Đọc truyện Chi Nhất Vô Nhị – Chương 10: Tranh chấp
Ta vốn nghĩ chuyện ngày hôm nay đến đây là kết thúc, có điều lại không tính đến việc Thu Danh Phủ bị mất hết mặt mũi.
Nhóm đệ tử nội viện Thu Danh Phủ cười híp mắt, lũ lượt mò đến khiêu chiến Văn Thanh Y và Văn Dĩ An. Thân là người dựng lên thế trận giằng co giữa hai bên nhưng ta xem diễn đến là vui vẻ. Phải đến khi một tên Thu Danh Phủ cầm cây ngọc tiêu màu xanh đi đến giữa sân, chắp tay về phía ta xin chỉ giáo, ta mới hơi ngộ ra.
Ta đứng dậy nhìn hắn, hỏi: “Các hạ biết ta là ai?”
Hắn cười, lặp lại một lần nữa: “Tam thiếu gia Văn gia, xin chỉ giáo.”
Ta cười. Trong Mạch Thượng Các, ta không phải trưởng cũng chẳng phải đích, tuổi cũng chỉ vừa đạt tư cách tham dự Thanh Anh. Từ vị trí và thái độ của người ngồi cạnh thì tên này chắc hẳn là đệ tử thân truyền, hoặc chí ít cũng là đệ tử nội viện, vậy mà lại tới khiêu chiến một kẻ như ta. Hắn thắng thì là chuyện hiển nhiên, nhưng dù hòa hay thua ta thì mặt mũi cũng vứt hết. Nếu hắn làm vậy chỉ để vớt vát chút thể diện cho Thu Danh Phủ thì đúng là ngu xuẩn.
Ta từ cầu thang đi xuống, Văn Dư theo sau lặng lẽ kéo tay áo ta. Ta quay đầu nhìn hắn, cười trấn an. Hắn biết tâm tư của ta, mím môi không nói gì.
Trong đại hội Thanh Anh, để bảo đảm công chính an toàn, mỗi người chỉ có thể bị khiêu chiến ba lần, thế nên hiện tại trước mặt Văn Thanh Y và Văn Dĩ An đều có ba người.
Ta tiến vào giữa sân rồi đứng yên, nhìn kẻ phía trước đang chăm chăm nhìn mình, khóe miệng cong lên: “Muốn báo thù? Không ngại độ rủi ro cao sao?”
Hắn rũ mắt, tránh nhìn thẳng vào ta, ngắm nghía ngọc tiêu trong tay: “Khiêu chiến mà thôi, Văn tam thiếu gia nghĩ nhiều rồi.”
Ta nhướn mày không nói tiếp, chờ đám người kia an bài thời gian khiêu chiến.
*
Ta càng lúc càng trở nên lười biếng, đường về khách điếm rõ ràng rất gần nhưng không muốn đi bộ cũng chẳng muốn cưỡi ngựa. Văn Dư ngồi xuống nói cõng ta trở về, ta cũng khoát tay từ chối. Kết quả vừa ra khỏi sân thì thấy ánh nắng thiêu đốt chĩa thẳng xuống, cảm giác chỉ cần bị lia tới là người sẽ hóa thành tro bụi. Văn Dư đỡ lưng ta, sợ ta vấp ngã. Ta thở mạnh một hơi, có hơi bực bội. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta, nói: “Tôi đi gọi xe ngựa, chủ tử đợi một lát.”
Ta và tên Thu Danh Phủ kia đã định thời gian khiêu chiến vào ngày mai. Văn Thanh Y và Văn Dĩ An thì mỗi ngày một trận, hôm nay là trận đầu tiên. Ta không muốn xem nên tính trở về khách điếm trước, kết quả vừa đi ra đã gặp toàn chuyện khó chịu.
Ta khẽ gật đầu, ngồi xuống chờ. Lát sau lại thấy Trương Trường Hữu hấp tấp chạy tới. Ta đưa mắt nhìn hắn. Hắn gãi đầu, có hơi lúng túng, cười nói: “Chi Nhất, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa trở về đi.”
Ta không nói gì. Hắn thấy ta không để ý đến mình thì không biết nên nói gì tiếp, tay chân luống cuống đứng đó. Ta nhỏ giọng nói: “Tránh ra, đừng đứng trước mặt ta như cái cột.”
Hắn cười hề hề, vọt tới bên cạnh, muốn chạm vào ta nhưng không dám, chỉ có thể nói tiếp: “Chi Nhất, huynh về kiểu gì? Ta đi cùng huynh.”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, Văn Dư đã lạnh lùng đáp lại: “Chủ tử đi xe ngựa, Trương công tử có việc cứ về trước.”
