Đọc truyện Chí Tôn Chi Lộ – Chương 112: Địa Phương Quỷ Dị
Xà nữ nhân kia còn chưa kịp chạm tới người Trảm Phá thành chủ, nghe được âm thanh vọng lại nội tâm liền cả kinh, nửa thân rắn cảm bỏng rát giống như bị thiêu đốt.Thì ra không biết từ lúc nào đuôi rắn đã bị chặt đứt, phát ra hỏa diễm bỏng mắt.
Ngay sau đó đạo quang sáng chói nhanh như điện chắt qua cổ trắng ngần của nã nữ nhân.
Xèo xèo xèo.
Hỏa diễm trên vết cắt kêu lên xuyên qua lớp da giống như cắt đậu hũ.
Thoáng qua cái đầu của của xã nữ nhân rời khỏi thân thể, lăn lông lốc xuống dưới đất vài vòng.
Rầm rập!
Thân thể không đầu, chỉ đưa tay lên muốn sờ cái đầu liền không thấy đâu, sau đó rơi sầm xuống đất.
Tiếp đến thân người biến thành môn con rắn to như ngọn núi nhỏ.
Đầu đã bị chém rụng thân rắn vẫn không lập tức chết đi mà điên cuồng giãy đành đạch, thậm chí còn muốn công kích Trảm Phá thành chủ.
Trảm Phá thành chủ không thèm tránh né, đuôi rắn vỗ lên trên người gã lập tức đuôi rắn liền bị một cây trường thương cắm xuyên qua, ghim chặt lên trên mặt đất.
Mà một cây trường thương đó là của Thất Khí hồ hố lô.
– Má ơi, sư huynh cứu mang.
Vì mất đi một cây trường thương vây hãm tạo ra một cái lỗ hổng, con Miên Dương kia ngay lập tức nhân cơ hội thoát ra.
Hướng tới Hoàng Phủ Thiên công kích.
Hoàng Phủ Thiên khóc không ra nước mắt, hô cứu mạng.
Nào có đạo lý cho hắn mượn đồ rồi đột nhiên lấy lại vậy làm hắn chưa phản ứng được.
Qua điều này cũng biết, dù Hoàng Phủ Thiên có trộm đi món đồ chơi này thì cũng không biến thành của hắn được, đều do Trảm Phá thành chủ điều khiển.
Trảm Phá thành chủ cong ngón tay búng ra một đạo quang, xuyên vào mi tâm của đầu Miên Dương.
Tức khắc từ trong từ trong mắt, mũi, miệng, tai… của Miên Dương liền bị rỉ máu như suối, tiếp đó khói đen mùi mịt.
Thoáng chốc đem đầu của Miên Dương nướng cháy két, rồi tới cả người Miên Dương.
Thân thể nó lăn đùng xuống dưới đất.
Còn Đại Hắc Hùng thấy tình thế không ổn liền muốn quay đầu bỏ chạy.
Trảm Phá thành chủ nào để nó chạy dễ dàng như thế, nắm lấy cây trường thương ghim trên thân rắn, vung một cái đâm thẳng tới vào Đại Hắc Hùng.
Thương pháp như du long uốn lượn, dũng mãnh đâm thẳng về Đại Hắc Hùng.
Đại Hắc Hùng kinh hãi, tập chung toàn bộ lực lượng vòa song trảo mà đánh cản lại cây thương kia.
Ầm ầm.
Chỉ nghe thấy âm thanh giống như vẫn thiết va chạm với nhau, tiếp đó là tiếng kêu thảm của đầu Đại Hắc Hùng, tay gấu cùng vuốt của nó bị thiêu cháy tới bản thân nó cũng không nhận ra.
– Ngươi đã nhìn ra đây là một cái bẫy!
Đại Hắc Hùng gầm gừ phun ra tiếng nói của nhân loại.
Trảm Phá thành chủ cười khẩy nói:
– Ta cũng có ngoài ý muốn với việc các ngươi giả dạng nhân loại.
Nhưng các ngươi chọn sai đối tượng rồi và cái giá mà các ngươi phải trả chính là sinh mạng vì dám xâm nhập vào địa bàn nhân tộc, dám sát hại sinh mạng của nhân tộc chúng ta.
Con Đại Hắc Hùng gầm gừ tung người nhảy lên trên cao sau đó cước bộ đạp liên tiếp chỉ thấy vài hô hấp thân hình của Đại Hắc Hùng thoát khỏi vài dặm.
Chỉ thấy nó lại tiếp tục phi thân giống như bay thêm vào chục lần như vậy nữa, phải nói tốc độ này cũng gọi là rất nhanh rồi.
