Chỉ Riêng Mình Em

Chương 27


Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 27

Nghênh Niệm đang định đi thì bên kia cầu thang có một đám người đi đến. Một nhóm nữ sinh, người đi đầu có mái tóc dài, không buộc lên theo quy định của nhà trường, nhìn thấy Trình Thiếu Tuyên thì vội vàng đi đến trước mặt cậu ta, “Trình Thiếu Tuyên, cậu có sao không?”

Cậu ta vừa ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi, “Lê Vân Vân? Mẹ nó, xô nước vừa nãy có phải do cậu…”

“Bụp” một tiếng, một hòn đá bay đến trước mặt bọn họ.

Trình Thiếu Tuyên giận điên lên, Lê Vân Vân chưa kịp trả lời đã bị Nghênh Niệm cắt ngang.

Từ lúc Lê Vân Vân xuất hiện, Đinh Ức đã sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

Nghênh Niệm hỏi, “Cô chính là Lê Vân Vân hả?”

Lê Vân Vân hất tóc liếc sang, hắng giọng hỏi, “Mày là ai?”

“Tôi ấy à?” Nghênh Niệm cười vô cùng gợi đòn, “Tôi là ba của cô đấy!”

“… Mẹ mày, mày thử lặp lại tao nghe xem?!” Lê Vân Vân trợn mắt, mấy nữ sinh còn lại đi đến sau lưng cô ta.

Không nhiều lắm, cả đám tổng cộng năm sáu người.

“Là cô kiếm chuyện với Đinh Ức đúng không?” Nghênh Niệm lại hỏi.

“Tao không biết mày nói gì cả.” Lê Vân Vân hừ một tiếng, liếc sang Đinh Ức mang theo ý tứ khó nói, bạo lực bằng ánh mắt khiến Đinh Ức lo lắng không yên.

Nghênh Niệm nhận ra cô ấy đang sợ hãi, duỗi tay ra kéo cô ấy tránh ra sau lưng mình.

Cô hỏi tiếp, “Nước cũng là do mấy người ở trên lầu giội xuống?”

“Mắt nào của mày nhìn thấy hả?” Cô gái đứng sau Lê Vân Vân bước lên trước một bước, la lên.

Mấy người còn lại bắt đầu hùa theo.

“Mắt nào hả?”

“Mẹ mày nhìn thấy hả?”

Trình Thiếu Tuyên cáu lên, “DM mấy cô có bệnh không hả? Lê Vân Vân! Tôi nghe nói mấy cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên chạy đến ăn hiếp học sinh lớp 11 có đúng không? Cô ăn no rửng mỡ hả?”

Lê Vân Vân bỗng nhiên bị cậu ta mắng, gương mặt không nén được cơn tức, “Ai ăn hiếp lớp 11 hả? Tôi chỉ tìm cô ta nói chuyện, chỉ thế thôi!”

Trình Thiếu Tuyên sao lại không rõ mấy người này? Nhìn dáng vẻ chật vật của mình, đầu tiên là nước, sau là đất cát, nếu không tắm sẽ không sạch nổi, cậu ta nổi điên mắng Lê Vân Vân, “Cô bệnh hả! Tôi không quen cô ta, cô có thôi ngay đi không?”

Mặt Lê Vân Vân hết đỏ rồi lại trắng, “Cậu không quen cô ta vậy tại sao lại ở đây?”

“Tôi ở đây thì có liên quan gì đến cậu?”

“Cậu…”

“Hai người nói xong chưa?” Nghênh Niệm chen vào, cô không có hứng thú gì với Trình Thiếu Tuyên, chỉ nhìn Lê Vân Vân, “Đàn chị lớp 12 này, nếu như chị ăn no rửng mở, chị có thể tìm đọc thêm sách, làm thêm bài tập, chứ đừng kiếm chuyện với lớp 11 bọn em, mong chị nhớ kỹ.”

