Bạn đang đọc Chỉ Rung Động Vì Em – Duy Nhất Vì Ngươi Tâm Động – Chương 13: Thụ Sủng Nhược Kinh
Chương 13: Thụ sủng nhược kinh
Edit & Beta: Lady
( *Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ )
Anh nói: “Khương Dao, em nên học cách tiếp nhận sự từ chối của người khác. Hơn nữa em còn làm nhà thiết kế, khả năng tác phẩm bị chấm rớt rất nhiều, nhưng mà tuyệt đối phải tin tưởng vào năng lực của chính mình.”
“Vâng.”
Nhìn thấy cô nở nụ cười, rốt cuộc anh cũng yên tâm.
Anh xoa đầu của cô: “Đi vào đi, anh nấu mì cho em.”
“Nấu mì?”
“Anh cũng chưa ăn cơm tối.”
Cô giữ chặt tay áo của anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đi thôi.”
—
Mấy ngày nay Khương Dao điều chỉnh lại cảm xúc của mình rất tốt. Buổi sáng hôm đó, Cố Mục Niên mở một cuộc họp khẩn cấp, người tham gia gồm có phòng khai phá sản phẩm và những người đáng tin cậy còn có phòng mở rộng và trưởng phòng bộ phận marketing.
Một giờ sau, cửa phòng họp mở ra, Cố Mục Niên là người đầu tiên đi ra.
Khương Dao phát hiện ra những người đi ở phía sau anh, có vài người chuyển ánh mắt sang nhìn cô vài lần, ánh mắt của họ mang theo sự tò mò. Cô buồn bực lại cảm thấy đây chắc là ảo giác của cô.
Nhưng chỉ một lát sau thì Giang Dung đi đến trước bàn của cô, khóe miệng mang theo tươi cười, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Khương Dao, Cố Tổng gọi cô đến văn phòng một chuyến.”
“Bây giờ sao?”
“Ừm, mau đi đi.”
Khương Dao đi đến văn phòng của anh, cô suy nghĩ một chút, có chuyện gì sao? Sao đột nhiên Giang Dung lại có thái độ tốt với cô như vậy?
Khương Dao gõ cửa phòng của Cố Mục Niên, bên trong truyền đến một câu “Vào đi” .
Cô đi vào, nhìn thấy anh cao lớn vững chãi đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một bản thảo thiết kế, nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Cố Mục Niên.” Cô kêu anh một tiếng.
Anh xoay người lại, ánh mắt của hai người giao nhau.
“Khương Dao, lại đây.”
Cô có chút nghi ngờ đi đến bên cạnh anh, anh liền đem bản thảo thiết kế trong tay mình đưa cho cô.
Hả, đây không phải là bản thảo thiết kế chuẩn bị cho thất tịch mà hai ngày trước cô đã đưa cho anh sao? !
Cô tưởng rằng anh chỉ là đơn thuần trả vật về lại với chủ của nó, nhưng mà nhìn kỹ thì mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
“… Bản thảo thiết kế này đã bị tu sửa chi tiết? !” Cô ngẩng đầu nhìn anh. Bản thảo mà cô thiết kế có vài chỗ thô sơ nhưng bây giờ được sửa chữa lại rất tinh tế, xem qua chính là một tác phẩm tuyệt vời.
“Ừm”
“Cố Mục Niên, anh sửa lại sao?”
Anh thản nhiên nhấc khóe miệng lên: “Đúng vậy, còn bỏ thêm chút ý tưởng của anh vào, thấy thế nào?”
Cô nghe vậy, con ngươi dần sáng lên, cô vui vẻ: “Càng đẹp mắt. Cám ơn anh, không nghĩ đến anh muốn em thiết kế bản thảo là vì cái này.”
Anh nhướn mày, đáy mắt lóe qua mỉm cười: “Không đơn thuần chỉ vì cái này.”
“Hả?”
“Tác phẩm này, sẽ trở thành tác phẩm chuẩn bị cho lễ tình nhân vào tháng hai năm sau của Chí Sinh.”
Gương mặt Khương Dao bộc lộ cảm xúc khó có thể tin được. Cô không nghe lầm chứ? ! Tác phẩm chính? !