Hoàng Phủ Thiên và Cổ Nguyệt cũng chỉ có thể há mồm nhìn Đại Hắc Hùng “bay” đi.
Nhìn thấy nguy cơ được giải trừ thì Hoàng Phủ Thiên thu hồi lại nguyên khí đang thôi động Thất Khí hồ lô, các thanh trường thương liền bay vào trong hồ lô.
Nguyên khí trong người chỉ còn lác đác lại một, hai phần mười.
Thành thật mà nói cuộc chiến chỉ diễn ra trong vòng vài khắc mà thôi, rất nhanh chóng.
Mà hắn trong ngắn ngủi như vậy chỉ còn từng đó nguyên khí đủ hiểu sự tiêu hao nhiều tới mức nào.
Trảm Phá thành chủ phất tay đem Thất Khí hồ lô, nói:
– Các tiểu cô nương ở trên bầu trời kia, ta giờ cần truy đuổi Yêu tộc nên phiền các tiểu cô nương cho thiếu niên này quá giang trên món Bảo Khí bay lượn đó được không.
Quả nhiên Trảm Phá thành chủ cũng nhận ra những thiếu nữ đang ngồi trên Vân Linh Giản trên trời cao kia.
Cổ Nguyệt nhìn Trảm Phá thành chủ liền gật đầu đồng ý.
Trảm Phá thành chủ an tâm liền bay đi, đuổi theo truy kích con Đại Hắc Hùng kia.
Chớp mắt hóa thành một điểm sáng, xuyên thẳng vào vòng nguy hiểm nhất trong Vạn Nguyên lâm ẩn chứa vô số Cực Vị Viên Mãn yêu thú trú ngụ.
Sau khi Trảm Phá thành chủ rời đi, thì Hoàng Phủ Thiên mới có cơ hội nhìn được vị thiếu nữ trẻ tuổi một mình đối đầu với Đại Hắc Hùng này.
Mỹ nữ này một bộ bạch y trắng như tuyết, làn da trắng đôi má hồng bờ môn căng mọng, cùng thân hình quyến rũ người người ta khó rời mắt.
Trên người là khí tức mạnh mẽ tản ra quanh thân nàng lại như cảnh cáo cấm tiếp cận vậy.
Để so sánh thì là giống như một đóa đẹp nhưng mà khó hái, cố chấp thì chỉ còn đường cháy máu đầm đìa.
– Còn cao hơn ta hai tiểu cảnh giới.
Là Huyền Nguyên hậu kì.
Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm.
Cổ Nguyệt cũng mới có cơ hội được nhìn rõ thiếu niên đi cùng với Trảm Phá thành chủ.
Khi quay đầu nhìn nàng liền sững người, vì thiếu niên này đã từng ra tay giúp đỡ nàng khi xưa.
Cũng là người thiếu niên có nét tương đồng với cố nhân của nàng.
Mà Hoàng Phủ Thiên thì lại không nhận ra Cổ Nguyệt, hắn chỉ cảm thấy vị thiếu nữ này thật xinh đẹp đơn giản vậy mà thôi.
Nếu hắn nhận ra chắc tức chết, một thiếu nữ trước đó thực lực còn không có tu luyện sau nửa năm gặp lại liền vượt qua cả hắn, không bi tức chết hơi phí.
Hắn cũng không nhìn lâu, mà thu hồi lại ánh mắt.
Cổ Nguyệt cũng nhận người quen, lấy ra một cái pháo tín hiệu bắn lên trên bầu trời.
Sau tiếng nổ nhỏ thì không khí chìm vào im lặng, có chút ngại ngùng.
Hoàng Phủ Thiên tránh sự ngại ngùng liền đi ra thân thể của hai đầu Yêu tộc này xem xét có thu hoạch được gì không.
Tiếc là Trảm Phá thành chủ không hề nương tay chém giết vì thế nên không còn gì hữu ích cả, từ trong ra ngoài cháy đen.
Hắn thử chạm tay vào mi tâm của Miên Dương xem có thu được linh hồn của Yêu tộc này không.
Kết quả một luồng năng lượng chạy xuyên vào người hắn, tiểu khô lâu vui mừng ngậm lấy.
Yêu tộc có thể bị hắn hấp thụ! Năng lượng so với nhân loại còn nhiều hơn tưởng tượng.
Hoàng Phủ Thiên kinh hỉ nghĩ.
Trước thử lên Yêu thú không hề có phản ứng nhưng Yêu tộc lại có thể.
Có lẽ nào chỉ có những loài đã khai linh trí mới thể thu hồn.
