Đọc truyện Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện – Chương 7: Lấy gì để cứu vớt trận đấu của tôi và huynh đây
Sau khi trở lại Kế Môn, thời gian trôi qua thật nhanh. Sư phụ nhìn Tiêu Long Vũ và tôi trở về nguyên vẹn cũng không hỏi gì, đương nhiên Tiêu Long Vũ cũng ngậm miệng không nhắc tới.
Hằng ngày tôi bị Ngụy Ba Như bắt lấy làm cu li, lau cửa sổ, dọn dẹp mấy cái phòng hàng chục năm không có người ở, bị sặc bụi suýt nữa thì viêm đường hô hấp cấp, lại còn phải lau sạch sẽ mấy loại vũ khí trong đạo trường, dụng cụ luyện tập với đồ trang trí rồi đặt lại chỗ cũ.
Nhưng sau đó, quét dọn vệ sinh đã chẳng còn chuyện giày vò tôi nhất nữa. Bởi vì tôi nhìn bảng đấu vừa mới ra lò, tráng lệ hóa đá.
Căn cứ theo kinh nghiệm xem bảng thành tích ở trường, tôi quen tìm từ dưới lên trên, tìm rồi tìm, cho đến khi nhìn lên trên cùng danh sách, cuối cùng mới nhìn thấy một hàng chữ cứng cáp mạnh mẽ của sư phụ:
Kế (Môn) —— Tú (Hoa)
Dương Quách —— Phiên Phiên
Hóa ra là. . . . . . Ngày đầu tiên, trận đầu tiên luôn à. . . . . .
Tôi cảm thấy người mình lạnh như băng, như thể bị người ta hắt một thùng nước vào mùa đông ý.
Tôi quyết đi tìm sư phụ, nhưng vừa vào điện Dục Đức lại thấy Tiêu Long Vũ đang vắt chéo hai chân uống trà, Ngụy Ba Như ngồi bên cạnh, Tra Chí Cực đang bận chỉ huy người trang trí sân thi đấu, rõ ràng là chẳng ai rảnh rỗi cả.
Tôi đang định lùi ra ngoài, Tiêu Long Vũ lại gọi tôi. Anh ta ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, ý bảo tôi đến cạnh anh ta.
Tôi lê bước chân chậm rì rì đi đến, giọng run rẩy hỏi: “Thí chủ tìm tôi có chuyện gì?”
Tiêu Long Vũ ngẩn người. “Muội gọi ta là gì?”
“Thí chủ.” Tôi nhắm mắt, “Bần ni đã là người xuất gia, từ đây vô duyên với chốn hồng trần, ngũ uẩn giai không, không màng đến thế sự nhân gian. . . . . .”
[1] Ngũ uẩn: tượng trưng cho năm yếu tố tạo thành con người, toàn bộ thân tâm. Ngoài ngũ uẩn đó ra không có gì gọi là cái “ta”. Ngũ uẩn gồm: Sắc – chỉ thân và sáu giác quan, Thụ – tức là toàn bộ các cảm giác, Tưởng – là nhận biết các tri giác như âm thanh, màu sắc, mùi vị…, Hành – là những hoạt động tâm lí sau khi có tưởng, Thức -bao gồm sáu dạng ý thức liên hệ tới sáu giác quan
Tiêu Long Vũ và Ngụy Ba Như liếc nhìn nhau, lập tức dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn tôi. Tôi bị anh ta nhìn đến phát hoảng, nhưng vẫn còn chưa hết hy vọng, tiếp tục nói: “Trận mở màn quan trọng như thế, sao lại để một thiếu nữ vừa mới học võ mấy tháng như muội . . . . . .”
Còn chưa nói xong, chợt nghe anh ta hừ lạnh một tiếng, nhếch miệng nở nụ cười xấu xa: “Cũng là vì trận mở màn, sáng sớm mọi người không dậy nổi, không nhiều người đến xem nên mới cho loại mèo ba chân như muội vào cho đủ số.”
Tôi ngớ ra.
Ngụy Ba Như ở bên cạnh vội đứng ra giảng hòa: “Nhị sư huynh, sao huynh lại thẳng thắn quá vậy, huynh xem Tiểu Quách. . . . . .”
. . . . . . Khốn kiếp, tôi cảnh cáo hai người đừng có quá vui sướng khi người gặp họa! =皿=!
