Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 23
Khi hai chữ “định mệnh” khiến Nghênh Niệm ấn vào video phỏng vấn của Dụ Lẫm Nhiên, cô chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
Người ta đu idol chỉ cần có thể đến gần sân khấu nhìn thấy người kia bằng xương bằng thịt là đã đủ lắm rồi. Còn cô thì sao? Không chỉ gặp được người thật, tham quan căn cứ huấn luyện, được ngồi ăn cùng với người thật, được vào phòng nghỉ ở hậu trường thi đấu, thậm chí cô còn có phương thức liên lạc với anh.
Mặc dù xem thi đấu eSport không tính là đu idol đúng nghĩa, nhưng cũng gần như là thế rồi.
Lúc Nghênh Niệm soi gương không nhịn được mà nghĩ, cô đúng là một người hạnh phúc.
Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt của nó.
Có được wechat của Dụ Lẫm Nhiên quả thật là chyện khiến người ta vui vẻ, nhưng bên cạnh đó, Nghênh Niệm cũng không dám tùy tiện tìm anh nói chuyện. Lúc trước, mỗi lần chơi game gặp khó khăn, hoặc muốn nghe ngóng chuyện gì đó thì có thể tìm “Y Thận” để quấy rầy. Nhưng bây giờ đồng đội bỗng nhiên biến thành Dụ Lẫm Nhiên chính chủ, Nghênh Niệm cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, kiềm chế đến khó chịu.
Đến nỗi khi cô muốn đăng một bài lên vòng bạn bè cũng phải cẩn thận từng li từng tí, cố gắng chọn lọc từ ngữ ba lần bốn lượt mới dám đăng lên, cô sợ mình mất mặt trước Dụ Lẫm Nhiên — Nói đúng hơn là càng thêm mất mặt.
Nếu có người hỏi bây giờ Nghênh Niệm sợ nhất cái gì, cô chắc chắn sẽ trả lời rằng, cô sợ nhất chính là Dụ Lẫm Nhiên tìm mình solo.
Cái đêm biết được nick Wechat đó là của Dụ Lẫm Nhiên, cùng anh solo một lần, tình cảnh vô cùng thê thảm. Thậm chí cô còn nghi ngờ trước khi ngủ anh không có chuyện gì làm nên mới tìm cô giải sầu.
Sau đó quay về nhà, cô lại bị anh kéo đến làm một trận nữa, kịch bản vẫn như lần trước, không khác nhau là bao, trực tiếp hành hạ Nghênh Niệm đến bức bối cả người.
Cũng may, không phải ngày nào Dụ Lẫm Nhiên cũng rảnh, huấn luyện trong đội được sắp xếp chặt chẽ, ngoại trừ hai lần đó, về sau anh cũng không còn rảnh rỗi để tìm cô. SF thường xuyên thi đấu, Nghênh Niệm dựa vào lịch thi của đội để đi theo cổ vũ, gần như là SF đánh trận nào thì cô đi xem trận đó, trung thành đứng hai thì không ai dám đứng nhất.
Mỗi lần đi xem thi đấu trực tiếp, Nghênh Niệm đều đăng bài lên Weibo để làm kỷ niệm. Dần dần, cô phát hiện ra số lượng fan hâm mộ của mình cũng bắt đầu tăng lên, nháy mắt đã hơn một ngàn.
Nghênh Niệm bối rối không thôi, cô tâm sự với Tiêu Tiêu, “Mấy người follow em là ai thế? Mà bọn họ follow em để làm gì nhỉ?”
Tiêu Tiêu cười cô, “Đơn giản mà. Em chỉ cần bấm đại vào tên của một người hoặc xem trang chủ là biết ngay mà!”
Nghênh Niệm mới vỡ lẽ, “Thế à? Vậy để lần sau em xem thử.”
Tiêu Tiêu nói, “Không cần xem, đều là fan hâm mộ của SF đấy.”
Nghênh Niệm nghe mà không hiểu gì.
“Fan hâm mộ của SF?”
“Đúng vậy.”
“Sao bọn họ không đi follow tuyển thủ với chiến đội, follow em làm gì?”
“Em lướt thử Weibo của em xem, toàn là những bài có liên quan đến SF. Trừ cái trận lúc em còn đi học kia ra, sau khi nghỉ hè thì trận đấu nào cũng đều có mặt em cả. Chị đi còn không nhiều bằng em, đoán chừng mấy người kia cũng không tìm được ai đi xem thi đấu nhiều hơn em.”