“Đây là ý gì…”
“Em biết vì sao mà anh không lựa chọn tác phẩm này của em cho thất tịch không? Không phải là nó không tốt, mà bởi vì nó quá tốt, bây giờ đến thất tịch chỉ có hai tháng ngắn ngủi rất khó để làm nó cho có hiệu quả và chất lượng, anh sợ sẽ lãng phí thiết kế tốt như vậy. Cho nên thiết kế này dùng cho lễ tình nhân sang năm, chúng ta sẽ có hơn nửa năm để chuẩn bị, hoàn toàn đầy đủ. Vừa rồi anh mở cuộc họp là quyết định chuyện này.”
Khương Dao hoàn toàn bị lời của anh kích thích đến, không nghĩ đến anh sẽ suy xét kĩ tác phẩm của cô đến như vậy.
Hốc mắt của cô có chút khó chịu, cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào trong trái tim, có chút thụ sủng nhược kinh lại có chút hưng phấn kích động: “Cám ơn anh… Em không nghĩ anh sẽ suy nghĩ kĩ đến như vậy.”
Anh xoađầu của cô: “Tác phẩm tốt sẽ không bị mai một.”
Khương Dao gật đầu: Tác phẩm này, ghi tên hai chúng ta sao?”
Anh hỏi lại: “Em muốn sao? Có thể chỉ ghi tên của em cũng được.”
Cô lắc đầu: “Tác phẩm này cũng có tâm huyết của anh, sao chỉ có thể ghi tên của em? Đây là chúng ta cùng nhau thiết kế, phải có tên của hai người.”
“Được.” Anh triển mi cười.
Lúc đi ra khỏi văn phòng, Khương Dao nhìn thấy Băng Thanh đứng ở bên cạnh bàn của cô.
“Khương Dao, chị tìm em có chút việc.” Băng Thanh nhìn thấy cô, chào hỏi.
“Có chuyện gì ạ.”
“Em theo chị đến văn phòng một chuyến.”
Băng Thanh dắt cô đến văn phòng, bảo cô ngồi xuống, sau đó để trước mặt cô bảo thảo thiết kế cho thất tịch lần này.
“Khương Dao, mấy ngày nay chị vẫn đang suy tư, chị luôn có cảm giác tác phẩm của chị thiếu chút gì đó giống như thiếu một điểm vẽ rồng điểm mắt bút. Em có thể cho chị chút đề nghị không?”
Khương Dao khó hiểu, Băng Thanh ở bên bèn giải thích: “Bởi vì chị xem qua thiết kế cho thất tịch của em đặc biệt xinh đẹp. Hơn nữa tác phẩm kia của em sẽ dùng cho lễ tình nhân sang năm, chị thật ngưỡng mộ tài năng của em cho nên chị muốn nghe một chút ý kiến của em.”
Khương Dao xấu hổ: “Em cũng không hiểu bao nhiêu, nhưng mà em sẽ cố gắng xem, nếu em có ý tưởng sẽ nói cho chị.”
“Được, cảm ơn em.”
Cô cầm lấy bản thảo thiết kế, suy tư cả một ngày, đến lúc chạng vạng, rốt cuộc cũng có kết quả. Cô cầm bản thảo thiết kế mới đi tìm Băng Thanh, cô ấy xem xong rất là kinh ngạc.
“Cảm giác đường cong càng đầy đặn !”
Khương Dao điểm xuyến, quấn quanh thêm một cái hoa văn đặc biệt, nhìn rất xinh đẹp.
Băng Thanh liên tục gật đầu, “Chị cảm thấy rất đẹp. Ngày mai chị sẽ đưa cho Tư tổng thanh tra và Cố tổng xem. Khương Dao, cực khổ cho em rồi.”
“Chị không cần phải khách sáo đâu.” Cô cũng là đơn thuần muốn giúp Băng Thanh thôi.
—
Đã tới giờ tan tầm, Khương Dao và Dương Nhược xuống lầu, chuẩn bị đi ăn cơm. Nhưng mà đúng lúc này Cố Mục Niên lại nhắn tin tới: [đến bãi đỗ xe.]
