Viêm Cảnh Hi nhìn thấy điện thoại có cuộc gọi đến của Phùng Như Yên.
Phùng Như Yên người kia, cô hiểu rõ, sẽ đặc biệt tìm cách gây sự, cô không muốn tìm phiền toái, liền nhận điện thoại.
Thân thể ngồi trượt xuống, núp ở phía dưới bàn, để nam sinh phía trước kia che khuất tầm mắt Lục Mộc Kình, tiếp điện thoại.
“Cảnh Hi, còn mấy tiết thì tan học?” Phùng Như Yên vẫn một bộ giọng điệu lạnh lùng.
“Một tiết.” Viêm Cảnh Hi hạ giọng nói.
“Tiết sau con cũng không cần phải học nữa, ta vừa lấy được thông tin, chú của Lục Hựu Nhiễm qua đây, hơn nữa, rất có thể là tiếp nhận vị trí CEO của Lục thị, đến lúc cần nhận được vốn đầu tư, còn muốn thông qua hắn, ta đã hẹn với thư ký của hắn, buổi tối mời Lục Hựu Nhiễm cùng chú của hắn ăn cơm, con về trước để chuẩn bị một chút!” Phùng Như Yên mệnh lệnh nói.
Nếu như Phùng Như Yên biết là đang bảo cô trốn tiết của chú Lục Hựu Nhiễm, có thể cảm thấy đau ruột hay không.
“Mẹ, hiện tại không tiện bỏ tiết, có thầy giáo mới tới…”
“Ngươi phải trở về cho ta!” Phùng Như Yên cướp lời Viêm Cảnh Hi trực tiếp cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi thu hồi di động, ánh mắt nhìn thấy vạt áo tây trang màu đen, cùng với chiếc đồng hồ đeo tay đặc biệt sang quý kia.
Viêm Cảnh Hi có loại dự cảm xấu, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thâm thúy của Lục Mộc Kình, ánh nhìn đó giống như biển rộng sâu thẳm, bịt kín tấm lụa, cô không cách nào nhìn thấu.
Ngón tay thon dài tự phụ của Lục Mộc Kình gõ nhẹ lên bàn, hướng Chu Gia Mẫn bên cạnh Viêm Cảnh Hi hỏi, thanh âm không lạnh không nhạt, hơi có độ buông lỏng.
“Nếu như học sinh ở trong tiết nghe điện thoại, thầy giáo khác là xử lý như thế nào ?”
Chu Gia Mẫn bị hỏi, co quắp đứng lên, ánh mắt khó xử nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.”Cái kia…cái kia…”
“Xin lỗi, thầy giáo, nhà em vừa có việc gấp gọi điện thoại cho em.” Viêm Cảnh Hi không cho Chu Gia Mẫn khó xử liền tiếp lời.
“Hử?” Lục Mộc Kình chuyển con ngươi nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, rất kinh ngạc, nhìn thấy trong mắt cô xẹt qua một đạo giảo hoạt có tính xâm lược.
“Chú của vị hôn phu ta nay đến thăm nhà, người nhà sợ thất lễ với người này, kêu ta lập tức trở về, cho nên, thầy giáo, có thể hay không cho em xin phép nghỉ, tiết sau thực sự không thể tham gia!” Viêm Cảnh Hi lí nhí lời trong cổ họng thẳng tắp nhìn Lục Mộc Kình nói, đem quyền lựa chọn giao cho hắn.
Lục Mộc Kình giương khóe miệng, mỉm cười nhìn Viêm Cảnh Hi, chậm rãi tới gần.
Trên người anh mang theo một cỗ hương vị đặc biệt thanh đạm, thời gian chậm rãi trôi qua, hơi thở của anh đầy tính xâm lược bao lấy không khí xung quanh.
Viêm Cảnh Hi là đang ngồi, anh là đứng, hô hấp ở trong không khí quấn quanh lại với nhau, rồi lại rơi vào trên mặt của cô.
Viêm Cảnh Hi cũng không dám thở mạnh, nhẹ nhàng thở ra, thúc giục: “Lão sư có đồng ý hay không?”
“Người chú này đối với em rất quan trọng sao?” Lục Mộc Kình liếc xéo cô hỏi.
Viêm Cảnh Hi thực sự không nghĩ đến quyền lựa chọn lại bị hắn đá trở về.
Nếu như cô nói quan trọng, không phải là hình như ngay trước mặt anh thổ lộ, nếu như cô nói không quan trọng, sẽ không có lý do rời đi.
Phùng Như Yên là kẻ rất khó trị, ỷ vào anh trai của mình là hiệu trưởng trường học mà tìm mọi cách kiềm chế cô, cô không đi không được.
“Vị hôn phu đối với em rất quan trọng, cho nên, người chú này đối với em cũng rất quan trọng.” Viêm Cảnh Hi trực tiếp bỏ qua câu hỏi của anh xảo diệu trả lời.
Lục Mộc Kình trong mắt xẹt qua một đạo sắc nhọn không vui, cô còn chưa kịp có phản ứng, anh liền xoay người, thanh âm lạnh bạc truyền tới.
“Em có thể đi, hoặc là chuẩn bị bản kiểm điểm một nghìn từ, chính mình suy nghĩ.”
Viêm Cảnh Hi: “…”
Một nghìn từ, đủ độc ác!
Một nghìn từ kiểm điểm có với việc cùng Phùng Như Yên đắc tội, cô chọn vế trước.
Viêm Cảnh Hi thu thập, bỏ vào ba lô, rồi từ cửa sau đi ra ngoài.