Chí Tôn Chi Lộ

Chương 13: Vạn Kim Các


Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 13: Vạn Kim Các


Lão Thích vung tay lên, trong không trung lập tức xuất hiện một lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng về phía ngực Tần Quân.
Động tác của Tần Quân cũng không chậm, lập tức vung chùy nện về phía lưỡi đao nhọn.

Lập tức, đao nát, quyền thương, máu tươi từ lòng bàn tay Tần Quân do xung kích bắn ra….
Tần Quân không thể kích phát ra nguyên lực, chỉ có thể dựa vào lực lượng mạnh mẽ của mình để chống chọi.

Không lùi, hai chân mượn lực nhảy vọt len, trực tiếp nhảy đến trước mặt hm, một quyền nện xuống, lão Thích bất ngờ liền bị đánh bay ra ngoài, giữa không trung còn phun ra một ngụm máu tươi.
– Không hề cảm thấy nguyên khí ba động trong thân thể hắn, hắn làm sao có thể nhảy cao như vậy, hơn nữa lực lượng của hắn cũng cực kỳ to lớn.
Tần Quân đem lão Thích đánh bay cũng không dừng lại, tiếp tục phóng về phía lão ta.
Ma lão Thích đã có chuẩn bị, vài thanh đao bén nhọn liên tục bắn ra, mỗi thanh đao nhọn đều ghim lên người Tần Quân, Tần Quân hơi khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục xông đến.
Sắc mặt lão Thích cũng biến, hắn thật sự chưa từng nhìn thấy người nào có thân thể mạnh mẽ như vậy.

Mặc dù lão chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Hoàng Nguyên trung kì, thế nhưng công kích vừa rồi phát ra, nếu đổi lại là võ giả cảnh giới Hoàng Nguyên trung kì dính thì chắc chắn cũng sẽ bị thương không nhẹ, vậy mà tiểu tử trước mặt không chút nguyên khí ba động thì lại chỉ đổ chút máu mà thôi.
– Thiên Hương Nhuyễn Cân Tán!
Lão Thích cảm thấy không ổn, lần hai ném ra một đám khói xanh.
Tần Quân nghe thấy, nhưng lại không tránh né, tùy ý để khói độc bao phủ lấy hắn.

Trong làn khói ền truyền đến tiếng kêu thảm thiết mà kinh ngạc của lão Thích.

Lão ta bị dính một chùy đánh bay ra ngoài.
– Ý chí của Tần Quân thật cường đại.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm nghĩ.
– Tiểu tử khốn nạn, lão tử giết chết ngươi.
Lão Thích tự nguyên khí toàn thân vào cuồng đao bên trong, cuồng đao tản ra uy thế kinh thiên, gầm lên một tiếng, tu vi và tiềm lực toàn thân ngưng tụ lại thành một điểm, đột nhiên bộc phát ra.

Đao khí mang theo khí tức hủy diệt thiên địa.
Hoàng Phủ Thiên cau mày, chuẩn bị tinh thần lao ra cứu Tần Quân.
Cơ bắp toàn thân Tần Quân nổi lên cuồn cuồn, thần lực giống như nước lũ vỡ đê không ngừng tuôn xuống, thân thể xoay tròn một vòng, hình thành một cỗ xảo lực, khiến thân hình hắn khẽ bay đi, sau đó, trọng lực ném ra khỏi tay.
Trọng lượng của bản thân trọng lực, thêm vào trợ lực trong lúc bay đi.

Trọng chùy này e rằng đã vượt qua hai nghìn cân,trọng chùy nhanh như thiểm điện, khí thế vô cùng cường hãn đột nhiên bắn về phía đao khí.
-Rầm!
Trọng chùy đánh vỡ một mảng không khí lớn, phát ra những tiếng sấm sét vang dội, giống như thiên địa giáng hạ trách phạt!
-Rắc!
Một thanh âm như tiếng thủy tinh nứt vỡ đột nhiên vang lên, chỉ thấy trọng chùy đã đập nát đạo đao quang kia.

Trọng chùy vẫn không hề giảm tốc độ, nhanh như thiểm điện đập lên thân thể lão Thích.

Phốc! Hàng cân đập lên thân thể lão Thích, khiến thân thể lão ta nát thành năm bảy mảnh, giống như bị ngũ mã phanh thây.
Trọng chùy đập nát thân thể lão Thích, vẫn tiếp tục bay ra ngoài mười mấy mét rồi mới rơi mạnh xuống mặt đất, khiến mặt đất đá rắn chắc bị đập thành một hố lớn, bụi bay mù mịt, cát đá bay tứ tung.
Tần Quân thở dốc, toàn thân vô lực nằm xuống dưới mặt đất.