Tôi hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn co được dãn được, hít sâu một hơi tiếp tục ăn nói khép nép hỏi anh ta:
“Muội nói này, Tiêu. . . . . . Nhị sư huynh, huynh có thể nói với sư phụ, để ông ấy đừng cho ai đến xem trận đầu được không, còn muội im lặng đến khi kết thúc là được. Để nhiều người đến xem trận đấu của muội như thế, ngại lắm. . . . . . Muội là con gái, đánh không đẹp, cũng chẳng phải là siêu sao quốc tế hát hò gì. . . . . .”
“Đủ rồi.” Anh ta không kiên nhẫn ngắt lời tôi, đặt chén trà xuống, “Giờ mới muốn trốn, hơi muộn rồi đấy.”
Anh ta để lại mấy câu này rồi thản nhiên đứng dậy đi ra ngoài, vung ống tay áo nhẹ nhàng tiêu sái.
Ngụy Ba Như thông cảm nhìn tôi một lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng vỗ vỗ vai tôi.
“Thật ra lúc tỉ thí, muội chỉ cần khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, mở mắt ra là xong ngay thôi. Nếu nhắm ti hí, không mở, vậy sẽ còn qua nhanh nữa. . . . . .”
———— tôi là đường phân cách không thi đấu bạn vĩnh viễn không biết đau————
Chỉ chớp mắt, còn hai ngày nữa đại hội Hoằng Võ sẽ chính thức bắt đầu, người của các môn phái lục tục đến đông đủ. Trong lúc này bận rất nhiều việc, phải sửa sang chỗ ở cho mọi người nghỉ, trang trí sân đấu võ, không được có sơ suất. Tra Chí Cực là phó uỷ viên của đại hội, ngày nào cũng bận chân không chạm đất, không thấy bóng người.
Lòng tôi như tro tàn, võ cũng không thèm luyện. Dù sao cái kiểu nước tới chân mới nhảy này thì luyện cũng vô dụng.
Sáng sớm hôm đó, tôi rửa mặt chải đầu qua loa rồi đi ra sân. Xa xa đã nhìn thấy một người lạ ngồi xổm ở góc tường. Trong lòng tôi thấy kỳ lạ, đi qua nhìn, hóa ra là đệ tử của Thiểu Dương đang đùa với Voldemort, vuốt lông trên lưng nó.
Voldemort được anh ta vuốt vô cùng sung sướng, vô cùng hưởng thụ, ngay cả tôi đứng trước mặt nó cũng không phát hiện ra.
Anh chàng đẹp trai Thiểu Dương ngẩng đầu cười nhẹ với tôi, hỏi: “Kế Môn . . . . . . Dương cô nương phải không? Con mèo này thật đáng yêu, tên nó là gì vậy?”
Tôi nói thâm thúy: “Voldemort.”
Anh đẹp trai: “. . . . . .”
Trong nháy mắt đó, hình như tôi nhìn thấy trên mặt Voldemort hiện lên mấy chữ “xấu hổ và giận dữ muốn chết”. Nhưng chắc là ảo giác thôi.
Bây giờ Voldemort đã quen với cái tên này rồi, bình thường có người gọi Voldemort, nó sẽ rất tự nhiên phản ứng lại “mẹ kiếp, lại gọi ông đây làm gì”. Còn nếu gọi nó là “Meo Meo”, có lẽ nó sẽ không tìm không thấy vị trí cuộc sống của nó nữa.
Tạm biệt anh chàng đẹp trai và con mèo, tôi lảo đảo đi vào nhà ăn ăn sáng. Trong phòng đầy áp người, dãy bàn hai bên kín chỗ. Lúc tôi đang vất vả tìm chỗ trống, thì nhìn thấy Tiêu Long Vũ ngồi cạnh bàn vẫy tay với tôi.
Tôi vừa mới ngồi vào chỗ cạnh anh ta, anh ta liền chỉ vào một người ngồi bàn bên cạnh nói: “Nhìn đi, đó là đối thủ trong trận đấu đầu tiên vào ngày mai của muội.”
Tôi vội vã ngẩng đầu, nhìn về phía đối thủ “nhẹ nhàng*” trong truyền thuyết kia.
(*)Nhẹ nhàng = phiên phiên
Ba giây sau, tôi cứng ngắc xoay cái cổ đã hóa đá một nửa, yếu ớt hỏi Tiêu Long Vũ: “Sư huynh, hôm nay muội hơi đau đầu, mắt không tốt lắm. Phiên Phiên. . . . . . không phải là con gái sao?”
