Chỉ Riêng Mình Em

Chương 2


Đọc truyện Chỉ Riêng Mình Em – Chương 2

Tiết đầu tiên của buổi sáng đầu tuần là tiết của thầy chủ nhiệm. Thầy cầm một xấp bài thi bước vào, trong nháy mắt, cả lớp vang lên tiếng rên khẽ.

Thầy nhìn một vòng khắp lớp, cả đám vội vàng ngậm miệng không dám hó hé gì.

“Phát bài kiểm tra tuần trước ra đi, mỗi người tự xem mình sai ở đâu…”

“Có mấy bài chúng ta đã từng sửa rồi, thầy không hiểu tại sao lại có người vẫn sai ở chỗ đó! Điều này chứng minh các em đến lớp không chịu nghe giảng, hoặc là lúc làm bài kiểm tra không chịu mở mắt ra mà nhìn!”

“Hôm nay chúng ta sẽ sửa bài số 2 và số 3 từ dưới đếm lên, đây là một trong những dạng đề quan trọng…”

Bài thi truyền từ bàn trên xuống bàn dưới, lúc Nghênh Niệm cầm được bài thi của mình thì đúng lúc thầy giáo gọi tên mình.

“Hai bài này bạn Nghênh Niệm giải rất tốt, sau khi hết tiết các em có thể mượn bài của bạn ấy để tham khảo.”

Cô bị gọi tên nhưng trên mặt chẳng có biểu cảm gì. Dĩ nhiên, không chỉ có cô, mà còn có tất cả bạn học và thầy chủ nhiệm, và cả các giáo viên trong trường đều đã quen với việc này.

Nghênh Niệm, người nổi tiếng trong bảng xếp hạng 100 của trường, năm nào cũng chễm chệ ở vị trí đầu bảng, từ cấp hai đến khi vào lớp 10, cô luôn là người đứng hạng nhất.

“Bài kiểm tra thường xuyên kỳ này, bạn Nghênh Niệm vẫn là người đạt điểm cao nhất.” Thầy dừng lại một chút, gương mặt hiện lên ý cười, “Và, cũng là người được điểm cao nhất khối. Sắp đến kỳ thi tháng rồi, thầy hy vọng các em cố gắng học tập, phải học hỏi những bạn học giỏi bên cạnh…”

Ba phút đầu giờ mỗi tiết đều giành thời gian khen Nghênh Niệm, bạn học đã sớm quen rồi.

“Được rồi.”

Lời mở đầu kết thúc, chủ nhiệm vỗ tay để bọn họ lấy lại tinh thần, “Bây giờ chúng ta bắt đầu sửa bài kiểm tra một chút.”

“Một chút” này kéo dài cả hai tiết học.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, chủ nhiệm lớp cố gắng kéo dài thêm nửa phút, sau đó mới “lưu luyến” thu lại bài thi, dặn cả lớp nhanh đến sân thể thao tập hợp. Thầy vừa ra khỏi lớp, mấy bạn nam ngồi hàng dưới đồng loạt thở dài một hơi.

Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, tiếng nhạc tập hợp trên loa phóng thanh bỗng dừng lại, sau đó có một giọng nữ cất lên, “Thông báo gấp, hôm nay không tập thể dục, mời các lớp giải tán, mời các lớp giải tán.”

Mấy bạn nam trong lớp nghe thấy thế thì đập bàn hú hét, “Woo ——”

“Nghênh Niệm đi vệ sinh không?”

Mấy bạn nữ đi tới hỏi, Nghênh Niệm lịch sự từ chối, “Mình không đi đâu, mấy cậu đi đi.” Nói xong, cô lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Giờ ra chơi sau tiết hai khá dài, trên hàng lang tốp năm tốp ba tụm lại tám chuyện, nhà vệ sinh đoán chừng cũng đầy ắp người. Nghênh Niệm ngồi yên tại chỗ, sau khi kiểm tra bài trong vở bài tập xong thì lấy sách của môn tiếp theo ra xem.

