Chỉ Riêng Mình Em

Chương 47


Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 47

Cuộc gặp mặt giữa Nghênh Hoành và Dụ Lẫm Nhiên cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí hòa bình, Nghênh Niệm không thể nào tưởng tượng nổi. Đang trong thời gian thi đấu, tất cả thành viên trong đội đều huấn luyện, Dụ Lẫm Nhiên dành thời gian đến đây nhưng anh cũng không ở lâu, sau khi “trò chuyện vui vẻ” với Nghênh Hoành một lát, anh chào tạm biệt rồi quay về đội.

“Em không có gì muốn nói với anh hả?”

Sau khi Dụ Lẫm Nhiên đi, Nghênh Hoành dựa vào sofa, híp mắt nhìn Nghênh Niệm.

Nghênh Niệm mang dép lê đi tới, đứng trước bàn trà, gật đầu, “Có.” Cô chỉ về phía cửa, “Thật ra người vừa nãy không phải là bạn em, anh ấy là bạn trai em…”

“Anh biết.” Nghênh Hoành cắt ngang lời cô, “Em tưởng anh em bị ngốc hả? Không phải cậu ta cũng tự nói rồi sao!”

Nghênh Niệm cười ngại ngùng.

Nghênh Hoành nhìn dáng vẻ này của cô thì tức giận, “Bây giờ em đúng là càng ngày càng không để anh vào mắt.”

“Làm gì có?” Cô sững sờ.

“Lâu rồi anh không về, em gọi cho anh mấy cuộc điện thoại hả? Anh thấy em cũng chẳng nhớ anh mấy, trò chuyện video cũng chỉ được vài lần.”

“Sao anh không nói anh cũng không nhớ em, em thi đại học anh cũng đâu ngó ngàng đến em…”

Nghênh Hoành trừng cô, ngoắc tay, “Tới đây.”

Nghênh Niệm bĩu môi đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, hai anh em trừng mắt nhìn nhau, chưa được mấy giây, Nghênh Niệm cười ha ha, nghiêng đầu dựa vào anh.

“Đừng có mà cười với anh.” Nghênh Hoành giả vờ không vui, “Em tự mình suy nghĩ đi, nếu anh tìm chị dâu cho em mà không nói với em, chờ đến khi con anh có thể chạy tung tăng rồi mới gọi điện báo cho em biết, em có vui nổi không?”

Nghênh Niệm suy nghĩ một chút, hàng mày nhíu lại, nghĩ nghĩ vẫn không thấy đúng, “Em làm gì mà quá đáng như thế…”

Nghênh Hoành đưa tay cốc lên trán cô, hỏi, “Em nói anh nghe, em thích cậu ta ở điểm nào?”

“Nhiều lắm.” Vừa nhắc đến là hai mắt cô sáng bừng. Thấy Nghênh Hoành nhìn mình chằm chằm, mặt mũi đầy nghi ngờ, cô nghiêm mặt, ngồi thẳng người, nghiêm túc hẳn.

“Anh, anh không hiểu đâu.”

“Em không nói thì anh đương nhiên không hiểu rồi.”

Cô do dự một lát mới nói, “Nếu nhất định phải nói thì ban đầu em thấy anh ấy rất giỏi.” Cô nói, “Cái giỏi nhất của anh ấy chính là từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến những lời gièm pha bên ngoài. Người ta khen anh ấy cũng được, mắng anh ấy cũng không sao, anh ấy không hề để ý.”

Nói ngắn gọn chính là, nội tâm mạnh mẽ.

“Chứ không phải do da mặt cậu ta dày à?” Nghênh Hoành luôn ghim hành động hễ mở miệng là gọi mình là anh của Dụ Lẫm Nhiên.


Nghênh Niệm trừng anh, “Em nói nghiêm túc đó.” Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, “Em lại không làm được như thế. Nếu em có thể giống anh ấy, em sẽ không bị ảnh hưởng bởi ông nội, tính cách của em không chừng sẽ không cố chấp, gay gắt như thế.”

Trọng tâm đã dời sang chuyện này, Nghênh Hoành không thể nào trêu được.

Anh vuốt tóc Nghênh Niệm, “Em nói bậy gì đó, bây giờ em rất tốt, không có chỗ nào không tốt cả. Chuyện đã qua rồi đừng nghĩ nữa, được ông thích cũng chả có gì ghê gớm, em có ba mẹ, còn có anh nữa mà.”

Nghênh Niệm nhún vai, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, cô nũng nịu với Nghênh Hoành, “Anh, vậy anh đừng bực bội với bạn trai em nữa được không? Lần sau gặp anh ấy, thái độ tốt một chút được không?”