Trận chiến này, Tần Quân chiếm hết hào quang chính rồi.

Hoàng Phủ Thiên không để tâm, hắn vừa muốn thôi diễn lại cảnh Tần Quân sử dụng trọng chùy, hắn phát hiện có thể thôi diễn ra được, nhưng vẻn vẹn chỉ là một số đoạn nhỏ, không trọn vẹn.
Xem ra Tần Quân sử dụng một bộ vũ kĩ phẩm cấp không thấp, bằng không dùng lực lượng thân thể đối kháng với Hoàng Nguyên trung kì có chút không đủ.
Hoàng Phủ Thiên vừa suy ngẫm, thân hình chạy ra đỡ lấy Tần Quân đang nằm bẹp dưới đất hỏi:
— QUẢNG CÁO —
Event
– Có cần đan dược gì không?
– Bên trong túi vẫn còn mấy khỏa Nguyên Huyết đan có tác dụng hồi phục nguyên khí, và cầm máu.
Tần Quân thều thào nói.
Thế là Hoàng Phủ Thiên đỡ Tần Quân về chỗ Lý Kiếm và Vân Uyên, đưa Nguyên Huyết đan bọn họ bọ họ hấp thụ.
Còn Hoàng Phủ Thiên ra kiểm tra trên người mấy tên mình vừa giết có gì đáng giá không.

Trên người mấy tên này trừ là nguyên kim, một bình đan dược ra thì không có gì quý giá, hắn kiểm tra nguyên kim mỗi tên cũng có khoảng sáu mươi mấy nguyên kim đem đan dược thu vào giới chỉ, nguyên kim để lại.
Hắn tiếp tục chạy ra phía lão Thích chết thảm kia xem còn gì ko.

Không có gì nhiều, toàn chân, tay và máu, ngoài ra một chút nguyên kim bị bắt khỏi người, nếu có gì chắc cũng theo chủ nhân lên đường rồi.
Hoàng Phủ Thiên tới nhặt cây trùy của Tần Quân lên, tương đối nặng.
Tần Quân căn bản cũng không đi băng bó vết thương, thân thể của hắn hồi phục vết thương rất mạnh.

Mà khi miệng vết thương khép lại thì Tần Quân lại cầm một chiếc long nha khác đâm phía trên huyết hoa….
Đem vũ khí, nguyên kim quay lại chờ đám người kia hồi sức là được.

Sau khi tất cả hồi sức cả đám liền nhanh chóng di chuyển, về thanh Vân La.

Vì hiệu quả của thuốc nên thời gian chậm mất một ngày đường.
Bốn ngày sau nhóm Tần Quân về tới thành, tường thành sừng sững đứng vững, cái loại cảm giác vừa trang nghiêm vừa kiên cố, từ ngoài mấy chục dặm đã ập vào mắt.

Càng đến gần cửa thành, tâm tình mọi người thả lỏng hơn rất nhiều.
– Đi Vạn Kim các, chúng ta đem những thứ thu hoạch được bán ra đó.
Bốn người khởi hành tới Vạn Kim các.
Thành nam Vân La thành được vây quanh bởi mười mấy cửa tiệm đều có nét đặc sắc riêng, hình thành một dãy phường thị.


Trong số đó, đặc sắc của Vạn Kim các là phong phú nhất.
Cửa vào Vạn Kim các dẫn vào một đại sảnh sáng sủa đủ cho mấy chục người đứng mà không chật, bày một cái quầy bằng hồng mộc, trong đó bày đủ loại vật phẩm.

Người phụ trách tiếp đãi đều là thiếu niên mặc áo gấm.
Phía sau đại sảnh Vạn Kim các có một tòa lâu các ba tầng, tầng một và tầng hai đều la quý tân các, tầng ba là một sương phòng, trong sương phòng bày một bộ bàn ghế cổ kính trải hồ cừu trắng, trên cái bàn nhỏ kề vào tường đang đốt hương, khiến gian phóng thoảng mùi thơm, toát lên nét thanh nhã điển hình.
Vạn chưởng quỹ của Vạn Kim các là một trung niên văn sĩ mặc thanh sắc, dưới cằm phơ phất một hàm râu dài, xem ra rất có khí tức nho nhã.
Một thiếu niên áo gấm phụ trách tiếp đãi đang cung kính đứng trước mặt ông ta, tựa hồ vừa lên bẩm báo gì đó.

Vị chưởng quỹ nghiêm mặt, phi thường bất mãn mắng thiếu niên áo gấm không dám thở mạnh này
– Cái gì, một khối Hắc Thiếc với một con Nhị Miêu Vĩ cũng cần ta xuống xem.

