Anh rốt cuộc cũng nói chuyện, thanh âm rất êm tai, mang theo âm thanh trời sinh khàn khàn cùng từ tính.
Ngữ khí cũng không lỗ mãng, trái lại rất thâm trầm, có loại tự phụ xa cách.
“Hả?” Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt này, vẫn không nói gì, anh cầm lấy đôi tay nhỏ trắng mịn của cô.
Nhiệt độ từ tay anh truyền qua tay cô lạnh như băng, truyền vào tận trong huyết quản cô.
Viêm Cảnh Hi ngón tay khẽ run lên.
Anh kéo tay cô để ở dây lưng hơi nghiêng đầu, ở chỗ nhô ra hơi ấn một cái dây lưng bật mở.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt đầy ưu tú lại vô cùng lãnh khốc này, chống lại ánh mắt thâm thúy giống như vòng xoáy bình thường trong đôi mắt sáng.
Hắn đem dây lưng rút ra, bỏ vào trong tay Cảnh Hi.
“Dây lưng trước giao cho cô bảo quản, tôi bây giờ còn có chuyện, chút nữa giao lại cho tôi.” Anh trầm giọng nói xong, không có cho Viêm Cảnh Hi một điểm cự tuyệt, liền xoay người.
Viêm Cảnh Hi cầm trong tay dây lưng vẫn còn nhiệt độ cơ thể anh, bàn tay bị anh nắm qua còn đang thấy rất nóng, trong lòng như có một loại cảm giác rung động.
Cô không thích người khác ra lệnh cho mình!
Đặc biệt là một người đàn ông đẹp trai dị thường như vậy!
Đại não của cô đã sớm có hồi chuông cảnh báo.
Thế nhưng, dây lưng này có nạm kim cương, vừa nhìn cũng thấy rất quý giá.
Cô mà đánh mất, sợ đền không nổi, lấy đi, sợ bị nói thành kẻ trộm.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi cảm thấy phức tạp, tròng mắt nhìn về phía người đàn ông kia, anh ngồi ở trên đài cao ghế dài.
Lại được quản lý quán bar tự mình đi tiếp đãi, cúi đầu cúi người, cung kính dị thường.
Người đàn ông kia cùng quản lý phân phó cái gì, chậm rãi, ánh mắt tự phụ rơi vào trên người Viêm Cảnh Hi.
Bốn mắt nhìn nhau, anh như là mãnh thú ngủ đông trong bóng đêm, một đôi con ngươi sắc bén thâm thúy nhưng lại đẹp dị thường, đủ làm nữ nhân nghẹt thở cùng trầm luân.
Viêm Cảnh Hi phán đoán hoàn tất, ưu nhã gật đầu, tận lực xa cách, xoay người, đi đến chỗ bạn học bên kia.
“Oa, người đàn ông kia thật là đẹp trai a, là người đàn ông đẹp trai nhất mình từng thấy, Cảnh Hi, cậu một lát nữa đi xin số điện thoại của người ta có được không? Mình nghĩ cùng người ta làm bạn bè, nhìn cũng đẹp mắt.” Bạn học hoa si Vương Tuệ cảm thán nói.
Viêm Cảnh Hi linh quang chợt lóe, cầm trong tay dây lưng ném cho Vương Tuệ, cười nói: “Cậu chút nữa đi trả hắn rồi tự hỏi không phải sẽ biết sao?”
“Cậu thực sự đem may mắn lớn như vậy tặng cho mình?” Vương Tuệ hưng phấn nói.
“Vô nghĩa, tuần sau Cảnh Hi đính hôn rồi, là Lục gia thiếu gia, Lục gia là hào môn, người đàn ông kia cho dù nhìn đẹp, cũng thua kém quyền thế Lục gia.” Trương Hoa Đạt nói.
Viêm Cảnh Hi không sao cả cười cười, tươi cười lại không tới được đáy mắt.
“Thật hào phóng a, tiền này mình liền không khách khí a!”
Cô thu hết tiền trong mâm lại, để vào túi áo của mình.
Cảm giác có người đang nhìn mình, vô ý thức, Viêm Cảnh Hi nhìn về phía ghế dài chỗ người đàn ông kia ngồi.
Anh cũng không có đang nhìn cô, bên cạnh đã có thêm vài người ngồi cùng, người đàn ông kia hơi giương lên khóe miệng, tươi cười nhợt nhạt, tôn quý ưu nhã, từ tốn mà nói.
Người đàn ông ngồi đối diện anh đưa qua một điếu thuốc, rồi cung kính châm lửa cho anh.
Anh ưu nhã giống như ngọc, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, đôi môi đỏ mọng hé mở, phun ra nồng nặc khói thuốc, tràn ngập trong đôi mắt anh.
Hơn mấy phần mông lung cùng cảm giác nguy hiểm.
Ở trong sương mù, Viêm Cảnh Hi tựa hồ nhìn thấy anh đưa ánh mắt qua đây, lập tức thu hồi ánh mắt, nhợt nhạt uống một ngụm rượu.
Quản lý quán bar đi tới, cười nói với bọn họ: “Lục tổng tính tiền hóa đơn cho các vị, tất cả chi phí hôm nay của mọi người tính cho Lục tổng, các vị soái ca mỹ nữ, nghĩ xem gọi thêm thứ gì?”