Bạn đang đọc Chỉ Muốn Yêu Cậu ( Hoàn ) – Chương 44
Tiểu Hạ mở cửa phòng hắn ra trong lòng có hơi nghi hoặc chuyện lúc nãy giữa ba mẹ cô, chưa kịp suy nghĩ thêm nữa thì Tần Nghiêm đã nhào tới ôm chặt lấy vòng eo của cô, Tiểu Hạ giật mình quay lại nhìn, hắn híp mắt cười cười nói:
” Cuối cùng hai ta cũng có chút không gian riêng tư rồi.”
” Gì mà không gian riêng tư, em thấy lúc nào cũng vậy mà.”
Hắn cúi người xuống ôm cô vác lên vai rồi nói:
” Sao có thể lúc nào cũng vậy được, bây giờ anh sẽ cho em biết thế nào là không gian riêng tư của chúng ta.”
Nói rồi hắn vác cô vào phòng ngủ, Tiểu Hạ bị bất ngờ liền vùng vẫy nói:
” Anh mau thả em xuống!.”
” Được rồi, anh sẽ thả em xuống nhưng mà thả xuống giường.”
Tần Nghiêm thả cô nằm xuống giường, Tiểu Hạ ngồi dậy muốn lui lại tránh xa hắn ra nhưng hắn làm gì cho cô cơ hội trốn thoát, hắn nắm cổ tay cô kéo lại nhướng mày hỏi:
” Em nhắm em thoát khỏi tay anh được không ?.”
” Tần Nghiêm, em không hiểu sao mà em lại đi yêu anh được nữa.”
Hắn nhíu mày, cô lại tiếp:
” Xem anh này, vừa háo sắc lại còn lưu manh.”
Hắn cắn môi cô hỏi:
” Ở đâu ? Sao em lại nói anh như vậy ?.”
” Anh còn hỏi sao ? Lúc nào anh cũng muốn ăn em thì anh háo sắc, lúc nãy còn dụ dỗ ba mẹ em diễn kịch lừa em đi với anh đó là lưu manh, anh còn gì chối cãi nữa không ?.”
Hắn cười đáp:
” Chuyện anh háo sắc thì là đúng nhưng mà chuyện anh diễn kịch là không phải vì anh không có dụ dỗ ba mẹ vợ mà là hai người ấy giúp anh mà.”
Cô véo nhẹ má hắn rồi hỏi:
” Ba mẹ em sao có thể dễ dàng giao em cho anh được ?.”
” Sao lại không ? Anh sắp làm rể nhà em rồi cơ mà, mẹ còn bảo là sau này anh có thể đưa em đi mà không cần xin phép nữa đấy.”
Tiểu Hạ mỉm cười ôm lấy hắn, Tần Nghiêm thích lắm đưa tay vuốt ve lưng cô nói:
” Anh muốn…ngủ với em.”
Chữ ” ngủ” được hắn nhấn mạnh mang một hàm ý đen tối nào đó mà cô vừa nghe liền biết, Tiểu Hạ ngẩn mặt lên chau mày nhìn hắn, Tần Nghiêm cười cười nói:
” Buồn ngủ thì phải ngủ chứ sao ?.”
” Anh có chắc là chỉ ngủ không ?.”
” Ờ thì…nhỡ nằm lâu không ngủ được thì…tranh thủ một chút.”
” Biết ngay anh không có ý tốt với em mà, lưu manh háo sắc.”
Hắn hôn vài cái lên môi cô rồi nói:
” Ừ, anh lưu manh háo sắc vậy đấy, nhưng anh chỉ như thế với một mình em thôi.”
Cô cười nhẹ ôm hắn, Tần Nghiêm vuốt ve lưng cô rồi hỏi:
” Em có muốn tắm không ?.”
” Em tắm, nhưng không tắm chung với anh.”
Hắn phụng phịu đáp:
” Anh muốn tắm với em cơ mà.”
” EM…KHÔNG…THÍCH.”
Cô nhấn mạnh từng chữ to rõ cho hắn nghe, Tần Nghiêm híp mắt hỏi:
” Bây giờ em muốn tự nguyện hay anh giúp em ?.”
Tiểu Hạ nghe câu đó xong liền có cảm giác không an toàn, cô nói:
” Ừ thì…em vào tắm cùng anh là được chứ gì.”
