Chỉ Riêng Mình Em

Chương 52: Ngoại truyện 3


Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 52: Ngoại truyện 3

Hôn lễ của Nghênh Niệm và Dụ Lẫm Nhiên được tổ chức không tính là linh đình, nhưng lại bỏ ra rất nhiều tâm tư, tuy không khoe khoang nhưng lại long trọng.

Họ hàng của Dụ Lẫm Nhiên đã về nước trước một tuần, ngoại trừ ông nội anh ra thì mọi người đều về đông đủ. Ban đầu khi anh thông báo tin kết hôn với mọi người trong nhà, Nghênh Niệm còn cảm thấy lo lắng, quả nhiên, chuyện xấu thành thật, mặc dù Dụ Lẫm Nhiên muốn giấu cô, nhưng cuối cùng vẫn bị cô hỏi đến.

Ông nội anh vẫn còn giận, đáng lẽ ông cụ không cho phép người nhà đến tham dự hôn lễ của anh. Ba của anh làm cái gì cũng đều nghe theo ông cụ, nhưng chuyện đại sự của con trai ông thì không thể để ông cụ làm lọan. Ông và ông cụ đóng cửa thư phòng nói chuyện riêng với nhau, không biết nói cái gì mà nửa tiếng sau ông cụ im lặng không nhúng tay vào chuyện hôn lễ nữa.

Các họ hàng khác xem như không biết chuyện lục đục bên trong, cả nhà đều về.

Bên phía bạn bè, khách mời hầu như là người trong giới eSport, bạn bè với Dụ Lẫm Nhiên, có quan hệ tốt với SF, thậm chí còn có bạn bè của ông chủ chiến đội, Dụ Lẫm Nhiên đều rộng rãi gửi thiệp mời.

Dĩ nhiên, Ba mẹ và anh trai của Nghênh Niệm đều đến, họ hàng thân thích như bác hai cũng đưa cả nhà đến đông đủ, có nhà từng có mâu thuẫn với cô thì để chủ gia đình đó đại diện đến, coi như có lễ, cũng coi như nể mặt. Dù sao thì Nghênh Diệu Hành là người có tiền đồ nhất ở Nghênh Gia, nói không chừng sau này phải nhờ vả ông ấy, bây giờ trở mặt thì không tốt cho lắm.

Bên phía ông Nghênh Chiếu Quốc, Nghênh Niệm chỉ nghe ba nhắc đến, nói là khi biết cô sắp kết hôn nhưng lại không mời Nghênh Chiếu Quốc, ông cụ nhốt mình trong thư phòng một buổi, sau khi ra ngoài thì không nói gì. Đối với chuyện này, cũng không nói một chữ.

Bạn bè của Dụ Lẫm Nhiên đều là người trong giới eSport, bạn của Nghênh Niệm đều là bạn học, tuy nhân duyên của cô tốt, nhưng không hề quen bạn bè lung tung, cô chỉ mời một số bạn đại học có mối quan hệ khá tốt, còn lại chỉ tặng kẹo mừng và quà.

Hai người bạn thân nhất là Chu Yểu và Trịnh Ngâm Ngâm đương nhiên cũng tới và sẽ là phù dâu của cô.

Trước khi hôn lễ diễn ra, Nghênh Niệm trang điểm xong ngồi trong phòng nghỉ của cô dâu, bị một đám bạn bè vây quanh, trong đó có cả hai người thân của cô là anh của cô Nghênh Hoành, và anh họ cô – Giang Gia Thụ.

“Anh Hoành, Nghênh Niệm gả cho Dụ Lẫm Nhiên thật rồi sao?”

Nghênh Hoành không nói gì, đưa tay ngắt một cái lên mặt cậu, đau đến nỗi Giang Gia Thụ phải đẩy anh ra, vừa sờ mặt vừa la đau.

“Sao anh ngắt em?”

“Để cậu xem là thật hay là mơ.”

