Chỉ Muốn Yêu Cậu ( Hoàn )

Chương 35


Bạn đang đọc Chỉ Muốn Yêu Cậu ( Hoàn ) – Chương 35

Từng cơn gió chiều thổi mát rượi, Tiểu Hạ ôm lấy hắn rồi nhìn ngắm cảnh vật như đang chạy về phía sau lưng, Tần Nghiêm cười hỏi:

” Nay cậu lại còn chủ động ôm tớ nữa, sau này phải phát huy nghe chưa ?.”

” Cậu còn nói nữa là tớ buông ra đấy, tập trung chạy xe đi.”

” Tuân lệnh bà xã.”

Cô đánh vào hông hắn một cái, Tần Nghiêm thấy vui lắm thi thoảng lại chạy chậm lại xoa nhẹ tay của cô. Khoảng gần hai giờ sau, bên tai cô đã truyền tới tiếng sóng biển vỗ rì rào, cô ngẩn mặt lên nhìn thì thấy ở phía xa xa từng cơn sóng biển đang thi nhau đổ vào bờ biển, Tần Nghiêm lên tiếng hỏi:

” Thích không ?.”

” Thích chứ.”

Hắn cười rồi nhanh chóng phóng xe tới thẳng khách sạn, hắn chạy vào bãi đỗ xe rồi tìm một chỗ để, nhân viên đưa vé xe cho hắn rồi cả hai vào quầy lễ tân nhận phòng, phòng của cả hai ở tận tầng 4 sau khi tới phòng hắn lấy chìa khóa mở cửa rồi đi vào, hắn bỏ balo lên giường rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, Tiểu Hạ mở balo lấy dầu gội, sữa tắm ra
hắn đi ra thấy vậy hỏi:

” Cậu muốn đi tắm sao ?.”


” Không, tớ để vào phòng tắm trước, một chút nữa tắm không cần lấy ra.”

” Vậy cậu mang vào nhà tắm đi rồi tớ với cậu ra ngoài ăn rồi đi dạo luôn, sau khi về rồi hẵng tắm.”

” Ừ, cậu đợi tớ một chút.”

Sau khi bỏ dầu gội và sữa tắm vào phòng tắm xong thì cô và hắn đi ra ngoài, cô nói:

” Tính của cậu cẩu thả lắm, đưa chìa khóa đây tớ giữ cho.”

Hắn nhìn cô cười nói:

” Đúng rồi nhỉ, đồ quan trọng thì tốt nhất nên để cho bà xã giữ là anh yên tâm.”

Cô liếc hắn rồi nói:

” Cậu lại bắt đầu rồi đấy.”

Hắn nắm tay cô nài nỉ nói:

” Chỉ có chưa đầy hai ngày đi chơi, chúng ta xưng hô cho thân mật đi nha.”

” Như thế nào mới là thân mật ?.”

” Thì xưng anh em hoặc vợ chồng.”

” Anh em.”

” Được thôi, em yêu.”

Cô ” hừ” một tiếng, hắn nắm tay cô đi ra ngoài, hắn xuống nhà xe lấy xe rồi chở cô đi mua đồ ăn và một ít nước uống, sau khi mua xong hắn chở cô ra bãi biển, tới nơi hắn dừng xe lại khóa cẩn thận rồi cả hai đi tới một phiến đá to lớn, cô đặt hộp thức ăn xuống mở ra chủ yếu là xiên hải sản nướng, hắn lấy ra hai cốc giữ đá rót nước ngọt ra cho cô và rót bia cho hắn, cô nhíu mày nói:


” Lại bia nữa.”

Hắn nhìn cô nói:

” Anh uống ba lon thôi mà.”

” Uống nhiều hư người thôi.”

” Không hư đâu mà em lo.”

Cô véo tai hắn rồi nói:

” Cái gì cũng trả lời được.”

Hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:

” Nếu em không thích thì anh không cãi được, đều nghe em thôi, em có chịu không ?.”

Cô lấy một xiên đưa cho hắn, Tần Nghiêm không nhận lấy mà trực tiếp ăn luôn cô nhìn hắn mỉm cười dịu dàng hỏi:

” Nếu không có em, anh có trở nên tốt hơn hay sẽ mãi là cậu con trai mặc đồ bẩn lầm lì chỉ ăn mì gói bị bệnh không chịu uống thuốc như lúc trước ?.”

Hắn không do dự mà gật đầu ngay, cô nhíu mày hỏi:


” Tại sao anh lại không chịu phấn đấu để tốt hơn ?.”

” Anh phấn đấu sao ? Ngày đó anh hoàn toàn không có chút động lực hay suy nghĩ nào để bản thân trở nên tốt hơn cả, cứ sống vật vờ như cái bóng vô hình với mọi người xung quanh thôi.”

Im lặng một lúc hắn hỏi cô:

” Em có muốn biết vì sao anh lại như vậy không ?.”

Cô gật đầu, hắn đưa đôi mắt buồn nhìn ra ngoài khơi xa rồi kể:

” Anh và Diệp Uyên là thanh mai trúc mã với nhau, từ khi còn bé cả hai đã rất thân, anh rất thích khi được bên cạnh cô ấy, giống như em bây giờ vậy, ngày đó anh chơi với rất nhiều bạn nhưng thân với anh nhất chính là Trần Ôn, người mà anh đã lảng tránh không thành lần ở trước cổng trường đấy, anh từ nhỏ đã từng ước rằng sau này sẽ cùng Diệp Uyên bên cạnh mãi mãi, chỉ là điều ước ấy mãi không thành sự thật cô ấy đã bỏ anh đi nước ngoài hai năm trước rồi, không còn liên lạc gì cả, thời gian đó anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng nên mới tìm tới rượu bia, ăn chơi, đua xe, bản thân chỉ muốn trốn tránh hết kí ức giữ anh và cô ấy nên anh chỉ biết lao vào nhưng cuộc ăn chơi thâu đêm ở quán bar Sofi với đám bạn xấu thôi, cho đến một ngày, có đứa nó mang một gói heroin đến bảo anh thử đi sẽ thích lắm, quả thực lúc đó anh chỉ có mì gói và bia là lương thực chính, bạn bè chính là bốn bức tường chung quanh và bóng đêm.”

Cô nhìn hắn trong lòng chua xót hỏi:

” Vậy ba mẹ của anh đâu ?.”

” Như anh từng nói, họ chỉ biết công việc thôi, từ bé anh được giao cho người ở chăm sóc nhưng họ chẳng quan tâm gì tới anh đâu, nếu anh đói thì nấu bừa một bữa cơm cho anh hoặc một gói mì cũng chả hỏi xem anh có thích ăn hay không, bị bệnh thì một tô mì và một bịch thuốc vứt trên bàn, uống sao thì uống, còn ba mẹ mỗi lần gọi chỉ nói vỏn vẹn vài chữ ” Đã chuyển tiền rồi đấy” thôi rồi tắt máy hoàn toàn không để anh nói với họ rằng con bị bệnh rồi, con nhớ ba mẹ nhiều lắm con muốn ở cùng ba mẹ, bao nhiêu nỗi buồn bực chồng chất lên nhau khiến anh cảm thấy bất lực trước cuộc sống của mình, mãi cho đến khi anh được gặp em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.