“Em bảo cậu ta thức thời một chút, đừng có nhây trước mặt anh, nếu không thì cửa ải ba mẹ bên kia anh bảo đảm cậu ta không qua được đâu. Nhưng cũng không cần nghĩ chi xa xôi, đến được ngày đó hay không vẫn còn chưa biết, nói không chừng ngày mai em thấy cậu ta chướng mắt rồi đá cậu ta ấy chứ!” Nghênh Hoành hờ hững nở nụ cười, nói đến đoạn sau thì rất chi là hài lòng.

Không nhìn vẻ mặt Nghênh Niệm, Nghênh Hoành tự cảm thấy mình cũng quá độ lượng rồi, ít nhiều cũng phải để lại mặt mũi, “Được rồi, thì tìm lúc nào rảnh gọi cậu ta cùng ăn một bữa trước khi anh đi.”

Nghênh Hoành và Dụ Lẫm Nhiên cùng ăn bữa cơm đầu tiên với nhau, bầu không khí tốt hơn nhiều so với lần gặp đầu tiên. Nghênh Hoành vì em gái nên miễn cưỡng trưng ra gương mặt tươi cười chào đón Dụ Lẫm Nhiên, Dụ Lẫm Nhiên vì bạn gái nên “nhẫn nhịn chịu đựng”, trông vô cùng hài hòa.

Hôm sau phải bay ra nước ngoài nên Nghênh Hoành đặt phòng ở khách sạn, cơm nước xong xuôi thì trò chuyện với Nghênh Niệm một hồi lâu, tuy nhiên anh vẫn còn lòng từ bi nên không kéo Nghênh Niệm về nhà, để lại thời gian cho Dụ Lẫm Nhiên và cô.

Tay trong tay tản bộ trên đường, Dụ Lẫm Nhiên bỗng nói, “Hôm nay anh thấy anh em giống người hơn rồi.”

Nghênh Niệm dùng bả vai đẩy anh, “Anh nói gì thế!”

Dụ Lẫm Nhiên cười cười, không tiếp tục công kích anh vợ tương lai nữa.

“Phải hai tháng nữa anh em mới về nước.” Nghênh Niệm có hơi ủ rũ.

“Về rồi là không đi nữa hả? Chuẩn bị về nước phát triển?”

“Đúng vậy.” Nghênh Niệm nói, “Lần này là do có việc, ảnh cũng không ở lại lâu. Nhưng anh em về cũng tốt, anh ấy ở đây em phải đi theo ảnh, anh thi đấu em sẽ không có thời gian rảnh đi xem.” Cô lay lay cánh tay Dụ Lẫm Nhiên, “Lần này, em có thể đi xem vòng bán kết và chung kết rồi!”

Ban đêm nên gió hơi lớn, gió thổi vào mặt khiến tóc Nghênh Niệm bay toán loạn, Nghênh Niệm ấn chặt lấy ót của cô, giúp cô vuốt lại tóc.

“Đi đứng đoàng hoàng, tóc rối hết rồi kìa.”

Nghênh Niệm sờ thử, tóc phía sau đúng là đã rối nùi, gió mà thổi nữa đoán chừng tóc cô nó thắt gút lại mất.

“Đến lúc chăm sóc tóc rồi…” Cô nói thầm, lấy thun cột tóc trong túi ra, đang định cột tóc lại, thun cột tóc đã bị Dụ Lẫm Nhiên lấy mất.

“Để anh.”

“… Anh biết làm hả?”


Dụ Lẫm Nhiên không đáp mà bắt đầu ngay.

Nghênh Niệm đứng đằng trước quay lưng về phía anh, để anh cột tóc cho mình.

Hai người đứng một hồi lâu ở ven đường.

“Ui ui, nhẹ xíu…”

“…”

“Chặt quá không?”

“Không chặt.”

“Bên này bị rớt nè!”

“Ừ…”

“Cột cao lên chút! Cao lên một chút!”

“Ừ.”

Đợi Dụ Lẫm Nhiên cột tóc cho Nghênh Niệm xong đã là chuyện của vài phút sau.

Tản bộ xong, Dụ Lẫm Nhiên đưa Nghênh Niệm về nhà, ngồi một lát định ra về thì Dịch Thận bỗng gọi điện đến.

Không phải gọi đội trưởng về, mà là hỏi, “Anh, vừa nãy có phải anh và Nghênh Niệm ở đường Khánh Lâm không?”

