Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 78: Gặp Lại Lý Kiếm
Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất đi tới truyền tống trận của tông môn.
Truyền tống trận, tên như ý nghĩa, là một loại dùng cho không gian truyền tống đặc thù trận pháp.
Khu vực này tương đối đông đúc, ngoài với suy nghĩ của Hoàng Phủ Thiên.
Xem ra tông môn có không ít đại gia ngầm.
Nơi này có anh giữ nghiêm ngặt, không phải là con người mà là khôi lỗi, bốn con khôi lỗi.
Kì lạ rằng khôi lỗi này khác với khôi lỗi trong khôi lỗi trận, phát ra khí tức vô cùng nguy hiểm.
Muốn sử dụng chỉ cần đưa lệnh bài vào cái tinh trụ lắp đặt ở đó, nó sẽ tự động trừ đi điểm cống hiến sau đó truyền tống tới điểm đến.
Điểm đến được thiết lập sẵn là Trảm Phá thành.
Rất nhanh đến lượt Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất đứng ở truyền tống trận trung ương, nhìn trước mắt trận pháp đường vân, Hoàng Phủ Thiên cũng là lần đầu được đi đồ chơi này này, khó tránh khỏi hơi háo hức.
Truyền tống phát ra vòng sáng cực lớn bên trong, tỏa lên một trụ sáng chói mắt đem hai người bao bao ở trong đó.
Sau khi sáng tan đi liền người ở trong truyền tống trận đã biến mất.
….
Ở Trảm Phá thành.
Bạch sắc linh quang lóe lên, Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất từ truyền tống pháp trận ở bước ra.
Cả hai mặt tái mét, mặt mày có chút buồn nôn, đầu óc quay mòng mòng.
Cảm giác giống hệt như bị say xe, muốn ói cũng không ra.
Cả hai tựa lưng vào nhau miễn cưỡng đứng vững.
Sau hai khắc mới hồi phục lại.
– Cái truyền tống trận này… mẹ nó, thực sự khó chịu vô cùng.
Lần sau thà đi bộ còn hơn.
Bằng không ói ra giữa đường thì mất mặt phải biết.
Hoàng Phủ Thiên cùng Trần Thập Nhất bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấu hiểu.
Mọi người qua đường nhìn hai bọn hắn như đám nhà quê.
Vì tránh mất mặt cả hai đều vội vã rời đi.
Sau giờ ngọ, những tửu lầu trong thành tòa ra toàn mùi rượu thịt thơm phức.
Người đi qua đi lại như thoi đưa.
Một vài trai thanh gái lịch cưỡi tuấn mã, dáng vẻ tiêu sái, giống như thần tiên, khiến cho mọi người đều phải ngước nhìn.
Ai cũng hiểu đây là những người không nên động trong thành.
Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất cùng đi dạo trong thành đi qua một cái tửu lâu có quy mô rất nhỏ, nghe thấy một nhóm người vào ăn được tiểu nhị giới thiệu các món ăn “Tửu lầu của chúng ta, nguyên liệu nấu ăn chủ yếu lấy mãnh thú là chính, rất bổ, là dược liệu có thể cường thân kiện thể, tích âm tráng dương.
Người bình thường cho dù có tiền cũng không ăn được những loại thức ăn đẳng cấp này!…!Ở tiệm này, món ăn đẳng cấp cao nhất chín trăm nguyên kim một phần!”
Chín trăm nguyên kim! Cái giá trên trời này người có tiến cũng không dám chi bừa.
Trước đó bọn họ đến đây vì tham gia khảo hạch, cũng không tham quan gì nhiều.
Hầu hết đồ vật bọn họ ở là được cung cấp miễn phí.
Nên cũng không biết giá trị của thành trì này lại đắt đỏ như vậy.
Nguyên kim! Chết.
– Này, ta phát hiện ra một vấn đề quan trọng.
Hoàng Phủ Thiên sau khi nghe thấy nguyên kim liền hơi ngớ người, sau đó quay đầu nói với Trần Thập Nhất.
Mà Trần Thập Nhất cũng ngỡ ngàng quay đầu lại hỏi Hoàng Phủ Thiên.
– Ngươi có mang theo tiền không? Ta chợt nhận ra ở đây không dùng điểm cống hiến tông môn được.
Cả hai ngay lập tức trầm ngâm.