Tiếng trò chuyện của mấy bạn nam ngồi sau thỉnh thoảng lại truyền đến tai cô, Nghênh Niệm vốn không có hứng với mấy câu chuyện của họ, nhưng bỗng nhiên có một người nhắc đến chuyện tranh luận về game ngày hôm qua ở trong nhóm.

“Tên hỗ trợ* của SF kia đúng là đồ tự cao, chỉ mới thắng có một lần thôi mà có cần phải thế không?”

*Tướng hỗ trợ: hay còn gọi là SP, là những tướng sở hữu các kĩ năng phục hồi máu/năng lượng hay tạo giáp cho đồng đội, thường được cho đi cùng với tướng chủ lực ở đường dưới để đảm bảo đồng đội có thể farm một cách an toàn và bảo vệ họ khỏi những cuộc gank đẫm máu bằng cách cắm mắt hợp lí. (Nguồn: https://lienminh.garena.vn)

“Không đúng sao, bọn họ thắng tới mấy trận liền.”


“Bớt đi, đó là do không gặp đội mạnh thôi…”

“Mình xem phỏng vấn thấy được mà, tự cao chỗ nào, người ta có nói gì đâu.”

“Chậc, nhìn cái mặt y hệt mấy thằng hay chém gió, đã vậy còn cười cười nữa chứ. Cái loại này chỉ biết dựa vào gương mặt để kiếm cơm, thực lực thì khỏi bàn, dấn thân vào nghề chỉ để kiếm fan nữ, chờ đi, sau này chắc chắn sẽ trở thành kẻ lưu manh chuyên ngủ với fan nữ!”

“Cậu nói chuyện khó nghe quá đi…”

“Chứ gì nữa? Hôm qua trên weibo có bao nhiêu cô gái khen anh ta đẹp trai chứ. Tôi chơi game bao năm rồi không lẽ không biết!”

Nghênh Niệm lắng nghe, cây bút trong tay bất giác dừng lại. Cô quay đầu, nói chen vào, “Mấy cậu đang nói về đội SF hả?”

Bọn con trai không ngờ cô lại hỏi chuyện, dừng lại, kinh ngạc, “Lớp phó, cậu cũng xem trận đấu hả?”

“À…” Nghênh Niệm đáp cho qua chuyện, hỏi tiếp, “Mấy cậu đang nói về tuyển thủ hỗ trợ của SF hả?”

Bạn nam cầm đầu nói, “Đúng vậy! Cậu biết anh ta hả?”

Nghênh Niệm nhẹ nhàng gật đầu, mím môi nói, “Mình thấy anh ấy không phải là người như thế, không phải là người xấu.”

Chính Nghênh Niệm cũng kinh ngạc vì lời vừa nói của mình. Cô không chơi game này, cũng chưa xem thi đấu bao giờ, vốn dĩ có hiểu gì đâu. Thế mà lại đi bênh một người xa lạ?

“Đừng trông mặt mà bắt hình dong! Cậu ít xem thi đấu nên để mình nói cho mà nghe, giới eSports không đơn giản đâu, nhìn tên hỗ trợ kia thì…”

Bạn học nam lúc nãy tiếp tục công kích SF, bạn học ngồi bên cạnh thấy cậu ta không biết quan sát bèn lấy tay khều cậu ta ra hiệu, cậu ta mới chịu ngậm miệng.

“Cậu ta là vậy đó, lớp phó đừng để trong lòng!” Bạn nam khác cho rằng Nghênh Niệm là fan của tuyển thủ hỗ trợ kia nên vội vàng hòa giải.

Cảm thấy không thể tiếp tục câu chuyện nữa, Nghênh Niệm cười cười, quay lại bàn tiếp tục đọc sách.

Mấy bạn nam sau lưng thấp giọng, than thở sao tai cô thính thế, cái gì cũng nghe hết.

“Khều mình làm gì?”