Nghĩ vậy hắn vội chạy tới xà nữ kiểm tra, quả nhiên thu được linh hồn của xà nữ kia.
Chà chà, nếu giờ thu hết linh hồn của đám người chết này có khi nào hắn đột phá tới Huyền Nguyên cảnh trung kì không!
Thế là Hoàng Phủ Thiên hí hửng chạy tới những các xác kia sờ sờ một hồi, tiếng là không thể thu được linh hồn của những kẻ này.
– Có lẽ thu hồn cũng có thời khắc.
Thời khắc đã qua liền không thể thu lại.
Hoàng Phủ Thiên phán đoán.
– Cổ sư tỷ, tình hình như nào rồi.
Một giọng nữ chợt vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Hoàng Phủ Thiên quay ra nhìn thì thấy một đám mây trên bầu trời đang từ từ bay xuống dưới mặt đất khiến hắn phải há hốc mồm.
Điều kinh ngạc hơn nữa chính là rất nhiều thiếu nữ từ trên đó nhảy xuống.
– Đám mây kia là một món Bảo Khí có thể phi hành!
Nhìn đám mây bông xốp kia Hoàng Phủ Thiên cũng hơi khó tin việc mây có thể biến thành kiện Bảo Khí được.
Sau khi đến thế giới này chỉ có thể nói, không gì không thể xảy ra ở phiến đại lục này.
Bên khác đám thiếu nữ nhao nhao chỗ Cổ Nguyệt hỏi lên hỏi xuống.
Đến khi nghe được Cổ Nguyệt giải thích mới nhìn tới hai các xác yêu tộc cháy đen cũng có hút hào hứng, dù sao Yêu tộc ở địa phân nhân loại cũng rất ít khi có thể gặp, dù có gặp được cũng là cường giả một chưởng đập chết bọn họ, rất nguy hiểm.
Nay lại có hai các xác Yêu tộc khó tránh những thiếu nữ này hào hứng xem xét.
Hoàng Phủ Thiên cũng rất biết điều nhường lại cho các thiếu nữ này.
Các thiếu nữ xem xét hai các xác một hồi rồi mới tiếc nuối vì không nhận ra điểm khác biệt gì cả.
Đều là cái xác chết cháy mà thôi.
– Ồ, sao ở đây lại có thêm một thiếu niên này.
Thái Tâm Nhi vô tâm vô phế giờ mới liếc mắt nhìn tới Hoàng Phủ Thiên hỏi Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt cũng giải thích ngắn gọn:
– Vị thiếu niên này là đệ tử của Kiếm Trảm tông cùng với một vị cường giả giúp chúng ta trảm sát Yêu tộc.
Vị cường giả đó đuổi theo Yêu tộc chạy trốn rồi, nhờ chúng ta đưa vị này ra khỏi Vạn Nguyên lâm bằng Vân Linh Giản.
– Ồ.
Thái Tâm Nhi nghe xong cũng gật gù, rồi nói thầm vào tai Cổ Nguyệt:
– Thiếu niên này nhìn cũng soái đó chứ, ít nhất là nhìn thuận mắt hơn đám xú nam nhân trong Cửu Thiên phái.
Cổ Nguyệt lườm Thái Tâm Nhi một cái khiến cô nương kia rụt cổ sợ hãi.
– Còn ở đó nói nhiều, mau lên trên Vân Linh Giản rời đi mau.
Không sợ lại thêm một đầu Yêu tộc xuất hiện à.
– Rõ… Các tỉ muội lên Vân Linh Giản.
Thái Tâm Nhi kéo theo đám tỉ muội ồ ạt kéo lên trên.
Còn Cổ Nguyệt đi tới phía Hoàng Phủ Thiên nói:
– Vị tiền bối đó đã nhờ chúng ta đưa ngươi rời khỏi đây rồi, nên ngươi cứ đi cùng bọn ta đi.
An toàn hơn đi bộ quay ra ngoài.
– Vậy làm phiền các vị cô nương rồi.
Hoàng Phủ Thiên cũng không từ chối, đi theo sau lưng Cổ Nguyệt lên Vân Linh Giản trong ánh mắt quái dị của các thiếu nữ.
– Được rồi đi thôi.
Đám mây bắt đầu bay lên trên bầu trời, Hoàng Phủ Thiên cảm thấy một luồng lực lượng kéo lên trên bầu trời, hắn không khỏi cảm thấy thần kỳ.
…..
Về phía Trảm Phá thành chủ cùng đầu Đại Hắc Hùng nháy mắt đã đuổi xa mấy chục dặm.
