Đọc truyện Chị Nông Hạnh Phúc – Chương 87: Ngoại truyện bốn
Edit: Trạch Mỗ
Vương Lan mặc dù dựa vào tinh thần mạnh dạn đi ra ngoài, nhưng trong lòng thực ra cũng rất bối rối. Lần đi ra ngoài này cô đem đi toàn bộ tiền tích cóp, thậm chí ngay cả khoản tiền riêng cuối cùng của mẹ cô cũng lấy ra. Dưới cõi lòng mang thấp thỏm, trước tiên cô đi tìm Đỗ Quân. Phụ nữ luôn hy vọng người đàn ông của mình có thể chống một vùng trời cho cô ấy.
Đỗ Quân nhìn thấy Vương Lan đến, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau khi nghe được ý nghĩ của Vương Lan anh ta liền bắt đầu cực lực phản đối. Mọi người bấy giờ đối với cá thể là vô cùng kỳ thị, nhất là sinh viên đại học như Đỗ Quân, trong xương bọn họ đều có một loại ngạo khí ăn sâu.
Đỗ Quân không biết tại sao anh ta càng ngày càng không hiểu Vương Lan, Vương Lan trước kia sáng sủa và hiểu biết, nhưng cô bây giờ nóng lòng theo đuổi danh lợi, hoàn toàn không có gì khác biệt với những người phụ nữ nông thôn nhìn thấy ở nông thôn trước kia. Đỗ Quân cảm thấy Vương Lan như vậy hết sức xa lạ, Vương Lan trong ấn tượng của anh ta phải là bộ dáng như Trần Triều Ca, tự tin, kiêu ngạo, tựa hồ trên người của cô đều đang phát sáng. Có điều cho dù Vương Lan hiện tại làm cho anh ta rất thất vọng, Đỗ Quân vẫn không có ý vứt bỏ vợ, dù sao vào thời điểm khó khăn nhất trong đời anh ta, là Vương Lan giúp anh ta một tay. Triều Trần Ca có thể làm bạn tâm hồn của anh ta, nhưng tuyệt đối không thể là vợ của anh ta.
Vì vậy Đỗ Quân dằn lại tính tình nói với Vương Lan: “Lan Lan, thêm nửa năm nữa anh sẽ tốt nghiệp. Nếu như không có gì bất trắc mà nói anh hẳn là sẽ được giữ lại trường, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể nhẹ nhõm hơn rồi, em về quê nhẫn nại một chút trước, chờ sau khi anh tham gia công tác hết thảy cũng sẽ khá hơn. Kinh doanh là tuyệt đối không được, sau này anh sẽ là nhà giáo, vợ của anh sao có thể làm cá thể đây.”
Thấy trong mắt Đỗ Quân hiện lên sự không kiên nhẫn, đột nhiên Vương Lan cảm thấy có chút bi thương, Đỗ Quân tựa hồ chưa từng nghĩ tới sau này làm thế nào, cô làm thế nào, con làm thế nào. Nghĩ tới đây đột nhiên cô lại có mấy phần tức giận, “Mặt mũi, mặt mũi có thể đáng mấy đồng, Đỗ Quân anh có từng nghĩ tới mặt mũi có thể làm cho chúng ta có chỗ ở hay không chưa, mặt mũi có thể làm cho chúng ta có cơm ăn sao? Phải, sau này anh là giáo viên, nhưng anh có từng nghĩ tới chỉ bằng chút tiền lương kia của anh có thể nuôi được em và con hay không chưa? Chẳng lẽ sau này em và con vẫn ở nhà mẹ đẻ, sau này anh vẫn ở nhà ngủ dưới đất? Nhưng tại sao nhà mẹ em phải nuôi con cho anh, đứa bé kia họ Đỗ không phải họ Vương. Anh lại có biết em và con bình thường ở nhà mẹ đẻ phải chịu bao nhiêu xem thường hay không. Chẳng lẽ em là thích chịu khổ trời sinh hay sao.” Nói đến sau cùng, Vương Lan thậm chí có chút cuồng loạn, sau khi nói xong không đợi Đỗ Quân nói chuyện đã khóc chạy mất.
