Đọc truyện Chị Nông Hạnh Phúc – Chương 77: Thăm dò
Edit: Trạch Mỗ
Sau khi Hồ Quốc Đống đi, một mình Triệu Cường lại uống một lát, thật ra anh ta cũng không biết mình đây là thế nào, hiện tại nhà, xe, tiền hết thảy đều đã có, đi ra ngoài người khác cũng luôn rất cung kính gọi một tiếng Triệu tổng, có lẽ chính là bởi vì như vậy mới làm cho anh ta càng ngày càng lâng lâng nhỉ.
Thật ra vừa rồi trước khi Hồ Quốc Đống đến, Triệu Cường đã suy nghĩ rất nhiều, cô gái trẻ kia đương nhiên không thể so với Hồ Hạnh Nhi, mặc dù bây giờ Hồ Hạnh Nhi cũng không trẻ nữa, nhưng so với anh ta cũng trẻ hơn rất nhiều, nhưng là đàn ông mà, chính là tiện như vậy, luôn nghĩ tới trong nhà cờ đỏ chưa đổ, bên ngoài cờ màu bay phấp phới mới được.
Nhưng bây giờ lại ngẫm lại có ý nghĩa gì đâu, thời điểm khó khăn nhất cùng anh ta đi tới là Hạnh Nhi, sau này anh ta già rồi, nằm ở trên giường gạch không đi được, ở bên anh ta cũng sẽ là Hạnh Nhi, vậy anh ta còn giày vò cái gì. Hôm nay hai cái tát kia của Hồ Hạnh Nhi lập tức đánh cho đầu óc đang u mê của anh ta tỉnh táo. Đừng nói còn có một đấm đó của Hồ Quốc Đống.
Thằng Hồ Quốc Đống này nghịch ngợm hay gây chuyện, có lẽ có người sẽ cảm thấy cậu em vợ Hồ Quốc Đống này chỉ đấm anh ta một quả vẫn là nhẹ, dù sao còn có người nhà mẹ đẻ đánh con rể không thành thật ở bên ngoài vào bệnh viện. Nhưng Triệu Cường rõ ràng nhất, nếu Hồ Quốc Đống không phải nghĩ anh ta sau này còn phải tiếp tục sống cùng Hạnh Nhi, hơn nữa anh ta cũng không thật sự gây ra chuyện gì, là tuyệt đối không tha cho anh ta.
Thật ra Triệu Cường hi vọng Hồ Quốc Đống đánh anh ta một trận cơ, như vậy ngày mai anh ta đi nhà cha vợ không chừng còn có thể được chút đồng tình, có lẽ Hồ Hạnh Nhi thấy anh ta đáng thương vừa sót ruột sẽ tha cho anh ta. Hiện tại anh ta không bị thương chút nào, ngày mai muốn đón Hồ Hạnh Nhi về sẽ phải chịu khổ lớn rồi.
Một mình Triệu Cường uống say mèm, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy thật sớm đi nhà họ Hồ.
Có lẽ là biết hôm nay Triệu Cường sẽ tới, cả nhà nhà họ Hồ đều ở nhà, trừ Ngô Hồng Nhi đưa trẻ con đi, Ngô Hồng Nhi biết hôm nay còn có ầm ĩ, vì để tránh cho quá mức khó coi nhân cơ hội đưa trẻ con bèn tránh đi. Cũng không phải cô không muốn ra mặt cho Hồ Hạnh Nhi, chỉ là miệng Hồ Hạnh Nhi tuy rằng vẫn la hét muốn ly hôn, nhưng ai cũng biết bọn họ không ly hôn được, hôm nay Triệu Cường tới đây cũng chỉ là bị dạy dỗ một trận mà thôi.
Cô là em, nếu cô ở đây phỏng chừng Triệu Cường xấu hổ Hồ Hạnh Nhi cũng mất tự nhiên, còn không bằng né tránh tự tại. Hồ Quốc Đống là em trai ruột đương nhiên phải ở bên cạnh rồi, một cô em dâu như cô nên tránh thì phải tránh.