“Cho nên follow em?”
“Cũng không phải, nói thế nào nhỉ, trong giới đu idol thì cái này có thể tương đương với master-nim* rồi.”
*粉头: thành viên đứng đầu trong fansite, là người có nhiều cơ hội tiếp xúc gần gũi với thần tượng, họ có thể là bạn bè hoặc nhân viên của thần tượng, cũng có thể là một fan ruột có thực lực kinh tế và có năng lực tổ chức.
Master-nim có thể nói là những fan hâm mộ trung thành nhất,đồng hành cùng thần tượng trên khắp các sự kiện lớn nhỏ và góp phần đem hình ảnh của ngôi sao tới gần hơn các fan khác và khán giả. Mình tạm chọn master-nim vì Niệm Niệm khá giống với từ này.
Nghênh Niệm hiếu kỳ, “Vậy thì em nên làm gì đây?”
Tiêu Tiêu nói, “Chủ yếu là lôi kéo tình cảm của mọi người.”
Nghênh Niệm nghiêm túc suy nghĩ năm giây, sau đó kết luận, “Ý chị là muốn em lôi kéo bọn họ thích Dụ Lẫm Nhiên hả?”
“…”
Sa mạc lời một hồi, Tiêu Tiêu mới mắng cô, “Em có thể đừng nghĩ mọi chuyện liên quan đến Dụ Lẫm Nhiên có được không? Mỗi ngày trong đầu em cũng chỉ có mỗi đội trưởng thôi hả?”
Nghênh Niệm thản nhiên thừa nhận, “Đúng đó! Không đi học thì trong đầu cũng chỉ có anh ấy!”
Phía sau còn có icon cười hì hì.
Tiêu Tiêu bó tay đành phải trả lời, “Được rồi, em vui là được.”
Hai người không trò chuyện lâu, sau khi kết thúc, Nghênh Niệm đăng nhập vào Weibo, nghĩ nghĩ rồi quyết định từ bây giờ cô sẽ bắt đầu quản lý Weibo cho thật tốt.
Thế là, cô cho ra lò bài đăng đầu tiên —
“@Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi: Đến đây nhận lấy cú đấm từ Long Vương!
Phía dưới dòng trạng thái kèm theo chín tấm ảnh, tất cả đều là ảnh của Dụ Lẫm Nhiên.
Ảnh đều là do Nghênh Niệm chụp trong lúc xem thi đấu, có vài tấm mà máy quay hiện trường không thể nào bắt được nét đẹp như thế. Lúc gửi ảnh cho Tiêu Tiêu xem, chị ấy còn nói: “Người chụp bình thường và người dồn hết tình cảm vào để chụp đương nhiên là phải khác xa rồi! Còn em thuộc loại tình cảm ngập tràn, đến nỗi tràn ra ngoài luôn á!”
Coi như là chị ấy đang khen kỹ thuật và thành phẩm chụp ảnh của cô vậy.
Ảnh đều do chính tay Nghênh Niệm chụp, độc nhất vô nhị. Chủ yếu là nhờ cô có mắt thẩm mỹ, hậu kỳ chỉnh sửa đều do cô đích thân ra tay, chỗ nào không biết, cô còn đi tìm người học hỏi.
Phải nói là hoàn toàn chính xác, nếu không có tình cảm thì sao lại phải tốn công tốn sức như thế.
Tấm ảnh chính giữa trong chín tấm là ảnh toàn đội SF đứng trên đài được Nghênh Niệm chụp lại, suýt nữa cô đã bỏ lỡ cảnh này. Trong khoảnh khắc ấy, chùm sáng từ đỉnh sân khấu chiếu xuống, hắt lên người Dụ Lẫm Nhiên, ánh mắt anh cụp xuống nhìn dưới chân mình, cả người anh như được bao phủ bởi ánh hào quang, phảng phất một vẻ đẹp không nhiễm bụi trần, nghiêm túc không thể xâm phạm.
Tấm ảnh này không những đẹp mà còn rất có hàm súc, Nghênh Niệm rất thích nó, đăng nó lên mạng có thể nói là cô đã chia sẻ báo bối của mình.
Weibo vừa đăng, chưa đến năm phút, số bình luận không ngừng tăng lên.
“Má nó! Đội trưởng Dụ lợi hại quá!”
