Mặt Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt đã đỏ rực lên, biết khả năng của anh
chính là chế giễu vài câu, nói sang chuyện khác: “Cái kia, tôi nhìn anh
là muốn nhờ anh một việc.”
“Hả?” Lục Mộc Kình đưa mắt mắt nhìn cô một.
“Điện thoại di động của tôi còn đang ở trong phòng bên, anh có thể cùng đi lấy nó với tôi được không?” Viêm Cảnh Hi mềm mại nói.
Lục Mộc Kình lại lần nữa ở bàn tay trái đổ một chút nước thuốc, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Trước tiên bôi thuốc đã.”
Anh quay mặt của cô qua, ngón giữa tay phải cùng ngón trỏ chấm nước thuống
trong lòng bàn tay trái, nhẹ nhàng xoa khóe miệng của cô, như vô ý hỏi:
“Hôm nay đi hẹn hò với Hữu Nhiễm có vui vẻ không?”
Giọng điệu của anh rất bình thản, ánh mắt cũng rất thanh nhã, hô hấp nhàn nhạt rơi vào trên mặt của cô.
Viêm Cảnh Hi nhíu nhíu mày, đôi mắt lim dim, trả lời: “Không vui, nhưng mà, anh ta lại càng không vui vẻ.”
Lục Mộc Kình giương khóe miệng, “Không vui mà cô còn đi?”
Viêm Cảnh Hi không muốn nói đến Lục Hữu Nhiễm, cũng không muốn nhớ tới những vấn đề phiền lòng này, dời đề tài hỏi: “Được không?”
Lục Mộc Kình vặn nắp, nói: “Tôi rửa tay xong sẽ đi lấy với cô.”
Viêm Cảnh Hi kiên nhẫn ngồi trên sô pha, trong lòng suy nghĩ, nếu quả thật
có ma, tiếp tục như vậy nhất định không được, cô sẽ suy nhược thần kinh, cũng không thể mỗi ngày cùng Lục Mộc Kình ở chung một phòng, nếu như bị người khác phát hiện còn tưởng rằng cô và Lục Mộc Kình có mối quan hệ
mờ ám nào đó đấy?
Hơn nữa, ma nữ sẽ bay qua bay lại, cùng Lục Mộc Kình ở chung một chỗ cũng không nhất định an toàn, chỉ là không sợ hãi mà thôi.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là rời khỏi đây.
Nghĩ tới đây, Viêm Cảnh Hi đứng lên, chạy đến toilet của Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình vừa vặn đi ra, liếc nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lục Mộc Kình, anh có thể chọn lại nhà trọ khác được không? Nơi này có ma.” Viêm Cảnh Hi đề nghị nói.
Lục Mộc Kình cười khẽ: “Tôi không tin mấy thứ này, tôi chọn ở đây, là bởi
vì môi trường đẹp đẽ và tĩnh mịch, cũng thuận tiện đỗ xe.”
Cho nên nói, bây giờ anh vẫn cho rằng cô cố ý à!
Viêm Cảnh Hi nhăn mày: “Tôi thực sự không phải cố ý.”
Mắt Lục Mộc Kình mang theo tươi cười nhìn cô một, tựa hồ đã xác định: “Đi
thôi, đi lấy di động. Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ sớm.”
Chúng ta đi ngủ sớm?
Làm sao lại nghe như lời đối thoại giữa vợ chồng thế này.
“Thầy ngủ trên giường, tôi ngủ sô pha là được.” Viêm Cảnh Hi cố ý bổ sung một câu.
Lục Mộc Kình thật sâu nhìn cô một, nắm tay cô, dẫn cô tới bên cạnh anh.
Viêm Cảnh Hi cho là anh muốn nói gì đó, cũng chuẩn bị đáp trả, thế nhưng anh cũng không nói gì, xoay người, kéo tay cô đẩy căn phòng cách vách ra.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi đột nhiên phù phù một tiếng, không chút dự phòng như bị thứ gì đụng phải, chợt lóe lên.
