Đọc truyện Chỉ Say Mê Quân – Chương 64: Chân trời quên yêu (Nguyên văn: 忘爱天涯)
Lão chủ quân dặn dò người mang Chỉ Vân và Mộ Nhi đi nghỉ ngơi, kêu Quân Lưu Niên tới phòng mình. Vừa đóng cửa lại, Quân Lưu Niên liền khẩn cấp hỏi: “Nữ nhân kia là ai?”
Lão chủ quân trầm mặc một lúc lâu: “Bà ta là mẫu thân ruột của Liễu Nham.”
Quân Lưu Niên kinh hãi: “Cái gì? Nữ Hoàng Tây Ninh Quốc tự mình đến đây? Bà ấy muốn dẫn Nham đi sao?”
Biết nhi tử của mình, vậy mà lại biết thân phận của Liễu Nham, Lão chủ quân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi vì sao hắn biết, dù sao đây cũng không phải là lúc chuyện để nói này. “Ta đương nhiên là không hy vọng bà ta sẽ mang Liễu Nham đi, nhưng bà ta rất kiên quyết. Huống hồ bà ấy là Nữ Hoàng Tây Ninh, lại không có con nối dòng, Liễu Nham trở về tự nhiên sẽ phải làm Thái Nữ Tây Ninh, sao ta có thể ngăn cản bà ấy đây?”
“Con mặc kệ, phụ thân, con không thể để Nham rời khỏi con.” Quân Lưu Niên mất đi bình tĩnh trước nay. Lão chủ quân nhìn con thở dài.
Phương Ức Văn kể chuyện của bà cùng Hạ Ánh Tuyết, sau khi kể xong hốc mắt cùng tràn lệ. Nhưng chuyện tình cảm động này trong cảm nhận của Liễu Nham, không khác gì chuyện một nữ tử vì tiền đồ của mình bỏ mặc nam tử mình yêu thương. Trong lòng nữ nhân, thành tựu gây dựng sự nghiệp so với tình yêu của một nam nhân thì quan trọng hơn nhiều.
“Bà nói những chuyện này với ta có ý nghĩa gì sao? Phụ thân người…đã không còn cơ hội cho bà chuộc lỗi.” Liễu Nham không thể không thừa nhận, lời nói của nàng thực tàn nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được, có lẽ là mẫu thân ruột của thân thể này không đáng thông cảm đi.
Biểu tình Phượng Ức Văn lập tức trở nên tuyệt vọng: “Ta biết đã muộn, ta vĩnh viền đều không thể bù lại thiếu sót với phụ thân con. Nhưng con là nữ nhi duy nhất của chúng ta, cùng mẫu thân trở về đi, phụ thân con nhất định hy vọng con có thể nhận tổ quy tông.”
“Quay về Tây Ninh? Bà kêu ta buông Quân Lưu Niên quay về Tây Ninh, việc đó so với việc năm đó bà bỏ lại phụ thân ta có gì khác nhau?”
“Ta không phải kêu con vứt bỏ Quân Lưu Niên, con có thể mang theo nó cùng nhau về Tây Ninh, nương sẽ không để cho con dẫm vào vết xe đổ năm đó của ta.”
“Quân Lưu Niên sẽ không rời khỏi Đông Dương Quốc, cho nên ta gọi bà một tiếng nương, cho dù ta thay mặt phụ thân tha thứ bà, nhưng ta sẽ không cùng bà rời đi, nơi này có người mà ta yêu, đây là nhà của ta.” Nói xong xoay người rời đi.
Trở lại phòng ngủ, Quân Lưu Niên ngơ ngác ngồi bên giường, đôi mắt ửng đỏ. Liễu Nham vội đi tới, ôm hắn vào lòng: “Sao vậy Tiểu Niên?”
Nghe thanh âm quen thuộc, Quân Lưu Niên nhịn không được nức nở: “Nham, đừng rời khỏi ta.”
