Đọc truyện Chi Nhất Vô Nhị – Chương 17: Định cư
Vừa đến trấn nhỏ, ta không đợi nghỉ ngơi dưỡng sức đã lập tức dẫn Văn Dư tới mộ mẫu thân. Ta quỳ gối trước mộ, chậm rãi bày biện đám tiền giấy và đồ cúng mới mua. Văn Dư quỳ cùng với ta, yên lặng không nói gì. Ta nhìn bia mộ nói muốn ở một mình. Hắn nhìn ta rồi đứng dậy rời đi.
Ta vừa quỳ vừa tiến về phía trước hai bước, chạm vào bề mặt bia mộ, muốn cười nhưng chẳng thể cười nổi, cuối cùng chỉ có thể khàn giọng nói một câu: “Nương, con nhớ người.”
Ta còn phụ lòng bà, ta không thể trở thành người mà bà mong muốn. Ta cay nghiệt, bạc tình, tính toán chi li. Bà lại là người lương thiện như vậy, dịu dàng như vậy. Ta thậm chí không có cách nào kể lại những chuyện đã xảy ra cho bà nghe, rất sợ bà nơi suối vàng vô cùng thất vọng về ta.
Ta nói với Trương Trường Hữu cuộc đời này không có nếu năm đó, thế nhưng những đêm khó ngủ ta thường xuyên có một giấc mộng, nghĩ nếu năm đó mẫu thân không rời đi, hiện tại ta sẽ như thế nào? Có lẽ vẫn luôn sống tại trấn nhỏ này, được mẫu thân và Văn Dư bao bọc từ trên xuống dưới, sẽ đọc sách, biết chữ, tập võ, tính tình cũng được nuông chiều, ngày nào cũng sẽ chọc chó trêu mèo.
Có lẽ cả đời sẽ không đến Văn gia, không bước chân vào Mạch Thượng Các, hiện tại trên giang hồ cũng không tồn tại người được gọi là thiếu niên anh tài kia. Nhưng vậy thì sao?
Ta quả thật muốn sống những ngày tháng như vậy đấy. Ta xùy một tiếng, cười bản thân nhìn thấu tất cả, cũng cười bản thân ngu dại. Rõ ràng cái gì cũng biết nhưng vẫn phải làm mấy chuyện giãy giụa vô nghĩa. Ta nhìn bia mộ thật lâu không lên tiếng, đầu gối cũng bắt đầu tê rần. Văn Dư đến gần đỡ ta, nói: “Chủ tử, người đứng lên đi.”
Ta cong khóe miệng, vịn tay hắn đứng dậy. Văn Dư quỳ xuống giúp ta chỉnh lại quần áo. Ta nghiêng mặt nhìn bia mộ lần cuối, cười rồi cúi đầu nói với Văn Dư: “Từ sau sống ở đây đi.”
Hắn đứng dậy, nắm lấy ống tay áo của ta, khẽ gật đầu: “Vâng.”
*
Khu nhà lâu rồi không có người ở nên rất xập xệ, hôm đó phải nghỉ một đêm tại khách điếm. Sáng sớm ngày hôm sau, ta và Văn Dư đi tìm người sửa sang lại nhà. Hàng xóm bên cạnh ngóc đầu hỏi tìm ai ở đây. Ta nói là về nhà cũ, bà lim dim mắt rồi như bừng tỉnh: “Là Tiểu Dịch, Tiểu Dịch phải không?”
Lúc mới nghe cái tên này ta còn hơi sửng sốt, sau rồi mới gật đầu. Người nọ xông lên nắm lấy tay ta, nói: “Tiểu Dịch, thím là thím Trương này. Cháu còn nhớ không? Ôi, khi đó cháu còn bé, chắc là không nhớ rõ. Cháu và nương cháu đều là người đáng thương. Lúc nương cháu đi, chúng ta còn định gom sức nuôi dưỡng cháu, kết quả lại bị người mang đi mất. Mấy năm không gặp, quả thật ra dáng hơn rất nhiều, trông không giống phải chịu khổ. Không chịu khổ là tốt, không chịu khổ là tốt, ôi đứa trẻ ngoan…”
Bà kéo ta vào nhà, lải nhải nói rất nhiều. Cả người ta cứng đờ nhìn bà thi thoảng lại lau nước mắt, chỉ có thể trấn an bằng cách vỗ nhẹ lên người bà. Trong lòng như có hơi ấm lướt qua. Ta cười nói: Thím Trương, ta tạm thời không đi nữa, vẫn sống ở bên cạnh. Thím rảnh rỗi thì đến chơi nhé.”