Lê Vân Vân đụng phải Trình Thiếu Tuyên, nên cô ta trút hết cơn giận lên người Nghênh Niệm, “Mày đang giả vờ cái gì?! Mày nghĩ mày là ai? Tao thích tìm ai thì tìm, muốn tìm lớp nào thì tìm lớp đó, mày quản được tao chắc?”

Ánh mắt cảnh cáo liếc sang Đinh Ức đang sợ hãi, giễu cợt, “Giỏi nhỉ, mới bao lâu mà đã tìm được chỗ dựa rồi à?”

“Không cần cô quan tâm.” Nghênh Niệm bảo vệ Đinh Ức càng thêm chặt chẽ. Ánh mắt lướt qua cái chỗ cao cao, lỗ tròn đen như mực trên đầu tường đối diện, mấy chỗ rẽ ở mỗi tầng nếu không nhìn kỹ sẽ không biết, tất cả đều có mấy đồ vật trông rất giống nhau.

Nghênh Niệm nói, “Tôi nói vậy đó, có nghe không thì tùy cô.”

Ném cho Lê Vân Vân một nụ cười châm biếm, cô không ở lại lâu, kéo Đinh Ức rời đi.

Trình Thiếu Tuyên cũng không đứng đó, cơn giận vì quần áo bị làm bẩn chỉ có thể xả lên người Lê Vân Vân, mắng vài câu rồi đi.

Lê Vân Vân đứng đó tức đến nghiến răng nghiến lợi, mấy nữ sinh đi cùng chạy lên nói, “Chị Vân, nữ sinh đi cùng Đinh Ức hình như là Nghênh Niệm lớp 11.”

“Thế thì sao? Tôi sợ chắc?”

“Cô ta không dễ trêu đâu… Nhà cô ta giàu lắm, lúc trước còn bốc phốt một giáo viên, ầm ĩ dữ lắm…”

“Biến đi! Nói mấy câu nhảm nhí này làm gì?” Lê Vân Vân nổi điên, “Chỉ là một đứa học sinh giỏi, được thầy cô yêu thích thôi, có gì hơn người chứ?”

Nữ sinh kia không dám lên tiếng.

Trong lòng lại thầm oán — rốt cuộc có nghe người ta nói không vậy?

Nghênh Niệm kia, tay chân nhanh nhẹn, hồi cấp 2 còn tham gia câu lạc bộ kiếm đạo, mặc dù bây giờ chỉ treo cái tên hội trưởng, ít tham gia hoạt động của câu lạc bộ, sang năm lên 12 sẽ rời khỏi câu lạc bộ theo quy định, nhưng ít ra thì mấy giải thưởng cô đạt được đều là thật… Hơn nữa, hình như cô ta không phải chỉ học sơ qua đâu, cả khối 11 đều nói nam sinh không ai đánh lại cô ta cả.

Máu nóng lên đầu, chắc chắn sẽ không được lợi gì!


Chỉ trong mấy ngày, toàn trường đều biết chuyện của Nghênh Niệm và Đinh Ức. Mọi người đồn rằng, Đinh Ức bị một đàn chị khối 12 ăn hiếp, sau đó được Nghênh Niệm bảo kê. Mấy bữa nay, hai người đến trường như hình với bóng, trưa cùng xuống căn tin ăn cơm, buổi chiều đến quán ăn vặt ngoài trường, giờ tự học kết thúc, Nghênh Niệm còn đưa cô ấy về nhà bằng xe buýt.

Có thể xứng danh là hộ hoa sứ giả.

Bốn ngày như thế trôi qua, Lê Vân Vân không thể nào nhịn nổi nữa, bắt đầu kích động.

Cô ta đã sớm thả lời, không nhằm vào Nghênh Niệm, nhưng biểu thị ngứa mắt Đinh Ức, tối thứ năm muốn kéo người đi đánh cô ấy. Đây xem như là lời cảnh cáo cho Nghênh Niệm, đáng tiếc, Nghênh Niệm luôn là người thích mềm không thích cứng, chuyện cô đã quyết thì ai khuyên cũng vô dụng.

