Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 23: Thoát Khỏi Sơn Lâm
Tại Vạn Nguyên sơn, sâu trong một huyệt động âm u.
Hoàng Phủ Thiên vẫn ngâm mình trong Huyết Trì
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong hạp cốc này, con Tam Vĩ Huyết Lang kia vẫn canh giữ ở xung quanh địa bàn của mình, Hoàng Phủ Thiên căn bản không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.
Việc duy nhất mà bây giờ hắn có thể làm chính là ngâm mình trong nước suối màu máu, lặng lẽ tu luyện Thiết Man Thể quyết mà thôi.
– Haiz, không biết bao giờ có thể thoát được ra.
Grào…
Trong hạp cốc, mơ hồ truyền đến một tiếng gầm từ rất xa.
Thân hình Hoàng Phủ Thiên nhảy ra khỏi Huyết Trì.
Thanh âm vừa rồi rõ ràng là đến từ Tam Vĩ Huyết Lang ở bên ngoài.
– Đi nhìn thử xem.
Hoàng Phủ Thiên thi triển Tật Phong Bộ, trong chốc lát đã đến chỗ cửa động bị lấp kín.
Xuyên qua kẽ hở đất đá, Hoàng Phủ Thiên có thể nhìn thấy được tình hình bên trong hạp cốc.
Lúc này, tại một phía khác của hạp cốc, ước chừng khoảng vài trăm trượng, xuất hiện một vài thân ảnh .
Là con người!! Có ba người đến, gồm hai nam một nữ, phần lớn là mười bảy mười tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới hai mươi tuổi.
Hoàng Phủ Thiên đầu tiên là vui vẻ, sau đó tâm tình lại trở nên nặng nề.
Yêu thú cao cấp là loại khủng bố gì, nhân vật bình thường e rằng còn không đủ nhét kẽ răng, trừ phi trong những người đó có Huyền Nguyên cảnh cao thủ.
Không lẽ đám người đó là Huyền Nguyên cảnh cao thủ! Từ biểu hiện kiêng kị của Tam Vĩ Huyết Lang, Hoàng Phủ Thiên âm thầm phỏng đoán.
…..
Lúc này, thanh niên lớn tuổi cầm đầu lạnh nhạt mở miệng nói:
– Súc sinh này, không ngờ lại rất thông minh.
– Không có tính khiêu chiến.
Một thiếu niên khác khinh thường nói.
– Giao cho ta đi.
Thiếu nữ cuối cùng nói.
– Được, Nguyên sư muội năng lực thực chiến của muội có phần kém.
Dùng nó để tôi luyện cũng không tệ.
Chi bằng miểu sát nó trong nhất thức xem.
Thanh niên cầm đầu nói.
Nếu Hoàng Phủ Thiên có thể nghe được đối thoại của bọn họ, e rằng sẽ chấn động vô cùng.
Sau đó, hắn nhìn thấy thiếu nữ trẻ tuổi kia muốn trực tiếp đối đầu với Tam Vĩ Huyết Lang.
Grào…
Tam Vĩ Huyết Lang gầm lên một tiếng lao về phía thiếu nữ trẻ tuổi.
Huyết lang đánh tới, thân ảnh như điện! Một móng vuốt của huyết lang cũng chụp xuống.
Trong mắt Hoàng Phủ Thiên, thiếu nữa kia e rằng sẽ chết không phải nghi ngờ.
Nhưng trái với suy nghĩ của hắn.
Thiếu nữa kia trường kiếm khẽ rung nhẹ, một tầng ánh sáng màu xanh vô cùng kỳ dị, quán chú vào trường kiếm, lập tức trường kiếm phát ra một lượng khí thế sắc bén.
Oanh!
Móng vuốt của Tam Vĩ Huyết Lang vừa đánh ra được một nửa thì làn da cứng như sắt thép của của nó bị xé rách thành từng rãnh máu sâu đến vài thước, cái đầu của nó cũng bị đánh vỡ.
Sau đó cả người nổ tung, hóa thành huyết vũ đầy trời.
Còn Tam Vĩ Huyết Lang chỉ kịp phát ra một tiếng rú thê lương, bị phanh thây, rơi xuống đất bỏ mình.
— QUẢNG CÁO —
Event
Khói bụi nổi lên bốn phía, tại vị trí lúc nãy chỉ còn lại thi thể không nguyên vẹn của Tam Vĩ Huyết Lang và huyết vũ mà thôi.
Một màn này khiến cho Hoàng Phủ Thiên rung động vô cùng.
Yên Sở quyết lúc này tự động vận chuyển, thôi diễn lại toàn bộ quá trình vừa rồi.
