Chỉ Muốn Thích Em

Chương 92: Hướng Thành Du X Hứa Nam Tri 5


Bạn đang đọc Chỉ Muốn Thích Em FULL – Chương 92: Hướng Thành Du X Hứa Nam Tri 5


Hứa Nam Tri nói hết thảy cuộc giao dịch giữa mình với Chu Bách Hạc, mâu thuẫn ở trong nhà và lý do thực sự bị cách chức tạm thời cho Hướng Thành Du chỉ trong một bữa cơm.
“Thành Du, cảm ơn cậu đã tin tôi, nhưng chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu, thủ đoạn của ba tôi tôi rất rõ.” Hứa Nam Tri quơ quơ túi tài liệu trong tay, “Cái này, cậu vất vả rồi, phần còn lại tôi sẽ tự mình giải quyết, ăn cơm trước đi.”
Hướng Thành Du không ngờ phía sau những chuyện này vậy mà còn cất giấu những ẩn tình như vậy, càng khiến cậu bất ngờ hơn là, giữa Hứa Nam Tri và Chu Bách Hạc chẳng qua chỉ là quan hệ hợp đồng.
Lúc này cậu như kẻ may mắn bị bất ngờ ập đến, ngây người hồi lâu mới tiêu hoá hết nội dung trong lời nói của Hứa Nam Tri, gật đầu trả lời một tiếng “được.”
Ăn xong bữa cơm, Hướng Thành Du còn muốn quay về Viện, Hứa Nam Tri cũng có chuyện chưa xử lý xong nên hai người tách ra ở cửa nhà hàng.
Ánh mặt trời cuối hè vẫn chói chang thiêu đốt người như trước, Hứa Nam Tri đứng ở đầu đường ngựa xe như nước nhìn dáng người cao ngất kia dần dần đi xa.
Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn túi tài liệu trong tay, vẫn luôn cảm thấy dường như chuyện không phát triển như theo tưởng tượng.
Gần tối Hứa Nam Tri mang theo tài liệu của Hướng Thành Du quay về Viện một chuyến, dưới điều kiện tiên quyết trao đổi không có kết quả nên cách chức tạm thời trở thành tự nguyện từ chức.
Vốn dĩ thủ tục từ chức của Viện Kiến trúc có hơi phức tạp, rườm rà nhưng Hứa Nam Tri quyết tâm không chịu thua, hơn nữa Dương Vạn Hải cũng chỉ thị ở phía trên nên quy trình từ chức được giảm bớt, chỉ cần nửa ngày là đã làm xong hết thủ tục.
Dương Vạn Hải cũng tiếc người tài nhưng người đang ở vị thấp không thể không cúi đầu, “Tiểu Hứa này, tôi thật sự rất muốn giữ cô nhưng tôi cũng không có cách nào.

Nhưng cô yên tâm, hồ sơ của cô tôi đã dặn rồi, không viết nội dung gì không tốt cho cô.”
Hứa Nam Tri có mấy phần cảm kích với sự sắp xếp của ông ấy, “Cảm ơn giám đốc Dương, mấy năm tôi ở trong Viện này may mà có chú quan tâm.”
“Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng nói như vậy.” Dương Vạn Hải cũng không thể chịu được, “Văn phòng của cô đã có thể vào rồi, trở về dọn dẹp một chút đi, nói lời tạm biệt với cấp dưới của cô.”
“Được, tôi đi trước đây.”
Dương Vạn Hải phất phất tay, không nhìn cô, “Đi đi.”
Chuyện Hứa Nam Tri trở về từ chức căn bản không giấu được, cô mới vừa đi đến khu làm việc, những người đi theo cô trước đó đều vây lại nói không ngừng, tất cả đều không tin cô lại dễ dàng buông bỏ hết thảy như vậy để rời đi.
Có người hỏi “Tổ trưởng chị cứ vậy mà đi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Hứa Nam Tri gỡ tấm ảnh huy hiệu của mình trên tường xuống, “Đừng lo, sẽ có tổ trưởng mới lại đây dẫn mọi người, ít nhất dự án này, mọi người vẫn có thể làm tiếp.”

