Chi Nhất Vô Nhị

Chương 5: Sinh thần


Đọc truyện Chi Nhất Vô Nhị – Chương 5: Sinh thần

Cuộc sống cứ chậm chạp trôi qua như vậy, chớp mắt ta đã bước sang tuổi mười sáu.

Ngày sinh thần, ta còn chưa tỉnh giấc đã cảm giác có bàn tay vuốt ve vành tai mình, nhẹ nhàng gọi: “Chủ tử, chủ tử.”

Ta cảm thấy thật phiền, vẫn nhắm mắt, đưa tay lên tai bắt lấy bàn tay kia, sau đó kéo tay người nọ ôm vào ngực để hắn không quấy rầy giấc ngủ của mình nữa. Chỉ lát sau ta nghe thấy tiếng cười kìm nén của người nào đó.

Ta không còn cách nào khác đành mở mắt. Quả nhiên, người kia đang dựa nửa người lên người ta, nhìn ta cười tít mắt. Có thể là vì quen nhau từ nhỏ, hắn không có vẻ cung kính không vượt khuôn phép như hạ nhân với chủ tử, trái lại như muốn cưng chiều ta hơn, thế nên khi ở cạnh ta thường làm ra một số hành động mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là phạm thượng, to gan lớn mật. Tất nhiên ta cũng không thấy chán ghét, nhiều khi còn có phần dung túng hắn. Ta e ngại đập một cái vào tay hắn, hắn lập tức thu liễm, sau đó hầu hạ ta đứng dậy.

Không biết từ khi nào, sinh hoạt hàng ngày của ta đều do hắn tiếp quản. Ta từng nói không cần phải như vậy, hắn không cần phải làm những việc này. Hắn lại nói những kẻ hầu hạ ta quá hấp tấp, không tận tâm, ngay cả việc chủ tử đưa tay muốn dâng trà hay điểm tâm cũng không biết. Nghe xong, ta không biết phải nói gì, bản thân ta thật ra chưa từng để ý những chuyện này.

Có điều hắn nói không sai, người ngoài chỉ nghĩ dành cho ta một phần tâm tư, chỉ có hắn hận không thể nhân lên thành hai mươi phần tâm tư dồn hết cho ta, vậy mà vẫn sợ không đủ.

Ta khép hờ mắt, để người quỳ dưới chân giúp sửa sang lại trang phục, sau đó kéo hắn tới bàn ăn. Hắn vừa để ta kéo, vừa gọi hạ nhân bưng đồ súc miệng đến rồi đưa cho ta.

Ta liếc hắn một cái, bật cười. Hắn nhận lại đồ rồi hỏi: “Chủ tử sao vậy?”

Ta ngồi xuống, tựa khuỷu tay vào mặt bàn, chống cằm cười nói: “Hiện tại ngươi là ma ma tổng quản hay là ảnh vệ đại nhân.”


Hắn hơi đờ người, sau đó cúi đầu cười, thành thật nói: “Chủ tử muốn tôi là gì, tôi sẽ là cái đó.”

Hắn quỳ xuống, gối đầu lên đùi ta, nghiêm túc nhìn ta. Lòng ta mềm nhũn, vuốt tóc hắn, làm như lẩm bẩm nói: “Rõ ràng còn lớn tuổi hơn ta, sao lại ít tâm tư như vậy.”

Hắn cầm tay ta đặt vào tay hắn, nhìn ta chăm chú: “Với người ngoài tôi rất khôn ngoan, nhưng với chủ tử, tôi không cần khôn ngoan.” Ánh mắt hắn trong trẻo đơn thuần, còn lóe lên vẻ cao hứng. Đúng vậy, hắn cũng rất hiểu ta.

Kỳ thật ta không quan tâm đến sinh thần của bản thân. Năm ngoái cũng quên mất, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày. Tuy nhiên có thể là vì năm nay có hắn ở đây, cảm giác hôm nay sẽ khác với mọi khi.

Ta để hắn ngồi xuống cùng ta ăn chút gì đó. Hắn lại cười híp mắt đi ra ngoài một lát, sau đó bưng một tô mì đặt trước mặt ta. Hắn nói đây là do hắn học làm từ trước, sinh thần phải ăn mì trường thọ mới tính là viên mãn. Ta cười mắng: “Năm ngoái không ăn, ta vẫn sống đến giờ đấy thôi.” Hắn không tiếp lời.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, tự giễu: “Yên tâm, loại tai họa như ta sẽ sống tới ngàn năm.”

Hắn làm như không vui vì ta tự hạ thấp bản thân, lại không biết khuyên ta như thế nào, đành cố gắng xốc lại tinh thần, nói: “Chủ tử, khi còn nhỏ thuộc hạ nghe người ta nói, khổ ải và phúc khí của một người đều đã được định sẵn. Nếu nửa đời trước chỉ hưởng phúc thì nửa đời sau tất nhiên sẽ chịu khổ, nếu nửa đời trước chỉ chịu khổ thì về sau nhất định sẽ hưởng phúc. Chủ tử mau ăn hai miếng đi, đây là phúc khí.”

