén lút đi xem.

Đến khi chứng kiến một cảnh như vậy, Mộc Thiên Tuyết ánh mắt lạnh lẽo vô ngần, không hề lưu tình rút kiếm trực tiếp cắt đứt mệnh căn của Tiêu Mục, sau đó trảm tứ chi, rồi mới kết liễu hắn.

Một cái chết đầy đau đớn cho một kẻ như Tiêu Mục.
Nhưng hành động của Mộc Thiên Tuyết đã gây ra họa lớn cho Tây Viện.

Đám đệ tử Thiên Nhất môn sau khi biết được Tiêu Mục chết liền hoàn toàn trở mặt, hạ sát thủ.
Đám đệ tử Thiên Nhất môn cảnh giới không thấp còn có hai Huyền Nguyên cảnh cao thủ tọa chấn, tiểu đội Tây Viện không đấu lại kẻ địch, chớp mắt liên tục có mấy đồng bạn bị giết.


Diệp Phong cùng Lý Hiên hợp lực muốn cùng ngăn cản hai tên Huyền Nguyên cảnh đó, chỉ là chênh lệch cảnh giới lớn hơn hai người nghĩ cả hai liền bị đả thương.
Vốn nghĩ cả đám đều bị bỏ mạng tại nơi này thì Mộc Thiên Tuyết lần nữa ra tay, không biết nàng ta sử dụng thủ đoạn gì chớp mắt giết luôn hai tên Huyền Nguyên sơ kì cùng Ba Bán Bộ Huyền Nguyên rồi mới rời đi, không rõ tung tích.
Nhân cơ hội đó nhóm Lý Kiếm, Lý Hiên, Lý Nhất Đồng, Diệp Phong bất đắc dĩ chạy trốn.

Không ít đệ tử chi thành nhóm nhỏ hơn phân tán tứ phía tránh thương vong nặng hơn.
Mà đám đệ tử Thiên Nhất tông cũng không quan tâm, cắn chặt lấy nhóm của Lý Nhất Đồng không buông, nguy hiểm hơn chính là trong tay bọn họ không ai cầm theo tín hiệu để cầu cứu nên chỉ có thể cắn răng chạy.
Thiên Nhất môn là một trong tam đại phái, cũng là phái nói nhiều nhân nghĩa đạo đức nhất, Không ai ngờ lại bồi dưỡng ra đệ tử hung tàn độc ác, không hề nói lý lẽ.
Lý Nhất Đồng trong lòng oán hận đệ tử của Thiên Nhất môn.
Nhìn đồng bọn của mình từng đệ tử ngã xuống trong lòng nàng đau đớn vô cùng.
Bên tai Lý Nhất Đồng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Nàng quay đầu nhìn, thấy biểu ca Lý Hiên bị đối thủ một kiếm đâm xuyên qua vai, biểu ca tuy chém ngược đối thủ nhưng thân hình lắc lư sắp té.

Sau lưng còn một kẻ khác muốn tập kích.
Lý Nhất Đồng muốn hỗ trợ nhưng bị hai đệ tử Thiên Nhất môn quấn lấy không rảnh tay nhất thời nàng khó thoát ra để trợ giúp biểu ca được.
Chân Diệp Phong bị thương nặng, máu tươi tuôn như suối trái lại biểu hiện giống hệt con chó điên.

Tay siết chặt đại đao, liên tục chém giết tới đỏ mắt, tên nào bị hắn nhắm lấy liền khó lòng mà thoát ra.
Hắn trong tức khắc nhận ra Lý Hiện gặp nguy hiểm, đại đao trong tay phi một cái, ghim chặt lên trên người tên đó.

– Sơ hở này tên khốn.
Chính vì cứu đồng bọn mà Diệp Phong lộ sơ hở bị tên đệ tử của Thiên Nhất môn bồi cho một kiếm, đâm xuyên người.

Chiến lực của Diệp Phong là mạnh nhất trong nhóm hiện nay, hắn ngã xuống thì đám còn lại không trụ nổi bao lâu.
Đang lúc đệ tử Thiên Nhất môn đắc ý thì nhìn thấy hàm răng trăng bóc của Diệp Phong cắn một phát vào cổ.
Phụt chỉ thấy máu tươi từ cổ hắn ứa ra, rồi lăn đùng ra chết.
Quả là một cách chiến đấu dã man, nhưng đó là giới hạn rồi.