Vương Lan thực ra rất giận Đỗ Quân, sau khi tốt nghiệp Đỗ Quân không phải là không có lựa chọn khác, dù sao hiện tại rất nhiều chỗ đều thiếu người. Nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lựa chọn làm giáo viên, nghề này vinh quang nhưng tiền lương rất ít ỏi, đối với cái nhà ba khẩu này của bọn họ mà nói tàn khốc đến nhường nào.
Mặc dù sau đó hai người đã hòa hảo nhưng giữa hai người rốt cuộc vẫn để lại vết rách, trường học của Đỗ Quân ở phía đông thành phố, Vương Lan bèn tìm một chỗ tạm thời an thân ở phía tây thành phố. Bởi vì tiền trong tay không nhiều lắm, lại nói còn phải giữ lại một bộ phần tiền làm tiền vốn, cho nên chỗ ở của cô cũng không tốt. Một gian phòng không lớn, bên trong trừ một cái giường ngay cả cái ghế cũng không có.
Để cho Vương Lan may mắn nhất chính là bây giờ không phải như mấy năm trước, khi đó ra ngoài không có thư giới thiệu căn bản không ra được, càng đừng nói tìm chỗ ở. Nhưng cho dù là như vậy cũng phải Đỗ Quân đứng ra bảo đảm cho Vương Lan, chủ cho thuê nhà người ta thấy Đỗ Quân là sinh viên đại học, lại là người địa phương mới cho Vương Lan thuê phòng.
Sự cố chấp của Vương Lan làm cho Đỗ Quân có chút tức giận, nhưng những lời cô nói ngày đó làm cho anh ta có chút xấu hổ. Sinh viên đại học bấy giờ cũng là con cưng của trời, kiêu ngạo vô cùng. Sau khi tầng nội khố kia bị Vương Lan kéo ra, Đỗ Quân thậm chí có chút không có cách nào đối mặt. Dàn xếp cho Vương Lan xong, lại kín đáo đưa cho cô hai mươi đồng rồi vội vã rời đi.
Sau đó Vương Lan nhớ lại, cũng chính là lúc này, cô mới bắt đầu lạnh tâm với Đỗ Quân thì phải. Chẳng qua bây giờ Vương Lan lại không có tâm tư suy nghĩ cái này. Cô muốn vội vàng tìm việc làm hoặc là làm một chút buôn bán nhỏ. Tiền trong tay cô cũng không nhiều. Mỗi ngày ăn, mặc, ở, đi lại, cái gì cũng phải cần tiền.
Hai năm sau đó Vương Lan luôn giãy dụa ở mức đủ ăn đủ mặc, cô từng bán giá đỗ, từng bày hàng vỉa hè, thậm chí còn từng làm thuê rửa bát trong quán cơm nhỏ cho người ta chỉ vì tiết kiệm tiền một bữa cơm. Về phần nhà họ Đỗ, có lẽ không biết Vương Lan đã vào thành phố, hoàn toàn chưa từng xuất hiện. Sau khi Vương Lan vào thành phố được nửa năm Đỗ Quân như nguyện ở lại đại học làm giảng viên. Có lẽ anh ta từng giãy giụa bởi vì lời của Vương Lan, nhưng rốt cuộc vẫn theo tâm ý của mình.
Có điều những chuyện này Vương Lan cũng không quan tâm nữa, hai năm qua cô luôn bận rộn, số lần gặp mặt Đỗ Quân cũng có thể tính được. Hiện tại cuối cùng cô cũng đã cóp đủ một khoản tiền chuẩn bị mở một cửa hàng bán quần áo. Bởi vì là thành phố lớn, hiện tại nơi này đã hết sức náo nhiệt, Vương Lan cảm thấy triển vọng của cửa hàng bán quần áo rất tốt, liền nhanh tay nhanh mắt mua một cửa hàng, chuẩn bị bán quần áo. Vì để lựa chọn kiểu dáng mới, thậm chí cô một mình ngồi tàu hỏa rất lâu đi nhà máy gia công ở phương Nam.