Đã nói đến nước này, mọi người đều thấy chuyện không có đường gì để cứu vãn, trong lòng vừa buồn lại vừa tiếc, cảm xúc tăng lên một chút, ánh mắt đều đỏ lên.
Hứa Nam Tri đã dẫn bọn họ hơn hai năm, thậm chí có mấy người vừa mới vào Viện đã đi theo cô.

Thời gian dài như vậy, không thể nói là tình cảm không sâu, cô cũng rất tiếc nhưng lại không có cách nào, đành phải mạnh mẽ an ủi: “Được rồi, đang là thời gian làm việc, đi làm đi.”
Nhóm người tản ra, Hứa Nam Tri nhìn khoảng nhỏ vừa mới bỏ trống trên tường, khẽ hít sâu một hơi rồi xoay người đi vào văn phòng.
Mặc dù cô mới chỉ ngồi trong căn phòng nhỏ này có một năm nhưng đồ vật này nọ cũng không ít, nghiêm túc thu dọn, dùng hai cái thùng giấy mới hết.
Thu dọn đồ đạc xong, Hứa Nam Tri đứng bên cạnh bàn nhìn cây ngô đồng cao lớn ngoài cửa sổ, gió thổi cây lay, lá cây không chịu nổi gánh nặng mà trĩu đầu xuống.
Đã từng đứng đây nhìn không biết bao cảnh đêm sau khi bận rộn công việc xong, đón chào không biết bao lần bình minh và hoàng hôn.
Lúc Hướng Thành Du qua nhìn thấy cảnh tượng này, cửa phòng làm việc mở toang, Hứa Nam Tri dựa vào mép bàn quay lưng về phía cửa, dáng người gầy gò lại hiu quạnh.
Cậu từ từ đi qua, giơ tay gõ lên cửa.
Hứa Nam Tri từ trong hồi ức trở lại, vô thức trả lời một câu, “Mời vào.”
Hướng Thành Du giả vờ không nhìn thấy sự ngơ ngác và thất vọng của cô sau khi nói xong câu đó, tự mình bước vào, “Đã thu dọn xong hết chưa?”
“Cũng gần xong.” Hứa Nam Tri cầm lấy món đồ cuối cùng bỏ vào trong thùng, “Đều ở đây rồi.”
“Vậy em mang đi giúp chị.”
Hai cái thùng, quả thật Hứa Nam Tri không có khả năng mang đi hết một lần nên không từ chối.
Hướng Thành Du chồng hai cái thùng lên, chỉ để cho Hứa Nam Tri cầm chút đồ cỏn con.
Hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng, không đi đường khu làm việc mà vòng qua bên phía lối đi an toàn khác rồi đi xuống tầng một mới đi vào thang máy.
Xa cách rất khó, nói tạm biệt càng khó hơn, không bằng cứ như vậy mà đi.

Đi lặng yên không một tiếng động cũng giảm bớt đi rất nhiều sự không muốn và khó chịu.

Sau khi ra khỏi Viện Kiến trúc, Hứa Nam Tri im lặng cả đoạn đường, Hướng Thành Du cũng giả vờ cái gì cũng không biết, ôm hai cái thùng đi bên cạnh.
Đợi đến phòng khách sạn, Hướng Thành Du đã bị tiết trời nóng nực của mùa hè hun ra một lớp mồ hôi.

