Đọc truyện Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình – Chương 8: Nhà cũ Mã gia
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Hạ Liên đã khôi phục ý thức.
Thứ đập vào mắt nàng đầu tiên là vách tường vàng lốm đốm chỗ bị tróc sơn, đây hình như là một phòng ốc cũ kỹ. Nàng và Hạ Doanh đang bị trói trên hai chiếc ghế dựa, Hạ Doanh vẫn chưa tỉnh lại.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”
Hạ Liên thầm gọi vào tiếng thì Hạ Doanh mới nhíu mày mở mắt ra, hơi nghi hoặc nhìn xung quanh. Sau đó nhớ lại chuyện lúc trước thì sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên.
Hình như các nàng… bị bắt cóc.
Đây là một căn nhà xa lạ, hoàn cảnh cũng không coi là kém cỏi, mặc dù hơi cổ kính nhưng rất sạch sẽ, còn đang đốt hương nữa. Đây là nơi nào?
Hạ Doanh vừa định hét lên cứu mạng thì bị Hạ Liên cản lại.
“Tỷ tỷ, ngoài đó chắc chắn đang bị canh giữ bởi những kẻ bắt cóc chúng ta, còn chưa biết tiếp theo chúng muốn đối xử với chúng ta như thế nào, gây ra chú ý lúc này thì chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà.” Hạ Liên nói nho nhỏ.
Hạ Doanh cắn môi, trong lòng hơi sợ hãi nhưng càng nhiều là tức giận, không biết kẻ phương nào lại dám can đảm bắt cóc các nàng.
“Sao… Làm sao bây giờ?”
Hạ Liên nhíu mi lại, trong lòng nàng cũng rất sợ hãi nhưng có sợ thì cũng chẳng có tác dụng gì, xem hoàn cảnh hiện tại thì cơ hồ không có khả năng chạy trốn, cho nên hiện tại phải biết rõ mục đích của bọn bắt cóc. Cuối cùng là tại sao chúng lại giữ hai người mình ở lại đây?
Đúng lúc này, hai người nghe thấy tiếng nói của nam nhân ở bên ngoài.
“Lần này lão đại điên rồi sao mà bảo chúng ta bắt hai vị tiểu thư Hạ gia trở về.” Giọng nam có vẻ như hơi bất đắc dĩ: “Hạ Ý cũng không phải là kẻ dễ chọc đâu.”
“Lão đại cũng không còn cách nào khác, muốn trách chỉ có thể trách Tiểu Ngũ, lần trước cướp kẻ tên Khiêm Hòa kia đi, ai ngờ lại là người Hạ phủ cơ chứ! Hiện tại thành cừu oán rồi mới bảo chúng ta bắt trói hai muội muội của Hạ Ý, rồi nhân cơ hội này giao dịch với hắn ta.”
“Giao dịch?”
“Ừ, lão đại vẫn muốn khối đất ở khu Đông Thành phố Bắc kia…”
Nghe tới đó, trong lòng Hạ Liên lập tức hiểu rõ: Kẻ bắt cóc nàng muốn dùng nàng và Hạ Doanh làm lợi thế đàm phán.
Còn người tên Khiêm Hòa kia, Hạ Liên chưa từng nghe nói tên này ở Hạ phủ, nhưng không khó suy đoán rằng người này là cấp dưới của Hạ Ý. Những kẻ này lúc đầu vô ý mà đắc tội Hạ Ý, sau khi biết mọi chuyện đã rồi thì chúng dứt khoát đã đắc tội thì đắc tội đến cùng, dùng nàng và Hạ Doanh tới kiềm chế Hạ Ý.
Lại liên tưởng tới việc xảy ra ở ngoại ô lần trước… Kẻ bắt cóc các nàng rất có thể là người Mã gia.
“A.”
Bỗng nhiên, Hạ Doanh lại cười lạnh một tiếng.
“Bọn họ tưởng rằng, bắt chúng ta thì có thể uy hiếp được đại ca hay sao.” Khi nàng ta nói câu này, Hạ Liên không biết rõ cảm xúc gì được giấu dưới đáy mắt nàng ta. Vì sao… Hạ Doanh sẽ nói như vậy?
Rất nhanh, hai nam nhân bên ngoài lại tiếp tục nói chuyện…
“Nhưng tao nghe nói, Hạ Ý này là kẻ lãnh khốc vô tình, lục thân không nhận. Hắn thật có thể vì hai nha đầu này mà bỏ qua mảnh đất trống ở Đông Thành khu Bắc kia sao?”
“…Khó nói.”
Người ngoài phòng đang thảo luận, mà không khí trong phòng Hạ Liên và Hạ Doanh là sự im lặng tới mức khó thở.