Như trong dự liệu của Hồ Hạnh Nhi, Triệu Cường vừa đến, trước tiên bị Hồ Lão Đồ dạy dỗ một trận, sau đó lại là Lý Quế Lan dùng tình cảm để đả động dùng lí lẽ để đả động, “Cường tử à, bao nhiêu năm như vậy chúng ta vẫn coi con như con trai ruột thịt, hồi đó khi con kết hôn cam đoan như thế nào, nhất định sẽ đối xử với Hạnh Nhi thật tốt, con chính là đối xử như vậy sao. Hồi đó Hạnh Nhi nhà chúng ta gả cho con quả thực có chút trèo cao, nhưng cũng không phải chúng ta víu vào, hơn nữa kể từ sau khi các con lấy nhau, Hạnh Nhi của chúng ta ở nhà lo liệu việc nhà cho con, sinh con dưỡng cái cho con, hiếu kính cha mẹ già cho con, có một chút nào có lỗi với con? Được rồi, hiện tại các con đã lớn, con cũng tiền đồ rồi, lại muốn đá bà vợ già, con cũng không ngẫm lại lúc trước các con khó khăn như vậy, là ai đi theo con cùng chịu đựng, ai đi theo con chạy xung quanh trời nam đất bắc.” Lý Quế Lan nói làm cho lòng người chua xót, Hồ Hạnh Nhi cũng ở một bên lau nước mắt. Cha con nhà họ Hồ thì ở một bên cau mày, con mắt dao găm cũng sắp lăng trì Triệu Cường rồi.
Ngay cả Triệu Cường cũng có chút không nhịn được hoài nghi mình có phải làm chuyện tội ác tày trời thiên lôi đánh xuống gì hay không. Thật ra cái đó á, Hồ Hạnh Nhi không phải là người chịu ấm ức, hồi đó vừa kết hôn chị đã nắm giữ quyền tài chính trong nhà, hai bên cha mẹ đều bênh vực chị. Chuyện Triệu Cường sợ vợ các đồng nghiệp cũ xã mua bán trước đây cũng đều biết. Cũng chỉ là mấy năm nay vào nam ra bắc, mới vất vả hơn. Nhưng cũng rất nhanh đã tốt lên rồi.
Chẳng qua ai bảo anh ta làm chuyện đuối lý đây, Triệu Cường một câu cũng không dám cãi lại, chờ mẹ vợ cùng cha vợ dạy dỗ xong, lại trái một câu tha cho anh ta lần này, phải một câu thật sự không hề làm cái gì nhận lỗi với Hồ Hạnh Nhi. Ngô Hồng Nhi đưa con về, Triệu Cường đang vây quanh Hồ Hạnh Nhi lấy lòng như tiểu thái giám bên cạnh Từ Hi thái hậu ý.
Hai vợ chồng ăn cơm trưa ở nhà họ Hồ, tuy rằng còn gương mặt lạnh lùng, nhưng Hồ Hạnh Nhi rốt cuộc đi theo Triệu Cường trở về. Vốn Lý Quế Lan là định giữ Hồ Hạnh Nhi ở thêm vài ngày, nhưng Hồ Hạnh Nhi cự tuyệt. Hôm nay đã là thứ sáu, con trai út của chị hôm nay trở về, chị đâu thể ở nhà mẹ đẻ được. Đứa nhỏ lên cấp ba bài tập rất căng thẳng, trở về một chuyến cũng không dễ dàng. Cho nên tuy rằng hận không thể xé xác Triệu Cường, nhưng Hồ Hạnh Nhi vẫn đi về.
Tiễn hai vợ chồng Hồ Hạnh Nhi đi, Ngô Hồng Nhi vẫn có chút không yên lòng, không thể không nói, sự việc Hồ Hạnh Nhi này có chút làm cho cô một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Hồ Hạnh Nhi nhà mẹ đẻ cứng rắn, em trai cũng có tiền đồ, Triệu Cường mặc dù bây giờ cũng là đã một ông chủ lớn, nhưng đây cũng là trên cơ sở anh ta là con rể của nhà họ Hồ. Chung quy danh tiếng “Lão Hồ gia” bây giờ cũng xông ra rồi, nếu Hồ Hạnh Nhi cùng Triệu Cường thật sự tan vỡ, đối với nhà họ Hồ không có gì, nhưng chỉ sợ sự nghiệp của Triệu Cường cho dù không đến cuối cũng phải chịu dao động rất lớn.