Liễu Nham đưa một tay lau nước mắt cho hắn còn tay kia vỗ nhẹ lưng hắn rồi hứa hẹn: “Ta sẽ không rời khỏi chàng, chàng là người ta yêu nhất, là vướng bận lớn nhất của ta.”
Quân Lưu Niên ôm chặt lấy nàng, cảm thụ ấm áp trên người nàng đang dần dần hoà tan băng giá mới phủ trong lòng hắn. Nhất thời, màn trướng Hồng Loan ấm áp, xuân sắc khôn cùng…không hề hay biết nguy hiểm đang từ từ đến gần bọn họ. Sau khi Đường Ninh biết được thân phận của Liễu Nham liền báo cho Phượng Hậu, hai người thương lượng phương án trừ bỏ Liễu Nham. Phái một đám sát thủ đi ám sát nàng, may mắn bị ám vệ Tây Ninh ngăn lại mà bình yên vô sự. Không còn cách khác, bọn họ bàn tính đánh chủ ý lên người Quân Lưu Niên.
Có ám vệ Tây Ninh bảo vệ, chưa khiến cho Liễu Nham đủ đề cao cảnh giác, một hôm sau khi Quân Lưu Niên rời khỏi nhà liền mất tích. Ngay sau đó, Liễu Nham nhận được tin tức khiến nàng một mình đi tới ngoại ô Kinh Thành, nếu không chỉ có thể chờ nhặt xác Quân Lưu Niên.
Liễu Nham thực lo lắng những cũng biết lập tức đi tới cũng chỉ có thể khiến Quân Lưu Niên trên đường xuống hoàng tuyền có thêm bạn đồng hành. Bàn bạc phương án là không kịp, nàng chỉ có thể giao một chút nhiệm vụ đơn giản cho Ám Ngũ, sau đó một mình tới điểm hẹn. Ngoại ô Kinh Thành có một rừng cây, muốn tìm vị trí cụ thể của Quân Lưu Niên quá khó khăn, cũng may nàng tẩm một loại hương phấn trên quần áo của Quân Lưu Niên, có thể tìm được. Mất chút công phu, tránh sát thủ vây quanh, ở tận sâu trong rừng tìm được Quân Lưu Niên bị trói vào cây.
Quân Lưu Niên thấy nàng đến đây rất kích động: “Sao nàng lại tới đây? Đi mau, người bọn họ muốn giết là nàng, bọn họ sẽ không làm gì ta.” Quả nhiên, bốn phía xung quanh nàng đứng đầy hắc y nhân.
Một bóng người từ sau cây đi ra, không ngờ chính là Đường Ninh, nàng không thèm ngụy trang, sở dĩ nàng tuỳ tiện đi ra bởi vì trong suy nghĩ của nàng thì Liễu Nham đã là người chết. Đường Ninh vỗ vỗ tay: “Liễu tiểu thư thật bản lĩnh, vậy mà có thể để cho ngươi tìm được Quân Lưu Niên. Nhưng ngươi tìm được thì sao? Hôm nay nhất định có đi không về.”
“Ngươi muốn là mạng của ta, không nên làm tổn thương chàng.” “Yên tâm, ngươi chết rồi hắn sẽ là Vương Phi của ta, ta đương nhiên sẽ thương hương tiếc ngọc.” Nói xong, vẫy tay xuống, hắc y nhân xung quanh liền đồng thời tấn công về phía Liễu Nham.
Đám hắc y nhân này đều là cao thủ, công phu mèo cào của Liễu Nham mà đối phó thì có chút cố sức, cũng may nàng có mang theo độc dược, chỉ có thể độc chết một đám lại đến một đám.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen từ xa nhanh chóng chạy tới, chính là Ám Ngũ. Liễu Nham hô to một tiếng: “Ngươi đến thật đúng lúc, chỉ có điều sẽ không phải chỉ có một mình ngươi chứ?”
“Phu nhân mang người sẽ tới sau.” Phu nhân trong miệng Ám Ngũ chính là Nữ Hoàng mẫu thân ruột của Liễu Nham.