“Đội trưởng đẹp trai quớ!”
“Dụ Dụ tuyệt lắm!”
“…”
Một đám người chưa từng gặp mặt, không biết giới tính, không rõ mặt mũi, cách màn hình, cùng khen ngợi trong phần bình luận dưới bài đăng của cô.
Cũng có người hỏi, “Thớt ơi, Long Vương là gì thế?”
Nghênh Niệm trả lời, “Là đội trưởng đó!”
Càng về sau càng có nhiều người hỏi, “Sao lại gọi đội trưởng là Long Vương?”
Nghênh Niệm đáp, “Vì anh ấy tuổi Thìn.”
Trả lời bình luận xong, Nghênh Niệm thoát ra khỏi màn hình chính. Chạng vạng tối, Tiêu Tiêu bỗng nhiên gửi tin nhắn kêu cô lên Weibo xem.
“Sao thế?”
“Em xem đi! Xem là biết!”
Cô đăng nhập vào Weibo xem thử, bài đăng vừa nay đã được hơn năm ngàn lượt chia sẻ.
Chuyện gì thế này??
Cô bấm vào danh sách chia sẻ mới hiểu rõ nguyên nhân. Weibo của cô không hiểu sao có một Weibo có dấu [V] nhìn thấy, đối phương xúc động khi thấy vẻ đẹp trong mấy tấm ảnh của cô nên bấm chia sẻ.
Chuyện này có phản ứng hơi chậm, mãi đến lúc này mới bắt đầu trở nên dữ dội. Nghênh Niệm nhìn lượt chia sẻ tăng vọt, cách một phút lại tăng thêm mấy chục lượt chia sẻ, lát sau lại lên một trăm, chốc chốc lại thêm một trăm, cô trợn tròn mắt.
Theo sau lượt chia sẻ tăng mạnh, chính là lượt follow của cô.
Đọc được mấy bình luận khen đủ loại của dân mạng, Nghênh Niệm thầm than trong lòng, ôi! khen đến nỗi cô còn cảm thấy xấu hổ, xem ra cô phải học hỏi thêm mới được!
Trong lúc cô đang lướt đọc vô vàn bình luận khen ngợi, Tiêu Tiêu lại gửi tin nhắn đến.
“Niệm Niệm! Weibo SF lại like bài của em kìa!!”
Không sai, là “lại”.
Được Weibo chính thức like là chuyện khá lâu rồi, số fan hâm mộ SF dần dần tăng lên theo từng trận thi đấu, bây giờ đã gấp mấy lần so với trước kia.
Khong ngờ, cô vẫn còn có ngày được Weibo SF bấm like!
Nghênh Niệm ấn vào thông báo, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Weibo SF.
Xem ra đối với nhân viên của SF, với chiến đội mới căng buồm ra khơi như bọn họ, mức độ nổi tiếng với công chúng vẫn chưa được bao nhiêu, mặc dù tuyển thủ chuyên nghiệp không phải dựa vào vẻ ngoài để kiếm cơm, Dụ Lẫm Nhiên càng không phải loại người đó. Nhưng bài Weibo này coi như là một ngọn lửa nhỏ, bấm like một cái cũng chả chết ai.
Chuyện duy nhất có thể ảnh hưởng đến Nghênh Niệm —
Mười phút sau, Dụ Lẫm Nhiên tìm cô.
Nghênh Niệm dè dặt bấm mở Wechat, Dụ Lẫm Nhiên gửi đến bốn chữ
“Em rảnh lắm hả?”
Cô bĩu môi, tủi thân biện minh cho bản thân, “Công việc bình thường của fan hâm mộ mà!”
Mạnh miệng là thế nhưng cô vẫn sợ làm Dụ Lẫm Nhiên mất hứng, Nghênh Niệm vội vàng chuyển chủ đề, “Đội trưởng không huấn luyện hả? Sao lại rảnh rỗi mà tìm em thế?”
Dụ Lẫm Nhiên đáp, “Nghỉ ngơi.”
Câu tiếp theo lại quay về chủ đề trước, “Lúc nghỉ ngơi thì Dịch Thận nhìn thấy Weibo SF bấm like nên đưa điện thoại cho bọn tôi xem.”
Được lắm, lại là Dịch Thận! Nghênh Niệm oán thầm trong lòng. Dịch Thận ơi Dịch Thận à! Sao anh không làm chút chuyện có ích cho cả thể xác và tâm hồn của người hâm mộ thế?