Bà khẽ gật đầu, nói quay về thăm nhà cũng tốt, sau đó nhìn Văn Dư, hỏi có phải thằng nhóc hay đi theo ta khi trước không. Ta gật đầu, bà lại cười nói vài câu tốt quá, tiếp đến còn muốn giữ chúng ta ở lại ăn cơm. Ta nói không cần nhưng không từ chối được, chỉ có thể ở lại.
Vì thật sự ăn có hơi nhiều, trên đường trở về khách điếm, Văn Dư sợ tối đến ta bỏ bữa nên kéo ta đi dạo một vòng. Hắn cười tủm tỉm, hỏi ta còn nhớ đã cứu hắn ở đâu không. Ta lắc đầu nói: “Đã quá lâu rồi.”
Hắn dắt ta loanh quanh vài vòng, sau đó đi đến đầu một con hẻm nhỏ, nói: “Chính ở chỗ này, tôi nhìn thấy tiểu anh hùng của tôi từ trên trời giáng xuống cứu mình, nói với tôi từ nay về sau chính là người của cậu ấy. Cậu ấy còn cho tôi một viên kẹo, làm tôi ngọt những mười mấy năm liền.”
Ta sững sờ nhìn hẻm nhỏ kia, dường như ký ức cũng trùng khớp. Ta mím môi cười, quay đầu thì thấy hắn chăm chú nhìn mình. Trong lòng ngứa ngáy nên kéo hắn vào một góc sâu trong ngõ nhỏ, đè hắn lên tường, áp trán lên người hắn, nhìn hắn, chậm rãi nói: “Đáng tiếc, nay anh hùng đã biến thành ác bá, chỉ muốn cưỡng đoạt thiếu phụ nhà lành.”
Hắn bật cười, hai tay ôm lấy cổ ta, kéo ta lại càng gần rồi nói: “Đặt dung mạo của tôi cạnh chủ tử, không biết là ai cưỡng đoạt ai đâu.”
Ta thấy hắn như vậy thì càng muốn trêu ghẹo, nắm cằm hắn, vẻ thô bạo cười lớn: “Tiểu tử, muốn mạng hay muốn sắc?”
Hắn lại ghé vào tai ta, nhẹ nhàng thở dốc: “Muốn… Chủ tử…”
Một câu bình thường bị hắn nói ra đến là lắt léo. Ta tránh hắn, cảm thấy lỗ tai có hơi nóng lên. Dáng vẻ hắn ngược lại cứ như là chuột ăn trộm mỡ, nhìn ta si ngốc. Ta tự giác nghĩ không thể thua, thế nhưng không biết phản kích như thế nào. Thâm chí, ta thường xuyên hoài nghi hắn ở Ám Ảnh Tông chính là để học mấy món hạ lưu hầu hạ người như này. Không còn cách nào khác, chỉ có thể trừng hắn một cái rồi lập tức rời đi.
*
Nói là cùng Văn Dư tìm người tu sửa nhưng kỳ thật chỉ có một mình Văn Dư bận rộn. Ta chỉ là không có việc gì nên đi cùng, sau đó nói với hắn ta muốn thứ gì đó. Ánh nắng chói chang, ta nói hắn trông cứ như quản đốc. Hắn cười tủm tỉm tới gần ta, sau đó bị ta ghét bỏ dùng quạt xếp đẩy cách xa hơn một thước, còn chỉ trích hắn một câu không biết lớn nhỏ.
Văn Dư biết ta sợ nắng, lại sợ ta buồn chán nên dựng cho ta một cái đình hóng mát trước, đặt thức ăn với đồ chơi, sau đó nhìn hắn chỉ đạo người làm. Ngoại trừ khu viện ban đầu, chúng ta còn mua thêm căn nhà cách vách. Văn Dư thấy một viện có hơi nhỏ, không đủ chỗ cho ta chơi đùa giải trí. Ta nghĩ rồi cũng thấy vậy, chỉ là vẫn muốn hắn cố gắng tu sửa khu nhà cho giống như trước đây.
Tiếng sửa nhà lộc cộc loong koong làm thím Trương hàng xóm cũng phải chạy sang. Ta cười chào bà, hỏi: “Làm phiền thím? Hôm nay là ngày cuối rồi.” Bà vội vàng xua tay: “Không có, thím là thấy cháu ngồi đây nên gọi cháu sang nhà thím uống chén trà.” Ta liên tục từ chối, cuối cùng bà cũng từ bỏ.