Đường Ninh không ngờ trong lúc mấu chốt lại có biến cố, nàng thừa dịp Ám Ngũ và Liễu Nham chưa kịp chuẩn bị, nhanh chóng đưa tay chế trụ cổ Quân Lưu Niên, hét lớn: “Dừng lại hết cho ta.”
Liễu Nham thấy Quân Lưu Niên bị Đường Ninh khống chế, kinh hãi: “Ngươi đừng làm hại chàng, ta có thể thả ngươi một con đường sống.”
“Haha, đường sống?” Lúc này Đường Ninh đã có chút điên cuồng, nàng từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, ném cho Liễu Nham: “Ăn đi.” Trong tiếng hô to của Quân Lưu Niên, Liễu Nham nuốt xuống không chút do dự. Nhân cơ hội này Ám Ngũ cướp Quân Lưu Niên từ trong tay Đường Ninh lại, một chưởng đánh chết nàng.
Đường Ninh hộc máu, biểu tình dữ tợn: “Haha, thứ Đường Ninh ta không chiếm được thì Liễu Nham ngươi cũng đừng có mơ tưởng.” Viên thuốc kia vốn định sau khi Liễu Nham chết thì cho Quân Lưu Niên dùng. Tuy nhiên ai uống cũng không sao, để các ngươi nếm thử cảm giác muốn yêu mà không thể yêu, điều này đối với người thâm tình với phu quân như Liễu Nham là trừng phạt lớn nhất.
Phượng Ức Văn mang theo thị vệ đuổi tới, tiêu diệt hắc y nhân. Trong lúc mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thì Liễu Nham ngã mềm xuống đất.
Nham…
Trở lại Quân gia, Thái bà bà biết Liễu Nham hôn mê bất tỉnh, ngự y cũng không tìm ra nguyên nhân liền tự mình bắt mạch cho nàng: “Nàng trúng độc.”
“Trúng độc? Nàng trúng độc gì?” Nhất định là viên thuốc Đường Ninh cho nàng ăn có vấn đề.
“Loại độc này gọi là Tuyệt tình, không có thuốc giải. Nhưng sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, sau khi hôn mê ba ngày sẽ tự động tỉnh lại, nhưng nàng sẽ quên người nàng yêu nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ lại.” Nói xong Thái bà bà lo lắng nhìn Quân Lưu Niên.
Quân Lưu Niên nghe xong, máu cũng ngừng lại, hắn mạnh mẽ cười: “Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.”
Ba ngày sau Liễu Nham quả thực tỉnh lại, nàng nhận được mọi người, nhưng riêng Quân Lưu Niên thì không. Nàng uống hết chén nước Quân Lưu Niên đưa đến, sau đó khách sáo nói: “Làm phiền công tử.”
Quân Lưu Niên chạy vội ra khỏi phòng, ở góc tường ngồi xổm khóc rống lên. Vì sao lại như vậy? Hắn vui mừng cho rằng có thể có được hạnh phúc lớn nhất trên đời, hắn có thể dựa vào ai đó, kết quả vẫn chỉ là hai bàn tay trắng, vẫn chỉ còn lại mình hắn.
Sau khi Phượng Ức Văn cùng Lão chủ quân thương lượng, quyết định mang Liễu Nham về Tây Ninh, bởi vì ở trong lòng Liễu Nham đã không còn vướng bận, nàng đương nhiên không có ý kiến. Đi theo nàng còn có Ám Ngũ thề sẽ bảo vệ Chỉ Vân cả đời.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Quân gia, đi ra mười dặm, Liễu Nham kinh ngạc nhìn lại xa xa phía sau, nàng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng nghĩ kỹ vẫn không biết đó là gì. Trong đình phía xa, Quân Lưu Niên si ngốc nhìn xe ngựa đi xa, từ biệt lần này, chính là cả đời. Nước mắt không tiếng động rơi xuống, rồi ngã xuống trong tiếng hô to của Lan Y.
