Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 51: Độc Chết
Trong khu đất này không khí trở nên căng thẳng.
Thùng gỗ chứa dược liệu đang sôi lên sùng sục cùng mùi dược liệu thơm ngát chậm rãi bao trùm trong không khí, khiến người ta hơi ngửi một cái cũng cảm thấy tinh thần sảnh khoái.
Lúc này, hai người kia nhìn về phía nhóm người Tuyết Mị xuất hiện ở đây, nhất thời im lặng không nói gì, trong ánh mắt sát khí bừng bừng.
Khí thế của hai người trong im lặng bộc phát ra vô cùng trầm trọng.
Mà bọn Tuyết Mị đều đề toàn bộ nguyên khí tới cực hạn, mấy chục con mắt nhìn hai thùng gỗ kia vẻ tham lam trong mắt cũng rục rịch bùng phát.
Hoàng Phủ Thiên ở một bên kín đáo thu nhẹ cảm giác tồn tại, đồng thời đánh giá tình hình, tùy thời ứng biến.
– Khạc, Tuyết Mị kĩ nữ nhà ngươi không ngờ có thể tìm tới đây.
Anh Tâm đôi mắt lạnh lẽo nói:
– Còn rủ thêm mấy con chó đực Vân Đằng, Ngọc Du và Quách Tề thông đồng với không ít nam nhân đấy.
Nhưng các ngươi ngây thơ nghĩ chỉ với mấy tên các ngươi có thể cường hoành đoạt được đồ vật này từ tay bọn ta đi!
Vẻ mặt Anh Tâm có chút khinh bi, còn có coi thường và sự mất kiên nhẫn, cũng sát khí lẫn bên trong.
Tên họ Bách cũng kinh khỉnh nói:
– Tâm ca nói đúng, chớ vì suy nghĩ hão huyền mà mất đi tính mạng!
Nói xong lời này còn liếc xéo Hoàng Phủ Thiên nữa, trong mắt bọn chúng Hoàng Phủ Thiên cũng chỉ là loại tiểu nhân vật, không có tư cách bọn chúng để vào mắt.
Hoàng Phủ Thiên càng mừng, càng bị khinh càng có hi vọng sống lâu.
– Cứ kinh ta đi, đừng để tâm tới ta làm gì.
Tên Anh Tâm còn kiêu ngạo hơn cả, không thèm đặt cả đám người Tuyết Mị vào mắt, giọng nói như bề trên căn bản không hề coi bốn người kia không ra gì, nói:
– Các ngươi tự chặt một tay sau đó cút đi!
-Hừ!
Vân Đằng hừ lạnh một tiếng, không nhân nhượng đáp:
– Anh Tâm, nếu thật sự động thủ thì các ngươi đâu nhất định thắng! Các ngươi là bán Bộ huyền Nguyên bọn ta cũng là bán bộ Huyền Nguyên.
Người chúng ta còn nhiều hơn các ngươi, cuối cùng hưu chết về tay ai không ai chắc chắn được đâu.
Trong lúc nói chuyện, Vân Đằng toàn thân nguyên khí dao động, y phục bay phấp phới.
– Anh Tâm ngươi bội tình bạc nghĩa, còn cướp đoạt gia tài của đại ca ta.
Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải trả lại cho ta.
Tuyết Mị nhìn thấy kẻ thù cũng tức đỏ mắt, phẫn nộ gào thét.
– Tâm đại ca, hà tất phải nhiều lời với bọn chúng nắm chặt thời cơ giết sạch bọn chúng, sau đó luyện hóa Huyền Tâm Chi đột phá mới là thượng sách.
Tên họ Bách nhàn nhạt nói, trường kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, kiếm quang như mặt nước mùa thu, sáng loáng như ngọc.
– Động thủ đi!