Tối thứ năm tan học trễ, Nghênh Niệm đến lớp Đinh Ức rước cô ấy, hai người cùng đi ra khỏi cổng trường. Vì về khá trễ cho nên lớp 10 và lớp 11 đã ra về gần hết, không còn nhiều người.

Khối 12 học thêm một tiết, vẫn còn đang trên lớp, nhưng Nghênh Niệm và Đinh Ức lại bị đám người của Lê Vân Vân chặn lại.

“Đến ngõ nhỏ nói chuyện chút?” Lê Vân Vân gọi một đám lưu manh đến, đều là nam, hung hăng đi phía sau cô ta, nhìn không phải hạng dễ chọc.

Xung quanh còn học sinh chưa về, bọn họ chỉ đứng đằng xa nhìn lại, không ai dám đến đây.

“Cô nói là tôi phải đi à?” Nghênh Niệm nắm chặt tay Đinh Ức, kéo cô ấy đến cạnh mình.

Lòng bàn tay Đinh Ức lạnh ngắt, bóng ma Lê Vân Vân để lại cho cô ấy không hề nhẹ, huống chi là trận đánh thế này.

“Đã thế này rồi thì cũng đừng mạnh miệng. Tao nói mày đừng xía vào chuyện người khác mà mày không nghe, vậy thì hôm nay đừng trách tao.” Lê Vân Vân trợn mắt nói.

Bị nhiều người vây quanh nhưng Nghênh Niệm không hề sợ hãi.

Lê Vân Vân bắt gặp ánh mắt xem thường của Nghênh Niệm, nhìn Đinh Ức nấp bên cạnh cô, cô ta giận mà không làm được gì, bèn nhấc chân đá về phía Đinh Ức.

“Mẹ mày, tối nay tao phải cho mày nhớ…”

Chưa dứt lời, Nghênh Niệm đã kéo Đinh Ức sang bên, nhấc chân đá vào bụng Lê Vân Vân.

Cô ta hét một tiếng lảo đảo lùi về sau, được mấy nữ sinh đằng sau đỡ lấy mới đứng vững.

Cô ta đành bó tay, vì chân Nghênh Niệm dài, tốc độ lại nhanh, kỹ thuật lại tốt.

Nếu so về đạp người thì Nghênh Niệm còn chuyên nghiệp hơn cô ta nhiều.

“Mẹ nhà mày!”

Lê Vân Vân đỏ bừng mặt, đưa tay vung vào mặt Nghênh Niệm, Nghênh Niệm bắt lấy cổ tay cô ta, Lê Vân Vân đổi tay khác vung thật nhanh, nhưng lại bị Nghênh Niệm tránh đi, sau đó đổi chiêu túm tóc Nghênh Niệm.

Nghênh Niệm nghiêng đầu tránh, không bị túm tóc nhưng lại bị chiếc nhẫn trên tay Lê Vân Vân rạch một đường ở dưới khóe mắt.

Máu thấm ra, trông vô cùng quỷ dị.

“Nghênh Niệm –” Đinh Ức lo đến thét lên.

Cô hung hăng hất Lê Vân Vân ra, dù đang bị thương nhưng Lê Vân Vân đã đứng vững lại tiếp tục ra tay, ngay lập tức, cô kéo Đinh Ức vào lòng. May mà Nghênh Niệm cao hơn Đinh Ức, cô ấy lại nhỏ nhắn gầy gò nên được Nghênh Niệm kéo vào lòng.

Nghênh Niệm nhấc chân đạp thật mạnh, Lê Vân Vân đang định tiến lên đã bị đạp té xuống đất.

“Nhìn cái gì? Nó dám đánh tao, tụi bây còn không xông lên! Tát nó cho tao –!”

Lê Vân Vân đẩy nữ sinh đang đỡ mình lên, tức giận mắng to.

Đám nữ sinh và tụi du côn đi theo cô đến đang định ra tay, thì một đám người chạy đến.

