Đọc truyện Chi Nhất Vô Nhị – Chương 24: Phiên ngoại giữa truyện: Văn Dư (2)
Ta dùng hết sức lực đuổi theo xe ngựa khẩn cầu, cầu những người đó nể tình chủ tử của ta tuổi còn nhỏ, cho ta đi theo hầu hạ. Thế nhưng bọn họ nói Mạch Thượng Các đã thu xếp đủ hạ nhân cho chủ tử, bảo ta rời đi. Ta không chịu, ta nuốt máu cắn răng bám theo quyết không từ bỏ. Đám người kia thấy vậy cười một trận ngặt nghẽo, sau đó có một người đề nghị ta đi làm ảnh vệ. Ta hỏi là ý gì, bọn họ nói: “Chỉ cần ngươi sống đến khi thiếu gia của chúng ta tròn 16 tuổi thì sẽ có cơ hội hầu hạ bên cạnh thiếu gia, điều kiện tiên quyết là lúc đó ngươi còn sống.”
Làm ảnh vệ quả thực vô cùng gian khổ. Mỗi ngày chỉ được ngủ ba canh giờ, công pháp không đúng sẽ phải chịu phạt bằng roi vọt. Ngày mùa đông giá buốt nhất phải nhảy vào nước lạnh, hoặc là ba ngày liền không được uống một giọt nước. Hai đứa trẻ gia nhập cùng khoảng thời gian với ta đều đã chết, chỉ còn lại mình ta.
Sau đó, ta cuối cùng cũng chống chọi đến tuổi đi chấp hành nhiệm vụ. Ngoại trừ ảnh vệ chuyên chức, ảnh vệ của Ám Ảnh Tông trước khi làm nhiệm vụ sẽ phải nuốt một viên thuốc độc phòng trường hợp chạy trốn hoặc bị bắt. Trong thời gian quy định sẽ phải trở lại Ám Ảnh Tông, nếu không sẽ chịu đủ loại đau đớn khi chất độc phát tác. Có điều lần nào hoàn thành xong nhiệm vụ ta cũng lén lút đến viện của chủ tử nhìn trộm hắn, chẳng ngại điều này sẽ ảnh hưởng đến thời gian trở lại. Ta muốn gặp hắn, ta muốn gặp hắn, ta vô cùng muốn gặp hắn.
Hắn thay đổi. Hắn đổi tên gọi khác, hiện tại đã là dáng vẻ thiếu niên trưởng thành, trên người hình như không còn mùi hương ngọt ngào như trước. Gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh băng, lông mày cau chặt, khóe miệng cười lạnh. Nhưng hắn vẫn là tiểu chủ tử của ta. Ta vẽ lên không trung từng đường nét khuôn mặt hắn, trong lòng chỉ cảm thấy bực bội. Mạch Thượng Các không chăm sóc tốt cho hắn, hắn nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở, ta biết.
Nếu không vì sao hắn lại không hề vui vẻ như vậy.
Ta đếm từng ngày trôi qua, Nhị thiếu gia cuối cùng đã sắp tròn 16 tuổi, rốt cuộc ta đã có thể gặp lại hắn.
Nhóm ảnh vệ bàn tán việc nên làm ảnh vệ bên người của chủ tử hay là ảnh vệ của Ám Ảnh Tông. Ta không muốn tham dự, trong đầu ta tất cả đều là tiểu chủ tử, kết quả bọn họ đột nhiên nói: “Ảnh Nhất thì khỏi cần lo nghĩ. Ngươi nhất định sẽ được chọn làm ảnh vệ của thiếu gia Dĩ An.”