Bên kia, Ngọc Du rõng một tiếng, thân hình đột nhiên nâng cao, tay phải đánh ra, không khí dường như bị một chưởng này chấn động phần phật, phát ra một thứ âm thanh chói tai, một luồng phong khí cuồn cuồn bắn nhanh về phía Anh Tâm!
– Phong Ma Chưởng!
Cùng lúc đó, Quách Tề nắm chặt hai tay, cách không trảo tới.
– Truy Hồn Thủ!
Không khí xung quanh phía dường như bắt đầu vặn vẹo!
– Chút tài mọn.
— QUẢNG CÁO —
Anh Tâm tay trái chắp sau lưng, tay phải đột nhiên múa lên một vòng trong trước mặt, không khí trong nháy mắt ngưng kết thành băng, hình thành một tấm băng thuẫn rắn chắc.
-Rắc!
Quyền phong của Ngọc Du, trảo lực của Quách Tề đồng thời công kích lên băng thuẫn, khiến khiến cho băng thuẫn nứt vờ khắp nơi, vết nhứt như mạng nhện, nhưng băng thuẫn cứng rắn vẫn không đánh vỡ được!
Hai người liên thủ, không ngờ vẫn không thể phá vờ được vòng phòng ngự của Anh Tâm.
– Nguyên khí ngưng vật, không thể nào bán bộ Huyền Nguyên sao có thể ngưng vật được!
Cả hai ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Anh Tâm, nguyên khí ngưng vật là Huyền Nguyên cảnh cấp bậc mới có thể biến thành, vậy mà Anh Tâm chưa đột phá tới Huyền Nguyên cảnh lại có thể ngưng ra được.
Đây là biến thái gì vật! Nếu để hắn thành công tiến vào Huyền Nguyên thì bọn hắn sao còn dường sống!
– Hai kẻ khí tức không ổn định như các ngươi cũng muốn ngăn cản ta.
Tự tìm đường chết.
Anh Tâm lật bàn tay, hàn khí tràn ngập, thủ trảo như biến thành bàn tay của yêu thú mà hung tợn chộp lấy đối thủ, uy năng bá đạo.
Hai người kia ngay tức khắc bật lùi ra tránh né đòn tấn công của Anh Tâm.
Tức khắc Anh Tâm rút ra một thanh đại đao đao quang lấp lánh, hắn ta bổ ra một cái đao nhận, hàn khí bắn nhanh ra như thiểm điện, trong không khí truyền đến âm thanh đông cứng lạnh người.
Trong tình thế sống chết, hai người đồng thời nằm sấp xuống đất, lưỡi băng đao gần như lướt qua đầu của của bọn chúng.
Tuyết Mị và Vân Đằng cũng đồng thời tránh né ra xa.
Hoàng Phủ Thiên càng xui xẻo, một đao kia của Anh Tâm dù không là là đứng mũi chịu sào nhưng linh hồn cũng bị một đao kia trùng kích, cảm giác áp bách xộc tới, thật sự khiến cho người ta thở không thông!
Hoàng Phủ Thiên cũng bị trấn áp nằm đè ra đất.
– Rắc, rắc!
Một đao của Anh Tâm phá nát mấy cây đằng sau rồi mới tiêu tan uy năng.
– Đôi khi cảnh giới cũng không phải tất cả.
Đồng cảnh giới thì phải xem kẻ nào có nội tình mạnh mẽ hơn.
Anh Tâm toàn thân khí thế liên tục tăng lên, cả người tựa hồ càng lúc càng thêm cao lớn, khí thế như như trẻ tre, áp bức toàn bộ người có mặt ở nơi này.
Hoàng Phủ Thiên sắc mặt tái nhợt, trong lòng thầm hô.
Tên Anh Tâm này đâu phải chỉ là một tên trai bao, mặt trắng như bọn chúng nói?