“Đứng im! Tụi bây đứng im hết cho tao! Ai dám động đến –”

Giang Gia Thụ dẫn người chạy tới, chạy đến trước mặt Nghênh Niệm, “Có sao không… Má nó! Mặt em sao thế?!”

“Không sao…”

Nghênh Niệm vừa nói hai chữ, Giang Gia Thụ đã quay sang nhìn đám người kia, ánh mắt rơi xuống người Lê Vân Vân đang được người khác đỡ, “Có phải cô ta đánh em không?” Không chờ Nghênh Niệm trả lời, Giang Gia Thụ đạp cô ta một cái, ba bốn nữ sinh liên tiếp té xuống đất.

“Mẹ mày! Dám đánh em gái tao!”

Bị đánh tán loạn, bọn du côn đi theo Lê Vân Vân hùng hổ định ra tay, nhưng lại bị đám nam sinh do Giang Gia Thụ kéo tới ngăn lại, hai bên giằng co với nhau.

“Hôm nay mày muốn kéo băng đánh nhau đúng không?” Lê Vân Vân nói, “Mày gọi toàn học sinh thì dùng được cái đít gì!”

Giang Gia Thụ giận dữ, chưa kịp ra tay đã bị Nghênh Niệm giữ chặt.

Nghênh Niệm khẽ lắc đầu, thấp giọng hỏi, “Đến chưa?”

Giang Gia Thụ nén giận, trầm giọng đáp, “Đến rồi.”

Lê Vân Vân đang định kêu đồng bọn lấy côn sắt ra, từ xa bỗng nhiên vang lên tiếng còi cảnh sát.

Toàn hiện trường bỗng chốc hoảng loạn.


“Mẹ nó! Cảnh sát đến!”

“Cảnh sát đến rồi! Chạy mau!”

“Nó báo cảnh sát rồi! Chạy mau…”

Đám du côn hốt hoảng chạy khắp nơi, đám bạn Giang Gia Thụ vội chặn lại, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà khiến bọn kia nếm chút đau đớn.

Lê Vân Vân và đám nữ sinh sau lưng bối rối, nhất là sau khi đám du côn chạy mất tăm hơi, vẻ mặt không nhịn được. Đương nhiên là bọn họ muốn chạy trốn rồi, nhưng bọn họ trở thành phe ít người, Nghênh Niệm để Giang Gia Thụ cản đường thì làm sao mà chạy trốn được.

“Bọn tôi là học sinh, bọn tôi đến trường để đi học.” Nghênh Niệm chậm rãi nói, “Ai thèm đánh nhau với mấy người, kéo băng đánh nhau hả? Cô nghĩ mình là Người trong giang hồ*, nhưng bọn tôi thì không.”

*Người trong giang hồ: Tên một bộ phim Hongkong về đề tài xã hội đen.

Ngay lúc đôi mắt Lê Vân Vân lấp lánh ánh nước, Nghênh Niệm nhíu mày, phối hợp với tiếng còi cảnh sát nói với cô ta:

“Đàn chị khối 12 Lê Vân Vân, cô bắt nạt bạn học trong trường, đánh nhau với bạn học. Đinh Ức – người bị cô bắt nạt đã đưa báo cáo nghiệm thương cho đồn cảnh sát.”

Lúc gặp nhau ở nhà vệ sinh, Nghênh Niệm đưa Đinh Ức đến bệnh viện. Đương nhiên, trước khi đi, cô đã nói rõ ràng với cô ấy:

“Tôi có thể giúp cậu. Nhưng, nếu tôi giúp, chuyện này không thể giải quyết một cách tùy tiện, phải đến bệnh viện, đến đồn cảnh sát, thậm chí sau này có khả năng sẽ mời luật sư — Luật sư thì tôi sẽ để người nhà đi mời, vấn đề là cậu có dám không, có đồng ý hay không?”

“Nếu không dám thì nói luôn bây giờ, chứ đừng để đang làm nửa chừng thì lại kêu dừng.”