Vừa đi vừa đánh.
Giữa núi rừng, Đầu Đại Hùng đã đổi to hơn trước kia một vòng thân thể cao vượt chín trượng, ra sức vừa nhảy, một lần đạp không xa tới tám mươi chín mươi trượng.
Còn khi sắp bị bắt kịp liền miễn cưỡng giao thủ cùng Trảm phá thành chủ.
Hai vị cường giả bộc lộ lực lượng đem mảnh từng mảnh núi rừng đánh tới chấn động, đổ nát.
Tiếc là thực lực vẫn kém hơn Trảm Phá thành chủ, Đại Hấc Hùng toàn thân là máu, thương thế không nhỏ gầm lên:
– Ngươi dám giết sư muội sư đệ của ta, sư tôn của chúng ta sẽ không tha cho các ngươi.
Một khi sư tôn trở ra liền đem các ngươi giết như gà chó.
– Vậy xem sư tôn của ngươi có bản lĩnh đó không.
Trảm Phá thành chủ không sợ hãi.
Gã vẫn chưa có giết Đại Hắc Hùng chính là muốn để tên này đưa đến chỗ sư phụ của hắn.
Một đường tóm gọn luôn.
Mãi Đại Hắc Hùng đẫm máu tươi mới có thể lao tới vị trí vách núi nọ.
Trảm Phá thành chủ nhìn vách núi tuyết trắng kia không khỏi ngỡ ngàng vì gã từng đi vào trong Vạn Nguyên lâm không ít lần nhưng chưa bao giờ thấy quang cảnh này, tức là gần đây mới xuất hiện mà thôi.
Mà đầu Đại Hắc Hùng vẫn chạy cực nhanh, dùng gia tốc này mà đâm vào vách núi cũng đủ xương cốt vỡ nát rồi, dù có là yêu tộc đi nữa.
– Thương Bộ.
Trảm Phá thành chủ khẽ nói từ bỏ phi hành mà đạp bộ pháp, bộ pháp giống như Long Hành Vạn Lý đuổi theo đầu Đại Hắc Hùng.
Trước mắt chỉ thấy con Đại Hắc Hùng kia sẽ đâm vào vách núi, nhưng vách núi chợt biến đổi hóa đem Đại Hắc Hùng nuốt vào bên trong.
Trảm Phá thành chủ trong lòng khẽ động bám sát phía sau, chỉ thấy vách núi gần ngay trước mắt.
Vậy mà khi đâm vào vách núi lại giống như xuyên qua làn nước, nhẹ nhàng mà xuyên qua.
Trảm Phá thành chủ thả ra thất đạo thương khí từ Thất Khí hồ lô, thương khí nhưng rồng bao quanh gã tạo ra hàng phòng thủ quanh thân, phòng bị tránh bị đánh lén.
Trảm Phá thành chủ đứng vững quan sát tình hình xung quanh bên trong vách núi quái dị này.
Cảnh tượng xung quanh nơi này lại lộ ra vẻ có chút quỷ dị.
– Các bia đá này…..
Điểm thu hút nhất ở đây là các bia đá dị thường, dù có là Thiên Nguyên cảnh cường giả cũng bị những bia đá này làm cho áp bức không nhẹ.
Trảm Phá thành chủ truyền ra linh hồn lực thăm dò, lập tức bị các phiến đá trấn áp đánh tan làm sắc mặt tái nhợt.
Trảm Phá thành chủ chú tâm tới trên mặt một tấm bia đá có không ít Minh Văn tự được viết bằng máu tươi đầm đìa, dòng máu vẫn chưa hề khô.
Minh Văn tự này khác hoàn toàn với Minh Văn của Nhân tộc.
Minh Văn lại phát ra khí thế sát phạt mang theo yêu dị, còn dùng máu thịt để vẽ lên tăng thêm uy lực của Minh Văn tự.
– Cái này là máu người.
Trảm Phá thành chủ ngửi thử máu sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Huyết khí này chính là của nhân loại, thậm chí còn là máu của những đứa trẻ con.
Chợt Trảm Phá thành chủ cảm thấy không ổn, từ trong rừng xuất hiện một đôi nhãn đồng yêu dị.
Đôi nhãn đồ đó ngay lập tức hóa thành hư ảnh tồn tại trong Khí Hải của Trảm Phá thành chủ.
Đôi nhãn đồng yêu dị này này đem khí huyết Trảm Phá thành chủ gần sôi trào, rồi bị cắn nuốt.
Trảm Phá thành chủ hừ lạnh một tiếng, Linh Hồn Lực ào ào như biển lớn biến thành từng đợt hỏa diễm thiêu đốt.