Thời gian hai năm mang đến cho Vương Lan rất nhiều thứ, cô bây giờ đã sớm không phải là cô gái nhà quê vào thành phố ngay cả đi toa- lét cũng không biết năm đó nữa rồi. Cô bây giờ khôn khéo lõi đời, lá gan lại càng lớn hơn. Nếu trước kia cô đúng là không dám một thân một mình đi phương Nam.
Đến năm thứ năm sau khi Vương Lan vào thành phố, dựa vào một nguồn lực mạnh dạn đi đầu và không sợ khổ, dưới tên Vương Lan đã có bảy tám cửa hàng bán quần áo. Trừ chỗ đó ra cô còn góp cổ phần ở chỗ khác, mấy năm này cô vào nam ra bắc cũng kết được không ít bạn, trong đó lợi hại nhất là một người tên là Vương Nam. Hai năm trước đã xây nhóm địa ốc đầu tiên trong thành phố này, lúc ấy bởi vì tiền trong tay anh ta không thuận lợi lắm, Vương Lan bèn cho anh ta vay một ít, mặc dù tiền cho vay không nhiều lắm, nhưng bây giờ tiền lãi Vương Lan được chia đã nhiều hơn cả tiền vốn của cô rồi. Hơn nữa ở trong tiểu khu này, Vương Lan còn nhờ anh ta để lại một nhà ba phòng hai sảnh(*) cho cô.
(*)Ba phòng hai sảnh: ba phòng ngủ, hai phòng khách.
Thực ra từ rất lâu trước đây Vương Lan đã có năng lực mua nhà rồi, nhưng thứ nhất mấy năm này cô đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, thời gian ở nhà gần như không có, thứ hai cô cũng không muốn để cho người nhà chồng được lợi. Năm đó cô là một nàng dâu mới tới cửa ngay cả gian phòng ở cũng không có, thậm chí còn phải ngả ra đất nghỉ ở trong gian giữa cùng với cha mẹ chồng, cái loại khuất nhục này cô vẫn nhớ rõ ràng.
Mới bắt đầu biết lúc biết cô đang tự làm ăn, đám người nhà họ Đỗ đều ra vẻ xấu hổ khi quen biết với cô, hiện tại tình thế tốt rồi, quốc gia đối với hộ cá thể không những không có tiếp tục chèn ép ngược lại bắt đầu ủng hộ, Vương Lan cô đi ra ngoài cũng coi như một nhân vật rồi, bọn họ trái lại muốn hái quả đào có sẵn. Nghe xem mẹ chồng cô nói: “Hồi đó mẹ biết ngay con là đứa tốt, sau này mẹ á cũng là đi theo các con dưỡng già thôi.”
Trước kia Vương Lan chỉ cho là dân quê mới bất cứ giá nào, nhưng cô lại không biết thì ra người thành phố giờ trò không biết xấu hổ da mặt lại càng dày hơn. Có lẽ cả nhà họ Đỗ đều đang ngóng trông Vương Lan mua nhà, thuận tiện đón hai vợ chồng già nhà họ Đỗ ra ngoài ở ý chứ. Hiện tại phòng ốc nhà họ Đỗ lại càng chật hẹp hơn. Đời thứ ba của nhà họ Đỗ đã lớn cả rồi, có trai có gái, trước kia còn có thể ở cùng cha mẹ, nhưng hiện tại rốt cuộc không thuận tiện cho lắm.
Càng họa vô đơn chí chính là hai năm trước chị Cả của Đỗ Quân từ nông thôn trở lại, chị ta cũng là thanh niên trí thức, có điều không có vận số tốt như Đỗ Quân, không thể thi lên đại học, vì vậy cho tới bây giờ mới trở về. Nhưng một không có công việc, hai không có nhà ở, hiện tại vì ở cùng một chỗ, nhà họ Đỗ quả thực thành một mớ bòng bong.
Đỗ Quân trái lại có thể xin phòng cho công nhân viên chức dùng, nhưng tư lịch của anh ta còn kém, ngay cả rất nhiều giáo sư già còn không có cơ, anh ta không biết phải xếp hàng tới khi nào. May mà trong trường học đều có ký túc xá giáo viên, bốn giáo viên một gian phòng, anh ta ở tại nơi đó còn thuận tiện hơn ở trong nhà.
