Bạn đang đọc Chỉ Muốn Yêu Cậu ( Hoàn ) – Chương 29
Sau khi hôn thoả mãn cô buông hắn ra, hắn vẫn lưu luyến mút nhẹ lấy môi dưới của cô, hắn nhìn cô dịu dàng hỏi:
” Tiểu Hạ cậu có muốn tiếp tục nữa không ? Tớ vẫn muốn.”
” Không muốn nữa, hôn vậy được rồi.”
” Yêu mà cậu không cho tớ ” làm việc” tớ thấy thật khó chịu.”
” Cậu nghĩ thật lung tung, làm việc gì chứ, chúng ta vẫn là học sinh đó.”
Hắn cười rồi ôm lấy cô cọ nhẹ mũi vào vùng gần giữa ngực cô hỏi:
” Vậy nếu được cậu có tình nguyện cho tớ không ?.”
” KHÔNG.”
Câu từ chối cứng rắn của cô khiến hắn không vui liền phụng phịu bĩu môi hỏi:
” Sao lại không ? Cậu bảo cũng yêu tớ mà.”
” Yêu thì yêu, tớ chưa nghĩ đến mấy chuyện đó đâu.”
” Cậu đã sắp trưởng thành rồi đó, không nghĩ tới thì lúc nào mới nghĩ hả ?.”
” Kệ tớ, khi nào tới sẽ tới, nghĩ nhiều làm gì ?.”
Cô muốn đứng dậy, hắn ôm cô lại nói:
” Không chịu nói cho tớ biết thì tớ sẽ ôm cậu mãi không buông.”
Cô nhẹ nhàng véo nhẹ hai tai hắn rồi hỏi:
” Nhiều chuyện, cậu hỏi làm gì ?.”
” Tớ muốn biết cơ.”
” Ừm, chắc là tớ sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc ổn định, rồi mới nghĩ tới chuyện chồng con sau.”
” Vậy cậu muốn chồng cậu là người thế nào ?.”
” Là một người đàn ông tốt, biết yêu thương vợ con, biết lo nghĩ, không lăng nhăng, nói chung là một người đàn ông tốt là được rồi.”
” Nếu tớ có đủ hết những điều đó vậy cậu có bằng lòng làm vợ tớ chứ ?.”
” Cái đó thì…”
Cô cũng không biết phải nói làm sao với hắn nữa, hắn nhướng mày tập trung chờ đợi câu trả lời từ cô, thấy cô khó xử hắn liền nói:
” Được rồi, không cần cậu trả lời nữa, tớ sẽ tự mình biến thành người đàn ông mà cậu mong muốn, đừng lo, tớ yêu cậu nên sẽ làm được mà.”
Cô cảm động nhìn hắn nhỏ giọng nói:
” Được, tớ cũng sẽ đợi.”
Hắn cười rồi buông cô ra cả hai đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn lấy tay cầm chơi game đưa cho cô nói:
” Chơi game với tớ đi.”
Cô nhận lấy rồi nói:
” Tớ chơi game không giỏi.”
Hắn cười nói:
” Chơi để giải trí thôi mà, cậu thấy vui là được.”
Cô mỉm cười, cả hai cùng nhau chơi game khá nhập tâm vừa chơi vừa cười nói rất vui vẻ, sau khi chơi game xong cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa thì trời đã sắp tắt nắng rồi, cô nói:
” Thôi tớ không chơi nữa, trời sắp tối rồi tớ phải về.”
Hắn nhìn ra cửa sổ rồi nói:
” Ừ, tớ đưa cậu về.”
Hắn đứng dậy dọn dẹp gọn gàng xong rồi mới đưa cô về, tới nhà cô thì vẫn như mọi khi, đợi cô vào hẳn nhà rồi mới quay người rời đi, bóng hắn trải dài dưới đất cô đơn lẻ loi, hắn muốn được mãi ở cạnh cô thôi vì ở cạnh cô thì thôi nếu không có cô thì hắn liền cảm thấy cô độc hiu quạnh, quay trở về phòng hắn nằm xuống sofa gác tay lên trán suy nghĩ vẩn vơ, chỉ mong sau ngày mai hãy tới thật nhanh để hắn được ở cạnh cô. Tiểu Hạ vào nhà thì thấy mẹ đang ngồi may đồ, cô đi vào nói:
” Thưa mẹ con đi học mới về!”
Mẹ cô gật đầu, cô ngồi xuống cạnh mẹ hỏi:
” Con và Tần Nghiêm sẽ đi biển vào chiều thứ 7 có được không mẹ ?.”
Mẹ cô ngước lên nhìn nói:
” Không phải hai đứa sẽ đi buổi sáng sao ?.”
” Lúc đầu là định đi buổi sáng nhưng Tần Nghiêm nói là buổi tối ở đó rất đẹp nên con cũng muốn xem thử.”