Nhưng nắm một quân bài tốt như vậy, đối mặt với Triệu Cường suýt tý nữa là ngoại tình, Hồ Hạnh Nhi cũng chỉ là làm ồn ào, Triệu Cường bị nhà họ Hồ dạy dỗ một trận. Nếu nhân vật chính của sự việc này đổi thành mình thì sao. Ba anh em nhà mẹ đẻ mình hiện tại đều là dựa vào nhà họ Hồ, ba đứa con của mình cũng còn nhỏ, mấu chốt nhất là Hồ Quốc Đống trẻ hơn Triệu Cường nhiều, cho dù là hai người thật sự ly hôn, hắn cũng chưa chắc không tìm được người tốt hơn mình.
Nếu ngoại tình là Hồ Quốc Đống mà nói, chỉ sợ cô ngay cả tự tin làm ầm ĩ lớn một trận cũng không có ý chứ. Người nhà mẹ đẻ đại khái cũng sẽ giống như là người nhà họ Hồ, tuy rằng tức giận nhưng cũng sẽ khuyên cô vì con cái như thế nào cũng không thể ly hôn nhỉ.
Kết hôn với Hồ Quốc Đống lâu như vậy tới nay, Ngô Hồng Nhi từ trước đến giờ chưa từng suy nghĩ về mối quan hệ của hai người. Đời trước cô chưa từng yêu đương, đời này cô và Hồ Quốc Đống cũng là xem mắt rồi quen biết. Lúc trước cuộc hôn nhân này là cô gật đầu, nhưng khi đó chỉ có thể nói cô không ghét Hồ Quốc Đống, có lẽ cũng có một chút xíu thích lập lờ nước đôi, nhưng nhất định không bay lên đến độ cao yêu.
Sau khi kết hôn giữa hai người cũng từng cãi vã, nhưng Hồ Quốc Đống ăn nói vụng về, cô cũng không phải loại lảm nhảm không ngừng kia, bởi vậy bình thường cho dù là ngôn ngữ bất hòa, nói mấy câu rồi không ai nói nữa. Chiến tranh lạnh giữa bọn họ phần lớn cũng là lấy Hồ Quốc Đống chủ động tìm đề tài vụng về kết thúc.
Không thể không nói, Hồ Quốc Đống là một người chồng tốt, hắn chưa từng để cho Ngô Hồng Nhi vì kế sinh nhai trong nhà mà phải suy nghĩ, cũng chưa từng đánh Ngô Hồng Nhi, lúc Ngô Hồng Nhi mang thai hắn thậm chí không nỡ để cô xuống ruộng làm việc, mấy năm này giúp đỡ nhà họ Ngô cũng chưa từng nói câu oán hận gì. Ngay cả Thôi Vinh Mai cũng luôn nói Ngô Hồng Nhi là rơi vào trong ổ phúc.
Ngô Hồng Nhi cũng vẫn cho là như vậy, tuy rằng cho tới bây giờ cô chưa từng nói thích, nhưng cô biết so với cái thích mơ hồi lúc vừa kết hôn, tình cảm bây giờ của cô đối với Hồ Quốc Đống sâu hơn trước đây nhiều. Có lẽ là tình yêu, có lẽ là tình yêu pha lẫn tình thân.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ, Hồ Quốc Đống có lẽ cũng sẽ vượt quá giới hạn, có lẽ cô cũng chỉ có thể đối mặt bị động như vậy, Ngô Hồng Nhi cảm thấy từ đầu đến chân chỗ nào cũng không thoải mái. Tuy rằng mấy năm nay cô không hề dừng lại nỗ lực nâng cao bản thân, nhưng nhiều người ưu tú hơn cô lắm, không chừng sẽ có một người tốt hơn xuất hiện bên cạnh Hồ Quốc Đống đấy. Triệu Cường đã hơn bốn mươi rồi, còn có cô gái trẻ hai mươi tuổi nhào lên mà.