Sao bọn họ lại quên được điều quan trọng như vậy! Điểm cống hiến chỉ có thể vận dụng trong tông môn, ra ngoài đời chính là dùng tiền để tiêu.
Hoàng Phủ Thiên vội kiểm tra lại trong giới chỉ, nhìn một bọc tiền trong đó mới nhẹ thở phào ra.
May là hắn ném hết tiền vào giới chỉ, bằng không lần này đúng là công cốc mà đến mà.
Hắn nói:
– Yên tâm, ta có mang theo tiền, có gì ta sẽ ứng trước giúp.
— QUẢNG CÁO —
– Vậy thì đa tạ rồi.
Trần Thập Nhất nghe vậy liền vui vẻ trở lại, khoác vai Hoàng Phủ Thiên chỉ một phương hướng.
– Ta dò la được trong Trảm Phá Thành có một tiệm vũ khí không tồi.
Gọi là Vạn Binh các, đồ ở đó đều chất lượng không kém.
Chúng ta đi xem thử xem, sắm chút ít đồ tốt phòng thân.
Vạn Binh các! Nghe cái tên này Hoàng Phủ Thiên có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Van Binh các của Vạn Kim các lại mở được cả chi nhánh ở Trảm Phá thành này.
Vì là cửa hàng lớn nên rất dễ tìm, có mấy khắc mà đã tìm thấy, đập vào mắt là đủ các kiểu binh khí treo trên vách tường, cột trụ.
Hai người đứng ở ngoài mà nghe mơ hồ vang tiếng gõ sắt đinh đang, có tiết tấu trước sau đồng nhất.
Trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa, người đến người đi chọn lựa các loại binh khí.
Đa số là các đệ tử ngoại môn ở đây, xem ra mọi người đều đang chuẩn bị cho đợt rèn luyện ba ngày sau.
Hoàng Phủ Thiên tùy tay cầm một thanh trường kiếm, búng nhẹ.
Âm thanh phát ra tiếng kiếm ngân như có như không liên miên bên tai.
Thể hiện độ bền dẻo của thanh kiếm này rất tốt.
– Kiếm tốt!
Trần Thập Nhất thao thao bất tuyệt về Vạn Binh các này:
– Ở nơi này vũ khí đều là phẩm chất tốt, mỗi một binh khí đều có ấn ký của Vạn Binh các.
Nghe nói trừ buôn bán ra Vạn Binh các cũng có hợp tác với không ít tông môn hợp tác với nhau,Kiếm Trảm tông cũng không ngoại lệ.
Có thể thấy tay nghề các sư phụ rèn của bọn họ trình độ rất cao.
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói sáng sủa:
– Hay, tiểu huynh đệ này thực sự có hiểu biết.
Một giọng nói trầm vang lên, nam nhân trung niên nho nhã xuất hiện bên cạnh hai người Hoàng Phủ Thiên, Trần Thập Nhất.
Nam nhân trung niên cười nói:
– Tại hạ là chưởng quỹ của Vạn Kim các Trảm Phá Thành.
Các vị cứ gọi là Tiêu chưởng quỹ là được.
Hai người Hoàng Phủ Thiên cũng đáp lễ.
– Thì ra là chưởng quỹ.
Tiêu chưởng quỹ hỏi:
– Không biết nhị vị muốn loại binh khí nào?
Trần Thập Nhất nói:
– Chưởng quỹ, thanh Thiết Trọng Cung này bán thế nào?
Tên này xem ra đã nhắm trúng Thiết Trọng Cung này từ lâu rồi.
– Trọng Thiết Cung, lực xuyên thấu mạnh mẽ, phạm vi giết địch hữu hiệu là ba mươi trượng cùng với đó là năm mươi mũi tên làm từ nanh của Yên Lang.
Tiêu chưởng quỹ đáp.
– Có phiền nếu để ta kiểm tra tên trước được không.
Trần Thập nhất nói.
— QUẢNG CÁO —
Trần Thập Nhất từng là thợ săn đối với tiễn pháp có không ít tâm đắc, lại có lực lượng không nhỏ, thích hợp dùng binh khí nặng.
Mặt này Trần Thập Nhất hiểu rất rõ ưu thế của bản thân hắn.
Tiêu chưởng quỹ gọi một thiếu niên thanh tú ra, dặn dò đôi lời rồi nói với Trần Thập Nhất:
– Vậy tiểu huynh đệ xin đi theo hắn, hắn sẽ đưa tiểu huynh đệ đi xem một vòng theo các yêu cầu của tiểu huynh đệ.