Trong mơ hồ, Hoàng Phủ Thiên khí huyết bị ép tới đổ bừng mặt, thậm chí máu mũi chảy ra, dù vậy hắn vẫn như hóa thành pho tượng không hề để ý tới.
– Nguyên sư muộn quả nhiên là thiên tài mà sư phụ tán thưởng, tới Thiên Phong kiếm quyết cũng để muội luyện thành tầng thứ nhất, Kiếm Phong Diệt khí.
Tên thanh niên cầm đầu nhìn tình cảnh đấy cũng hơi bất ngờ, sau đó gật đầu tán thưởng.
– Sư huynh quá khen.
Thiếu nữ gọi là Nguyên sư muội kia cũng chỉ gật đầu, nhàn nhạt đáp.
– Được rồi, vậy chúng ta xuất phát về Vân La thành, dù sao mục tiêu lần này của chúng ta cũng là tuyển đệ tử cho Kiếm Trảm tông.
Thời gian có lẽ cũng sắp đến lúc rồi.
Mấy người nhìn nhau gật đầu, rồi phi thân rời đi.
….
Đến khi có lại ý thức thì Hoàng Phủ Thiên phát hiện đám người đó đã rời đi từ lâu.
Máu mũi, cũng đã ngừng chảy, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, hầu như hoài nghi tính chân thật của tất cả những chuyện vừa rồi.
Thu lại tâm tư, Hoàng Phủ Thiên quan sát tình cảnh trong hạp cốc, rất nhanh lộ ra một tia mừng rỡ.
Tam Vĩ Huyết Lang bị mất mạng trong hạp cốc đã không còn gì có thể ngăn cản hắn.Nhanh rời khỏi đây.
Cửa vào huyệt động đã bị đất đá vùi lấp, hắn muốn phải mở ra một thông đạo.
Oành…
Những tảng đá nhỏ không quá ba trăm cân, chỉ cần một quyền của Hoàng Phủ Thiên đánh tới, dựa vào lực lượng cơ thể đã có thể đánh vỡ nó thành mảnh vụn.
Nếu cộng thêm nguyên khí có thể trực tiếp nghiền nát thành bụi phấn.
Khoảng nửa canh giờ sau, Hoàng Phủ Thiên đã đả thông cửa động.
Hắn cũng không lập tức rời đi, bởi vì trên vách đá màu máu ở sâu trong huyệt động vẫn còn một vài thiên tài địa bảo.
– Thi thể của yêu thú cao cấp, nhất định sẽ dẫn đến sự tranh đoạn của một vài hung thú dã thú.
Hoàng Phủ Thiên đã có kinh nghiệm một lần lập tức gia tăng tốc độ.
Hắn vội vàng chạy đến chỗ sâu trong huyệt động, thân hình nhảy lên vách đá màu máu, hái những gốc thiên tài địa bảo ở trên đó.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là năm gốc Huyết Nhân Sâm trên năm trăm năm.
Rất nhanh, Hoàng Phủ Thiên đã nhổ năm gốc dược liệu năm trăm năm đưa vào giới chỉ.
Vụt…
Hắn cũng không dừng lại hóa thành một đạo tàn ảnh chạy thẳng đến cửa huyệt động của Huyết Mãng.
Lúc tiến vào hạp cốc, chỉ có bảy tám yêu thú đang chém giết lẫn nhau, những dã thú cường đại khác chỉ có chừng vài chục con.
Hoàng Phủ Thiên tận lực né tránh, cũng không rảnh bận tâm đến thi thể của yêu thú cao cấp, phóng như bay về phía dòng sối và khu rừng hoang ở phía đối diện hạp cốc.
Cho dù hắn cố gắng né tránh thì vẫn có vài dã thú và một số yêu thú cấp thấp lao đến.
– Muốn chết!
Hoàng Phủ quát lạnh một tiếng, thân hình áp sát như quỷ mị, một quyền bổ trúng một con hung thú cấp thấp.
Phành.
Khung xương của yêu thú cấp thấp kia bị một chưởng đánh trúng mất mạng ngay tại chỗ.
Yêu thú cấp thấp bị mất mạng thực lực cũng tương đương với Hoàng Nguyên trung kì.
Một chiêu giết chết yêu thú cấp thấp, những dã thú còn lại lập tức hoảng sợ bỏ chạy tứ tán.
Thân hình Hoàng Phủ Thiên nhảy đến bên cạnh dòng suối, mũi chân giống như chuồn chuồn điểm nước, tiến vào khu rừng hoang đối diện.
Dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ, hắn theo đường cũ trở về.
Trên đường trở về, hắn chỉ gặp phải một vài yêu thú.
Bởi vì thi thể yêu thú cao cấp bên trong hạp cốc đã hấp dẫn rất nhiều đồng loại đến xem.