Giang Gia Thụ trách móc Nghênh Hoành, “Lúc đầu cứ tưởng anh Hoành quay về sẽ đưa Nghênh Niệm về với chính đạo, thế mà không ngăn lại được, anh Hoành anh cũng quá vô dụng rồi…”

“Nói gì đó?” Nghênh Hoành giả vờ giận, “Cậu muốn ăn đòn không?”

Giang Gia Thụ né sang bên, tránh xa anh ra.

Nghênh Niệm mặc áo cưới ngồi trên ghế như một cô búp bê kiêu ngạo, cô bị hai dâu phụ không cho phép động đậy.

“Em kết hôn rồi! Giang Gia Thụ anh dám nói xấu chồng em trước mặt em, anh muốn ăn đòn đúng không?!”


“Em đừng có nhắc đến cái từ đó!” Giang Gia Thụ từ ló đầu ra khỏi sau lưng Trần Hứa Trạch, “Nghe mà ngứa cả tai, em có mắc cỡ không hả!”

Không đợi Nghênh Niệm mắng cậu, Trần Hứa Trạch đã lườm cậu, “Đừng đụng vai tôi.”

“Cậu cũng ghét bỏ tôi hả?” Giang Gia Thụ khó chịu, “Hai ta cùng phe mà!”

Trần Hứa Trạch mặc xác cậu, yên lặng dịch sang bên cạnh.

Chu Yểu và Trịnh Ngâm Ngâm nhìn bọn họ cười, đứng bên cạnh Nghênh Niệm thỉnh thoảng giúp cô chỉnh áo cưới.

Nghênh Hoành quan tâm hỏi cô, “Em đói không? Có muốn ăn chút gì lót dạ không?”

Nghênh Niệm bảo không cần, “Mấy anh ra ngoài trước đi, anh giúp ba mẹ đón khách đi, em sợ ba mẹ mệt.” Cô quay đầu trừng Giang Gia Thụ, “Anh cũng thế, nhanh dẫn Trần Hứa Trạch ra ngoài ngồi đi, đừng có lảng vảng trước mặt em nữa! Trong này đã chật rồi mà cứ chen chúc khó chịu quá!”

Ba người đàn ông bị cô đuổi ra ngoài. Trần Hứa Trạch khác với hai người còn lại, hai người kia đến xem cô dâu, còn cậu là đến xem phụ dâu. Dưới chân cậu như mọc rễ, Chu Yểu liếc mắt sang, cậu mới chịu đi ra ngoài.

Đây là thời gian các cô gái tâm sự với nhau, không có đàn ông, bầu không khí thay đổi ngay, ngay lập tức trở nên ấm áp hẳn.

Vừa bắt đầu nói thì nói không dứt, ba người nói được vài câu bắt đầu nghẹn ngào.

“Niệm Niệm cậu sắp lấy chồng rồi.” Chu Yểu vuốt tóc cô, “Thật là tốt.”

Trịnh Ngâm Ngâm gật đầu mỉm cười.

Nghênh Niệm nghiêng nghiêng đầu nhìn hai người, “Hai cậu cũng phải nhanh chân lên! Yêu Yêu cậu và Trần Hứa Trạch đã đăng ký kết hôn rồi, khi nào mới tổ chức hôn lễ hả? Còn Ngâm Ngâm nữa, mau tìm bạn trai đi! Mình chờ con của hai cậu, sau này chúng ta làm thông gia!”

Trịnh Ngâm Ngâm bật cười, “Cậu tục quá đi!”

“Tục hay không cũng kệ!” Nghênh Niệm nói, “Mình sinh một trai một gái, con trai lấy con gái của Yêu Yêu, con gái gả cho con trai Ngâm Ngâm!” Cô nắm chặt tay, “Đầy đủ!”

“Đoan trang tí nào, hôm nay cậu là cô dâu xinh đẹp nhất.” Chu Yểu kéo tay Nghênh Niệm, “Mình không có vấn đề gì, nhưng Ngâm Ngâm phải cố lên.”