Ta thấy buồn cười nhưng vẫn nghe hắn, ăn hai miếng coi như an ủi. Ta biết hắn muốn bù đắp cho ta. Nghe thật buồn cười nhưng chính là như vậy. Hắn muốn bù đắp, một lòng một dạ muốn bù lại những năm tháng ta bị bỏ quên. Quá khứ đã qua không quay trở lại, thiếu hụt sao có thể muốn lấp đầy là lấp đầy được.

Ta nhấp miệng, ăn một ít rồi đẩy cho hắn, nói: “Ăn chút đi, ta không biết sinh thần của ngươi, nhưng đoán ngươi cũng chưa từng ăn.”


Hắn không nhìn ta. Ta biết hắn nhất định lại đang rướm nước mắt, ghẹo hắn: “Sao ngươi giống mấy thiếu nữ yểu điệu thế, cả người đều làm từ nước à?”

Hắn ngẩng đầu, quả nhiên hai mắt đỏ hoe, sau đó bật cười thành tiếng. Hắn chính là như vậy, chỉ cần ta đối xử tốt một chút là lập tức muốn khóc. Trước đó ta đánh hắn, đuổi hắn, hắn lại không rơi một giọt nước mắt.

Ta khẽ gật đầu bảo hắn ngồi xuống, nhìn hắn ăn vài miếng mới lại trêu chọc: “Khó trách xếp hạng ảnh vệ đứng ngoài hàng thứ mười. Khóc nhiều như vậy thì làm nhiệm vụ kiểu gì.”

Ta còn chưa nói xong, hắn đã lập tức giải thích: “Thuộc hạ là cố ý.” Ta nhướn mày, hắn cúi mặt vào bát mì, không dám nhìn ta: “Thuộc hạ vốn xếp trước hai người nữa. Sau đó có lần nghe được mấy ảnh vệ khác nói chuyện, biết chủ tử có thể sẽ không chọn mười người đứng đầu nên lúc tỷ thí cố tình thu lực, cuối cùng xếp sau hàng thứ mười.”

Ta nghe hắn giải thích, cười cong khóe mắt. Làm gì có chuyện ta không chọn mười người đứng đầu, chỉ là không có cơ hội lẫn tư cách chọn mà thôi. Không ngờ hắn cũng rất nhanh nhạy.

Ta tiếp tục truy hỏi, “Vậy các ngươi bàn tán những gì về ta.”

Hắn có vẻ do dự không biết trả lời thế nào.

Ta thấy sắc mặt hắn hơi lạnh, đương nhiên đoán được phần lớn đều là mấy lời chỉ trích, đang tính bỏ qua thì thấy hắn nhìn chằm chằm phía trước, vẻ hung ác: “Khi đó miệng bọn chúng không sạch sẽ, bị tôi đánh cho một trận.”


Ta khẽ cười thành tiếng, đồ ngốc.

Vào hạ, thời tiết khiến con người ta trở nên lười biếng. Ta ăn cơm xong thường có thói quen nằm trên ghế tựa ở lương đình đọc sách hoặc nhìn hắn luyện kiếm. Đôi khi ta cảm thấy sự chú ý của hắn vốn không nằm ở việc luyện kiếm, mỗi khi ta lơ đãng nhìn về phía hắn, hắn đều có vẻ biết trước, sau đó bắt đầu ra sức thể hiện. Ta nhìn hắn múa một đường kiếm uyển chuyển đẹp mắt cho mình xem, thấy hơi buồn cười.

* Lương đình (凉亭): Đình hóng mát

Tiếng chim hót lại thêm ve kêu râm ran, ghế tựa cũng lắc lư như ru ngủ. Ta đặt quyển sách che mặt, cảm giác mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã bị hắn gọi dậy. Ta nghĩ giống như mọi ngày, hắn sợ ta ngủ nhiều, đến tối lại mất ngủ, khoát tay về phía hắn, tỏ vẻ muốn ngủ thêm một lúc nữa. Kết quả là nghe hắn khẽ nói bên tai, “Các chủ phái hạ nhân mời người đến.” Ta lập tức mở mắt.

Ta đương nhiên biết rõ phụ thân và mấy kẻ kia là người như thế nào, tất nhiên không suy diễn vớ vẩn là họ nhớ tới sinh thần của mình. Dù vậy, lúc đến phòng ăn ở nhà chính ta vẫn thấy hơi sửng sốt. Đã lâu chưa nhìn thấy nhiều người tề tụ đông đủ như vậy, ngay cả tổ phụ, tổ mẫu hiếm khi thấy mặt cũng ngồi ở đây.