Thực lực của hắn ta, đơn giản có thể nói là vô cùng mạnh mẽ! Đám người Vân Đằng về mặt cảnh giới không kém Anh Tâm nhưng sức chiến đấu thực tế lại không bằng một phần của hắn ta! Lúc trước nghe Tuyết Mị những kẻ này phân tích, vẫn cho rằng dựa vào đông người là có thể đánh chết được đối phương.
Anh Tâm xuất thủ chiếm được ưu thế rất lớn, tên họ Bách liền không động thủ tận lực cầm kiếm canh giữ khu vực gần thùng gỗ.
Thùng gỗ mây mù lượn lờ, khí tức sôi trào luyện hóa Huyền Vân Chi.
– Ta phải nghĩ biện pháp tiếp cận món đồ kia.
Trong tình thế sinh tử, Phong Vân Vô Ngân nghĩ đến một kế, chuẩn bị liều thử một phen.
Lúc này, Tuyết Mị ánh mắt kinh hãi kêu lên:
– Không thể! Vũ kĩ của ngươi? Thanh đao đó của ngươi là một kiện Bảo Khí!
Tuyệt đối không thể!
Tuyết Mị cùng Anh Tâm dù sao cũng có quan hệ thân mật trong một thời gian dài, nàng ta phải nắm rõ thực lực đối phương nhất.
Mặc dù nói đối phương có thiên phú không thấp, sở hữu vũ kĩ Nhật cấp thượng phẩm, thế nhưng mới giao đấu, Anh Tâm bày ra nguyên khí ngưng vật là nhờ cộng hưởng với Bảo khí giúp hắn tạm thời vượt qua giới hạn cảnh giới cùng vũ vũ kĩ không thể nghi ngờ đã đạt tới cảnh giới đại thành!
Trong trường hợp mà một người sở hữu nguyên khí thuộc hệ đồng nhất với Bảo Khí thì sẽ đem thực lực của người sử dụng tăng lên không nhỏ.
– Không thể!
Lúc này, Anh Tâm cười lạnh nói:
– Đồ ngu xuẩn các ngươi, những chỗ tốt ta nhận được khi hầu hạ mụ già đó, các ngươi sao có thể tưởng tượng nổi chứ.
Bây giờ thì đi chết đi.
Đúng lúc này tên Vân Đằng xuất hiện sau lưng của Hoàng Phủ Thiên từ lúc nào.
Hắn âm hiểm nói: — QUẢNG CÁO —
– Tiểu tử thối, đây chính là tác dụng của ngươi đó.
Vân Đằng chộp lấy Hoàng Phủ Thiên đem vứt mạnh về phía Anh Tâm.
Dùng Hoàng Phủ Thiên làm mồi nhử.
– Con mẹ nó.
Hoàng Phủ Thiên mất cảnh giác liền bị Vân Đằng ném bay về phướng tên Anh Tâm, thầm hô không ổn vì tên Anh Tâm kia tính dùng đao trảm hắn làm đôi.
Hắn vận chuyển Tật Phong bộ, cường ngạnh đạp lên hư không xoay một vòng đánh song quyền về hướng đầu của Anh Tâm.
– Mãnh Long Kính thức thứ bốn Mãnh Long Phân Thần.
Anh Tâm giao đấu cùng hai tên Quách Tề và Ngọc Du liền cảm nhận được bóng người lao tới, quay đầu nhìn thì ra là một tên Hoàng Nguyên trung kì nho nhỏ, vốn muốn bổ đôi đối phương.
Ai ngờ hắn xoay một người trong hư không lăn sang bên ngược lại rồi đánh ra một quyền.
– Trò mặt vãnh.
Đối phương ra tay như điểm điện, hắn ta chỉ dùng một tay nghênh đóng song quyền của Hoàng Phủ Thiên.
Ầm!
Quyền thủ tương kích, sức mạnh cuồng bạo của đối phương chỉ trong nháy mắt đã đập tan phòng ngự của Hoàng Phủ Thiên.