Lúc ấy, Đinh Ức nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến nỗi tóc bết lên mặt.

Nghênh Niệm cho cô ấy thời gian suy nghĩ.

Trong nhà vệ sinh bốc mùi, mấy phút sau, Đinh Ức vừa khóc vừa trả lời, “Tôi… tôi đồng ý…”

Ba chữ kia không át được tiếng nước chảy bên trong, nhưng lại là tất cả dũng khí mà cô ấy có được.

Về sau, Nghênh Niệm hỏi thăm tin tức về Đinh Ức thông qua bạn học, xác định cô ấy không có vấn đề gì, đáng giá được giúp đỡ. Nhưng quan trọng hơn chính là câu trả lời của cô ấy trong nhà vệ sinh. Nếu ngay cả cơ hội đấu tranh cho mình mà cô ấy cũng không dám, cùng lắm thì Nghênh Niệm chỉ cho cô ấy một tờ khăn giấy lau nước mắt là xong.

Ngay lập tức, không chỉ có cảnh sát xuất hiện, còn có trợ lý của Nghênh Diệu Hành, chuyện báo án, mời luật sư thì để người lớn làm là tốt nhất.

Trước cổng trường vô cùng náo nhiệt, có trợ lý ở đây xử lý, đám người Lê Vân Vân bị đưa lên xe cảnh sát.

Nghênh Niệm và Đinh Ức cũng phải đi, nhưng coi như khoan dung một chút, bọn họ ngồi xe của trợ lý là được.

Mọi chuyện đã được giải quyết, Nghênh Niệm cũng thoải mái hơn. Nhưng phiền cái là Đinh Ức ôm cô không chịu buông, cứ khóc lóc nãy giờ.

“Bọn mình phải đi rồi, đừng khóc!”

“Nghênh, Nghênh Niệm… Nghênh Niệm…” Đinh Ức khóc đến không thở được.

“Tôi đây, cậu sao thế? Khóc cái gì?”

Đinh Ức thoáng buông ra, hai mắt đẫm lệ, đôi mắt sưng húp, cô ấy ngẩng đầu nhìn Nghênh Niệm, “Mặt của cậu… có đau không… chảy máu rồi kìa…” Cô ấy nghẹn ngào, “Cậu cũng chảy máu kìa…”

Giang Gia Thụ đến cửa hàng tiện lợi nhưng không tìm được băng cá nhân, cậu đành mua khăn giấy chạy về. Nghênh Niệm cầm khăn giấy, đưa cô ấy xem, “Ầy, không sao, không sao hết, lấy khăn giấy lau đỡ, lát nữa sẽ đi mua băng cá nhân.”

Đinh Ức khóc đến đau lòng, ôm chặt cô không buông.

Nghênh Niệm không biết làm gì, “Cậu không buông tay mình không lau máu được…”

Đinh Ức nghe thấy thế, cuống quýt buông cô ra.

Thế là, Nghênh Niệm dẫn cô đi xuyên qua đám học sinh, đi đến bên xe trợ lý đang dừng bên cạnh.

Giang Gia Thụ đi phía sau bọn cô, lòng đầy bất lực.

Cái cô gái này!

Dưới sự giúp đỡ của ba Nghênh Niệm, chuyện bạo lực học đường đã xử lý đâu vào đấy.

Bình thường, có rất nhiều trường học xảy ra chuyện tương tự, vì để chuyện lớn hóa nhỏ, nhà trường đều kiếm cớ không chịu cung cấp camera giám sát. Nhưng hiệu trưởng trường Thất Trung là một người có lý tưởng giáo dục, cho nên không hề xảy ra tình huống ở trên.

Thậm chí không cần Nghênh Diệu Hành đến gặp hiệu trưởng, sau khi biết học sinh của mình gặp chuyện, hiệu trưởng đã thông báo cho nhân viên nhà trường phối hợp với đồn cảnh sát, không hề có ý bao che.