Lục Mộc Kình đẩy cửa phòng sát vách ra đi vào, Viêm Cảnh Hi ở phía sau anh
đi vào, lờ đi cảm giác quái dị vừa rồi, cẩn thận từng li từng tí nhìn
chung quanh một sau đó ánh mắt chuyển về phía tủ đầu giường, cô thừa cơ
rút tay mình ra, đi đến phía tủ đầu giường.
Khi lấy điện thoại di động, nhìn thấy hai giọt nước màu đỏ thẫm trên tủ đầu giường, lúc đầu
còn tưởng rằng có lẽ là rơi xuống từ trên mái tóc vừa gội của cô. Nhưng
đột nhiên, cô lại nhìn thấy trên mặt đất bên kia tủ đầu giường cũng có
vài giọt nước, ánh đèn chiếu xuống, còn chưa khô.
Sau lưng Viêm
Cảnh Hi có chút lạnh, sợ hãi nhìn về phía Lục Mộc Kình, hỏi: “Anh nói
người phụ nữ tự sát kia là chết đuối sao? Hình như là ma nước.”
“Ma nước?” Lục Mộc Kình hoài nghi đi về phía Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi chỉ vào một vệt nước còn lưu lại trên sàn nhà, chắc chắn nói:
“Chỗ đó tôi không có khả năng đi đến, cho nên, nước ở trên mặt đất không thể nào là tôi làm được, tôi đã nói là có ma mà!”
Lục Mộc Kình
theo hướng cô chỉ nhìn sang, trong mắt thoáng qua chút hoài nghi, ngồi
xổm trên mặt đất, rút một tờ giấy ăn ra, lau một chút sàn nhà.
Giấy ăn thấm ướt vài giọt.
Nước trên mặt đất không nhiều, không nhìn kỹ thật đúng là nhìn không thấy.
Lục Mộc Kình nhíu chân mày, đứng lên, thân thể thẳng tắp đứng ở phía trước cửa sổ, liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một.
Sợ hãi trong mắt cô không phải giả, vừa nãy bọn họ vẫn ở bên ngoài, như vậy…
Trong mắt Lục Mộc Kình xẹt qua một tia sáng sắc bén, xoay người, tay cầm giấy ăn, dọc theo viền rèm cửa sổ từ trên xuống dưới lau qua, nhìn thấy giấy ăn ướt một chút.
Anh mở cửa sổ ra, nhìn về phía mặt đất, đáy mắt thâm thúy thoáng qua một tia sáng bén nhọn.
“Đi theo tôi!” Lục Mộc Kình cầm giấy ăn trên tay ném vào sọt rác, nắm tay Viêm Cảnh Hi đi ra ngoài.
Viêm Cảnh Hi thấy anh hình như phát hiện ra điều gì khác thường, im thin thít, gấp gáp tính đi theo anh.
Lục Mộc Kình kéo tay cô ra cửa, bước nhanh đi tới ngoài cửa sổ phía dưới
phòng Viêm Cảnh Hi, Lục Mộc Kình mở đèn pin trên điện thoại di động.
Viêm Cảnh Hi nhìn trên mặt đất thấy một vài hình vết chân không lớn, kinh
ngạc nhìn về phía Lục Mộc Kình, phán đoán nói: “Không phải ma, là người! Nhưng tôi sờ tay cô ta, rất lạnh đó.”
“Là đá. Có một người cầm
đá, khiến tay của mình trở nên lạnh giá, thế nhưng đá sẽ tan, cho nên
trên mặt đất có vết nước.” Lục Mộc Kình xác định nói, nhìn sang căn nhà: “Đi vào rồi nói.”
Viêm Cảnh Hi cảm thấy có chút không nghĩ ra,
vừa đi theo Lục Mộc Kình vào phòng, vừa nói: “Chốt mở nguồn điện của nhà trọ này đặt ở đâu?”