Khi Quân Lưu Niên mở to mắt đã ở trên giường nhà mình: “Thiếu gia, ăn chút gì đi.”
“Ta không muốn ăn”
” Đã hai ngày nay Thiếu gia không ăn gì rồi, thân thể sao có thể chịu được. Hơn nữa người không ăn, đứa nhỏ trong bụng cũng phải ăn.”
“Đứa nhỏ?” Quân Lưu Niên đặt tay lên bụng, vẻ mặt không tin.
“Ngự y vừa tới nhìn qua, nói thiếu gia đã có thai hai tháng.”
Quân Lưu Niên nhẹ nhàng thở ra, yêu thương vỗ về bụng, thì ra mình không phải cái gì cũng không có.
Năm năm sau.
Liễu Nham…Bây giờ phải gọi là Phượng Anh Nham, khoát tay áo, cung thị hô một tiếng bãi triều, các đại thần lục tục rời khỏi. Một năm sau khi trở về Tây Ninh, mẫu thân của nàng liền thoái vị, một lòng ỏ tại phật đường, nói là chuộc tội cho mình, hy vọng kiếp sau có thể gặp lại phụ thân của nàng.
Nội bộ Tây Ninh cũng không tồi, làm Nữ Hoàng cũng không quá mệt. Nhưng năm năm qua Liễu Nham chưa từng ngủ ngon một ngày, nàng vẫn luôn mơ. Trong mơ có một hình bóng càng ngày càng rời xa nàng, lòng nàng càng ngày càng đau, vươn tay cũng không bắt được người kia. Gần đây, giấc mơ kia càng ngày càng rõ ràng, chỉ là bóng dáng kia càng ngày càng mơ hồ. Nàng thậm chí cảm thấy được, nếu tiếp tục như vậy nàng sẽ đau lòng mà chết.
Nàng từng nói qua với Ám Ngũ, nhưng Ám Ngũ muốn nói lại thôi. Cuối cùng chỉ để lại cho nàng một câu: “Người đi Đông Dương Quốc xem một chút đi.” Điều này làm cho Liễu Nham càng thêm chắc chắn, nhất định có một người như vậy, là thứ nàng không thể bỏ xuống được. Rốt cuộc, trong một đêm trời đen trăng sáng, Nữ Hoàng Tây Ninh để lại một phong thư rồi bỏ trốn.
Đô Thành Đông Dương Liễu Nham cũng không lạ, nàng nhớ rõ mọi chuyện phát sinh trước khi nàng đi Tây Ninh, nhưng phần trí nhớ kia hình như không hoàn chỉnh. Nàng đi dạo một vòng trên đường, tiếng một đứa bé khóc khiến nàng chú ý, bởi vì đứa bé kia khóc chạm tới đáy lòng nàng, mỗi một tiếng lại khiến lòng nàng run rẩy.
Liễu Nham theo tiếng khóc tìm thấy một nữ tử ôm một đứa bé đang khóc đi lại vội vàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé đã giàn giụa nước mắt, y phục cũng mặc loại tơ lụa tốt nhất, trên đầu buộc hai bím tóc, dưới mái tóc có buộc hai hạt châu. Hạt châu kia không phải vật thường, là thứ chỉ Tây Ninh mới có, hình như là năm trước làm quà đưa cho Nữ Hoàng Đông Dương. Ngược lại, nữ tử kia y phục thô sơ, đứa nhỏ nhất định là bị nàng trộm đi.
Suy nghĩ chút, Liễu Nham lập tức đi lên, đoạt lại đứa nhỏ từ trong tay nữ tử kia, dưới sự đe doạ, nữ tử kia thừa nhận đứa bé này bị nàng “nhặt” được ở bên đường. Liễu Nham lấy khăn tay ra, lau khô nước mắt cho bé, thật sự là tiểu thiên sứ đáng yêu.