Tuổi còn nhỏ mà đã ác, không biết trời cao đất dày, có khi còn đáng sợ hơn cả người lớn.

Thói quen này nếu không được ngăn chặn sẽ ảnh hưởng sâu sắc.


Bên này, Nghênh Diệu Hành đã mời người phụ trách chuyên môn đến xử lý, mấy chuyện phức tạp bên trong cũng không cần nói nhiều, lúc có kết quả cũng coi như làm mọi người vừa lòng.

Lê Vân Vân bị đưa vào trại giáo dưỡng, giám thị hai tháng tuy không dài nhưng đủ để cô ta nhớ rõ. Những người tham gia trong chuyện bạo lực học đường Đinh Ức đều phải bồi thưởng tổn thất tinh thần và tiền thuốc men cho cô ấy, đồng thời nhà trường ra quyết định đuổi học tất cả bọn họ.

Trong thời gian này, học sinh trường Thất Trung dù ngoan ngoãn hay phá phách thì nề nếp cũng tốt hơn.

Nghênh Niệm lại có thêm một biệt danh mới: Giám sát kỷ luật.

Trên thì dám bốc phốt dám viên, dưới lại dám xử du côn — nếu không có việc gì thì đừng dại mà trêu cô!

Tối ngày thứ hai sau khi có kết quả, Đinh Ức tìm Nghênh Niệm, đỏ mặt cả buổi trời mới rụt rè hỏi, “Nghênh Niệm, cậu… cuối tuần này cậu có rảnh không? Mẹ tôi mời cậu đến nhà tôi ăn cơm.”

Mới đầu Nghênh Niệm từ chối, nhưng sau lại không lay chuyển được Đinh Ức, có vẻ như nếu cô không đi cô ấy sẽ không từ bỏ, thế là đành phải đồng ý.

Trước khi rời đi, Đinh Ức tặng cho Nghênh Niệm một hộp băng cá nhân hoạt hình.

“Mặt tôi đã khỏi rồi…”

“Chưa hết sẹo mà.” Đinh Ức nói, “Cậu nhớ dán cẩn thận đấy…!” Nói xong liền xoay người chạy đi giống như bị chó đuổi.

Nghênh Niệm cầm “món quà” trong tay, thật ra cô cũng rất vui. Thế là tiện tay lấy một miếng băng cá nhân xuống, không xé ra, cũng không dán lên mặt, cô tìm một góc ít sáng, cầm trên tay chụp một tấm.

Vừa ngân nga vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè:

“Nhận được một món quà, đáng yêu quá!”

Lúc về đến nhà, Nghênh Niệm rửa mặt rồi thay đồ ngủ, vẫn như thường lệ, cuộn mình trong chăn nghịch điện thoại trước khi ngủ.

Cô bấm vào Wechat, có mấy tin nhắn gửi đến, có bạn bè, bạn cùng lớp gửi đến, không có gì gấp, ngược lại, tấm ảnh đại diện quen thuộc khiến Nghênh Niệm giật mình.

– – Dụ Lẫm Nhiên gửi tin nhắn cho cô.

Suy nghĩ một lát, lâu rồi cô chưa nhắn tin với anh. Dạo này cô bận nhiều chuyện, cuộc thi đấu sắp sửa kết thúc rồi, ngay cả video thi đấu cô cũng không thèm xem, nhờ đọc trong group chat mới biết thắng bại của SF.

Không phải cô không nhớ anh, mà là ban ngày đi học, học xong phải làm bài tập, sau đó còn lo chuyện của Đinh Ức, rồi cả chuyện làm bài thi thử. Cô sợ mình làm phiền đến chuyện huấn luyện của Dụ Lẫm Nhiên, nên không chủ động tìm anh.

Cô định khi nào rảnh sẽ đi xem thi đấu, không ngờ bây giờ Dụ Lẫm Nhiên lại chủ động tìm cô!

Ấn vào xem thử, tin tức được gửi đến lúc cô đang tự học, Dụ Lẫm Nhiên hỏi, “Em bị thương hả?”