Khương Dao cho là có chuyện gấp, nên đành dời lại lời hẹn với Dương Nhược
Cô đến bãi đỗ xe, nhìn thấy chiếc Maybach rất dễ chú ý đang ở đằng kia. Chu Mộc đứng ở một bên, anh ta nhìn thấy Khương Dao thì lập tức giúp cô kéo cửa xe ra: “Khương tiểu thư, Cố tổng đang ở bên trong.”
Đây là có chuyện gì?
Cô lên xe liền hỏi Cố Mục Niên đang ở bên trong: “Làm sao vậy? Tìm em có việc gì?”
Anh chậm rì nhấc mí mắt lên: “Không có chuyện gì, đưa em về nhà mà thôi.”
Cô chớp chớp mắt, hóa ra là việc này sao. Dù sao thì cô vẫn cự tuyệt: “Không sao đâu, tự em trở về. Nếu như bị người ta nhìn thấy em xuất hiện ở trong xe của anh thì không tốt lắm.”
Anh ngước mắt, đáy mắt lướt qua sáng tắt không rõ quang ảnh: “Bây giờ là thời gian tan tầm, chúng ta không phải là quan hệ chủ với nhân viên.”
“…”
Cô đột nhiên cũng vô lực phản bác, đành phải bĩu môi, luyến tiếc nói: “Em vốn còn muốn hẹn Dương Nhược đi ăn cá hầm cải chua.”
Anh cong môi: “Quan hệ với đồng nghiệp vô cùng tốt xem ra là rất thích ứng.”
Nhìn xe chạy xa công ty rồi, cô mới mở kính xe xuống, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc: “Chí Sinh tốt vô cùng, dù sao cũng có một chỗ em không quá thích.”
Anh rất có hứng thú hỏi: “Hả? Chỗ nào?”
“Công ty chúng ta chỉ có 3 loại cà phê, uống đi uống lại đều phát ngán .”
Anh nghe vậy, đuôi mắt hẹp dài có hơi khơi mào, mang theo chút uy hiếp, ý tứ hàm xúc: “Em tới công ty chỉ để uống cà phê sao.”
Khương Dao tươi cười: “Không dám không dám.”
Anh hừ lạnh một tiếng, rồi sau nói với Chu Mộc: “Đi tân thiên địa.”
“Hả? Không trở về nhà sao?” Khương Dao hỏi.
“Không phải muốn ăn cá hầm cải chua sao? Dẫn em đi ăn.”
Khương Dao cười đến nỗi mắt đều híp lại, vui vẻ “A dua nịnh hót” nói : “Dạ, cám ơn Cố tổng, sếp quá tốt .”
Cố Mục Niên vỗ đầu của cô, giả bộ bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn nở nụ cười.
—
Sáng ngày hôm sau, Băng Thanh cầm bảo thảo thiết kế đi tìm Cố Mục Niên, Tư Phùng và Giang Dung cũng bị gọi vào văn phòng tổng tài.
Sáng nay Khương Dao không có chuyện gì bận rộn cả, giờ phút này lãnh đạo đều ở văn phòng tổng tài, cô vụng trộm lười một chút, đi đến phòng nghỉ ngơi ở và ngâm chút cà phê, lại bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trong miệng cô ngân nga nhẹ một tiểu khúc, đi đến chỗ nghỉ, nhìn thấy có rất nhiều thùng giấy, có mấy nhân viên đang đem đồ trong thùng giấy lấy ra.
“Đây là cái gì …” Cô cầm ra trong đó một bao, trên gói ghi tiếng Anh, mới biết được đây là cà phê!
Hơn nữa những thứ này đều hoàn toàn là khẩu vị mới. Hơn nữa còn có thêm cả bảy tám loại
Một người nhân viên nói với Khương Dao: “Chí Sinh rất tốt, thêm rất nhiều loại khẩu vị cà phê hòa tan và cà phê đậu.”
Khương Dao quét mắt nhìn vài lần, phát hiện quả thật là như thế.
Sao Cố Mục Niên lại đột nhiên muốn mua những này, kỳ quái … Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cô ở trên xe nói câu “Khẩu vị cà phê của công ty chúng ta chỉ có ba loại”, không phải là bởi vì câu nói kia của cô đó chứ?!