“Cậu ngốc hả, nhìn là biết lớp phó thích người ta, ra mặt nói giúp rồi mà cậu cứ nói xấu người ta trước mặt lớp phó!”

“Bớt đi. Lớp phó trâu bò như thế không lẽ cũng thích vẻ ngoài? Mình còn tưởng bạn ấy phải khác chứ…”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Nghênh Niệm giả vờ không nghe thấy.

Mấy nam sinh nói chuyện một lát, chuồn ra cửa sau hóng gió. Nghênh Niệm khoanh vài chỗ trọng điểm trong sách, rồi bỏ bút xuống. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một tí, lấy điện thoại ra bấm vào album ảnh.


Hôm qua lúc xem video, cô lỡ tay ấn nhầm nút chụp màn hình.

Nghênh Niệm nhìn chằm chằm người trong tấm ảnh, nhìn rồi lại nhì.

“Woa, đẹp trai quá!”

Một bạn nữ xuất hiện bên cạnh cô, nhìn thoáng qua tấm hình trên điện thoại, vô thức thốt lên, “Lớp phó, ai đây?”

Nghênh Niệm ngẩng đầu, sững sờ một lát rồi cười, “Hình trên mạng thôi.” Cô cất điện thoại, nhìn bạn nữ cầm theo bài thi, “Tìm mình có việc hả?”

“À đúng rồi.” Bạn nữ nhớ ra chuyện chính, “Mình muốn mượn bài bạn xem một chút, đề này thầy giảng rồi mà mình vẫn chưa hiểu…”

Nghênh Niệm đưa bài thi cho cô ấy mượn. Bạn nữ đứng tại bàn Nghênh Niệm đối chiếu chỗ đúng chỗ sai trên bài thi.

Bỗng nhiên, Nghênh Niệm hỏi, “Cậu thấy người trong hình lúc nãy có đẹp không?”

“Đẹp!” Bạn nữ nhìn cô, “Đẹp trai lắm! Cậu không thấy đẹp hả?”

Nghênh Niệm chỉ cười chứ không nói gì.

Tuyển thủ hỗ trợ này đẹp trai ghê.

Xem ra không chỉ có người trong giới eSports thấy thế, nữ sinh bình thường cũng cảm thấy anh đẹp trai.

Đến tối về tới nhà, Nghênh Niệm vẫn còn suy nghĩ đến chuyện này.

Trúng bùa rồi!

Cô thở dài, cầm chăn lăn một vòng, cuộn mình thành kén.

Người này cứ như âm hồn bất tán! Cứ quẩn quanh trong đầu cô không chịu buông tha!

Đẹp trai muốn xỉu luôn!

Nghênh Niệm dang tay nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô có cảm giác rất quen thuộc. Rõ ràng chỉ là một người xa lạ lại giống như đã gặp nhau rất nhiều lần. Cô nhìn anh hồi lâu, rốt cục cũng phát hiện ra, chính là vì dáng vẻ kia.

Dáng vẻ tự tin, mạnh mẽ ấy giống hệt cô.

Nhưng vẫn có sự khác biệt. Sau khi xem hết video, cô cảm thấy mình vẫn còn thua xa anh. Sự bình tĩnh, hờ hững của anh, cô vẫn chưa có đủ, nhất là khi đối mặt với người nhà họ Nghênh.

Thời gian tích tắc trôi qua.


Trần nhà màu trắng bỗng chốc hoa lên, Nghênh Niệm thôi không nhìn nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô im lặng nằm trên giường, hít thở đều đều, miệng khẽ lẩm nhẩm ba chữ.

Dụ, Lẫm, Nhiên.

Tuyển thủ hỗ trợ mới gia nhập đội SF năm nay, tên của anh và vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược nhau, không hề có chút gì gọi là dịu dàng, ngược lại khí thế vô cùng hung hăng.

Sáng sớm, trên bàn ăn, Nghênh Niệm ăn mặc chỉnh tề kéo ghế ngồi xuống, trước mặt cô đã có chén cháo được múc sẵn, mấy đĩa thức ăn đều là món cô thích.