Lục Mộc Kình vào phòng, kéo tay Viêm Cảnh Hi đến trước cửa sổ, kéo khóa cửa sổ ra, chỉ vào bóng đêm hướng phía đông, nói: “Cách nhà trọ 50 mét, ở chỗ đó có một cột điện, mặt trên cột điện
có một công tắc, có thể cúp nguồn điện của căn nhà.”
Viêm Cảnh Hi hiểu: “Cho nên, lần này giả thần giả quỷ đến phá chúng ta không phải một người.””Chính xác mà nói, là tới dọa cô.” Lục Mộc Kình trầm giọng nói, đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa sổ.
Viêm Cảnh Hi thừa nhận, phân tích nói: “Bọn họ một người vẫn ở trong phòng,
chờ tôi trở lại, một người ở bên ngoài chờ bên trong chỉ thị, tìm cơ hội tốt nhất đi vào phòng của tôi, nhân lúc tôi đang tắm tắt nguồn điện,
một người trốn vào phòng của tôi, cố ý đứng ở nơi tôi đưa tay tới khiến
tôi sợ!”
Lục Mộc Kình gật đầu, nhướn mày, liếc nhìn Viêm Cảnh Hi, hỏi: “Không ngốc, cô gần đây có đắc tội với người nào không?”
Viêm Cảnh Hi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn anh, khá có thâm ý nhìn thẳng anh.
Lục Mộc Kình biết cô chỉ chính là mình, nhịn cười không được một tiếng: “Trừ tôi.”
Viêm Cảnh Hi thu hồi ánh mắt, rất nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Gần đây tôi
muốn tốt nghiệp, tôi có một vài đối thủ cạnh tranh vị trí người tốt
nghiệp ưu tú với tôi, còn có…”
Viêm Cảnh Hi ngừng ba giây, nhíu mày, nói: “Một thời gian trước đây có một học trưởng học năm tư theo
đuổi tôi, nghe nói nữ sinh thích anh ta rất nhiều, có lẽ là những người
hâm mộ anh ta.”
Nói đến học trưởng năm tư đó.
“A, đúng
rồi, cái học trưởng kia bị tôi cự tuyệt, anh ta có một nhóm bạn thân
nhìn có vẻ không thích tôi.” Viêm Cảnh Hi bổ sung một câu.
Ánh
mắt Lục Mộc Kình tối đen mấy phần, quan sát gương mặt tinh xảo xinh đẹp
của cô, dùng giọng điệu quái dị hỏi: “Có rất nhiều nam sinh thích cô?”
“Trong đại học nhiều nhất chính là những cô gái chàng trai nhàn rỗi, tôi không nghĩ là thích, nhiều lắm là thời kỳ trưởng thành của phái nam nhìn thấy phái nữ nên có phản ứng, có một xương sườn nổi lên phản ứng, tới nhanh, đi cũng nhanh.” Viêm Cảnh Hi lim dim mắt trả lời.
Lục Mộc Kình
nghe của câu trả lời của cô có chút thú vị, trong đôi mắt sắc bén có mấy phần tà nịnh, hỏi: “Cô đã kết giao bao nhiêu bạn trai rồi?”
Viêm Cảnh Hi nhìn ánh mắt của anh như cười lời nói của cô, bật thốt lên:
“Liên quan gì tới anh! Chẳng lẽ kết giao bạn trai cũng có thể đổi lấy
điểm số sao? Vẫn là có thể đổi giấy chứng nhận?”
“Sẽ không phải
một người cũng không có chứ?”Trong mắt Lục Mộc Kình hàm chứa ý cười, ý
thức được điều này khiến tâm tình của anh đặc biệt vui sướng.
“Sao có thể không có? Lục Hữu Nhiễm không phải sao?” Viêm Cảnh Hi chột dạ trả lời.
“Ha ha ha.” Lục Mộc Kình nhìn ánh mắt mập mờ của cô, mở miệng cười, cười vô cùng thoải mái.
Anh cười như vậy trông rất đẹp mắt, như hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, phong thái hơn người, dung nhan tuấn tú kia có thể nói là khuynh quốc khuynh
thành.