Nói rồi cô xuống giường rồi đi tới phòng tắm theo hắn, nhân lúc hắn mất cảnh giác cô liền một mạch chạy ra khỏi phòng ngủ đến phòng bếp rồi khóa cửa lại, Tần Nghiêm giật mình vội đuổi theo nhưng vẫn không kịp, hắn hơi cười chống tay ở hông nhíu mày hỏi:
” Em có ra đây tắm với anh không ?.”
” Không! Anh tắm trước đi rồi em sẽ ra tắm.”
Chợt cô nghe tiếng chìa khóa lách cách bên ngoài, lúc bấy giờ cô mới giật mình vội chắn cánh cửa lại, Tần Nghiêm dùng lực đẩy mạnh cánh cửa ra bắt lấy cổ tay của cô rồi bế cô lên tay, Tiểu Hạ cũng đoán ra được số phận của mình nên không dám kháng cự nữa. Tần Nghiêm nắm cổ tay cô định bụng sẽ dắt cô vào phòng tắm thì chợt tiếng gõ cửa vang lên, cô đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì cô có chút sững người, người kia thấy cô liền hỏi:
” Tần Nghiêm ở đây đúng không ?.”
Hắn nghe có người tìm mình thì đi ra, đôi mắt vừa nhìn thấy cô gái trước mặt thì cả người cứng đơ, cô gái kia thấy hắn liền đi vào trong còn cố tình hất tóc vào mặt cô rồi đi tới ôm lấy hắn hỏi:
” Tần Nghiêm ~ anh dạo này vẫn khỏe chứ ?.”
Tần Nghiêm định thần lại liền đẩy cô gái kia ra rồi nói:
” Đừng động vào tôi!.”
Nói rồi hắn nắm cô tay của cô gái kia lạnh lùng kéo một mạch ra ngoài đóng cửa lại mặc cho cô ta la hét đập cửa, Tiểu Hạ có hơi sững sờ, hắn hầm hầm tỏ vẻ không vui nhìn cô hỏi:
” Tại sao em thấy người khác ôm anh mà lại đứng im nhìn hả ?.”
” Em…”
Cô cũng không biết nên nói thế nào nữa, thật sự là cô không kịp phản ứng trước tình huống vừa rồi, Tần Nghiêm bực mình đi vào phòng ngủ, cô nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tức giận như vậy, Tiểu Hạ đi vào phòng ngủ thì thấy hắn đã đi tắm, cô ra phòng khách ngồi xuống sofa trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an. Tần Nghiêm bước ra khỏi phòng tắm nhìn không thấy cô liền đi ra phòng khách tìm, thấy cô ngồi đó hắn tiến tới hỏi:
” Em không đi tắm sao ?.”
Cô quay lại nhìn đáp:
” Em bây giờ tắm.”
Nói rồi cô đứng dậy đi vào phòng tắm và có ý lảng tránh không nhìn hắn, Tần Nghiêm nhìn cô trong lòng khó chịu không thôi, không phải cái khó chịu ghét cô mà là khó chịu vì cô có vẻ đã e dè khi nói chuyện với hắn. Tần Nghiêm vào phòng lấy một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh mà hắn vừa mua đi tới gõ cửa phòng tắm, Tiểu Hạ giật mình hỏi:
” Sao vậy ?.”
” Em mở cửa.”
Cô mở cửa hơi hé ra, Tần Nghiêm đưa chiếc váy ngủ cho cô, Tiểu Hạ nhận lấy nhìn, hắn nói:
” Em mặc cho anh xem.”
Nói rồi hắn quay đi, thật ra hắn không định sẽ cho cô mặc đâu, chỉ là sau khi thấy cô đối xử với mình có phần lạnh nhạt và né tránh sau chuyện vừa xảy ra thì trong người hắn sớm đã hừng hực lửa giận, tự nhủ sau khi cô tắm xong sẽ bắt cô phải trả giá cho việc vừa nãy. Tiểu Hạ bước ra gương mặt hơi đỏ, cô nhìn chiếc váy mình đang mặc có phần quá hở hang dù mặc vào khá mát mẻ và dễ chịu, Tần Nghiêm nhìn cô không kìm được mà bày ra bộ mặt háo sắc của hắn, cô ngượng ngùng hỏi:
” Anh…anh mua đồ gì mà hở hang quá vậy ?.”
Hắn đứng dậy đi tới cạnh cô nuốt một ngụm nước bọt nói:
” Anh thấy rất đẹp mà, hở cho anh nhìn thôi có gì đâu mà em phải xấu hổ.”
Nói rồi hắn cúi xuống bế cô lên giường ngủ, đi tới kéo màn cửa lại rồi nhanh chóng leo lên giường cùng cô.