Nếu Dụ Lẫm Nhiên ở trước mặt cô, có lẽ Nghênh Niệm sẽ rụt cổ lại mà nói chuyện, “Hì hì hì, trình chụp ảnh của em cũng thường thôi. Vì công cụ không đủ chuyên nghiệp, ảnh chụp bằng điện thoại nên độ phân giải không được cao lắm, sau này em sẽ cố gắng chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp…”
Một lát sau, bên kia chỉ gửi đến một câu, “Online, solo.”
Nghênh Niệm, “…”
Lại nữa.
Nghe lời anh mở máy lên, đăng nhập vào trò chơi, chờ tải xong, Nghênh Niệm liền nhận được lời mời từ tài khoản phụ của Dụ Lẫm Nhiên.
Nếu đổi sang một fan hâm mộ khác, có thể được cũng chơi game với thần tượng của mình chính là việc hạnh phúc biết dường nào, đáng tiếc, cô lại không cảm thấy vậy.
Dụ Lẫm Nhiên vốn dĩ cũng không hề nhường cô, không nhường cô một chút nào!
Hai người bước vào trận dấu, hình như hôm nay anh không có gì muốn dạy cô, đơn giản chỉ muốn tìm cô solo, sau khi học hết những kỹ năng, mới có vài đòn đã bắt đầu xoay người né đòn, hai chiêu liên tiếp đánh cô khô máu.
Góc trái màn hình bắt đầu hiện lên cuộc đối thoại.
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi:….
OKMIJN:?
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi: Đội trưởng, anh làm gì thế?
OKMIJN: Hành hạ gà chíp.
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi:???
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi: Thế thì không tốt đâu…
OKMIJN: Tiếp tục.
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi: Chờ em một chút!
OKMIJN:?
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi: Em đánh có thắng anh đâu! Anh cũng không thèm nhường em thì em làm sao mà đánh!
OKMIJN: Thi đấu eSport không có chuyện nhường nhau.
OKMIJN: Hơn nữa, cái này chủ yếu để em mở mang kiến thức.
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi:… Kiến thức gì?
OKMIJN: Có biết chiêu vừa nãy tên gì không?
Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi: Tên gì?
OKMIJN: Long Vương vẫy đuôi.
“…” Nghênh Niệm chỉ muốn chui vào màn hình tẩn anh một trận.
Fan hâm mộ vất vả chụp ảnh, chỉnh ảnh, đăng Weibo, còn anh thì hay rồi, không khen thì thôi, vừa quay mặt đi đã ngược cô tơi bời trong game. Công lý ở đâu ra??
Tính khí khó chịu lại được gọi hồn, cô đánh một hàng chữ, “Nếu anh không thích sau này em không chụp nữa.”
Không thèm gọi là đội trưởng luôn.
Hơn nửa phút sau, Dụ Lẫm Nhiên mới trả lời lại, một câu không liên quan đến lời cô vừa nói, “Sao lại gọi là Long Vương?”
Anh hỏi chuyện xưng hô của cô trên bài viết.
Nghênh Niệm hỏi lại, “Anh không thấy hả? Em có trả lời trên Weibo rồi mà.”
Anh nói, “Không thấy.”
Cô nén giận mà trả lời, “Vì anh tuổi Thìn.”
Anh đáp, “Ồ.”
Lại thêm hai chữ, “Thế à.”
Nghênh Niệm không trả lời lại, cuộc nói chuyện tạm dừng ở đây.
Khung chat yên lặng một lúc. Bỗng nhiên, góc trái màn hình lại hiện lên tin nhắn mới.
Dụ Lẫm Nhiên bỗng nói:
“Tấm thứ năm* cũng khá đấy.”
*Đây là tấm ảnh chính giữa Niệm Niệm chụp anh dưới ánh đèn sân khấu đã nói ở trên. (9 tấm, mỗi hàng ba tấm, ba hàng, nên tấm chính giữa chính là tấm thứ năm)
Nghênh Niệm sững sờ nhìn dòng chữ kia, khóe miệng đang mím thành một đường thẳng chậm rãi cong lên.
Chân trần giẫm lên mép ghế, đưa tay che đi gương mặt không thể kiềm chế nổi.
“A a a…!”
Đáng ghét.
Dường như cô có thể tiếp tục solo với anh thêm một trăm năm nữa!