Nơi hỏa diễm đi qua đều trấn áp yêu khí không còn một mảnh.
Đôi nhãn đồng yêu dị bị hỏa diễm thiêu đốt sạch, lại hóa thành Linh Hồn Lực tẩm bổ cho Linh Hồn giới, mơ hồ Linh Hồn Lực còn có tăng trưởng.
Mà Đại Hắc Hùng chốn chạy kia như tìm thấy cứu tinh của mình, thân hình to lớn nằm rạp trên mặt đấy, miệng không ngừng kêu:
– Sư phụ, cứu với.
Đột nhiên một thân ảnh cao tới vài trượng người vác chiếc lu đồng cùng một cây bút lông, đầu chùm một cái mũ che kín.
Bên dưới cái mũ ngũ quan khác xa nhân loại xuất hiện.
Trảm Phá thành chủ cũng không cảm nhận được kẻ này xuất hiện như nào, chính là đột nhiên từ hư không xuất hiện.
– Phế vật, chỉ dặn các ngươi canh giữ thôi cũng không làm không xong? Đã không hữu dụng ngược lại còn làm bại lộ nơi chứa bảo vật của Yêu Đế.
Dưới vành mũ, mơ hồ có thể thấy một cặp dị đồng phát ra u quang lạnh lẽo cùng khí tức trên người phát ra đáng sợ, thậm chí vượt trên cả Thiên Nguyên cảnh là Trảm Phá thành chủ.
– Sư phụ thứ tội, nhưng kẻ này thật sự mạnh hơn so tới chúng đệ tử quá nhiều.
Xà sư muội cùng Miên Dương sư đệ, Song Khuyển sư đệ đã bị hắn giết chết rồi.
Đại Hắc Hùng toàn thân chằng chịt vết thương lớn nhỏ, máu chảy đầm đìa đang nằm rạp xuống dưới đất run rẩy trước lời trách mắng của người mới xuất hiện này.
Lúc này cả hai kẻ này chính là đang đưa lưng về phía Trảm Phá thành chủ, khiến người khác khó hiểu chính là dưới tình huống có lợi vậy, mà Trảm Phá thành chủ lại không có ra tay.
Sắc mặt Trảm Phá thành chủ ngưng trọng, trên người bộc phát ra uy thế nguyên khí cùng linh hồn lực mạnh mẽ, trong khoảng khắc thời gian ngưng trọng lại.
– Hắc, không ngờ kẻ đầu tiên xuất hiện ở nơi này vượt qua ảo cảnh của ta lại là một Thiên Nguyên cảnh mà thôi.
Sư phụ của kẻ này nghe xong cặp mắt lạnh như băng phiếm động quang mang u mang nhìn chằm chằm vào Trảm Phá thành chủ bên dưới, cười khạc khạc quái dị nói.
– Yêu tộc to gan dám xâm nhập vào Vạn Nguyên lâm của Kiếm Trảm tông, chẳng lẽ quên mất quy ước của nhân yêu lưỡng tộc hay sao.
Không sợ bị quy chế hai bên trừng phạt hay sao.
Ánh mắt Trảm Phá thành chủ trở nên sắc bén hơn, giọng nói chứa đựng cương quyết cùng răn đe.
– Khạc khạc, quy ước hai bên cái rắm thối.
Các ngươi thật sự nghĩ cái đó có tác dụng sao, chính là nhân yêu đôi bên bằng mặt mà không bằng lòng rồi.
Chỉ cần bọn ta lấy được bảo tàng thì các ngươi sẽ trở thành chuỗi thức ăn của bọn ta mà thôi.
Vút!
Sư phụ của bốn tên yêu tộc kia vươn tay một vòng quang khí tử sắc phát ra khí tức âm lãnh khiến da thịt như muốn đông cứng, quét thẳng về phía Trảm Phá thành chủ.
Sắc mặt Trảm Phá thành chủ khẽ biến, thân hình khẽ động.
Ngay lập tức khu vực mười trượng chỗ gã vừa đứng, mặt cỏ biến thành bùn nước.
Lúc này Trảm Phá thành chủ liền nhận định được Yêu tộc trước mặt này thực lực vượt trên gã, không thể dây dưa.
Phải tìm cường giả của tông môn đến để trấn áp.
– Muốn thoát! Không dễ vậy đâu.
Xem ra Yêu tộc cường giả kia không có ý định để cho Trảm Phá thành chủ rời khỏi nơi này.
– Vậy thì thử xem.
Đôi bên lao vào đại chiến.