Tiêu Long Vũ cười quái dị với tôi.
Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn về phía ông chú lưng hùm vai gấu gương mặt dữ tợn, cổ tay to gần bằng đùi tôi, đang ra sức cắn một cái đùi dê.
Đây là người sao. . . . . .
Đây. . . . . . Rõ ràng là King Kong + Người Khổng lồ xanh Hulk đấy? ! !
Mẹ ơi, con muốn về nhà TAT!
Bình xịt phòng sói của em, chàng ở đâu. . . . . . Không có chàng, em thật sự không có cảm giác an toàn!
————
Nhưng hiển nhiên mẹ già với bình xịt không nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi. Hơn nữa cho đến hôm đấu, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong tâm lý thản nhiên đối mặt với cái chết.
Trận của tôi bắt đầu vào chín giờ sáng. Sáng sớm Tiêu Long Vũ đã mang tôi đến sàn đấu võ làm nóng người.
Còn chưa đi đến nơi, đã thấy hai đệ tử phái Tú Hoa đâm đầu đi tới, trong tay còn cầm mấy cái bia. Nữ tuyển thủ có chút lo lắng hỏi: “Hôm nay đã thi đấu rồi, muội lo quá, làm thế nào đây. . . . . .”
Nam đệ tử ( chắc cũng là sư huynh của cô ấy) rất dịu dàng an ủi cô ấy: “Không sao. Muội còn nhỏ, cho dù thua sư phụ cũng sẽ không trách đâu. Lần này cứ coi như đi rèn luyện thôi, cẩn thận đừng để bị thương nặng là được.”
Tôi thấy vậy, trong lòng chua xót, rất ai oán liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, nhuận giọng nũng nịu nói: “Sư huynh, muội cũng lo lắm.”
Cơ thể Tiêu Long Vũ run lên. Một lát sau, anh ta nói với tôi: “Muội qua đây. Cắn chặt răng vào.”
“Làm gì?”
“Tát cho mấy phát muội sẽ không lo nữa.”
. . . . . . Anh cút đi cho tôi! !
Lại vài phút, có lẽ anh ta phát hiện tinh thần tôi thật sự rất sa sút, bèn nói: “Thật ra đối thủ của muội cũng không mạnh lắm đâu. Mấy hôm nay ta dạy muội, cũng không phải không có phần thắng. Nghĩ đi, kỹ thuật tất sát (aka kỹ thuật một phát chết tươi – lời betor) của muội là gì?”
Tôi vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, do dự nói: “Hay là. . . . . . Huynh trả bình xịt tiêu cho muội đi?”
Tiêu Long Vũ tỏ vẻ dở khóc dở cười. Cuối cùng, có lẽ lương tâm anh ta trỗi dậy, vỗ vỗ vai tôi, có vẻ an ủi: “Mấy vòng đầu của đại hội Hoằng Võ không được dùng vũ khí. Yên tâm, loạt trận đầu cũng không có cao thủ đâu. Hơn nữa. . . . . . Cũng không có nhiều người đến xem.”
Một giờ sau, tôi vừa vào cuộc đã nhìn thấy bên ngoài người người tấp nập, tiếng trống rung trời.
Tiêu Long Vũ là kẻ lừa đảo đáng chết.
Chân tôi mềm nhũn lùi lại, đúng lúc Sát Thần bên cạnh lại nắm chặt tay tôi, tôi càng giãy dụa anh ta càng nắm chặt.
“Sư huynh muội đau bụng. . . . . .”
Tiêu Long Vũ lạnh lùng lườm tôi một cái. “Không phải bình thường muội dũng cảm lắm à? Mắng sư huynh, trốn luyện tập. . . . . . Cái gì cũng dám làm. Giờ thì thế nào, tim gấu mật hổ đi đâu rồi?”
Anh ta nhìn tôi giống như đang nhìn một con sâu lông vùng vẫy giãy chết, có lẽ hôm nay có thể biên soạn ra một quyển “Đáng đời muội bình thường không tập luyện cho tốt, giờ thấy ngu chưa, không sai, ta cố ý nhìn muội chê cười muội, có dám đánh ta không” cho tôi.