“Không sao, nữ hơn ba thì ôm núi vàng, chờ mình sinh con gái, rồi lại cho Ngâm Ngâm ba năm, kịp mà kịp mà!”

“Ơ, hai người sắp xếp cho mình luôn rồi hả?”

Ba người cười nghiêng ngả.


Đang nói chuyện cười đùa, bỗng nhiên có người gõ cửa, Dụ Lẫm Nhiên mở cửa đi vào.

Chu Yểu và Trịnh Ngâm Ngâm tri kỷ nhường chỗ, “Tụi mình ra ngoài trước, lát nữa nhớ gọi bọn mình đấy, hai người nói chuyện đi.”

Gật đầu chào chú rể xong, hai người liền rút lui, khép cửa lại.

Nghênh Niệm ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn chú rể cao ngất.

“A, khéo thế, anh cũng ở đây hả?”

Dụ Lẫm Nhiên bước đến, nhắm mắt lại, “Không đứng đắn.”

“Chàng trai đẹp trai này, đến đây làm gì thế?”

“Đến xem vợ ngốc của anh.” Dụ Lẫm Nhiên đứng trước mặt cô, đưa tay “hung dữ” nắm cằm cô.

Nghênh Niệm nghiêng đầu, nhưng không tránh được nên lườm anh, “Nói ai ngốc đấy?”

“Vợ béo?”

“Anh mới béo đấy!”

Khóe môi Dụ Lẫm Nhiên chứa đựng ý cười, chăm chú nhìn gương mặt vợ ngốc của mình.

Nghênh Niệm kéo kéo chiếc váy cưới nặng nề, nói thầm, “Anh trước đây không như thế?”

“Thế nào?”

“Đội trưởng của em lúc trước rất dịu dàng, quan tâm, khéo hiểu lòng người, em muốn gì sẽ cho em cái đó, tính tình siêu tốt, không có việc gì cũng thích cười…”

“Rốt cuộc em có mấy đội trưởng vậy hả?” Dụ Lẫm Nhiên nhịn không được, nhéo nhéo mặt cô.

Nghênh Niệm không cam lòng nên nhéo lại eo anh, ầm ĩ không được mấy giây, cô cười nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh không buông.

Dụ Lẫm Nhiên thấy lưng cô lộ hơi nhiều, không ngừng kéo váy cô lên. Nghênh Niệm giận vì váy bị lệch anh mới chịu dừng tay.


Nghênh Niệm ôm lấy anh, bỗng nhiên lên tiếng, “Ôi! Không phải người ta nói trước khi kết hôn thì không thể gặp nhau sao? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, anh chạy đến đây làm gì?”

“Người ta là ai vậy? Quản nhiều chuyện thế.” Dụ Lẫm Nhiên nhíu mày.

Dụ Lẫm Nhiên bất đắc dĩ, “Nói nghiêm túc với anh đó! Anh này, nói nghe giận ghê!” Cô lườm anh, “Cũng chỉ có em mới chịu được anh thôi.”

Dụ Lẫm Nhiên bỗng nhiên cười lên, nhẹ nhàng gõ lên trán cô.

“Cũng chỉ có em, người khác anh cũng không thèm.”

“Nghênh Niệm?”

“Dụ Lẫm Nhiên?”

“Anh nguyên ý.”

“Em cũng nguyện ý… Được rồi, để dành lát nữa rồi nói.”

“Ừm.”

“Lát nữa nhớ phải nói cho lớn vào, phải có cảm giác không phải em không cưới, nhất là trong sự thâm tình phải mang theo chút can đảm, muốn để khách mời đều cảm nhận được anh yêu em đến trời rung đất chuyển!”

“Diễn hơi lố rồi đó vợ à.”

“Còn chưa đến cái dớp bảy năm đã bắt đầu ghét bỏ em rồi, sau này phải làm thế nào đây!”

“… Anh biết rồi. Đợi lát nữa đưa cho anh cái loa, anh hét cho điếc tai họ luôn.”