Chưa đến hai ngày sân viện đã sửa sang xong. Ta mở cửa nhà, cảm giác hoảng hốt như trở về khi còn bé, ta ngồi trong phòng nghịch bùn đất, mẫu thân cùng ta nặn đất thành đủ loại động vật nhỏ. Ánh sáng nhạt ấm áp khiến người ta muốn thời gian ngưng đọng ở khoảnh khắc đó. Ta ngơ ngác đứng nhìn căn phòng cũ của mẫu thân, đến khi Văn Dư gọi chủ tử thì mới bừng tỉnh. Quay đầu lại thì thấy hắn lo lắng đưa bài vị trường sinh của mẫu thân tới. Ta cười nhận lấy rồi cẩn thận đặt xuống, sau đó cùng Văn Dư dập đầu.
*
Hiện tại, ta thấy hình như bản thân đã bị Văn Dư nuông chiều thành một tên vô dụng. Ngày nào mặt trời phải lên tới đỉnh đầu thì mới rời giường, sau đó Văn Dư hầu hạ ta rửa mặt, dùng cơm, lúc sau hắn đi xử lý việc của mấy cửa hàng vừa mua. Nói đến đây, ta nhớ ban đầu hỏi hắn lấy tiền từ đâu ra, hắn nói trước kia ở Ám Ảnh Tông rất muốn nhìn thấy ta, sợ lúc gặp, ta muốn thứ gì đó, thế nên mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều nhân thể kiếm chút tiền, quay đi quay lại tiết kiệm được kha khá, lại thêm khoản thu được từ lần cá cược trận tỷ thí với tên đệ tử Thu Danh Phủ, hiện tại cũng có thể coi là phú hào. Hắn nói xong thì lấy một chồng ngân phiếu dày cộp đặt trước mặt ta. Ta đang uống nước, nhìn qua bị sặc đến ho khan. Hắn chạy tới vỗ lưng ta. Ta hết nhìn chồng ngân phiếu rồi lại nhìn hắn, lại nghĩ đến chút tài sản trong tay mình, bật cười.
Văn Dư có nhiều việc phải làm nên dậy từ rất sớm. Ta á, thi thoảng thì đi cùng hắn tới cửa hàng, thi thoảng lại nằm ỳ trong nhà. Tuy nói là đi cùng hắn nhưng cũng chỉ ngồi bên cạnh ăn điểm tâm, sau đó trêu mèo chọc chó ất ơ vất vưởng, còn nếu ở lỳ trong nhà thì viết bậy bạ vài chữ, sau đó sang nhà thím Trương hàng xóm chơi với cháu trai bà ấy. Mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, đến mức ta dần cảm thấy tội lỗi.
Vì thế có một ngày, Văn Dư đang muốn dậy từ sớm thì bị ta kéo trở lại giường. Hai tay hắn thuận theo ôm lưng ta, chân cũng bắt đầu cọ vào eo ta. Ta liếc mắt nhìn, sau đó đánh một cái vào cái đùi không an phận của hắn.
“Chủ tử sao vậy?” Hắn hỏi, vẻ dở khóc dở cười.
Ta trầm ngâm, hỏi hắn có thấy ta hiện tại rất không có tiền đồ không. Hai mắt hắn trợn tròn, hình như cảm thấy hơi buồn cười, sau đó hai tay lại vòng lên ôm cổ ta. Hắn nói: “Chủ tử không quá có tiền đồ mới tốt. Người có tiền đồ, tôi không nuôi nổi người nữa thì làm thế nào.”
Ta cau mày quan sát hắn. Vẻ mặt hắn đến là thản nhiên. Trái lại, ta nhìn thấy dấu vết ngày hôm qua thì hơi xấu hổ khụ một tiếng. Ta nằm lên giường, đưa lưng về phía hắn, nói: “Ngươi đi đi. Hôm nay ta muốn hái trái cây, đến lúc đó ngươi đi cùng ta.”
Hắn lại bám lên người ta một lần nữa: “Nếu chủ tử thích, tôi đi mua một vườn trồng dâu tây, sau này dẫn chủ tử đi.”
Ta khẽ gật đầu, mơ màng ngủ tiếp, có điều không lâu sau lại bị Văn Dư gọi dậy ăn sáng. Dạ dày ta vốn không tốt, khoảng thời gian trước có một hôm không biết vì sao nửa đêm lại nôn ọe làm Văn Dư sợ gần chết. Đại phu nói là bị lạnh, cộng thêm suy nghĩ nhiều nên dạ dày khó chịu, bảo ta hãy nghĩ thoáng hơn, chú ý điều hòa thân thể. Thế nên hiện tại ba bữa cơm của ta bị Văn Dư quản lý còn chặt hơn cả trước đây. Ngày nào ăn gì cũng phải hỏi kĩ, nếu không phải tay nghề của trù nương rất tốt có khi hắn còn tự mình động thủ. Thật không biết hắn lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy.
Hết chương 17.