” Vậy hai đứa sẽ ăn uống ngủ nghỉ ở đâu ?.”
” Cái đó chắc con sẽ mang võng theo để nằm ạ.”
Mẹ cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
” Tùy hai đứa.”
” Cảm ơn mẹ.”
Nói rồi cô nhìn quanh hỏi:
” Ba đâu rồi mẹ ?.”
” Ba con đi dạo nãy giờ chắc cũng sắp về rồi, con mau đi lên phòng tắm rửa đi rồi xuống chuẩn bị ăn cơm.”
Cô đi lên phòng tắm rửa sạch sẽ xong rồi xuống ăn cơm cùng ba mẹ.
” Tiểu Hạ! Tiểu Hạ! Cậu đi đâu vậy ? Tớ đi cùng cậu.”
Tiểu Hạ nhìn Tần Nghiêm với ánh mắt chán ghét lạnh nhạt nói:
” Cậu cút ngay đi, nhìn cậu thôi là tôi đã cảm thấy chán ghét không thôi, cậu nghĩ tôi yêu cậu thật sao ? Cậu đừng mơ tưởng nữa, loại người như cậu không xứng đáng để tôi yêu.”
Từng lời cay độc từ miệng cô phát ra như con dao nhọn đâm từng nhát vào trái tim hắn khiến nó như muốn vỡ tan, Tiểu Hạ sao lại trở thành như thế này ? Tiểu Hạ mà hắn biết không bao giờ nói những điều khiến người nghe bị tổn thương đâu, hắn đưa bàn tay định nắm lấy tay cô thì một lực đẩy mạnh mẽ làm hắn ngã xuống đất, hắn định thần lại ngẩn mặt lên nhìn thì thấy một người đàn ông đang khoác vai cô, cả hai cười đùa vui vẻ hoàn toàn không để ý gì đến hắn rồi cả hai xoay người rời đi, Tần Nghiêm đứng dậy chạy theo sau lưng cô đưa bàn tay muốn chạm vào cô nhưng dường như có một lực cản lại làm hắn dù có cố gắng như thế nào cũng mãi không đuổi kịp hai người kia, chợt đôi chân hắn cứng ngắc không cử động được nữa, những mảng tối vây quanh hắn làm tất cả khung cảnh trước mặt chìm vào một màu đen u ám, không còn bất kì âm thanh nào nữa cổ họng hắn nghẹn lại không thể phát ra tiếng kêu, hắn đau khổ vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Một tiếng sét lớn làm sáng cả bầu trời, Tần Nghiêm giật mình mở bừng mắt ra mồ hôi đổ đầy trán nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn ác mộng đó thật sự quá đáng sợ, hắn đứng dậy đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy một lon bia uống ừng ực, đôi mắt đỏ ửng lên ném mạnh lon bia xuống đất rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, trời bên ngoài mưa lất phất không lớn nhưng nếu đi lâu thì cũng sẽ bị ướt người, hắn đi lang thang chầm chậm như người vô hồn. Tiểu Hạ ăn cơm xong liền giúp mẹ dọn dẹp xong hết rồi mới đi lên phòng cô kéo màn cửa lại ngồi học bài, một lát sau cô nghe tiếng gọi của ba, liền đứng dậy đi nhanh xuống thì thấy hắn đứng trước cửa nhà đầu tóc mặt mũi áo ướt nhẹp hít sát vào người hắn, mẹ cô chạy đi lấy khăn cho hắn lau người, cô đi tới lo lắng hỏi:
” Cậu làm sao vậy ? Đi mưa mà không chịu mang dù che chắn vậy nhỡ bị bệnh thì sao ?.”
Hắn không trả lời, chỉ đứng im nhìn cô, mẹ cô lấy khăn ra đưa, cô nhận lấy rồi lau tóc cho hắn nhíu mày nói:
” Cậu nghe tớ nói gì không hả ?.”
Hắn nhìn cô đôi mắt đỏ ửng ôm chầm lấy cô những dòng nước mắt rơi xuống, Tiểu Hạ cùng ba mẹ đều bất ngờ, cô vỗ lưng hắn hỏi:
” Là ai bắt nạt cậu ? Sao lại khóc vậy ?.”
” Tiểu…Tiểu Hạ…tớ sợ…sợ.”
” Cậu sợ cái gì ?.”
” Tớ…tớ…”
Cả người cô chợt có cảm giác nặng, cô định hỏi tiếp vừa đưa tay ra khỏi người thì hắn ngã xuống đất bất tỉnh, cô hoảng hốt vội ngồi xuống lay người hắn gọi:
” Tần Nghiêm! Tần Nghiêm! Cậu sao vậy ? Mau tỉnh lại đi đừng làm tớ sợ mà!.”