Hình như là ngầm hiểu lẫn nhau, không ai lên tiếng nữa.
Đông Thành phố Bắc là khu vực phồn hoa nhất kinh thành, có thể nói ai khống chế được Đông Thành là khống chế được cả kinh đô. Đây cũng là khu vực quan trọng của thế lực Hạ gia ở kinh thành, nếu là dùng chỗ này để trao đổi Hạ Doanh và Hạ Liên thì thế lực của Hạ Ý nhất định sẽ chịu tổn thương nặng nề.
“Đại ca… sẽ cứu chúng ta sao?”
Câu hỏi này của Hạ Liên chẳng có vẻ gì là chắc chắn cả.
“Ta… Ta không biết rõ… Thật không biết rõ.” Hạ Doanh cắn môi, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống.
“Loại việc thế này… từng xảy ra.” Giọng nói của Hạ Doanh hơi run run: “Đó là chuyện từ mười năm trước, năm đó, người bị uy hiếp là cha, mà người bị bọn họ bắt cóc…”
Nói tới đây, Hạ Doanh dừng lại.
Trong chớp mắt sắc mặt của Hạ Liên trở nên yếu ớt. Nàng đã mơ hồ đoán được năm đó xảy ra chuyện gì.
“Mười năm trước, đại ca chỉ mới mười ba tuổi. Bọn họ bắt đại ca làm con tin, định đàm phán với cha, ép cha giao ra một mảnh đất. Nhưng mà… cha không đồng ý.”
Hạ Liên không nói một lời, nghe Hạ Doanh nói tiếp: “Cha từ bỏ việc cứu đại ca, về sau, đại ca tự mình trốn thoát khỏi bọn người kia. Khi đó, ta và nhị ca còn nhỏ, thấy đại ca cuối cùng cũng bình an trở về thì cho rằng hết thảy đã qua… Cho tới rất nhiều năm sau mới hiểu được, lựa chọn lúc trước của cha có ý nghĩa thế nào đối với đại ca.”
Không biết tại sao, lòng của Hạ Liên nhói đau. Không biết vì bản thân mình hay là vì Hạ Ý.
“Vậy… Đại ca hận cha sao?”
Hạ Doanh lắc đầu: “Ta không biết rõ.” Nói xong, nàng thở dài một tiếng: “Ta và nhị ca… cũng không nhắc tới sự việc này trước mặt huynh ấy.”
“Vậy nếu như…” Giọng nói của Hạ Liên hơi run lên: “Nếu lần này đại ca cũng lựa chọn giống cha, không chịu cứu chúng ta… Tỷ sẽ hận đại ca sao?”
Hạ Doanh cười khổ: “Có lẽ…sẽ.”
Hạ Liên cụp mắt xuống.
Nếu như Hạ Ý không chịu cứu các nàng, nàng sẽ hận hắn sao?
Nàng không biết rõ.
Nếu như hiện tại Hạ Ý lập tức động thủ thì có thể lập tức tiêu diệt thế lực của Mã gia, nhưng nàng và Hạ Doanh sẽ trở thành vật hi sinh. Nhưng nếu Hạ Ý đồng ý nhường mảnh đất Đông Thành phố bắc thì chẳng những thế lực của Hạ gia sẽ bị tổn thương nặng nề mà còn làm tăng thực lực của Mã gia, lúc ấy mà muốn động thủ với chúng thì không biết phải chờ thời cơ nào. Quan trọng nhất là, chuyện này sẽ khiến các thế lực khác nghĩ rằng, Hạ Ý là kẻ trọng tình cảm, như vậy thì về sau, dù là nàng, Hạ Doanh hay Hạ Văn đều dễ lâm vào nguy hiểm, thế thì đó sẽ là tai họa ngầm lớn hơn nữa.
Cho nên, trong tình huống này, xét từ góc độ lý trí thì việc cứu các nàng là hại nhiều hơn lợi.
Nhưng người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình…
Không, không, đó là Hạ Ý.
Trên đời này, không có ai vô tình hơn hắn.
“Ầm!”
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Liên và Hạ Doanh giật nảy mình.
“Tỉnh? Vừa lúc.”
Hai nam nhân tới cởi trói cho các nàng: “Hai vị tiểu thư, nếu có đắc tội mong thông cảm, nhưng chúng ta cũng là rất thành tâm thành ý mời hai vị tới đây làm khách.”
Hạ Doanh lạnh lùng nhìn hai người này, Hạ Liên cụp mắt xuống.
Các nàng đều không biết võ công, cho nên không thể phản kháng được.
“Hai vị tiểu thư, lão đại của chúng tôi cho mời.”