Hứa Nam Tri đưa cái khăn lông sạch sẽ cho cậu lau mồ hôi rồi lại đi xuống đại sảnh mua hai chai nước khoáng lạnh.
Hướng Thành Du nhận lấy một chai rồi vặn nắp ra, tiện tay vặn nắp của chai còn lại trong tay cô, vặn ra uống một ngụm.
Toàn bộ động tác đều tự nhiên lại lưu loát.
Vẻ mặt của Hứa Nam Tri hơi ngớ ra, cầm chai nước khoáng một lúc lâu mới nhớ ra mà đưa đến bên môi.
Hướng Thành Du rủ mắt che khuất ý cười trong mắt, vặn nắp vào lại rồi đặt chai qua một bên, thuận miệng hỏi: “Tiếp theo chị có tính toán gì không?”
“Chuyển nhà trước, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày rồi tìm công việc mới.” Hứa Nam Tri có bằng cấp lại có năng lực nên tìm việc mới cũng chẳng phải là chuyện gì khó.
“Chuyển nhà? Chị tìm được nhà tốt rồi sao?”
Hứa Nam Tri “ừm” một tiếng, để chai nước khoáng trong tay xuống, rút tờ khăn giấy lau nước ở lòng bàn tay, “Đã tìm được rồi.”
“Chị định khi nào thì chuyển qua?”
“Tối mai.” Nói xong câu đó, Hứa Nam Tri xoay người đi qua lấy cục sạc điện thoại.
Hướng Thành Du đứng ở bên cửa sổ, duỗi tay đẩy cửa sổ ra làm cho hơi nóng và tiếng ồn ào bên ngoài chen vào, “….Vậy mai em có thể tới chuyển nhà giúp chị được không?”
Hứa Nam Tri quay đầu lại nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giọng điệu bình thường, “Tuỳ cậu.”

Sáng hôm sau, Hứa Nam Tri dậy sớm nhờ dì quản gia tổng vệ sinh trong nhà một cái, sau đó mang hết đồ ở khách sạn bên này qua.
Vốn căn nhà đã được trang trí đẹp đẽ, chủ nhà cũng đã thu dọn qua một lần nên dì lại đây cũng chỉ lau bụi và khử trùng.

Thu dọn đơn giản xong cũng vừa đến trưa, trước khi Hứa Nam Tri đi đã mở cửa sổ thông khí, sau đó đi đến chỗ ở ban đầu của mình.
Căn hộ trước đó Hứa Nam Tri ở là một phòng khách ba phòng ngủ tiêu chuẩn, tốt nghiệp đại học xong liền dọn qua đây nên ngoài quần áo ra thì nhiều nhất chính là sách vở chuyên ngành và một số bản thảo thiết kế, thậm chí bốn thùng cũng không cất hết.
Gần đến tối, Hứa Nam Tri nhận được cuộc gọi của Hướng Thành Du rồi gửi địa chỉ của mình vào tin nhắn Wechat cho cậu.
Qua khoảng hơn bốn mươi phút, Hướng Thành Du lại gọi điện thoại cho cô, nói là đã đến dưới lầu, Hứa Nam Tri xuống lầu đón người lên.
“Cứ ngồi, trên bàn có nước tự lấy, tôi còn có chút đồ chưa dọn xong.” Sau khi vào nhà, Hứa Nam Tri nói xong câu đó rồi lại vào thư phòng.
Hướng Thành Du ở phòng khách ngồi một lát, ánh mắt nhìn xung quanh nhà, cuối cùng quyết định chuyển những thùng đã đóng kín trong phòng khách trước.
Cậu đứng dậy đi đến thư phòng nói một tiếng với Hứa Nam Tri, “Chị Nam Tri, em chuyển mấy thùng bên ngoài xuống trước nhé.”
Lúc này Hứa Nam Tri thu dọn cũng gần xong nên cùng cậu chuyển hai chuyến, hai thùng còn lại đều là sách, Hướng Thành Du không để cho cô giúp, “Những cái này để em, chị xem còn sót lại cái gì không.”
“Được, vậy cậu chú ý một chút.”
“Được.”
Sau khi chuyển đồ xong, Hứa Nam Tri đứng ở cửa nhìn căn phòng đã ở sáu bảy năm này, cuối cùng đặt chìa khoá dự phòng lên tủ giày rồi nhẹ tay đóng cửa lại.
Nhà mới cách đây không xa, đi bộ chỉ có hơn mười phút, lái xe phải vòng một chút, hơn hai mươi phút chưa đến nửa tiếng.
Chuyển lên còn nhanh hơn chuyển xuống, nhà mới là một phòng ngủ, phòng khách chỉ đặt mấy thùng lớn cũng đã có vẻ chật chội chứ đừng nói là người đứng.
Hứa Nam Tri và Hướng Thành Du di chuyển trong không gian giới hạn nên không tránh được tay chân có hơi đụng chạm, hai người đều giả vờ không để ý đến mấy cái này.
Hứa Nam Tri mở ba thùng sách ra rồi lấy đồ bỏ lên giá sách, cái thùng rỗng được đè xẹp lại rồi bỏ vào thùng rác tái chế ở hành lang, căn phòng bỗng trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Cô ngồi xuống sofa nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra nhìn thấy bóng dáng đứng ở ban công, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“À, được.”
Tiểu khu mới tiếp giáp hai trường trung học, xung quanh con đường náo nhiệt, đồ ăn cũng nhiều, mùi hương lan toả khắp phố lớn ngõ nhỏ, Hứa Nam Tri đến đây thấy hứng thú bèn hỏi cậu, “Ăn đồ nướng không?”
Hướng Thành Du nói: “Cũng được.”
“Vậy đi thôi.”
Hứa Nam Tri tìm một quán bán đồ ăn bình dân, gọi xâu tôm càng cay và bia lạnh, bỗng chốc quay về cuộc sống.
Ông chủ mang một nồi đuôi tôm hùm gà, Hướng Thành Du thấy Hứa Nam Tri lấy rượu uống như uống nước, lấy đôi bao tay dùng một lần đưa cho cô, khuyên: “Chị uống chậm một chút.”
Hứa Nam Tri khẽ cười một tiếng, không nói gì mà nhận lấy cái bao tay bắt đầu bóc vỏ tôm, thuận miệng hàn huyên vài câu chuyện trong trường cậu.