“Nói cho dì biết, con tên là gì?” Đứa nhỏ khoảng bốn năm tuổi, chỉ dựa vào hai hạt châu kia cũng biết bé nhất định là hoàng thân quốc thích, hơn nữa cực kì được sủng ái.
“Phụ thân gọi ta Tâm Nhi.” Nam hài ngừng khóc, hai tay lại ôm chặt cổ nàng, đối với đứa bé này Liễu Nham có loại cảm giác yêu thích khó hiểu. Nàng tính dẫn bé đến gặp quan phủ, hỏi xem có nhà giàu nào lạc mất đứa nhỏ, nhất định có thể dựa vào lực lượng của quan phủ để tìm kiếm.
Quân Lưu Niên sắp điên rồi, mang theo Duy Nhi cùng Tâm Nhi ra ngoài chơi, nhiều người như vậy lại có thể để lạc Tâm Nhi. Hai bé là sinh mạng của hắn. Năm đó khó sinh, đau một ngày một đêm gần như hấp hối mới sinh được hai đứa bé này, hai bé là kết tinh tình yêu của hắn, tuy rằng hắn không thể cảm nhận được tình yêu cùng ôn nhu của nàng nữa, nhưng mỗi khi nhìn bọn nhỏ, hắn đều có thể an ủi chính mình, từng có người đã yêu thương hắn như vậy.
“Thiếu gia, đừng vội, tiểu thiếu gia sẽ không đi quá xa, chúng ta đi báo quan trước, để bọn họ giúp tìm kiếm.” Lan Y an ủi nói. Tiểu thiếu gia tiểu tiểu thư là mạng của Quân phủ, nếu không có bọn họ, thiếu gia nhất định sống như cái xác không hồn. Ông trời phù hộ, để tiểu thiếu gia trở lại đi.
Quân Lưu Niên dẫn Duy Nhi đến quan phủ, kiệu còn chưa kịp ngồi liền đi. Đi trên đường, Duy nhi bỗng nhiên hô to: “Phụ thân, người xem, là đệ đệ.”
Quân Lưu Niên nhìn theo hướng bé nói, quả nhiên là Tâm nhi bị một người ôm vào lòng, mặc dù có chút chật vật nhưng không bị thương. Hắn vội vàng dẫn Duy Nhi chạy vội tới: “Cám ơn ngươi, ta là phụ thân của Tâm nhi.”
Khi Quân Lưu Niên chạy tới, Liễu Nham liền chú ý. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Quân Lưu Niên ngây ngẩn cả người, hắn không phải đang nằm mơ chứ, người trước mặt hắn dĩ nhiên là nàng. Khi Liễu Nham nhìn hắn, trong lòng có chút rõ ràng, tuy rằng nàng không nhận ra hắn, nhưng nàng tin tưởng, nam tử này chính là bóng dáng trong mơ của nàng.
Chỉ là nam tử trong mơ suốt năm năm của nàng đã lập gia đình sinh nhi tử rồi sao? Nhưng lập gia đình thì sao, nàng từ miệng Tâm Nhi biết được, bé từ nhỏ cũng chưa từng gặp nương: “Hai đứa bé này là con ngươi?”
Quân Lưu Niên phục hồi tinh thần, thì ra nàng vẫn không nhớ hắn. “Đúng vậy, đây là con ta: Quân Duy, Quân Tuý Tâm.” Hắn vĩnh viễn nhớ rõ nàng từng hứa hẹn với hắn “Duy tâm quân túy (chỉ say mê quân)”.
Liễu Nham hạ quyết tâm, bất kể thế nào, nam tử này chính là người nàng một lòng muốn tìm. Nàng cười đến lưu manh: “Nếu ta giúp công tử tìm được đứa nhỏ, công tử có phải hay không nên mời ta về nhà ngồi uống ly trà?” Nàng ôm Tâm Nhi không buông tay, ý bảo Quân Lưu Niên dẫn đường.
Liễu Nham lại bắt đầu con đường truy phu khi ở rể….
Hoàn chính văn