Quan Lam Thu gắp cho cô một cái bánh bao nhân súp, Nghênh Niệm vừa thức dậy nên giọng có hơi khàn, “Con cám ơn mẹ.”

Nghênh Diệu Hành vội vàng quan tâm, “Sao vậy Niệm Niệm? Cổ họng con sao thế, khó chịu hả?”

Bị ba mẹ nhìn chằm chằm, Nghênh Niệm lắc đầu nuốt bánh bao xuống, hắng giọng đáp, “Không có, chắc tại hôm qua con ăn đồ mặn quá.”

Hai vợ chồng Nghênh Diệu Hành và Quan Lam Thu nghe cô nói thế mới bình tĩnh lại.

Sau khi Nghênh Niệm vào cấp ba, chương trình học ngày càng nặng. Vì để ăn sáng cùng cô mà hai vợ chồng phải thức dậy theo giờ con gái đến trường chỉ để hưởng thụ thời gian bên nhau ấm áp ấy.

Bọn họ luôn để ý đến tâm trạng của Nghênh Niệm, tựa như lần trước ở nhà họ Nghênh tụ họp xảy ra xích mích, sau khi về nhà không ai nhắc đến chuyện này.

Thật ra Nghênh Niệm không hề yếu ớt như mọi người nghĩ, nhưng cảm giác được ba mẹ yêu thương rất thích. Cả nhà cùng ăn sáng, Nghênh Diệu Hành định nói rồi thôi, cô thấy thế thì hỏi, “Ba, sao vậy ạ?”

“Niệm Niệm.” Nghênh Diệu Hành lựa lời mà nói, “Ở trường con có gặp Gia Thụ không?”

Nghênh Niệm dừng đũa, “Giang Gia Thụ? Không có, con và anh ta không cùng lớp. Sao ba lại hỏi thế?” Bọn họ đều biết cô và Giang Gia Thụ không thân mà.

“Gia Thụ cãi nhau với mẹ nó, không về nhà hai ngày nay rồi.”

“… Bỏ nhà đi bụi?”

“Cho là vậy đi. Tuổi trưởng thành không tránh khỏi nóng nảy, nghe mẹ mắng hai câu đã biến mất không thấy tăm hơi.” Nghênh Diệu Hành nói, “Lúc đầu cô con không hỏi ba mẹ, nhưng Gia Thụ từ tối hai ngày trước đến tối qua vẫn không về nhà, cô con sốt ruột, vừa nãy mới gọi điện đến hỏi.”

Tối hai ngày trước? Không phải là ngày gia đình tụ họp, ngày cô với ông nội cãi nhau sao?

Cô không bỏ nhà ra đi thì thôi, Giang Gia Thụ làm trò gì thế? Đã lớp 10 rồi mà còn chơi trò này với ba mẹ. Nghênh Niệm hết nói nổi, “Cô có đến trường tìm chưa?”

“Đi rồi nhưng không tìm được người, cô con cũng báo với giáo viên chủ nhiệm rồi. Ba hỏi con thử, sợ tìm sót chỗ, có nhiều chỗ chỉ có học sinh bọn con mới biết.”

“Con không biết.” Nghênh Niệm nhún vai, “Con không thân với anh ta.”

Nghênh Diệu Hành nghe xong thì không hỏi nữa.

Một ngày học hành mệt mỏi trôi qua, Nghênh Niệm cố gắng tập trung học tập, nhưng vị tuyển thử kiêu ngạo nào đó cứ quẩn quanh trong đầu cô.

Giờ ăn tối trước tiết tự học, Nghênh Niệm đi ra cửa sau trường, cô định đến tiệm sách mới mở ở phố trên mua ít đồ. Cô đi theo con hẻm nhỏ, rẽ trái, rẽ phải, lúc chuẩn bị ra đường lớn, cô bỗng dừng bước.