“Nghênh Niệm?”

“Hả?”

“Anh yêu em.”

“– Em cũng yêu anh, Dụ Lẫm Nhiên.”

Mẩu truyện nhỏ trên Weibo tác giả:

Ngày nghỉ.


Nghênh Niệm gửi lời mời chơi game với Dụ Lẫm Nhiên mới về nhà.

Trải qua một thời gian dài đầy cố gắng, Nghênh Niệm tự nhận trình chơi game của mình đã tiến bộ rất nhiều, ai ngờ đối đầu với chồng kiêm đội trưởng đội SF, kiêm chỉ huy, kiêm tuyển thủ SP hạng nhất cả nước – Dụ Lẫm Nhiên, cô vẫn cứ bị dập không thương tiếc.

Dù Dụ Lẫm Nhiên không dùng tướng “ruột” của mình để solo với cô thì anh vẫn có thể “dập” cô tám trăm lần.

Sau ba trận chọn đồng đội ngẫu nhiên, Dụ Lẫm Nhiên nhịn không được, đau đầu mở miệng, “Vợ ơi, ngủ đi, hôm nay không chơi nữa.”

Nghênh Niệm bướng bỉnh nhất định phải chơi cho được, “Hôm nay không thắng em không ngủ!”

Dụ Lẫm Nhiên thầm nghĩ, ngủ một mình thì ngủ cái vẹo gì nữa, hiếm khi trong đội mới cho nghỉ, hai hộp Okamoto vừa mới xé còn để trong ngăn tủ đầu giường.

Thế là anh đành phải đổi lại vị trí SP, thậm chí lấy ra cả tướng “ruột” của mình.

Dụ Lẫm Nhiên đội trưởng kiêm chỉ huy SF, kiêm SP nhất nhì trong nước, kiêm chồng yêu của Nghênh Niệm đánh thẳng một trấn thu hoạch được 11 đầu người, dùng toàn lực để carry, kết quả vẫn thua vì Nghênh Niệm nạp cho đối thủ đến tận 13 đầu người.

Vừa thua trận Nghênh Niệm như muốn điên lên, chất vấn Dụ Lẫm Nhiên, “A a a a a a sao anh lại KS* hả!”

*Kill Stealing: Ở nước ngoài KS thường được game thủ diễn giải thành 2 nghĩa là Kill Steal (Cướp mạng) hoặc Kill Secured (để đảm bảo đối phương sẽ chết). Bạn có thể dùng nghĩa nào tuỳ theo từng trường hợp cũng được (xemgame.com)

Dụ Lẫm Nhiên, “….”

Dụ Lẫm Nhiên chưa bao giờ có thói quen xấu bỗng chốc lại muốn hút một điếu thuốc, anh nói, “Vợ à, anh thấy, tay em có lẽ có vấn đề đó.”

“Vấn đề gì?”

“Tay cùi.”

“…”

Tối đến, hai người đi vào giấc ngủ.

Dụ Lẫm Nhiên không bị đuổi ra ngủ sofa, cũng không bị ngủ thư phòng.

… Dĩ nhiên, Okamoto trong ngăn kéo vẫn nằm ở đó, không nhúc nhích.

Dụ Lẫm Nhiên nhắm mắt lại, hai tay khoanh lại trước ngực, tự an ủi bản thân:

Không sao hết. Đàn ông mà, phải kiên cường:)

***

Đến đây thì thật sự phải nói lời chia tay cặp đôi đáng yêu này rồi, cũng may lượm được đoạn kịch nhỏ trên Weibo của tác giả để mọi người xem cuộc sống hạnh phúc của đôi vợ chồng nhỏ ^^. Đối với một đứa mù tịt về khoản chơi game này như mình thì chỉ cần mấy giải thích sương sương cũng khiến mình khóc không ra nước mắt:)):)). Nhưng mình cũng rất vui vì được đồng hành cùng mọi người xuyên suốt bộ truyện


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.