Trần Thập Nhất đi theo cô thiếu niên đó vào bên trong.
Hoàng Phủ Thiên liếc qua, trong đại sảnh có nhiều thiếu niên thiếu nữ thanh tú.
Đặc biệt thiếu nữ mặc váy, giọng dịu dàng như làn nước khiến người nghe êm tai.
Trình độ tiếp đón khách hàng cũng rất giỏi, kiên nhẫn đề cử các loại vũ khí.
Quả nhiên sử dụng mĩ nữ để tiếp đãi đúng là thượng sách mà.
Tiêu chưởng quỹ cười nhìn Hoàng Phủ Thiên, thái độ rất là nhiệt tình.
– Không biết vị tiểu huynh đệ này cần cái gì?
– Ta tùy tiện xem thôi.
Hoàng Phủ Thiên cũng đâu cần mua gì, cứ thuận miệng nói đại.
Hắn hứng thú với đan dược hơn là vũ khí.
– Được rồi, vậy tiểu huynh đệ cứ nhìn, xem trúng cái gì thì cứ nói.
Tiêu chưởng quỹ mỉm cười nói xong xoay người đến chỗ khách khác.
– Mời đi bên này.
Một thiếu nữ được chỉ định theo bên Hoàng Phủ Thiên.
Thiếu nữ dáng người quyến rũ dẫn Hoàng Phủ Thiên đi xem từng món vũ khí, từng món áo giáp trong hành lang đại sảnh.
Ở đây so với Vân La thành còn rộng hơn nhiều, trừ các loại vũ khí trong thường thức, còn có nhiều loại vũ khí không biết tên, không biết sử dụng.
Còn có không ít các loại ám khí cũng được bầy bán ở đây.
Về giá cả thì không phải nói rồi.
Đáng tiếc hầu hết đều là phàm khí, bảo khí đều là độc quyền của tông môn hay phách mại hội.
Rất ít có bán ở bên ngoài.
Thiếu nữ sau khi dò hỏi đại khái ý của Hoàng Phủ Thiên liền giới thiệu.
Hoàng Phủ Thiên xem qua liền quyết định mua một bộ hộ giáp nhẹ đủ để bảo vệ được các vị trí yếu hại.
Đương nhiên giáp chỉ là đánh lạc hướng, nếu trong cuộc tấn công đối phương nghĩ phá được giáp hắn liền thắng thì đó chính là lúc hắn phản đòn.
Thế mà tổng số giáp này cũng đốt của hắn tám trăm nguyên kim.
Đối với võ giả bình thường không có chỗ dựa chính là con số khổng lồ.
Võ giả quả là đốt tiền.
– Công tử không cần mua thêm vũ khí sao?
Thiếu nữ mỉm cười đề nghị:
– Theo tiểu nữ được biết, mỗi lần các đệ tử Kiếm Trảm tông ra ngoài rèn luyện sẽ gặp chút rắc rối.
Có không ít đệ tử sẽ bị phá hủy mất vũ khí vì thế họ đều mua dự phòng.
Tiểu nữ nghĩ thiếu hiệp nên mua thêm món đồ.
Hoàng Phủ Thiên lắc đầu.
Thiếu nữ nói không phải không có lý nhưng hắn đối với phàm khí hiện nay cũng không còn hứng thú.
Có điều hắn hơi tò mò vì sao thiếu nữ này lại hiểu rõ quá vậy.
– Hình như cô rất hiểu quá trình lịch lãm của đệ tử Kiếm Trảm tông?
– Bởi vì mỗi lần có đệ tử lịch lãm số lượng lớn thì sẽ thường tới đây.
Sau khi kết thúc cũng không ít người quay lại đây sửa lại vũ khí.
Hoàng Phủ Thiên gật gù.
Đúng lúc này bên tai Hoàng Phủ Thiên chợt vang lên giọng nói quen thuộc.
– Ủa? Hoàng Phủ Thiên… Uy.
Ta ở đây.
Hoàng Phủ Thiên quay đầu thấy bóng người quen thuộc là Lý Kiếm đã lâu không gặp đó sao! Sau lưng hắn còn có hai bóng người cũng là người quen đó là Diệp Phong và Lý Hiên.