Khi đột phá tới Hoàng Nguyên trung kì, giờ đây giải quyết những con yêu thú này chỉ cần nhiều nhất là hai quyền liền chấn vỡ tạng phủ, thất khiếu chảy máu mà chết.
— QUẢNG CÁO —
Event
– Tiểu tử, vừa nãy ta đã bói cho ngươi một quẻ, cảm thấy tương lai ngươi sẽ có họa đổ máu, nếu không muốn chết thì tìm cơ hội gia nhập Kiếm Trảm tông, tiến vào thư các của tông môn, ở đó sẽ có cơ hội sống cho ngươi.
Lão già giọng nói trực tiếp truyền thẳng nào trong đầu của Hoàng Phủ Thiên.
Hắn giật bắn mình quay lại theo bản năng quan sát, nói:
– Tiền bối, ông ở đâu vậy?
Lần này là im lặng.
Không ai đáp lại Hoàng Phủ Thiên, hắn cắn răng chạy tiếp, trong đầu hắn đang suy tính câu nói của lão già kì lạ kia.
…..
Một lúc lâu sau…
Hoàng Phủ Thiên đã trở lại khu vực biên giới Vạn Nguyên sơn, sau đó lập tức nhanh chóng chạy về thành Vân La.
Dọc đường, hắn mơ hồ nghe được một vài lời đối thoại kì lạ.
– Hôm nay là lúc Kiếm Trảm tông tuyển nhận đệ tử công khai.
– Vậy sao! Vậy chúng ta cũng nên đi xem náo nhiệt một chút xem.
– Ta đến đây là vì Kiếm Trảm tông, năm nay ta nhất định có thể trở thành đệ tử của của bọn họ có thể một bước lên trời.
Dòng người nô nức bàn tán về sự việc Kiếm Trảm tông chọn để tử.
Hoàng Phủ Thiên vốn đọc qua về Kiếm Trảm tông ở quyển sách mua tại chợ đen, nhưng hiện hại hắn không hứng thú lắm hắn muốn về tẩy trần sạch sẽ, ở Huyết Trì mấy ngày không có nước sạch để tắm dù không có mùi vị gì nhưng cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm.
Đúng lúc này thì gặp được người quen, chính là đám người Tần Quân.
– Hoàng huynh đệ, ngươi không sao chứ.
Đám người Tần Quân không ngờ nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên liền vội vàng chạy tới phía hắn hỏi thăm.
Tần Quân dẫn đầu nói:
– Mấy ngày nay Hoàng huynh đệ đi đâu vậy, chúng ta tìm huynh mấy lần đều không có ở khách sạn.
Huynh đệ không có gì chứ.
– Không có gì, mấy hôm trước tôi vào Vạn Nguyên sơn lịch luyện kết quả là gặp một số tên khốn, dây dưa bọn chúng một hồi lâu mới có thể quay về mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên lắc đầu nói.
Đám Tần Quân bốn mắt nhìn nhau thầm hiểu, đây là việc tốt của Hồng Vũ gây ra.
Vân Uyên trong lòng có chút áy náy nói:
– Thực ra việc này là lỗi của ta, việc ngươi bị những kẻ đó có lẽ do tên Hồng Vũ gậy ra.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên nhìn Vân Uyên kiểu ngươi cũng biết đó là lỗi của mình cơ à, trong lòng có chút kiêng dè, dính vào nữ nhân quả nhiên không có gì tốt.
Tránh xa nàng ta tốt hơn, ai biết được tương lai mình có bị tên công tử điên khùng đó truy sát thêm không.
Bầu không khí có phần nặng nề, Lý Kiếm chợt nói:
– Mà Hoàng huynh đệ có biết hôm nay là ngày gì đặc biệt không?
– Kiếm Trảm tông khảo thí phải không?
– Hoàng huynh đệ cũng biết sao?
– Đi trên đường liền nghe được một chút thông tin.
Lý Kiếm cười khì khì bá vai hắn nói:
– Kiếm Trảm tông cứ cách ba năm đều đến đây tuyển thêm đệ tử, mỗi kì tuyển cũng chỉ có mười mấy người có thể tiến, điều kiện tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc.
Lần này ta nhất định phải thành công! Bằng không thì sẽ không còn cơ hội nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ta, cho nên….
– Tại sao lại là cơ hội cuối cùng?
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoàng Phủ Thiên hỏi.
– Vì Kiếm Trảm tông chỉ nhận đệ tử dưới mười tám tuổi, trước khi thành niên mới là thời điểm rèn căn cốt tốt nhất.
Nghe Lý Kiếm nói xong Hoàng Phủ Thiên há hốc mồm, nhìn người này có bộ dáng nào là giống chưa tới mười tám tuổi!