Tôi sử dụng tuyệt chiêu giữ mạng trong giờ thể dục trước kia: đau xương sống đau thắt lưng đau chân, đau đầu hoa mắt chóng mặt, chảy máy mũi, đau bụng đến tháng, viêm ruột thừa, loét dạ dày cấp tính, miệng sùi bọt mép, co giật, phun máu ba lít. . . . . . Nhưng Tiêu Long Vũ không xi nhê tẹo nào, tay cầm tay tôi như kìm sắt, kéo tôi lên thẳng sân đấu.Có lẽ nếu tôi không chịu lên sân anh ta sẽ kéo đứt một cánh tay tôi luôn.
“Muốn ta đá muội vào sân không?”
Tôi nuốt nước mắt.”Không cần, tự muội lăn lên. TAT”
Hết tiếng trống mở màn, mọi người còn ào ào hô hào khẩu hiệu tất thắng của môn phái mình. Trong phút chốc trong sân vô cùng náo nhiệt, nói gì cũng không dừng lại được.
Nhưng sư phụ quả nhiên không hổ là sư phụ, chỉ thấy ông ấy chậm rãi đứng dậy lên đài, tay phải vung lên, một ánh mắt liền giết hết toàn trường. Tiếng ồn trong sân đột nhiên ngừng lại, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy rõ.
Tôi biết ông ấy chắc chắn sẽ nói một tràng giang đại hải. Người già làm chuyện gì cũng đều thích nói mấy lời hoa mĩ trước. Tôi hoàn toàn không có tâm trạng để nghe, tim đập như sấm, gần như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Dường như mới chỉ qua vài phút, đã nghe thấy trọng tài Tra Chí Cực to tiếng gọi tên tôi.
“Trận tỷ thí đầu tiên, Dương Quách của Kế Môn đánh với Phiên Phiên phái Tú Hoa!”
Tôi run rẩy rụt đầu rụt cổ vào sân, cảm giác được hai chân mình đang run lên vô cùng rõ ràng.
Sau khi Tra Chí Cực tuyên bố trận tỷ thí bắt đầu, tôi cười trừ một cái còn khó nhìn hơn khóc, dè dặt chào đối thủ trước mắt một tiếng: “Tiên sinh, xin chào . . . . .”
Ông chú cường tráng tên Phiên Phiên kia không hề phản ứng lại, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, hai tay đấm vào nhau mấy cái, chuẩn bị tấn công tôi.
Mỗi bước đi của ông ta, tôi đều cảm thấy đất rung núi chuyển, không nhịn được lùi về phía sau. Ngay khi tôi sắp lùi qua vạch sân đấu võ. . . . . .
Chỉ nghe thấy “Bùm” .một tiếng
Ông ta ngã lăn quay ra đất.
Tôi: “. . . . . .”
Người xem: “. . . . . .”
Tôi còn đang sững sờ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hét to của Tiêu Long Vũ : “Đừng sợ! Người hắn ta ục ịch, động tác chậm, phòng ngự cũng không tốt, dùng tốc độ nhanh nhất đá lên ngực hắn!”
Quay đầu nhìn, thấy anh ta đang đứng ở bên sân, hai tay chụm vào bên miệng làm loa, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.
Trong hiểm nguy, người này vẫn rất đáng tin.
Điều này làm thiện cảm của tôi với anh ta tăng thêm 1%.
Trải qua một lần như vậy, sự lo lắng của tôi cũng giảm bớt đôi chút, tay chân cũng nghe điều khiển.
Liều mạng!
Ông chú cường tráng đã bắt đầu lung la lung lay, tôi lấy lại bình tĩnh, bày ra tư thế, nhanh chóng xông tới chỗ hắn.
Dẫm chân hắn! Chọc vào mũi hắn! Đá bụng hắn! Tôi nghiêng người giãn cơ, sau đấy đá một phát vào bụng hắn.
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, trúng rồi!
Ông chú cường tráng bị đau, thân thể lung lay mấy cái sắp ngã xuống. Mấy ngàn lần đá bia trong mấy tháng này cũng không uổng! Trong lòng tôi vô cùng kích động, vô cùng vui sướng, hoàn toàn không chú ý tới có một cái bóng đang ở trên đỉnh đầu tôi càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn. . . . . .
Khi tôi nhận thấy tình hình không ổn, xoay người muốn chạy thì đã không còn kịp nữa rồi.
Oa! ! ! Lưng tôi! ! ! ! !
Tên mập chết bần kia, sao ông không ngã sang bên kia? Vì sao lại ngã lên người tôi? !