Đúng là có đi qua đó, Dụ Lẫm Nhiên không phủ nhận, “Sao cậu biết?”

Dịch Thận thở dài, “Hai người lại bị chụp lén nữa rồi!”

Lại nữa!

Nghênh Niệm nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại, nhìn Dụ Lẫm Nhiên, im lặng không nói gì.

Dịch Thận gọi đến để nhắc nhở bọn họ một tiếng, tránh cho bọn họ không có chuẩn bị, vừa lên mạng đã bị dọa sợ.


Không phải chưa từng bị thế, sóng gió trước đây cũng đã trải qua, Nghênh Niệm mang theo tâm trạng thích ra sao thì ra mở Weibo lên, cô nhận được rất nhiều lượt tag nên bấm vào thử, bọn họ lại bị fans eSport bắt gặp, ảnh chụp gửi đến một blogger chuyên đăng bài về eSport.

Bất ngờ là lần này không có ai bôi nhọ bọn họ cả.

Người chụp ảnh nói trong bài, “Tôi biết chụp lén là không tốt, đành nói lời xin lỗi trước, nhưng mà Long Vương và bạn gái của anh ấy ngọt quá đi mất!! Tôi không nhịn được mà chụp lại, chỉ muốn chia sẻ một chút… Tôi thấy hai người họ rất tốt, hy vọng mọi người “mở miệng lưu tình”.

Trong ảnh, Dụ Lẫm Nhiên và cô đứng ở ven đường, anh cao hơn cô rất nhiều. Đội trưởng “103” của SF bình thường mạnh mẽ vang dội trên sân thi đấu, chỉ huy đội ngũ đâu vào đấy, ngoại trừ mỗi khi nhận phỏng vấn thỉnh thoảng lộ ra vài nụ cười không mấy hứng thú, thời gian còn lại đều khiến người ta có cảm giác anh rất bình tĩnh, thận trọng và khó gần.

Một người như thế lại đứng ở ven đường, dịu dàng cột tóc cho bạn gái dưới màn đêm, vẻ mặt không chút nào là mất kiên nhẫn, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Đừng nói những người khác, ngay cả fans của Dụ Lẫm Nhiên cũng chưa bao giờ gặp anh thế này.

“A a a a a ngọt quá đi! Long Vương thế mà lại cột tóc cho con gái! Trời ơi!!!”

“Trông bọn họ hạnh phúc quá, nếu tôi mà là người đăng, đoán chừng tôi cũng muốn chụp lại… Nhưng cũng không dám lại gần, cảm giác bầu không khí giữa bọn họ không thể nào chứa chấp nổi người thứ ba.”

“Ai nói Long Vương lạnh nhạt? Đó là do không gặp được người thích hợp, xem đi, vừa yêu một cái là cả người thay đổi ngay.”

Nghênh Niệm xem đến khóe môi cong lên, Dụ Lẫm Nhiên dựa sát lại, cằm đặt lên vai cô, cùng cô xem.

Bỗng dưng anh nói, “Khi nào Weibo mới ra chức năng dislike?”

“Hả? Sao tự nhiên anh lại nghĩ thế?” Nghênh Niệm hơi nghiêng đầu, khoảng cách quá gần, gần xíu nữa là có thể hôn lên mặt anh, cô nghiêng sang bên một chút.

“Cái này.” Dụ Lẫm Nhiên chỉ vào một bình luận trên màn hình, có một người bình luận “Tôi muốn gả cho anh ấy!”

“Không chấp nhận suy nghĩ này, bác bỏ.” Chân mày Dụ Lẫm Nhiên nhíu lại, “Chỉ chấp nhận yêu cầu của fan siêu cấp VIP.”

“Siêu V là được hả? Anh có bao nhiêu fans siêu V hả?”

Dụ Lẫm Nhiên nhìn Nghênh Niệm rồi cười một tiếng, anh không nói gì, đưa tay ôm eo cô.

“Em nói xem? Đương nhiên chỉ có một rồi.”

Anh hôn lên mặt cô, “Hi! Siêu V!”

Vòng bán kết của giải đấu thế giới, Nghênh Niệm đến nơi thi đấu.

Cô vừa ngồi xuống thì có rất nhiều khán giả xung quanh đã nhận ra cô. Có mấy cô gái dè dặt chào cô, hỏi cô có thể chụp ảnh cùng không.

Nghênh Niệm xin lỗi rồi lịch sự từ chối, “Tôi không đăng ảnh trên Weibo, mà tôi cũng không có gì đẹp để chụp. Hôm nay anh ấy thi đấu, tôi không muốn gây phiền phức cho anh ấy, cho nên không thể. Xin lỗi mấy bạn.”