Trương Trường Hữu làm như không nghe thấy, chỉ vội nói: “Chi Nhất, ta đi với huynh nhé.” Dường như rất sợ ta từ chối hắn.
Ta liếc một cái, thấy ánh mắt Văn Dư ngày càng lạnh, cảm thấy hơi buồn cười, lại thả lỏng toàn bộ cơ thể dựa lên người hắn. Trong chớp mắt, toàn thân hắn mềm mại hơn rất nhiều, thậm chí còn tự điều chỉnh để ta thêm thoải mái. Ta nhìn vào mắt Trương Trường Hữu, khẽ gật đầu đáp ứng.
Suốt quãng đường trở về khách điếm, ta dựa vào người Văn Dư giả vờ ngủ. Trương Trường Hữu há miệng muốn nói vài lần nhưng không tìm được cơ hội. Đến lúc xuống xe, hắn mới ngăn ta lại, nói: “Chi Nhất, võ công của huynh không tốt. Để ta thay huynh thi đấu với người bên Thu Danh Phủ.”
Chưa đợi ta phản ứng, Văn Dư đã lặng lẽ chắn giữa ta và Trương Trường Hữu. Ta khẽ liếc mắt nhìn hai người họ rồi lắc đầu, nói với Trương Trường Hữu: “Không cần.” Sau đó không đợi hắn lên tiếng đã quay về phòng.
Ta ngồi trên ghế, uống ngụm trà lạnh Văn Dư chuẩn bị từ sáng cho nhuận giọng. Văn Dư lấy quạt xếp quạt gió. Không khí ẩm thấp oi bức khiến lòng người khó chịu. Ta nhìn hắn, đột nhiên ra lệnh: “Quỳ xuống.”
Văn Dư nhìn ta, không nói một lời quỳ dưới chân ta. Ta lấy quạt xếp trong tay hắn, sau đó gõ vào cằm hắn. Một giọt mồ hôi lớn từ thái dương hắn từ từ chảy xuống, khiến làn da quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời đã trắng lại càng thêm trắng. Ta chậm rãi nâng tay, hắn theo bản năng lập tức nhắm mắt lại. Ta cong khóe miệng, dùng cán quạt vỗ nhẹ vào mặt hắn, sau đó hỏi: “Vì sao lại ghét Trương Trường Hữu?”
Ta vừa dứt lời, thân thể vừa thả lỏng của hắn lại đột nhiên căng cứng. Ta cau mày, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Cảm giác không nắm được trong tay này khiến ta rất không thoải mái. Hắn còn cứng miệng trả lời: “Ghét là ghét. Thuộc hạ ghét một người có thể tìm được 1 vạn 8000 lý do trên người hắn.”
Ta cười: “Ta không tính nghe hết 1 vạn 8000 lý do, ngươi nói trước 8 cái ta xem.”
“Một: Thuộc hạ ghét hắn chạm vào chủ tử.”
“Hai: Thuộc hạ ghét hắn cười với chủ tử.”
“Ba: Thuộc hạ ghét hắn tranh cãi với chủ tử.”
“Bốn: Thuộc hạ ghét hắn không biết quý trọng tình nghĩa thời niên thiếu của chủ tử.”
“Năm:…”
“Đợi đã, ai nói cho ngươi biết ta và hắn có tình nghĩa thời niên thiếu? Kẻ nào nói cho ngươi biết hắn không quý trọng ta?” Ta lạnh mặt hỏi.
Hắn cúi đầu không trả lời. Ta cười lạnh một tiếng, lửa giận bốc lên. Quạt bị ném lên bàn phát ra âm thanh rất lớn. Ta đứng dậy, khom lưng tới gần, gằn từng chữ: “Vì sao ngươi biết? HẢ?”
Hắn nắm tay thật chặt rồi đột nhiên ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt ta, to giọng nói: “Hiện tại chủ tử vẫn muốn bênh vực cho hắn? Không lẽ tôi nói không đúng?”
Ta tát hắn một cái. Hắn bị ta đánh ngã rạp trên mặt đất. Ta đứng thẳng người: “Ai cho phép ngươi nói chuyện với ta như vậy? Hiện tại ngươi không những dám tra xét ta, còn dám cãi lại ta nữa đúng không?”