Vạn Nguyên các chúng ta kiếm được bao nhiêu nguyên kim trong một phút, ngươi bảo chưởng quỹ như ta xuống xem mấy thứ đó, đầu óc ngươi bị làm sao hả?
– Không phải.
Cẩm phục thiếu niên nỗ lực giải thích.
– Hai món đồ này có chút lớn.
– Hơi lớn? Hơi lớn? Bằng cái bàn nay không?
Vạn chưởng quỹ càng nổi giận, vỗ mạnh xuống cái bàn.
Cẩm phục thiếu niên liếc nhìn rồi cười khổi:
– Hình như….

Cũng tương đương
– Cái gì?
— QUẢNG CÁO —
Event
Vạn chưởng quỹ trừng mắt.

ba chân bốn cẳng chạy xuống.
Trong quý tân các tầng một của Vạn Kim các, Vạn chưởng quỹ kinh ngạc nhìn khối khải giáp được cắt từ mình của Hắc Thiếc Ngạc và hai con Nhị Miêu Vĩ một nhỏ một to thừ người.
Nghiên cứu một chốc, khẳng định khối khải giáp không có gì bất ổn, Vạn chưởng quỹ biểu tình ngưng trọng hẳn, nói:
– Không biết tứ vị muốn bọn tại hạ bán đứt, hay bán đấu giá hộ?
– Đấu giá hộ?
Hoàng Phủ Thiên ngẩn người, nhìn sang bọn Tần Quân.

Vốn nghĩ tới sẽ bán đứt nhưng mà , không ngờ Vạn chưởng quỹ lại nói thế.

Ai cũng biết đem ra đấu giá sẽ được giá hơn, cả Hoàng Phủ Thiên cũng biết, có thể tham gia phường thị phách mại hội đều là đồ trân phẩm.


Lẽ nào thứ này cũng đạt đến tiêu chuẩn trân phẩm?
– Khối giáp chỉ có một vết nứt ngang chừng hai thước, nhưng chỗ khác tuy mấp mô nhưng không nứt nẻ gì.

Nếu đem bán đấu giá, khởi điểm cũng phải sáu trăm nguyên kim.

Lão phu không lừa các vị, nếu cần gấp thì Vạn Kim các sẽ dùng một nghìn nguyên mua luôn.

Nếu các vị không cần gấp, bản các sẽ đem dấu giá, chừng mười ngày nữa, các phường thị quanh đây sẽ tiến hành tiểu hình phách mại hội, dù phải trừ đi một phần mười phí dụng, các vị chắc sẽ thu được nhiều hơn, lựa chọn thế nào là tùy các vị.
Giá trị của chưởng quỹ giống với Vân Uyên ước lượng, nhưng nếu bán đấu giá thì có lẽ sẽ càng được giá cao hơn.
– Ý các vị là gì?
Hoàng Phủ Thiên quay sang hỏi bọn Tần Quân.
– Để Hoàng huynh đệ quyết định.

Nghe lời huynh đệ đi.
Tần Quân nói luôn.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu rồi nói với Vạn chưởng quỹ.
– Vậy thì khối khải giáp cho Vạn Kim các các đại đem đấu giá là được…..

Còn hai con Nhị Miêu Vĩ này?
– Bán đấu giá luôn.
Bọn họ bắt Nhị Miêu Vĩ vốn dùng để đấu giá.

Sau khi xong thì bốn người chuẩn bị rời đi.
– Các vị đợi cho một chút.
Vạn chưởng quỹ dặn cẩm bào thiếu niên đứng sau lưng mấy câu.

Ông ta tựa hồ thập phần mãn ý với kết quả này, đặc sắc của Vạn Ngọc các có nguyên liệu luyện khí, khối Hắc Thiếc lớn thế này do Vạn Kim các xuất thủ, vô hình trung đề cao thanh danh của bọn họ, với thương gia như họ, còn quan trọng hơn mấy tí nguyên kim.
Cẩm bào thiếu niên đi nhanh, một chốc sau đã bưng một khay gỗ đỏ quay lại.

