Edit: Thảo My
Viêm Cảnh Hi đã ngáp cái thứ hai mươi tám, đều đều một phút một cái.
Dương giáo sư dạy phân tích thưởng thức mỹ học không có bản lãnh gì đặc biệt, chỉ có công năng thôi miên là hạng nhất.
Tốc độ nói chuyện chậm rãi, cộng thêm vô số lần lặp lại, lặp đi lặp lại, ong ong ông!
Bình thường giờ học của ông, Viêm Cảnh Hi không dám ngủ, bởi vì Dương giáo sư khá khó nói chuyện, lần trước một nam sinh ngủ, trực tiếp bị ghi tội.
Tối hôm qua thật sự ngủ quá ít.
Viêm Cảnh Hi dần dần nằm sấp ở trên bàn, ngủ thiếp đi.
Bụng bỗng nhiên bị nhéo, Viêm Cảnh Hi mở mi mắt đang mông lung ngủ ra, mu bàn tay lau nước miếng, nhìn Chu Gia Mẫn khẩn trương, theo tầm mắt cô ấy quay đầu.
Dương giáo sư đứng ở cái bàn bên cạnh Viêm Cảnh Hi, cằm buộc chặt, sắc mặt xanh đen.
Viêm Cảnh Hi lập tức đứng lên.
“Rất buồn ngủ?” Dương giáo sư hỏi.
Viêm Cảnh Hi bị chộp được, hết đường chối cãi.
“Đi ra ngoài đứng.” Dương giáo sư lạnh lùng nói.
Viêm Cảnh Hi biết giáo sư này khó nói chuyện, năm nay cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh, không thể gây chuyện, bất đắc dĩ đi ra ngoài, dựa vào tường, cúi gằm đầu.
Chậm rãi suy nghĩ đến người đàn ông tối hôm qua.
Anh ta hẳn là đoán được cô nói vị hôn phu là Lục Hữu Nhiễm chứ?
Nếu như cùng Lục Hữu Nhiễm làm một đôi thật, cô chỉ đầy hoang đường.
Bất quá, suy nghĩ lại, sau này cô không thể nào gả cho Lục Hữu Nhiễm, cũng không thể nào xuất hiện cùng chú út của Lục Hữu Nhiễm, bọn họ cũng chỉ là người qua đường trong đời của cô.
Nói dối lại ngại gì, chỉ đầy hoang đường thì như thế nào?
Đột nhiên, trước mắt đột nhiên bị bóng một người cao lớn bao lại.
“Cô là lão sư trường học?”
Viêm Cảnh Hi nghe được một giọng nam trầm thấp, ngẩng đầu lên, là người đàn ông ngày hôm qua.
Trong con mắt xẹt qua kinh diễm.
Hôm nay anh, mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, toàn bộ nút cài được cẩn thận tỉ mỉ cài lên, trên cổ tay mang theo Rolex danh quý, mơ hồ từ trong tay áo lộ ra.
Ngày hôm qua quá mức kinh ngạc không có nhìn kỹ.
Bộ dáng người đàn ông trước mắt này quả thật rất đẹp mắt, mày kiếm hiên ngang tư thế oai hùng, mắt hai mí khắc sâu. ( lược bỏ 3000 chữ miêu tả nha)
Chung quy không thể nói cô bị phạt đứng, truyền tới trong miệng Phùng Như Yên không phải chuyện tốt.
“Ừ.” Viêm Cảnh Hi tùy ý đáp một tiếng, không muốn cùng xuất hiện với anh, nói nhiều, sai nhiều.
Cô đi tới phía trước, giống như lơ đãng đi qua cái phòng học này mà thôi.
Nhưng sau giờ học, cô bị Dương giáo sư tuyệt tình “mời” vào văn phòng, bắt đầu liên tiếp giáo huấn.
“Ba nghìn chữ kiểm điểm, thiếu một chữ liền ghi lỗi.” Dương giáo sư cuối cùng nói.
Ba nghìn chữ? Cho dù cô từ tám tuổi bắt đầu sám hối cũng không có nhiều chữ viết như vậy.
Viêm Cảnh Hi vừa định cầu xin nữa, nghe được tiếng gõ cửa vang lên, cô nhìn hướng cửa.
Lục Mộc Kình bước thanh huy cao quý đi tới, trong tay cầm một quyển sách, lộ ra nụ cười ưu nhã, thanh âm trời sinh hơi khàn khàn và trầm thấp gọi: “Dương lão sư.”
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy là anh, khi đi học khoác lác nói mình là lão sư khi tan học liền bại lộ, trên mặt nóng hừng hực xấu hổ.
Dương giáo sư thấy Lục Mộc Kình, đảo mắt khuôn mặt hung ác nham hiểm lúc trước, lập tức cười lên, chủ động khom lưng tiến lên bắt tay nói: “Mộc Kình, cậu cư nhiên thật sự đồng ý tới, hiện tại muốn gặp mặt cậu một lần đều phải xếp hàng đến Seberia rồi.”
“Dương lão sư để cho tôi tới hỗ trợ, không có đạo lý không đến.” Lục Mộc Kình cầm quyển sách trong tay đưa tới trước mặt Viêm Cảnh Hi, xa cách hỏi: “Quyển sách này là của cô sao? Dương giáo sư rất thích Lâu Lan.”