Mặc dù tiếc nuối nhưng mấy cô gái tỏ vẻ đã hiểu.

Trận thi đấu lần này có hơi lâu, Nghênh Niệm khá căng thẳng.


Bởi vì công khai nên có rất nhiều người công kích Dụ Lẫm Nhiên và SF, chế giễu anh vừa có chút thành tích đã ở trên mây, không đặt chú ý lên chuyện thi đấu, ngược lại còn đi yêu đương với fan.

Thế nên những trận thi đấu năm nay vô cùng quan trọng đối với Dụ Lẫm Nhiên.

Nếu thành tích SF không tốt, đến lúc đó có lẽ các fans đã tỏ ra thông cảm với chuyện yêu đương của Dụ Lẫm Nhiên sẽ oán trách cô và anh. Nghênh Niệm không sợ bản thân bị mắng, nhưng cô không hy vọng Dụ Lẫm Nhiên vì cô mà phải mang tiếng xấu.

Đã đến ngày hôm nay, không có ai mà không hy vọng tuyển thủ và đội tuyển mà mình ủng hộ sẽ thừa thắng xông lên đi đến đích. Đặc biệt là sự kỳ vọng đối với đội tuyển yêu thích của fans nam lại càng cao.

Áp lực của năm thành viên SF rất lớn, khó mà tưởng tượng được.

Mang theo sự hồi hộp như đang ngồi cáp treo vượt qua một trận đấu, nhìn thành tích thắng lợi sau cùng, Nghênh Niệm suýt nữa là mừng đến bật khóc. Cố nhịn xúc động muốn khóc trước mặt mọi người, Nghênh Niệm vỗ vỗ mặt, đứng dậy đi vào hậu trường phía sau.

Dụ Lẫm Nhiên đã sắp xếp sau khi thi đấu xong người dẫn đội sẽ đón cô.

Sau khi gặp mặt nhau rồi thì cũng không đợi lâu trong phòng nghỉ, Nghênh Niệm đi theo mấy người Dụ Lẫm Nhiên rời đi. Xe buýt dừng ở cửa sau cách đó không xa, có rất nhiều fans đang chờ ở đó, mọi người đều bị vây quanh.

Thắng là chuyện tốt, huấn luyện viên không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của người hâm mộ nên phá lệ cho phép đội viên ký tên cho bọn họ.

Nghênh Niệm vô thức muốn rời khỏi để tránh hiềm nghi, nhưng lại bị Dụ Lẫm Nhiên kéo về bên người.

“Đợi ở đây đừng có đi đâu hết.”

Anh nhận từng tấm thẻ xung quanh đưa tới, cúi đầu nhanh chóng ký tên, không ngẩng đầu lên nhưng thái độ không cho người ta từ chối, bắt cô phải đứng đợi bên người mình.

Nghênh Niệm ngại ngùng đứng sau lưng anh, chỉ lộ ra nửa người, không dám nhìn fans mà tựa đầu lên người anh.

Bỗng nhiên có một người hỏi, “Anh Dụ! Kết thúc thi đấu anh có thể trực tiếp không? Dịch Thật đã trực tiếp rồi! Có thể cùng chị Dụ Cưới chơi game không? Trực tiếp đi mà!”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều phụ họa.

“Đúng đó! Đội trưởng mở trực tiếp đi!”

“Muốn xem anh và Dụ Cưới chơi game với nhau!”

Dụ Lẫm Nhiên giật giật khóe môi, liên tục ký tên, ung dung nói, “Cái này…”

Thấy anh không cho một câu trả lời chắc chắn, có fan nhanh trí quay sang xin Nghênh Niệm giúp đỡ, “Chị dâu! Chị nói với đội trưởng đi mà! Trực tiếp đi mà! Lúc không thi đấu em cũng muốn xem anh ấy chơi game!”

Cả đám người bắt đầu nói theo, “Đúng đó chị dâu! Chị nói anh Dụ giúp giùm bọn em đi mà–“

Mặt Nghênh Niệm đỏ bừng, tai nóng hổi, gãi gãi vành tai, cô huých tay với Dụ Lẫm Nhiên, “Hỏi anh kìa!”

Ý cười bên khóe môi anh càng sâu, anh vẫn ký tên, giọng anh không lớn nhưng lại khiến cả đám fans vui mừng hét lên.

Lần đầu tiên anh đồng ý yêu cầu của fans.

“Được, nếu đoạt quán quân, tôi sẽ dẫn theo cô ấy phát trực tiếp.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.