Trong khay chính là nguyên kim.
Cẩm bào thiếu niên của Vạn Kim các bưng cái khay gỗ đỏ, chỉnh chỉnh tề tề đặt đủ sáu trăm nguyên kim lấp lánh quang hoa vàng nhạt.
– Đây là?
Đám người hơi ngẩn người, nhìn Vạn chưởng quỹ không hiểu.
– Đối với song miêu thì không nói, nhưng với khối Hắc Thiếc theo quy củ của Vạn Kim các, giá gốc là sáu trăm nguyên kim, dù đấu giá không thành, bản các cũng sẽ mua lại, phí dụng này bản các chi ra trước, nếu bán đi thì số còn lại sẽ trả sau khi kết thúc phách mại hội.
– Vạn Nguyên các quả biết làm sinh ý, thế này cũng tương đương với tham gia phách mại hội, chỉ là sớm hơn thôi, người ta sẽ thích giao dịch với thương gia thế này, chả trách Vạn Nguyên các phát triển đến quy mô lớn cỡ này.
Hoàng Phủ Thiên nghĩ vậy, lại hai mắt nhìn sang cái khay gỗ đỏ, trừ nguyên kim còn một tấm hồng sắc ngọc bài có chữ Tứ, điêu khắc cực kỳ tinh tế hoa văn vạn niên thanh.
— QUẢNG CÁO —
Event
– Cái gì đây?
Hoàng Phủ Thiên hỏi luôn.
– Đó là bằng chứng để vào phách mại hội, tiêu ký trên đó là bốn người có thể vào.


Các vị có thể đến nơi xem thương phẩm ủy thác bán được với giá bao nhiêu, không cần trả phí dụng vào đó nữa.
– Vạn chưởng quỹ kiên nhẫn giải thích:
– Đương nhiên các vị vào đó có thể đấu giá nhưng vật khác, chỉ là tấm ngọc phù này chế tác không dễ, các vị nên bảo tồn cẩn thận, phách mại hội kết thúc xin trả lại bằng không sẽ phải bỏ ra năm mươi nguyên kim.

Thời gian phách mại hội bắt đầu thì nhiều nơi tại Vân La thành có công bố, các vị chỉ cần hơi lưu tâm là biết.
– Vạn Ngọc các quả nhiên hơn hẳn thương gia bình thường.
Hoàng Phủ Thiên hiểu rõ tham gia phách mại hội ít nhất cũng phải nộp tiền làm phí dụng, cũng như chứng minh tài sản của mình.

Giờ có thể miễn phí tham gia thì tiết kiệm được tiền càng hứng khởi, dù sao tiết kiệm ăn sâu vào máu rồi.
– Đâu có đâu có, hi vọng các vị có vật gì tốt sẽ mang đến bán cho Vạn Kim các, chúng tôi sẽ không để các vị thiệt.
Vạn chưởng quỹ rất dễ chịu, vuốt râu cười.

Song phương đều hoan hỉ, khách sáo mấy câu rồi bốn người rời khỏi Vạn Kim các.
– Lần này chúc mừng đại thành công, chúng ta đi quán rượu.
Tần Quân, Lý Kiếm, và Vân Uyên hào hứng hét, rồi kéo Hoàng Phủ Thiên mặt mày không tình nguyện đi tới một quán rượu.

Một tửu quán không lớn, nhưng trông rất sạch sẽ.

Mấy người vừa đi vào, tiểu nhị bên trong liền tươi cười chào đón, kêu lên:
– Thiết gia mời vào! Vẫn theo lệ thường chứ?
Người này gọi biệt danh của Tần Quân, xem ra tương đối quen thuộc.
Tần Quân tùy ý gật gật đầu, tìm một cái bàn ngồi xuống, hiển nhiên là khách quen ở đây.
Chỉ trong chốc lát, bốn đĩa rau trộn và bốn đĩa đồ ăn nóng hổi được bưng lên, tiểu nhị lại mang lên một hũ rượu hâm nóng ngon nhất, mời một câu:
– Ngài thong thả dùng!
Rồi tự giác thối lui.
Tần Quân cười nói:
– Ngày thường chúng ta trên cơ bản đều ăn cơm tại đây.

Tay nghề đầu bếp ở đây cũng không tệ.

Ngươi muốn uống chút rượu hay không?
– Cũng có thể một chút.
Tần Quân cười sang sảng, rót cho Hoàng Phủ Thiên một chén rượu.

Nhâm nhi thử, mắt Hoàng Phủ Thiên hơi sáng lên, rượu ngon.

Kiếp trước Hoàng Phủ Thiên dù sao cũng từng ra ngoài giao lưu với người ta, cần nhậu một chút nhưng hắn chưa từng cảm thấy mấy quán đó có gì ngon.
Đến một lần hắn uống được một chai rượu vang, chai rượu đó là lão cha chất đi mấy chục năm khi nào có chuyện vui mới lấy ra.

Uống vào một ngụm cảm thấy sảng khoái vô cùng, mỗi tội sau đó lão cha lại cất đi tiếp.
Mà loại rượu đó so với rượu ở đây dường như kém chút hương vị, có phải do thế giới này có nguyên khí dày đặc nên đồ làm rượu cũng đặc biệt ngon.
Đám người vui vẻ trò chuyện tới đem khuya.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.