Ta khẽ đưa mắt tỏ ý, Văn Dư lập tức ẩn thân rời đi. Lúc này, chân còn chưa bước vào phòng, ta đã nhìn thấy cảnh cả nhà vui vẻ, cười cười nói nói, bản thân lại giống một kẻ thừa thãi không liên quan. Mấy ngày này, có lẽ là vì ở bên cạnh Văn Dư, lúc nào cũng có cảm giác được người khác trân trọng nâng niu, để ở trong lòng, ta gần như sắp quên mất cảnh tượng trước mắt, suýt thì không biết bày ra vẻ mặt gì để vượt qua buổi gia yến bất thình lình này.

Ta mới bước vào phòng thì thấy Văn Dĩ An vẫy tay gọi ta qua đó. Ta híp mắt, ngồi xuống theo ý hắn. Khuỷu tay đặt trên mặt bàn, chống cằm, cảm giác tẻ nhạt muốn chết. Kỳ thật vừa ngồi xuống ta đã biết nguyên nhân cuộc hội họp lần này chính là để tiếp đón vị khách đã lâu chưa gặp mặt, tiên sinh dạy dỗ ba người chúng ta hồi nhỏ. Nói là thầy giáo cũng không hẳn, hắn vốn là bạn chí cốt vị Các chủ phụ thân của ta kết giao được hồi còn trẻ xông xáo giang hồ. Phụ thân sau đó trở về kế thừa Mạch Thượng Các, hắn vẫn tiếp tục lang bạt bên ngoài, sau đó bị phụ thân kéo về dạy dỗ ba người chúng ta.

Không phải ta không nhớ sư ân mà là hắn vốn không ưa ta. Bản thân hắn cũng có đồ đệ, tên là Trương Trường Hữu. Ba người chúng ta và hắn tuổi tác tương đương, hắn và ta cũng thường ở chung một chỗ. Có một hôm Trương Trường Hữu lén lút nói, sư phụ không cho phép hắn và ta đi lại quá gần gũi.

Ta ngây thơ không biết gì, là học trò đương nhiên trong lòng vô cùng ngưỡng mộ thầy giáo, lập tức cuống cuồng hỏi vì sao, có phải là ta làm sai điều gì không? Kết quả hắn trả lời, sư phụ hắn nói tính tình ta khác với Dĩ An và Thanh Y, thông minh có thừa nhưng tâm tư quá nặng, lớn lên chắc chắn không phải hạng người lương thiện.

Lời này đến giờ ta vẫn nhớ như in. Tuy ta không thể không thừa nhận hắn nói rất đúng nhưng cũng chẳng thể có thiện cảm nổi. Một đứa trẻ thì biết gì là tốt hay xấu? Thân là huynh đệ với phụ thân ta, lại là một thầy giáo, không những không có ý định uốn nắn dạy dỗ, trái lại còn lập tức áp đặt suy nghĩ. Chỉ một câu như vậy đã phán định cả cuộc đời ta, vĩnh viễn treo tiếng xấu cho ta, còn có thể hoang đường và nực cười đến mức độ nào?


Lúc ta phiền chán tính rời đi thì nghe thấy vị Các chủ phụ thân nói, sắp tới đại hội võ lâm Thanh Anh được cử hành ba năm một lần, muốn để thầy dẫn Văn Dĩ An và Văn Thanh Y tham dự, tránh để người trong giang hồ nghĩ Mạch Thượng Các không có người trấn thủ.

Ta xoa ngón tay, không suy nghĩ nhiều đã trực tiếp hỏi: “Phụ thân, nhi tử có thể đi cùng được không?”

Hắn cau mày mắng: “Làm càn, tham dự Thanh Anh cần đủ 16 tuổi, ngươi hiện tại mới bao nhiêu.”

Giờ phút này, dù trong lòng vô cùng khó chịu, ta cũng muốn bật cười, “Bẩm phụ thân, ngày hôm nay nhi tử đã tròn 16 tuổi.”

Hắn ngẩn người, trên bàn cũng im ắng lại. Ta mặc kệ dòng nước ngầm cuộn sóng giữa bọn họ, chỉ nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

Văn Dĩ An kéo ống tay áo ta. Ta không để ý đến hắn, hắn lại ho khan hai tiếng. Ta ném cho hắn một cái liếc mắt, hắn tỏ ý bảo ta ngồi xuống. Ta vốn định nhận một bậc thang rồi đi xuống, kết quả tổ phụ đưa mắt nói: “Đủ tuổi thì đi cùng đi, nhìn thêm cảnh đời cũng tốt.”

Ta cong môi cười, lập tức ngồi xuống, sau đó nghe Văn Dĩ An tiếp lời: “Hóa ra hôm nay là sinh thần của Tam đệ, vậy thì tốt quá…”

Mấy câu sau của hắn ta căn bản không để vào tai, chỉ lười nhác nằm trên bàn nghĩ vẩn vơ đến tận khi tàn cuộc.

Hết chương 5.

Editor: “o” Trên Tấn Giang có vài bình luận thì có 2 cái liên hệ tiểu công với Tom Riddle, thầy giáo với Albus Dumbledore.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.