Mặt tôi úp xuống đất, bị đè sắp tắt thở. “Tiểu Long Nữ cứu mạng!” Trong lúc nguy hiểm, tôi không kịp nghĩ, bất giác gọi biệt danh của người nào đó, “Mau tới kéo muội với! !”
Nhưng Tiêu Long Vũ vừa rồi còn đứng hò hét chỉ đạo bên sân võ giờ đang ôm mặt, ra vẻ như “Ta không biết đồ ngu này”.
“Tự bò ra đi!” Anh ta có vẻ như vô cùng bẽ mặt, nói.
Trọng tài Tra Chí Cực có chút xấu hổ, khẽ nói: “Sư muội, đang tỷ thí cấm xin giúp đỡ từ bên ngoài. Chỉ khi nào thắng thua hoặc một bên nhận thua thì mới dừng lại.”
Xin giúp đỡ bên ngoài. . . . . . Máy Ép Trái Cây, anh xuất thân từ MC đấy à?
Tôi không chịu thua đâu! Rõ ràng là tôi đá ngã hắn!
Nhưng ông chú to con hình như đầu đập xuống đất, ngất đi rồi. . . . . .
Vì thế, bây giờ trên sân là phần độc diễn của tôi, mấy trăm ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào một mình tôi, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy trên khán đài có người kêu: “Cá cược, cá cược đê! Cá xem cô nương bên Kế Môn có thể bò ra khỏi người Phiên Phiên không! Một ăn mười! Một ăn mười! Đặt xong bỏ tay ra!”
Mẹ kiếp.
Thật đúng là lòng người dễ thay đổi, tình người lạnh lẽo! Mấy tên khốn kiếp kia có biết cái gì gọi là “Làm người phải phúc hậu” không? !
Tra Chí Cực ở bên cạnh sốt ruột đến mức đi vòng vòng xung quanh, nhưng chẳng thể làm gì được. Cho đến khi mọi người nhìn trò cười này nửa giờ, ông chú to con cuối cùng cũng tỉnh, cực kỳ thong thả ngồi dậy khỏi cơ thể đã bị nội thương của tôi, còn không quên đè mạnh lên cánh tay tôi.
Chỉ nghe thấy các đốt ngón tay tôi phát ra tiếng “Rắc rắc”.
Vị huynh đài này, anh thật ra là đồ ‘bụng đen’ đúng không. . . . . .
Nhưng đám khán giả huýt sáo gần nửa tiếng kia lại không cười nữa. Bởi vì họ hết sức rồi, ôm cơ bụng đau vì cười, chờ hồi sức.
Tra Chí Cực bước nhanh đến bên cạnh tôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Sư muội, còn động đậy được không?”
Tôi khó khăn nghiêng đầu, hấp hối nói: “Sư huynh, gọi cáng.”
———— tôi là đường phân cách nghìn đời từ xưa đến này lần đầu tiên bị tuyển thủ đè thua ————
Hậu viện đạo trường Kế Môn.
Tiêu Long Vũ ngồi đối diện tôi, nhìn tôi đang gào khóc như đồ ngốc.
Cuối cùng anh ta ngẫm nghĩ rồi đến phòng bếp lấy một cái chân gà đưa cho tôi.”Không phải muội đói bụng sao?”
Tôi không nói gì, vừa hít sâu vừa há to mồm cắn chân gà, nhiều lần bị nghẹn đến nấc cục.
Tiêu Long Vũ hơi do dự, cuối cùng vẫn nâng tay vỗ vỗ lưng tôi, giúp tôi thuận khí.
Anh ta than nhẹ một tiếng: “Để cho người khác cười mấy cái thì sao, mất miếng thịt nào à? Thua thì thôi. . . . . . Đừng buồn, có một số việc chắc chắn phải trải qua, hiểu không?”
Tôi nuốt miếng chân gà cuối cùng xuống, lau qua loa nước mắt với nước mũi trên mặt, bình tĩnh nói: “Sư huynh muội không sao, không cần lo lắng cho muội đâu.”
Dứt lời tôi siết chặt tay, đấm một phát thật mạnh lên tường. Vách tường bị lõm xuống, vôi rơi xuống ầm ầm.
“Cứ coi tôi là đồ ngốc đi. . . . . . Cứ cười nhạo tôi đi! ! Một ngày nào đó ông đây sẽ tự tay đánh chết cái bang khốn kiếp nhà các người a a a a a! ! !”