Nghênh Niệm được cưng mà lo sợ, chắc anh thấy cô đăng trên vòng bạn bè!

Đúng là tri kỷ mà! Hôm nay Dụ Lẫm Nhiên cưng fan 100 điểm luôn!

Nghênh Niệm lập tức trả lời lại:

“Xin lỗi đội trưởng, vừa nãy em đang học nên không nhìn điện thoại!”

“Bây giờ em về nhà rồi.”

“Vết thương trên mặt chỉ là chuyện nhỏ thôi, sắp lành rồi!”

Hai phút sau, Dụ Lẫm Nhiên trả lời, “Đang êm đang lành sao bị rạch mặt?”

Nghênh Niệm nhắn một chữ “ây”, “Nhiều người quá, không cẩn thận nên bị thương.”

Cứ nghĩ anh sẽ an ủi vài câu, không ngờ, một buổi trời vẫn không thấy anh trả lời.

Nghênh Niệm lướt cuộc trò chuyện không có tin nhắn mới, đang nghĩ có phải anh ngủ rồi không thì điện thoại bỗng nhiên rung lên. Cô giật mình, suýt nữa làm rớt điện thoại vào mắt.

Sau khi cầm điện thoại chắc chắn rồi nhìn lại, cô trừng to đôi mắt.

Dụ Lẫm Nhiên gửi yêu cầu nói chuyện với cô.

Sao thế nhỉ??

Cô đang nằm mơ ư?

Nghênh Niệm lấy tay dụi mắt, điện thoại vẫn đang rung, hình ảnh ấy vẫn không biết mất.

Cô hồi hộp bấm vào nút trò chuyện, đầu bên kia yên lặng vài giây, sau đó giọng anh truyền đến, “Nghênh Niệm.”

“… Dạ.” Cô mấp máy đôi môi, cái lưỡi cứng đờ.

Cả hai cùng im lặng.

Nghênh Niệm đành mở miệng hỏi trước, “Đội trưởng, sao anh chưa ngủ nữa…?”

“Ngủ không được.” Anh đáp.

“Thế…”

“Chuyện lần trước em nói với tôi sao rồi?”

Anh bỗng nhiên đặt câu hỏi, Nghênh Niệm im lặng một lát mới trả lời, “Chuyện lần trước ấy à, ờm, đã giải quyết xong rồi.”

Dụ Lẫm Nhiên im lặng vài giây, “Có liên quan đến vết sẹo trên mặt em hả?”

“Dạ… đúng vậy.”


Một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Anh bỗng nói, “Kể nghe đi.”

Nghênh Niệm kinh ngạc, “Anh muốn nghe hả?”

“Ngủ không được, xem như nghe chuyện cổ tích vậy. Em kể đi.”

Nghênh Niệm mím môi, ngẫm nghĩ rồi bắt đầu kể lại từ đầu cho anh nghe, “Bữa đó em trực nhật, lúc đến nhà vệ sinh nữ…”

Nghênh Niệm kể lại cho anh nghe mấy điểm chính, nhanh chóng kể hết câu chuyện.

“Tôi rất muốn biết…” Dụ Lẫm Nhiên nghe xong thì hỏi, “Sao em lại muốn giúp cô ấy.”

“Sao lại không giúp?” Nghênh Niệm hỏi lại.

“Nếu gặp người khác thì sao?”

“Nếu tình huống của người kia cũng giống thế, cần sự giúp đỡ của em, em cũng sẽ giúp.”

Dụ Lẫm Nhiên lại hỏi, “Nếu có một ngày em gặp chuyện mà mình không thể giúp thì sao?”

Nghênh Niệm im lặng, sau đó mới đáp, “Em không biết.”

Cô hít một hơi thật sâu, “Có lẽ lúc ấy em sẽ rất khó chịu, nhưng khi nào gặp chuyện như thế rồi nói tiếp. Bây giờ nếu làm được thì em vẫn sẽ làm.”