– Không cần hoài nghi, ở đây chúng ta cao nhất là ta với Lý Kiếm là mười tám tuổi.
Còn Tần Quân cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.
Vân Uyên đương nhiên nhận ra bộ dáng thất thố của Hoàng Phủ Thiên liền lườm hắn một cái nói.
Hoàng Phủ Thiên cũng thầm kinh ngạc, hóa ra mọi người còn trẻ như vậy, xem ra bản thân vẫn xem thường bọn họ rồi.
– Nếu vậy năm trước các ngươi có tham gia tuyển đệ tử của Trảm Kiếm tông không?
Tần Quân lắc đầu nói:
– Năm đó chúng ta làm nhiệm vụ về quá trễ, khảo thí Trảm Kiếm tông đã hoàn thành nên không có cơ hội.
Có Lý Kiếm năm trước đó từng tham gia nhưng bị loại rồi.
Hoàng Phủ Thiên gật gù hiểu.
Lý Kiếm lại hỏi:
– Đúng rồi, Hoàng huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Hoàng Phủ Nguyên thú thật là không biết vì hắn cũng không có kí ức của thân thể này, nhưng từ khuôn mặt mà phán đoán có lẽ cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi chứ nhỉ.
– Mười sáu hay mười bảy gì đó, tôi cũng không nhớ lắm.
– Vậy là được rồi.
Chi bằng chúng ta đi thử vận khí, nếu có thể vào tông môn thì cuộc sống của chúng ta có lẽ sẽ đảm bảo hơn một chút.
Hoàng Phủ Thiên vốn không muốn đi, lại nhớ tới lời của lão già kia, cuối cùng vẫn nên đi thử xem sao.
Đi được hơn nửa canh giờ, đến một tòa viện, bên ngoài viện lúc này đã ngựa xe như nước, người ra vào tấp nập….
Bọn Hoàng Phủ Thiên và Tần Quân đến nơi vừa vặn có một tiếng quát lạnh thâm hậu vang lên:
– Yên tĩnh!
Lời nói vừa dứt thì tiếng nghị luận ồn áo giống như chợ phiên vừa rồi liền biến mất trong nháy mắt, vô số ánh mắt kích động của từng đám người nhìn một thanh niên tầm hai lăm, hai sáu tuổi đang nói, nhìn những người đang báo danh này, trong mắt người thanh niên có chút khinh thương và cao ngạo, lập tức lạnh lùng nói:
– Hôm nay chính là ngày Kiếm Trảm tông tuyển nhận đệ tử, giống như mọi năm, người quá mười tám tuổi hãy tránh qua một bên, không nên có ý đồ đục nước béo cò, nếu tra ra sẽ nghiêm trị!
Trong đám người đông nghịt lập tức vang lên tiếng khóc, hiển nhiên là của người đã vượt qua mười tám tuổi.
Chỉ chốc lát sau đã có hơn một nửa người rời đi, còn lại cũng chỉ là những thanh niên không quá mười tám tuổi.
Liếc qua một vòng đám người, người thanh niên sau đó lớn miệng tuyên bố:
– Những người ở lại trước hết hay thông báo tính danh, nhận được khảo thí bài của mình sau đó mới tiến vào.
Nói xong người thanh niên bỏ mặc mọi người tiến vào bên trong.
Đoàn người xếp thành hai hàng dài dằng đằng đẵng, may mắn cho những kẻ xếp hàng đầu liền có thể lập tức tiến vào bên trong.
Có điều một lượng lớn người tiến vào bên trong lộ ra bộ dáng chật vật không rõ lý do, thậm chí có kẻ không chịu nổi quay đầu về.
Còn bọn Hoàng Phủ Thiên có Tần Quân là chiêu bài ở đây, nên bọn Hoàng Phủ Thiên cũng được nhường hàng lên trước, và vì cho dù có lên trước nếu không có thiên phú hay năng lực cũng bị đá khỏi thôi.
Khoảng hơn một canh giờ thì bọn họ đã báo danh xong, sau đó bước tới tòa biệt viện.
Bốn người vừa bước vào trong mọi người đều cảm thấy da tay có chút phát lãnh.
Cảm thấy hô hấp có chút cấp bách.
Đối với những thiếu niên chưa trải sự đời thì cảm giác này thật sự có chút khó chịu, thả nào có nhiều kẻ bỏ chạy về trước.
Liếc nhìn một số hộ vệ đứng bên cạnh có lẽ đây cũng là một phần của khảo nghiệm lần này, nếu đến cái này cũng không chịu được thì tư cách gửi xe cũng không có rồi.
Vừa vặn trò này đối với bọn Hoàng Phủ Thiên không tính là gì, bọn họ không đến nỗi thong thả nhưng không bị áp chế quá gắt gao.