Thật ra Ngô Hồng Nhi cũng là người trong cuộc u mê, Triệu Cường tuy rằng hơn bốn mươi, nhưng anh ta từ nhỏ chưa từng chịu khổ, được bảo dưỡng thỏa đáng nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi. Hơn nữa trông anh ta nhã nhặn tuấn tú, một đôi mắt đào hoa càng là cực kỳ giành được ánh mắt người. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân tính chất công việc, anh ta bình thường luôn là âu phục giày da, ra vào một số nơi xa hoa, anh ta như vậy có thể thu hút lực chú ý của con gái trẻ cũng không khó hiểu.
Trái lại Hồ Quốc Đống, anh chàng nông thôn hàng thật giá thật, làn da ngăm đen thân thể cường tráng, năm đó lúc hai người làm mai người nhà họ Ngô còn suýt chút nữa bởi vì cái mặt già dặn của hắn không đồng ý việc hôn nhân như vậy. Mấy năm nay Hồ Quốc Đống tuy rằng không xuống đồng nữa rồi, nhưng trên cơ bản hắn không phải ở trại nuôi lợn, trại nuôi gà thì là ở phân xưởng kiểm tra, bình thường cơ hội ngồi ở văn phòng cũng cực ít, bởi vậy hắn nhìn thật đúng là không trẻ hơn Triệu Cường bao nhiêu. Triệu Cường ra vào đều là trong thành phố, địa phương lớn trong tỉnh, mà còn Hồ Quốc Đống, tuy rằng giá trị con người còn cao hơn Triệu Cường rất xa, nhưng bình thường một cái mô tô nát, hơn nữa luôn quanh quẩn ở trấn trên, đối với con gái trẻ thật đúng là không có bao nhiều lực hấp dẫn. Dù sao hiện tại không cần kiếm công điểm nữa, ngay cả ở nông thôn cô gái điều kiện tốt còn muốn chọn người trắng nõn nà đấy. Giống con gấu đen bự như Hồ Quốc Đống, trừ phi có tiền đến cảnh giới nhất định nếu không thì không thể làm cho người khác dễ dàng động tâm.
Có điều cái đầu thông minh lanh lợi của Ngô Hồng Nhi bây giờ không thể nghĩ tới những điều này, bởi vì trong đầu có chuyện, cho nên cô liên tiếp không tập trung, buổi tối ăn cơm cũng không ăn bao nhiêu. Thấy bộ dáng này của cô, sau khi về phòng mình, Hồ Quốc Đống không nhịn được hỏi: “Hồng Nhi, em đây là làm sao, có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”
Nhìn thấy khuôn mặt hơn mang theo lo lắng của Hồ Quốc Đống trước mặt, trong lòng Ngô Hồng Nhi lại càng rối bời, nhưng đây dù sao cũng là chỉ mình nghĩ ngợi lung tung, Ngô Hồng Nhi cũng không thể nói với Hồ Quốc Đống, bởi vậy cô bèn có vẻ khó chịu nói: “Không có chuyện gì, chỉ là có chút không thoải mái mà thôi.”
Thấy Ngô Hồng Nhi cau mày, Hồ Quốc Đống còn tưởng rằng cô thật sự là bị bệnh bèn nói: “Nếu không chúng ta đi bệnh viện khám xem, là chỗ nào không thoải mái? Chỗ nào không thoải mái cứ nói đừng chịu đựng.” Nói xong còn sờ sờ đầu cô xem thử có phải sốt lên hay không.
“Không cần, em không có bao nhiêu chuyện, cha mẹ vừa ngủ, hôm nay bọn họ cũng giày vò một ngày rồi. Trong nhà chị Hai xảy ra chuyện hai cụ nhất định cũng không yên tâm nổi, sao có thể để chuyện nhỏ này của em làm phiền bọn họ.” Do dự một chút, Ngô Hồng Nhi vẫn quyết định mở miệng thăm dò Hồ Quốc Đống một chút. Mặc dù biết như vậy không đúng, nhưng Ngô Hồng Nhi cảm thấy trong lòng cô như đang ở cùng một tiểu ác ma, không thử thăm dò một phen căn bản không yên tâm được.