Hàn khí của tay đối phương rung động ở không trung, cuốn lấy thân thể Hoàng Phủ Thiên, chấn một cái thật mạnh.
Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, thân thể của Hoàng Phủ Thiên mạnh mẽ rơi xuống nền đất, mặt đất cũng trúng xuống một cái.
Vị trí vừa vặn ở gần thùng gỗ thuốc của bọn chúng.
– Phụt.
Hoàng Phủ Thiên búng ra một ngụm máu, sau đó không còn cử động được nữa giống như đã chết rồi vậy.
Tên họ Bách thong dong đi tới cạnh Hoàng Phủ Thiên kiểm tra, hắn chỉ cần canh giữ thùng thuốc là được.
Vì quá vô vị nên muốn tìm kiếm thứ gì đó thu hút sự chú ý, bằng không hắn không nén nổi dụ hoặc mà nhảy vào thùng nước đó mất.
Đáng tiếc chính vì điều này mà hắn nhận lấy tử lộ.
…
Sau khi đánh bay Hoàng Phủ Thiên, Anh Tâm lập tức cảm thấy không ổn, vì khoảnh khắc đó chính là lúc đám Tuyết Mị đồng dạng tung ra sát chiêu của mình liều mạng cùng đối phương.
-Hừ!
Quách Tề điên cuồng rống to một tiếng, tung người nhảy lên, song thủ liên tục uy vũ, trên không xuất từng đạo tàn ảnh.
Hắn ta hét lên:
– Truy Hồn Trảo!
Ngọc Du liên tục xuất mấy chục đạo quyền phong chói tai, trong nháy mắt mãnh liệt đánh ra!
– Phong Ma Chưởng!
Vân Đằng trong tay phất ra một thanh kiếm quang, một kiếm vừa xuất ra, quang hoa chói mắt, giống như hóa thành một con rắn chiếc lưỡi thụt ra thụt vào, miệng rắn mở lớn, dường như muốn đem tất cả mọi người nuốt chửng.
– Xà Linh Trảm!
– Thanh Phong Nguyệt kiếm!
Tuyết Mị trường kiếm cũng đâm tới, thanh quang rực rờ.
Lần công kích này, bốn người đã đề thăng nguyên khí, của bản thân tới cực hạn! Lâm vào tình thế sinh tử, liều mạng công kích không thể khinh thường!
– Băng Phách Đao Khí!
Anh Tâm cũng không dám khinh thường, gầm nhẹ một tiếng, nguyên khí biến ảo thành một lớp khải giáp bằng băng, đại đao ngưng tụ vô số hàn khí bức người sau đó chém ra xé tan không khí! Không tài nào ngăn cản nổi!
Ầm.
Một tiếng nổ vang dội, trong nháy mắt, trời đất dung chuyển, trong bãi đất trõng cò cây bị kình khí điên cuồng cắt nát, tung bay đầy trời, sau đó lại bị nghiền thành bột mịn, đám cây cối ở vòng ngoài cũng bật gốc mà lên! Khói bụi mù mịt.
Đôi bên bị bao trùm trong khói bụi không thể xác định được.
Nhưng có thể xác định, bốn đợt công kích kia hoàn toàn bị tên Anh Tâm dùng vũ khí cường ngạnh ngăn lại rồi.
— QUẢNG CÁO —
– Vù.
Anh Tâm lao ra từ trong làn khói mùi, chém ra một đời đao khí nữa.
Băng Đao khí của Anh Tâm bay đến chém vào mục tiêu là Ngọc Du và Quách Tề.
Đối phương ngay lập tức cảm nhận nguy hiểm tới tính mạng, ngay lập tức phản ứng kịp thời xuất ra vũ kĩ.
Nhưng đã chậm hơn một nhịp, đại đao của Anh Tâm bổ ra đao chém quyền khí và thân thể của Ngọc Du thành hai đoạn, chết không thể chết hơn.
– Xuyên Tâm Trảo!