Đằng trước có người đang đánh nhau.


Trong đầu Nghênh Niệm bỗng có hai suy nghĩ.

Quay lại đường cũ đi về, quá xa, tốn thời gian lại còn phiền phức.

Tiếp tục đi lên, làm thế nào để mở miệng kêu bọn họ tránh ra?

Chưa kịp quyết định, mấy người kia đã nhìn về hướng cô. Bọn họ không phải là học sinh trường cô, người cầm đầu nhìn cô, vừa ngạc nhiên vừa lưu luyến, nhưng vẫn nghiêm mặt, “Em gái nhìn gì đấy? Muốn anh đây tìm ghế VIP cho em ngồi không?”

“Tôi…” Nghênh Niệm định đi đến kêu bọn họ tránh đường, ánh mắt nhìn sang, sau khi nhìn rõ “vị đại hiệp” lấy một chọi trăm kia thì vẻ mặt thay đổi hẳn.

Giang Gia Thụ chống tường, không biết tình huống thế nào, nhưng cậu đang bị cả đám bao vây.

Ánh mắt hai người chạm nhau, có lẽ cảm thấy mất mặt nên cậu nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt trầm xuống.

Nghênh Niệm bĩu môi.

“Tôi chỉ đi ngang qua thôi.” Cô cười với nam sinh cầm đầu, giơ túi vải lên rồi bước đi.

Cô cứ đi ngang qua bọn họ như thế, lướt qua trước mặt Giang Gia Thụ mà không thèm nhìn cậu lấy một cái.

Tựa như hai người xa lạ không biết nhau.

Nghênh Niệm đi về trước được mấy bước, mấy nam sinh sau lưng như muốn tiếp tục “chính sự”, tính toán sổ sách với nhau. Cô dừng lại, quay người nhìn về phía người kia, “Cảm giác này có dễ chịu không?”

Cả đám thấy cô tự nhiên dừng lại, nam sinh cầm đầu nhíu mày, định mở miệng nói, nhưng cô không nhìn cậu ta, chỉ nhìn Giang Gia Thụ, “Lúc trước khi tôi bị đám con gái vây lại kiếm chuyện, bọn họ kéo tôi đến góc cầu thang nói chuyện, anh đi ngang đó nhưng không thèm nhìn một cái.”

“Nam sinh đầu đinh từng mắng tôi, sau đó anh còn chơi bóng rổ với cậu ta có đúng không?”

Cô cười chế giễu, “Bây giờ thấy vui không?”

Vẻ mặt Giang Gia Thụ bỗng thay đổi, “Em…”

Nam sinh cầm đầu cắt ngang, “Em gái này, em định làm gì? Anh đây…”

Chưa dứt lời, Nghênh Niệm rút trong giỏ vải ra một cuốn sách bài tập, hung hăng ném vào mặt anh ta, “bốp” một tiếng vào thẳng ngay mặt.

“Anh Ngưu!”

Mấy người đứng sau anh ta hét lên, vội vàng chạy lên đỡ tên cầm đầu đang bụm mặt kia.

“… Mẹ nó!” Nam sinh bụm mặt chửi thề, đau đến độ vẻ mặt vặn vẹo.

Cô gái này sao lại mạnh thế! Mợ nó bộ ăn đầu trâu hả?

Giang Gia Thụ sững sờ.

Nghênh Niệm ném túi vải xuống đất, lắc lắc cổ, xoay xoay cổ tay, bẻ ngón tay “rắc rắc”.

Cô hung dữ lườm cậu.

“Giang Gia Thụ, anh xem anh kìa!”

Vừa dứt lời, Nghênh Niệm phóng về phía trước, đá một cái, người vừa bụm mặt đứng dậy lại bị cô đá nằm bẹp dí.

“Tôi là em gái.” Tóc có hơi rối, Nghênh Niệm đáp đất, im lặng nhìn người nằm trên đất, ” —— Nhưng không phải em gái của anh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.