Ba người ai náy đều là bao lớn bao nhỏ, hiển nhiên cũng chuẩn bị cho rèn luyện.
— QUẢNG CÁO —
Hai người Diệp Phong và Lý Hiên so với thời điểm gặp nhau ở ven hồ trước đó thì thực lực của Diệp Phong tăng lên nhiều, đã đạt tới bán bộ Huyền Nguyên cảnh.
Tư chất Diệp Phong không thấp, cộng thêm tân này là cuồng nhân tu luyện nên cảnh giới tăng lên không nhỏ.
Lý Hiên thì chậm hơn so với Diệp Phong, mới là Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh.
Xem ra sự cách biệt đã dần hiện rõ sau khi nhập tông rồi.
Lý Hiên đối với Hoàng Phủ Thiên cũng khách sáo gật đầu một cái, không mặn không nhạt.
Để Hoàng Phủ Thiên ngạc nhiên là Lý Kiếm thế mà thực lực tăng tới Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh! Trong ấn tượng của hắn Lý Kiếm cũng không phải dạng thiên phú mạnh mẽ gì, nhập tông có ít lâu vậy mà thực lực cũng tăng lên đoạn nhỏ!
– Sao hả, thấy ngạc nhiên thực lực của ta tăng lên đúng không! Ngươi không cần buồn, đây chính là thiên phú chân chính của ta đó.
Nếu ngươi cố gắng có lẽ sẽ sớm đuổi kịp ta.
Lý Kiếm thân thiết bá vai Hoàng Phủ Thiên nói.
Hoàng Phủ Thiên nhìn Lý Kiếm ánh mắt kì lạ, tên này không biết thực lực hiện nay của gã không chịu nổi một quyền của mình sao! Kệ đi, hắn vui là được.
Lý Kiếm không biết ánh mắt khinh bỉ của Hoàng Phủ Thiên nói:
– Hiện nay ngươi ở đây mua đồ chắc hẳn ngươi cũng đã biết rằng sự rèn luyện của tông môn phản không.
Theo nguồn tin rèn luyện lần này hình như do trưởng lão sắp xếp, tông môn cực kỳ chú trong.
Không chỉ đệ tử tứ đại viện tham gia, còn có những thiên kiều thần bí gia nhập tông môn cùng chúng ta bí mật tham gia nữa.
– Sao ngươi lại biết điều này?
Hoàng Phủ Thiên đối với tin này không hứng thú lắm, có điều đây cũng gọi là tin mật sao tên Lý Kiếm này lại hỏi được.
– Hắc, ngươi vẫn xem thường khả năng thu thập tin tức của ta rồi.
Lý Kiếm đắc ý khoe khoang nói.
– À phải rồi, ngươi đã gặp Vân Uyên chưa?
– Chưa.
Có việc gì sao?
Hoàng Phủ Thiên hỏi.
– Hắc, Vân Uyên hiện nay nếu ngươi gặp nàng có lẽ sẽ ngạc nhiên lắm đó.
Lý Kiếm cười thần bí.
– Nếu có rắc rối khi đi tham ra lịch luyện có thể tới mấy địa điểm này nương tựa vào ta.
Tây viện chúng ta luôn hoan nghênh người tới.
Lý Kiếm hàn huyên một chút rồi rồi cáo biệt.
Trước khi đi còn để lại một cái bản đồ, trên bản đồ còn có mấy cái vị trí được đánh dấu.
Chắc là vị trí dừng chân khi lịch luyện của bọn họ.
Hoàng Phủ Thiên cũng không để tâm cho lắm, tiện tay cất vô giới chỉ.
Đến khi Trần Thập Nhất trở ra trong tay cầm bộ cung tên yêu thích, cùng một bộ giáp nhẹ.
Khi thanh toán thì tốn hơn hai nghìn nguyên kim.
Chủ yếu trả hộ cho Trần Thập Nhất, còn Hoàng Phủ Thiên mua một cái áo giáp cùng một thanh kiếm dự phòng.
Bọn Hoàng Phủ Thiên sau khi sắm đồ cũng quay về Đông Tam Viện để luyện nốt Tức Long Lưu Ly Kiếm quyết nắm thêm vài thành cơ hội an toàn khi lịch luyện.
May mắn đệ nhất chiêu của Tức Long lưu Ly Kiếm đã hoàn toàn nắm vững hình ý, chỉ cần nắm được ý cảnh liền chân chính phát ra uy lực..