Cô đang suy tư thì Đái Linh cầm cái tách cà phê đi tới. Cô ta nhìn thấy Khương Dao, lông mi khẽ chớp, đáy mắt tràn đầy sự khinh thường.
Bình tĩnh mà quan sát thì diện mạo của Đái Linh cũng không kém, dáng người cũng vô cùng tốt, đặc biệt là ánh mắt đào hoa, cười ra là có thể đem rất nhiều trái tim của nam nhân câu đi. Nhưng mà Khương Dao lại không có một chút cảm tình với cô ta
Khương Dao pha cà phê, chuẩn bị ra ngoài, lại nghe Đái Linh đột nhiên nói một câu: “Có vài người không biết là khờ thật hay là giả ngốc, gấp gáp cho người khác làm áo gả đâu.”
Trong phòng nghỉ tuy rằng còn có người khác, nhưng mà Khương Dao vừa nghe thấy thì đã biết Đái Linh có hàm ý ám chỉ đến cô.
Cô không phản ứng, tiếp tục đi thì bị Đái Linh gọi lại: “Khương Dao, cô cả ngày một bộ dáng dĩ hòa vi quý*, giả tạo cho ai xem chứ?”
( *Dĩ hòa vi quý: sống chan hòa, yêu thương, tôn trọng người khác )
Khương Dao dừng bước, đem cái ly bỏ lên trên bàn, quay đầu nhìn cô ta: “Cô muốn nói cái gì?”
Giọng điệu của Đái Linh châm chọc nói: “Tôi muốn nói, cô thật đúng là thừa cơ vuốt mông ngựa, cả ngày dùng hết các loại phương pháp nịnh bợ Băng Thanh, giúp chị ta vẽ bản thiết kế, nhưng mà làm vậy thì đã thế nào? Băng Thanh căn bản sẽ không ghi tên của cô, chị ta thậm chí sẽ không nói với Cố tổng và Tư tổng thanh tra là có sự hổ trợ của cô. Cô tỉnh lại đi! Cô thật sự không để ý cái này sao? !”
Khương Dao cười nhẹ: “Mắc mớ gì tới cô? Cô để ý như vậy làm cái gì?”
Đái Linh dọa cười, “Tôi xem cô căn bản là không để ý. Bởi vì tác phẩm của cô đặc biệt trực tiếp định làm tác phẩm chính cho lễ tình nhân sang năm, vẫn là do Cố tổng giúp cô sửa chữa. Cô thật là rất bát diện linh lung*. Sao, định dùng cái gì thu mua trái tim của Cố tổng?” Cô ta quét mắt nhìn Khương Dao, “Sắc đẹp sao?”
( *Bác diện linh lung: đối với ai cũng lấy lòng)
Khương Dao biến sắc, định nói gì đó, cửa phòng nghỉ lập tức bị đẩy ra .
Đứng ở cửa là Cố Mục Niên và Băng Thanh.
Sắc mặt Băng thanh rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Đái Linh. Mà sắc mặt Cố Mục Niên thì âm trầm đến rất đáng sợ, cằm tuyến căng thẳng, nhìn thấy con ngươi đen hung ác nham hiểm của Đái Linh lại ẩn chứa sự tức giận.
Đái Linh kiêu ngạo, sắc mặt trong nháy mắt xụ xuống, chân cũng bắt đầu mềm nhũn ra. Mà Khương Dao nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, trong lòng tự nhiên cũng bĩnh tĩnh lại, thu lại sắc mặt tức giận.
Cố Mục Niên đi đến, cười lạnh một tiếng, nói: “Sao lại không nói tiếp? Tôi rất hứng thú để nghe tiếp câu chuyện.”
Giọng nói của Đái Linh run rẩy: “Cố tổng… Tôi… Tôi chỉ đùa một chút.”
Anh nghiêm mặt nói: “Nói đùa? Tôi ở ngoài cửa nghe cô nói rất nghiêm túc. Cô nói thử xem, Khương Dao có thể sử dụng thứ gì thu mua tôi? Tôi ngược lại là rất muốn biết, cô có thể giải thích cho tôi nghe.”