“Đội trưởng.” Không chờ Dụ Lẫm Nhiên mở miệng, cô đã nói, “Em biết, có lẽ anh cảm thấy em nhất thời xúc động, trong trường cũng có nhiều người nói em lo chuyện bao đồng. Em đều biết hết.”

“Ừm. Rồi sao?”

“Em cũng biết sở dĩ em có thể làm là nhờ ba mẹ em. Bọn họ cho em điều kiện rất tốt, em không cần phải lo trước lo sau, nếu em không xử lý được, bọn họ cũng sẽ giải quyết cho em. Em như thế này đa phần là do em quá tốt số.”

Nghênh Niệm luôn hiểu rõ trong lòng.

“Em luôn cảm thấy mình rất may mắn, ông trời cho em nhiều thứ như thế, em rất thỏa mãn.”

” — Cho nên em thường nghĩ, nếu ông trời đã tốt với em như thế, em may mắn như thế, liệu em có thể chia sẻ cái “tốt” này cho người khác hay không?”

Cô nói, “Em không làm được nhiều, chỉ có thể làm chút chút, nhưng có lẽ đối với nhiều người, một chút đó cũng đã quá nhiều.”

Giống như chuyện cô đưa Đinh Ức đến bệnh viện, tìm người có chuyên môn để giúp đỡ, đối với cô chỉ tốn chút tiền, hoặc nhờ ba mẹ, nhưng đối với Đinh Ức thì đây chính là ngọn cỏ cứu mạng của cô ấy.

Điệu kiện gia đình Đinh Ức không cho phép, cô ấy không thể làm gia tăng gánh nặng cho người mẹ đơn thân của mình. Cho nên cô ấy chỉ có thể nhẫn nhịn, nuốt ngược nước mắt vào trong.

Nếu Nghênh Niệm không quan tâm đến “chuyện bao đồng” này, có lẽ cô ấy còn phải chịu tổn thương nặng hơn.

Dụ Lẫm Nhiên không nói gì.

Im lặng hồi lâu, anh bỗng lên tiếng, “Em ngốc thật.”

Sau đó anh lại nói, “Nhưng rất tốt.”

Khác với mọi khi, ba chữ này như ướp đầy sự dịu dàng không dễ phát hiện.

“Bắt đầu giải đấu S rồi, em còn muốn đi xem thi đấu không?” Không chờ Nghênh Niệm tiêu hóa lời khen của anh, Dụ Lẫm Nhiên chuyển chủ đề, chủ động nhắc đến giải đấu.

Nghênh Niệm vội đáp, “Đi chứ! Phải đi chứ!”

Anh “ừ” nhẹ một tiếng, “Lần sau không ăn bánh kem vị chocolate nữa.”

Nghênh Niệm ngừng lại, “Còn phải mua bánh kem hả?”

“Không muốn mua à?”

“Nghĩ lại thì muốn mua rồi!”

Nếu không phải đang nằm không tiện gật đầu, có lẽ Nghênh Niệm đã gật đầu như giã tỏi rồi.

Dụ Lẫm Nhiên nói, “Chọn ngày nào đi được thì nói cho tôi.”

“Hả? Dạ…”

“Vé, tôi sẽ mua cho em.” Anh nói.

“… Hả??” Lần này Nghênh Niệm sửng sốt thật sự, có hơi cà lăm, “Vì vì vì vì sao ạ??

“Không vì gì cả.”

Cô định nói, “Em…”

“Coi như là phần thưởng cho việc giúp người làm niềm vui của em.”

Hình như anh đang cười khẽ, mà hình như đó chỉ là ảo giác của cô.

Ngược lại, câu cuối cùng xuyên thẳng vào tai, đi thẳng vào lòng cô —

“Ngoan lắm.”

***

Nói rồi nhưng vẫn phải nói lần nữa, ít thấy ai “ỷ” giàu mà giúp đỡ người khác như Niệm Niệm, mãi yêu Niệm Niệm:))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.