Trước kia bởi vì tình hình như thế, nên Vương Lan chưa mua nhà, nhưng hiện tại cô định đón con trai vào thành phố, con trai cô đã không nhỏ rồi, ở nhà mẹ đẻ cũng bắt đầu đi học lớp trước (**), có tầng quan hệ này của Đỗ Quân, cô đang tìm người, chạy hộ khẩu cho đứa nhỏ rất dễ dàng.
(**)Học lớp trước: tương đương với lớp lớn mầm non, ngày xưa, trẻ em đi học loại lớp học này dưới loại tình huống không đi học nhà trẻ, học lớp trước một năm để thích ứng với việc học ở tiểu học. Ngày nay, để chuẩn bị cho con vào tiểu học, các phụ huynh thường cho con học loại lớp này.
Thực ra Vương Lan đã muốn đón con tới từ rất lâu rồi, mấy năm này số lần cô về nhà rất ít, cùng với con trai cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa cha mẹ cô cũng đã lớn tuổi, giao cho anh trai và chị dâu cô cũng không yên tâm, mặc dù mấy năm này anh trai và chị dâu rất hòa khí với cô, nhưng bởi vì bận quá nên luôn lần lữa, nhưng bây giờ thật sự không thể kéo dài được nữa, đứa nhỏ đã bắt đầu đi học, thật sự nếu không đón đến sợ rằng đến lúc đó không chỉ sẽ không theo kịp còn có thể sinh ra khoảng cách với những đứa trẻ khác. Dù sao trẻ con từ nông thôn tới chung quy sẽ bị người xem thường.
Loại xem thường này Vương Lan đã rất quen, nhưng cô vẫn không muốn xảy ra ở trên người con mình. Vì vậy cô bèn mua một căn nhà. Nhà không nhỏ, có ba phòng hai sảnh, nhưng theo Vương Lan thấy vẫn còn có chút bí bách, dù sao ở nông thôn loại nhà rộng rãi thoáng mát kia đã ăn sâu tận xương tủy rồi, cho dù cô đã ở thành phố năm năm vẫn không đổi được thói quen này.
Có điều cô lại không muốn mua cái lớn hơn nữa, nếu không không nhất định lại chọc ra thị phi gì nữa đâu. Ba gian phòng, bọn họ một gian, con trai một gian, phòng còn lại thì làm thư phòng. Thư phòng, thứ đồ tiểu tư sản này, Đỗ Quân thế nhưng rất ủng hộ.
Nhà thì mua ở khu thành tây chỗ Vương Lan ở, vị trí cách trường Đỗ Quân khá xa. Nhưng nơi này thứ nhất cách cửa hàng quần áo của cô gần, thứ hai nơi này có một trường tiểu học rất tốt, thứ ba nơi này cách nhà cũ của nhà họ Đỗ rất xa, có thể rời xa cái tổ thị phi nhà họ Đỗ kia. Gần đây vì nhà cửa, người nhà họ Đỗ lại càng thêm náo nhiệt, bởi vì khoảng thời gian trước ông chồng nông thôn và con gái của chị gái Đỗ Quân cũng đã vào thành phố. Nhà họ Đỗ lại chật chội không thể tả, quả thực ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Dứt khoát cô liền trốn bọn họ xa xa. Dù sao nơi này của cô người nhà họ Đỗ đừng mơ tiến vào, Vương Lan cô chẳng phải là kẻ ăn chay.
Về phần Đỗ Quân, quan hệ của hai người mấy năm này càng cứng ngắc hơn. Từ trường của hai người rõ ràng không hợp, Đỗ Quân chê cô con buôn, cô chê Đỗ Quân kiểu cách, hai người cơ hồ vừa mở miệng là sẽ cãi vã, trái lại mỗi bên sống một nơi có thể thoải mái hơn một chút. Mua nhà rồi anh ta muốn về thì về, không muốn thì ở lại trường đi.
Vương Lan cũng nói không rõ mình đối với cuộc hôn nhân này rốt cuộc có ý nghĩ gì, nhưng cô chỉ biết một điều đó chính là cô tuyệt đối không ly hôn, bằng không cô sẽ cảm thấy mình kiên trì nhiều năm như vậy quả thực giống như là một truyện cười.