Thế nhưng, sao cô lại cảm thấy nụ cười này của anh, là đang chê cười cô, phủ định ý của cô?
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, tự mình sinh hờn dỗi nói: “Tôi đi ngủ trước đây.”
Đã chắc chắn không có ma, là người làm nên cô cũng có thể an tâm về phòng của mình ngủ.
Lục Mộc Kình nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô dặn dò: “Nhớ đóng kỹ các cửa.”
Viêm Cảnh Hi liếc xéo anh một, trong lòng có chút cảm giác ấm áp khác
thường, ở nơi băng giá nhất trong máu chảy xuôi, trên mặt cô cũng không
tự chủ được lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Viêm Cảnh Hi hơn 6 giờ đã theo thói quen tỉnh dậy.
Cô rời giường trước rồi rửa mặt, đi qua cửa phòng Lục Mộc Kình.
Cửa đóng chặt.
Viêm Cảnh Hi lường trước Lục Mộc Kình còn đang ngủ, bước chân chậm lại, xuống lầu, đi vào phòng bếp trước.
Thời điểm đồng hồ chỉ 7 giờ, cô đã nấu được nồi cháo thịt nạc, xào trứng
chần nước sôi, còn xào cải bông, nhưng cô phát hiện cửa phòng Lục Mộc
Kình vẫn chưa mở.
Bây giờ còn sớm, thế nhưng 8 giờ cô có tiết học.
Viêm Cảnh Hi ăn bữa sáng, để lại tờ giấy trên bàn, mang theo túi, đi ra nhà trọ.
Lục Mộc Kình đạp tia nắng ban mai chạy tới, ánh nắng rơi vào phía sau thân
hình cao to của anh, dường như dát lên người anh ánh sáng màu vàng óng,
hào quang lấp lánh, một nhăn mày, một tiếng cười cũng tôn quý bức người.
Tim Viêm Cảnh Hi đập bịch một, bị đụng một chút, cụp mắt xuống, điều chỉnh
tâm tình, lại lần nữa ngước mắt, anh đang đi về phía cô, mang ý cười
nhàn nhạt trên mặt.
“Dậy rồi?” Lục Mộc Kình hỏi.
Bởi vì vừa mới chạy bộ xong, trên người anh mang theo hơi nóng ẩm ướt, trên mặt cũng có chút mồ hôi rịn ra.
Viêm Cảnh Hi mở túi, đưa khăn giấy tới: “Bữa sáng ở trong phòng bếp, tôi lên lớp trước.”
Lục Mộc Kình nhận lấy khăn giấy trên tay cô, tay lơ đãng đụng tới đầu ngón tay cô.
Đầu ngón tay Viêm Cảnh Hi run lên, giống như bị điện giật thu hồi tay.
“Vậy tôi đi trước đây.” Viêm Cảnh Hi gật đầu một tạm biệt anh, buồn bực đi về phía trước.
“Tiểu Hi.” Lục Mộc Kình ở phía sau cô gọi.
Viêm Cảnh Hi xoay người, liếc xéo anh.
Lục Mộc Kình mỉm cười: “Ở đây và lớp cô có chút xa, đạp xe đạp đi.”
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến hôm qua anh nói phải đi ra ngoài một chuyến, sau đó
cũng nhìn thấy anh đẩy hai chiếc xe đạp, hóa ra là chuẩn bị cho cô.
Anh là một người đàn ông rất cẩn thận.
Cô cũng không khách sáo với anh, thật tình thành ý nói: “Cảm ơn.”
Viêm Cảnh Hi tới lớp, Chu Gia Mẫn lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: “Tiểu Hi,
hôm qua cậu không sao chứ? Có thấy ma nữ váy đỏ kia không?”
Viêm
Cảnh Hi do dự ba giây, nhìn bộ dáng lo lắng của Chu Gia Mẫn, cùng với
bạn học xung quanh quay đầu qua với ánh mắt quan tâm, trong con ngươi
màu hổ phách lóe lên một tia sáng.