Tiếp tới Quách Tề xuất ra Xuyên Tâm Trảo, chính là một môn vũ kĩ Nhật cấp trung phẩm khác, rất hữu dụng trong đánh cận chiến đánh vào ngực của Anh Tâm nhưng vô dụng, lớp áo giáp bằng băng ngăng cản, còn bị băng khí đông cứng cử động.
Sau đó liền bị Anh Tâm một đao đâm thủng tim.
Nhưng Xuyên Tâm Trảo vừa vặn đánh hỏng mất lớp khải giáp bằng băng của Anh Tâm kia.
-Hừ!
Anh Tâm toàn thân nguyên khí dao động, giải hóa trảo lực, tuy nhiên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của hắn cũng hiện lên một vệt đỏ mờ nhạt.
– Xà Linh Trảm!
Một tiếng gầm kinh thiên, Vân Đằng chém ra kiếm khí, trường kiếm của hắn ta so với vừa rồi, rõ ràng đã âm u hơn vài phần.
– Các ngươi mới chính là những kẻ phải chết đó.
Anh Tâm không kinh sợ mà còn cười lớn nói.
Hai luồng nguyên khí cùng lúc va chạm, gần như nổ tung cùng một lúc.
Một cỗ lực lượng trùng kích mãnh liệt xoắn tới ép cho lùi bước.
Anh Tâm búng ra một ngụm máu tươi, hơi khụy xuống.
– Trước nhân cơ hội này rút lui trận thế này chúng ta thắng không có nổi.
Vân Đằng thấy vậy lập tức nói với Tuyết Mị ở bên.
Cả hai lập tức xoay người bỏ chạy vào trong rừng.
Bốn đấu với một chết mất hai, giờ chỉ còn hai người bọn họ không đấu nổi Anh Tâm, và còn đằng sau lưng tên họ Bách nữa.
Hai người vừa bỏ chạy thì Anh Tâm nhếch lên nụ cười quỷ dị, thì ra hắn giả bộ.
Hắn không bỏ lờ thời cơ huy động nguyên khí chém ra hai lưỡi đao khí, giết Vân Đằng cùng Tuyết Mị.
Chiến đấu đã kết thúc.
Rốt cuộc, Anh Tâm cũng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó than thở:
– Ba tên kia quả nhiên lợi hại, toàn lực liều mạng cũng có thể khiến ta bị thương, tuy nhiên, đợi lát nữa ta dùng dược liệu kia chỗ bị thương ấy tự nhiên sẽ khỏi.
Hắn ta quay đầu nhìn phía thùng nước thì thấy một cái xác nằm la liệt trên đất, mà kẻ đó còn là tên họ Bách.
Còn con kiến hôi Hoàng Phủ Thiên không thấy đâu rồi:
– Chết tiệt! Sao có thể.
Anh Tâm vội chạy ra kiểm tra vết thương của tên họ Bách, tên này chết còn không nhắm mắt, ở thái dương bị một vật gì đó thâm thủng, lủng một cái lỗ rõ ràng.
Nhìn xung quanh không còn chút khí tức gì cả, e rằng đã cao chạy xa bay rồi.
– Tên khốn tiểu tử kia quả nhiên ranh ma, đã quá coi thường hắn rồi.
Anh Tâm nhìn tên họ Bách sau đó thở dài nói:
– Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đột phá rồi.
Yên tâm an nghỉ đi, tương lai gặp lại tên đó ta sẽ trả thù cho ngươi.
Đem mắt tên họ Bách vuốt xuống sau đó Anh Tâm xoay người tới chỗ thùng gỗ, thoát y chuẩn bị ngâm mình vào trong đó.
Hắn không biết lúc này có một ánh mắt đang dõi theo trong âm thầm hành động của hắn.
– Chết ngươi rồi, coi như là ngươi xui xẻo đi.
Độc chết ngươi rồi!.