Không khí trong phòng lập tức đông cứng, gần như không nghe được cả tiếng hít thở. Ánh nắng xế chiều nhàn nhạt chiếu lên người hắn, khiến dấu tay trên mặt càng trở nên rõ ràng. Ta nhìn hắn quỳ dậy, một bên mặt sưng đỏ, khóe miệng còn dính máu. Ta hít một hơi thật sâu: “Cút ra ngoài cho tỉnh. Chờ ngươi nghĩ kĩ rồi hẵng đến gặp ta.”
*
Dù đã vào hạ nhưng ban đêm vẫn còn hơi lạnh. Khoảng sân trong khách điếm an tĩnh, còn trồng khá nhiều khóm trúc cao. Ánh trăng như nước, trông khá hữu tình, tiếc là không có người có tâm thưởng thức. Ta ngồi một mình trên ghế đá trong viện, một tay chống mặt, xuất thần nhìn về phía xa.
Văn Dư vẫn đang quỳ ở cửa phòng, thấy ta bước ra thì níu lấy vạt áo ta nhưng lại bị hất ra. Hắn hơi dừng lại rồi lấy cho ta thêm một chiếc áo. Ta không để ý đến hắn, chỉ để lại một câu: “Nói thêm một câu vô nghĩa thì đừng bao giờ đến gặp ta nữa.”
Ta không muốn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của hắn, thế nhưng ta thật sự rất căm ghét cảm giác bất an và mất kiểm soát này. Nó khiến ta muốn phá nát tất cả. Ta đang cúi đầu ngắm nghĩa chiếc quạt xếp thì bỗng nhiên bị làm phiền bởi tiếng gõ lộc cộc trên bàn đá.
“Ta tính đến phòng tìm ngươi, không nghĩ là ngươi lại ở đây.” Ta quay đầu nhìn. Là sư phụ của Trương Trường Hữu, thầy giáo trên danh nghĩa của ta.
Ta cười khẩy một tiếng, không thèm nhìn hắn, giọng lạnh lẽo: “Ra là thầy tới. Ngài tìm ta có chuyện gì vậy?
Hắn dường như không nghe thấy ý giễu cợt trong lời ta, lập tức ngồi lên ghế đá bên cạnh, nhìn ta nói: “Hôm nay cả Thanh Y và Dĩ An đều thắng, ngươi không cần lo lắng.”
Ta nhắm mắt, có hơi mất kiên nhẫn, hít một hơi thật sâu. Nếu là ngày thường, tâm trạng tốt, muốn bày ra vẻ mặt gì ta cũng làm được, diễn một vở thầy trò tình thâm cũng không thành vấn đề, có điều khi đang khó chịu thì đến cái mặt dễ nhìn ta cũng chẳng buồn trưng cho hắn thấy.
Hắn liếc mắt nhìn, thấy ta không nói gì thì cười cười nhìn về phía xa: “Ta dạy dỗ ba người các ngươi từ khi còn nhỏ… ” Hắn chậm rãi nói.
Ta hơi ngây người, quay ra nhìn hắn.
Hắn tiếp tục nói: “Nói ra thì trong ba người, bản tính tốt nhất là Dĩ An. Trò ấy chính trực, thiện lương, tuy nhiên chỉ thích hợp gìn giữ cái đã có. Trái lại, Thanh Y tuy là nữ tử nhưng lại là người có dã tâm nhất, đủ thông minh, đủ nỗ lực. Có điều thân phận nữ tử đã mặc định trò ấy không thể tiếp nhận Mạch Thượng Các. Mà ngươi, nói thật từ nhỏ đã không có gì nổi trội, chỉ làm nền cho huynh trưởng tỷ tỷ của mình. Thậm chí tính cách ngươi cũng có vẻ thanh cao, cô độc, bất cận nhân tình.”
“Thế nên thầy mới nói với Trương Trường Hữu là không nên thân cận ta, vì ta không lương thiện?” Ta nín thở nhìn hắn, chất vấn.
Hắn nhìn ta: “Ta tự nhận cả đời này đều thuộc chính phái, dốc lòng dốc sức vì thân nhân bằng hữu, tuyệt đối không phụ lòng ai. Chỉ duy nhất một chuyện về ngươi ta lại không rõ là đúng hay sai.”
“Ồ? Tới giờ thầy lại nghi ngờ quyết định của mình? Không đúng, phải là thầy cũng cảm thấy bản thân đã làm sai sao?” Ta nói một câu trào phúng.
Hết chương 10.
Lời tác giả: Kỳ thật trước giờ Văn Chi Nhất vẫn không hoàn toàn tin tưởng Văn Dư, không dám phó thác toàn bộ bản thân.