Hướng Thành Du trả lời hết, động tác bóc vỏ tôm không ngừng, chẳng mấy chốc đã thành một núi nhỏ, Hứa Nam Tri lại hỏi cậu có yêu đương trong trường không.
Cậu dừng một chút, ngược lại cũng trả lời thật, “Lúc học đại học thì có nhưng không bao lâu đã chia tay.”
Hứa Nam Tri uống hết ngụm bia, “Cậu đưa ra hay đối phương đưa ra?”
“Đối phương.”
“Tại sao?” Hứa Nam Tri cười cười, “Gương mặt này của cậu thì không nên chứ.”
“Cô ấy cảm thấy em không đủ quan tâm, không thật sự thích cô ấy.” Hướng Thành Du nhớ hồi đó chia tay, bạn gái cũ mắng cậu chỉ biết nói uống nhiều nước ấm vào, đẹp trai thì có ích gì.
Cậu mím môi, không nói tiếp nữa, ngược lại nương theo cớ này hỏi lại, “Vậy còn chị? Trước đây chị có yêu đương không? Không tính Chu Bách Hạc.”
“Đương nhiên có yêu.” Hứa Nam Tri đặt ly thuỷ tinh xuống rồi dựa vào lưng ghế, nhìn bọt phập phồng trong ly, không có cảm xúc gì nói: “Tôi có yêu bạn trai cũ bảy năm.”
Hướng Thành Du từ từ chớp mắt, không chỉ ngạc nhiên về đoạn tình cảm của cô kéo dài lâu như vậy mà còn nghi hoặc tại sao nó lại kết thúc, “Sao hai người lại chia tay?”
“Anh ta ngoại tình.” Hứa Nam Tri ngước mắt chạm phải ánh mắt của cậu, nghĩ đã nói đến điều này nên dứt khoát không giấu nữa, “Anh ta cũng giống cậu, trước đó cũng học tiến sĩ ở Đại học Kiến trúc, là đàn em cùng chuyên ngành với tôi.

Chúng tôi yêu nhau bảy năm, đã đến bước nói chuyện kết hôn thì anh ta lại thích người khác.”
Nói đến đây, Hướng Thành Du bỗng nhiên lên tiếng cắt lời cô, “Bọn em không giống.”
“Hửm?”
Hướng Thành Du cởi bao tay dùng một lần dính đầy dầu mỡ ra, lần đầu tiên gọi hẳn tên cô, “Hứa Nam Tri.”
“Em không giống bạn trai cũ của chị, chị đừng nói bọn em làm một.

Anh ta là tra nam, em không phải.” Cậu duỗi tay vừa đặt những đuôi tôm đã bóc vỏ xong đến trước mặt cô vừa nói từng chữ: “Em thích một người thì sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.”
– –
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai dứt khoát đánh quả bóng khiến cho người ta không chống đỡ nổi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.