Diệp Phong cũng không chịu nổi mà khụy hai chân xuống.
Các đệ tử Thiên Nhất tông đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội muốn xông lên giết chết đối phương.
Lý Nhất đồng thấy từng người bên mình là ngã xuống, chẳng mấy chốc tất cả đều chết hết, sau một giây do dự cuối cùng cắn răng hét:
– Dừng tay, dừng tay! Người các ngươi muốn bắt là ta, là ta giết tên khốn nạn đó.

Ta đi với các ngươi, hãy tha cho sư huynh đệ của ta!
Giờ phút này dáng vẻ của nàng ta không còn là tiểu công chúa cao ngạo, vô lý như hôm bên hồ nữa.

Mà là một võ giả chân chính.
– Tất cả dừng tay.
Một thanh niên khoảng hai mươi, đôi mắt híp âm hiểm khiến người ta không thoái mái.

Hắn nghe Lý Nhất Đồng không còn phản kháng nữa liền ra lệnh cho đồng độ dừng tay.
Tên thanh niên nói một câu, các đệ tử Thiên Nhất môn dừng tay.

Sau khi tất cả đệ tử Thiên Nhất tông dừng tay thì tên thanh niên khóe môi cong lên tàn nhẫn, ánh mắt đê tiện nhìn Lý Nhất Đồng từ trên xuống dưới.
Ngay sau đó, trường kiếm lạnh lẽo gác lên cái cổ của Lý Nhất Đồng.


Mũi kiếm lạnh lẽo đẩy ra áo ngoài xốc xếch của nàng ta lộ xương quai xanh trắng trẻo.
– Cũng xinh đẹp đấy, thả nào Tiêu Mục sư huynh mê đắm.

Nhưng vẫn còn một ả nữa, ả ta đâu rồi.
Lý Nhất Đồng phẫn nộ tới rung người nhưng không thể chống đối, nói:
– Ta không biết, cô ấy không đi cùng bọn ta.
Tên thanh niên mắt híp không sợ đám người Lý Nhất Đồng bỏ trốn, đút trường kiếm vào vỏ.

Hắn nắm cằm trắng thon của Lý Nhất Đồng, quan sát một hồi rồi nhàn nhạt nói:
– Trốn rồi cũng không sao, bắt được các ngươi cũng không tệ.

Để đích thân Tiêu sư huynh xét sử mới được.

Hay quay đầu nhìn đệ tử Thiên Nhất môn nói:
– Được rồi, Trói đám phế vật Kiếm Trảm tông lại cho ta.
Lý Nhất Đồng vừa kinh vừa tức giận quát:
– Ngươi…!ngươi…
– Ngươi cái gì mà ngươi, lời chỉ có mỗi ngươi nói, ta không hề đồng ý.
Tên mắt híp nhìn Lý Nhất Đồng vì tức giận mà ngực phập phồng kịch liệt, cười dâm:
– Có điều nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ sư huynh đệ chúng ta thỏa mãn thì bọn ta sẽ thả bọn chúng.
Các đệ tử Thiên Nhất môn cười dâm.

Cái nắm chắc là bọn chúng sẽ không thả đám người Lý Nhất Đồng dù có điều gì đâu.
Nội việc bọn chúng cắn chặt nhóm Lý Nhất Đồng không buông chỉ vì giết một người thì đủ nhận ra người đó có tầm quan trọng như thế nào.

Đồng thời qua lời của tên mắt híp đó hiểu tên Tiêu Mục với Tiêu Vô Địch là quan hệ thân thiết.

Mà tên Tiêu Vô Địch ở trong Thiên Nhất tông có quan hệ không nhỏ.
Mặt Lý Nhất Đồng trắng bệch.
Lý Hiên bị thương nặng giận dữ chửi rủa:
– Súc sinh! Cầm thú!
Bọn chúng không thấy xấu hổ, ngược lại cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Trên thế này vốn chính là quyền cứng hơn đầu.
Cười xong biểu tình âm trầm nói:
– Ta nói cho đám ngu ngốc các ngươi có biết hôm nay dù thế nào thì ta cũng không thả các ngươi ra.

Vì người các ngươi giết chính là có quan hệ với một kẻ chúng ta không thể đắc tội được.

Chỉ có đem các ngươi gặp người đó chúng ta mới thoát chết mà thôi.
Lúc này chợt có một thanh âm từ xa truyền đến.
– Các ngươi yên tâm, hôm nay các ngươi sẽ phải nằm lại đây mà thôi.
Tên mắt híp ngoái đầu nói:
– Là ai?
Phía xa, một đạo tiễn ảnh như thiểm điện xẹt qua hư không bắn tới.
A.
Tên đệ tử gầy gò bị một mũi tên xuyên qua phổi, cả người ngã xuống đất, cơ bản mất đi chiến lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.