Ta chậm rãi đứng lên hỏi vì sao. Bọn họ nói chuyện vốn là vậy, Ảnh Nhất luôn được định là ảnh vệ của Các chủ tương lai. Đầu ta ong lên một tiếng, gần như không nghe thấy gì hết. Lúc ta ổn định tinh thần thì nghe bọn họ nói tiếp: “Trời Phật phù hộ đừng để bị thiếu gia Chi Nhất chọn trúng. Vị thiếu gia này khó hầu hạ nhất, người đã quái gở còn hay bắt bẻ, nghe nói còn…”
Ta mím môi, rút bội kiếm lạnh lùng chĩa về phía người đang nói: “Đứng dậy, ta và ngươi so một trận.” Ta mặc kệ vẻ kinh ngạc và cự tuyệt của hắn, không chút lưu tình đánh hắn nằm sấp trên mặt đất.
Ta đưa kiếm chỉ tất cả ảnh vệ trong phòng: “Nếu để ta nghe thấy các ngươi nói xấu thiếu gia Chi Nhất một lần nữa, ta sẽ bẻ gãy chân của các ngươi.” Bọn họ đồng loạt lui về phía sau không dám bước tới. Ta quăng kiếm, sau đó lúc tỷ thí chọn bừa một tên ảnh vệ rồi cố ý thua hắn. Ta lập tức từ Ảnh Nhất chuyển thành Ảnh Thập Nhất.
Kỳ thật từng có người hỏi ta vì sao phải như vậy. Ta nghĩ rồi nói, cuộc đời này của ta không hề có ý nghĩa, ta vốn cũng chẳng thiết sống. Nhưng trời cao thương xót ta, ban cho ta một tiểu thần tiên. Hắn lương thiện, đáng yêu, thông minh, hào phóng. Ta dơ bẩn thấp hèn như vậy, hắn lại không hề chê ta.
Thế nên dù chỉ còn lại một hơi thở ta vẫn muốn sống. Ta muốn đi ra ngoài, muốn gặp hắn, không để hắn phải chịu nửa phần khổ sở của thế gian này.
Ta chật vật mở mắt, một màu tuyết trắng xóa khiến hai mắt ta đau nhói. Ta nghĩ mình có phải sắp chết rồi không, nếu không vì sao lại nghĩ đến những chuyện khi trước.
Ta xé vạt áo đang mắc trên cành cây, tính thử đứng dậy, kết quả vừa đứng đã lập tức té ngã. Ta nằm trên nền đất, cả người đau muốn nứt ra, không thể không thở dài. Ta muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu không chủ tử phải làm thế nào? Hắn trơ mắt nhìn ta rơi xuống, hắn sao có thể chịu được. Nhưng ta hiện tại về cơ bản không thể cử động, không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ người tìm đến.
Ta mơ màng, lúc thì mơ thấy chủ tử, lúc thì mơ thấy phu nhân, có thời điểm lại mơ thấy nữ tử bị bệnh chết trong kỹ viện từ rất lâu trước kia. Cả người choáng váng mê man, đầu nặng trĩu. Ta cứ nửa mơ nửa tỉnh, có lúc lại thấy vui mừng, may mắn vì đã nghe lời vị đạo sĩ kia.
Ngày hôm đó gặp được lão đạo sĩ, chủ tử không tin những chuyện này, nói xong muốn lập tức rời đi. Ta không chịu bỏ qua, đuổi theo hỏi kiếp nạn trong tương lai của chủ tử là gì. Tên đạo sĩ không tránh được, thế nhưng lại trả lời ta là: “Không biết thí chủ muốn hỏi sinh kiếp hay tử kiếp?”
“Sinh kiếp là ý gì? Tử kiếp là ý gì?”
“Tử kiếp dễ sống, sinh kiếp lại khó giải.” Hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của ta, chỉ nửa thật nửa giả nói như vậy. Ta cau mày, cầu xin hắn giúp đỡ. Hắn lại lắc đầu nói: “Si nhi.”
Ta cố chấp giữ tay hắn, không cho hắn đi. Hắn liên tục thở dài lắc đầu: “Si nhi, si nhi.”
* Si nhi (痴儿): đứa trẻ si mê/khờ dại
“Cầu xin đạo trưởng giúp đỡ.”
“Nếu ngươi vì vậy mà liên tiếp gặp tai họa, thậm chí mất mạng thì sao?” Hắn thấy ta không chịu bỏ qua thì nói thẳng.
Ta nghiêng mặt nhìn người đang đứng chờ mình ở phía xa, mỉm cười nói với đạo sĩ: “Ta đã nhận được phúc báo lớn nhất của cuộc đời này. Đây vốn không phải thứ ta nên có, thế nên bất kể tai họa gì ta cũng cần phải gánh chịu.”
Hắn thở dài: “Thôi, sinh kiếp là tâm kiếp, ngươi không giúp được vị thí chủ kia. Tử kiếp dễ giải, nhưng cần ngươi lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, dùng mệnh để đổi lại.”
Ta nghe xong lập tức truy hỏi chuyện gì, xảy ra ở đâu, vào lúc nào? Hắn lại lắc đầu nói không thể tiết lộ, nếu không sẽ bị trời trừng phạt. Ta chỉ đành ôm quyền nói tạ ơn. Kết quả mới đi được hai bước thì đạo sĩ kia gọi lại, nói ta đừng quên bản chức, sau đó lập tức lắc đầu rời đi không đợi ta hỏi gì thêm.
Chủ tử hỏi ta đạo sĩ nói gì, ta không nói cho hắn. Hắn không tin chuyện này, thế nên không cần nói để hắn thêm lo nghĩ. Chỉ là ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện bản chức mà đạo sĩ kia nói.
Sau đó có một ngày trêu đùa với chủ tử, ta mới đột nhiên bừng tỉnh, bản chức của ta chính là ảnh vệ.
Kể từ ngày đó, ta luôn mang các loại âm quỷ binh khí, đồ dùng tùy thân của ảnh vệ trên người. Thật may, thật may là sợi dây thừng kia có tác dụng, ta có thể thế chỗ cho chủ tử.
Ta ngây người ở đáy vực đã sắp bốn ngày. Hai ngày này ta đã có thể cử động, thế nhưng vẫn không thể đi xa được. Đáy vực âm u, bốn phía đều là tuyết, căn bản không thể phân biệt đông tây nam bắc. Ta thở dài, chỉ có thể ở nguyên một chỗ chờ.
Thời điểm tỉnh táo ta sẽ ăn một ngụm tuyết, tính xem mình còn có thể kiên trì bao lâu. Ta nói với bản thân không thể chết được, sau lại nghĩ trước khi chết có muốn gặp tiểu chủ tử một lần không. Mà tốt hơn hết đừng gặp, đừng khiến hắn thêm đau lòng. Trương Trường Hữu không bằng ta nhưng cũng tốt. Nếu ta chết, hắn cũng có thể chăm sóc chủ tử, ta miên man nghĩ như vậy.
Trừ lần đó ra ta vẫn luôn hôn mê. Ta cho rằng đây chính là trừng phạt mà trời cao dành cho ta, ta nghĩ mình thật sự sẽ chết ở nơi này. Kết quả số mệnh của ta thật sự rất tốt, ta chờ được tiểu chủ tử của ta.
Hắn đứng đối diện lẳng lặng nhìn ta, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm. Thế nhưng ta biết hắn nhất định đang vô cùng sợ hãi, cũng vô cùng khổ sở. Lúc ta chuẩn bị lên tiếng, hắn lại khàn giọng nói:
“Lại đây.”
“Để ta ôm ngươi.”
Khoảnh khắc đó, ta như nghe thấy tiếng hoa đào nở rộ khắp núi, hương hoa bay đầy trời, dường như có thần tiên giáng thế. Ta nghĩ ta nhất định điên rồi.
Ta bất chấp tất cả, quàng hai tay, dùng toàn bộ sức lực ôm lấy hắn. Tiểu chủ tử của ta, tiểu thần tiên của ta… Dịch Nhi của ta… Người đừng khóc, người đừng nói gì hết. Người có biết không, chỉ cần người đứng ở đây, cả tim tôi đều phải nát.
Hết phiên ngoại Văn Dư (2).