Chỉ Muốn Thích Em

Chương 79: Ngoại Truyện 6 Cầu Hôn 3


Bạn đang đọc Chỉ Muốn Thích Em FULL – Chương 79: Ngoại Truyện 6 Cầu Hôn 3


Văn Tưởng và Trì Uyên đi dạo một vòng ở Nhất Trung, lúc về còn ăn bún qua cầu* ở gần trường, đi ngang qua phố ăn vặt, hai người mua một đống đồ ăn vặt rồi quay về khách sạn.
(Bún qua cầu: 过桥米线 (Crossing The Bridge Noodles), là món ngon nổi tiếng ở vùng đất Vân Nam, Trung Quốc.)
Mua nhiều nhưng đến cuối cùng hai người lại chẳng ăn bao nhiêu, trước kia đi học lúc nào cũng cảm thấy những đồ ăn này còn ngon hơn sơn hào hải vị, bây giờ lại không còn cảm giác ấy nữa.
Sau khi thu dọn xong, Văn Tưởng và Trì Uyên lần lượt đi vào phòng tắm rửa mặt, mới hơn chín giờ mà bọn họ gần như đã sửa soạn xong.
Lần này hai người đều bỏ công việc mà ra ngoài, trong tay còn có việc không thể ngưng lại được nên lúc này ngồi cạnh nhau ở trên giường, mỗi người để laptop trên đùi rồi làm việc.
Trong phòng không có tiếng nói chuyện mà chỉ còn lại âm thanh rất nhỏ phát ra từ ngón tay gõ bàn phím, đồng hồ báo thức trên tường dịch chuyển từng giây từng phút.
Ban công bên ngoài phòng khách, phòng ngủ là cửa sổ sát đất rộng rãi sáng sủa, đối diện là toà nhà Viễn thông Trung Quốc, phòng làm việc ánh đèn rực rỡ sáng như ban ngày.
Hơn mười giờ, Văn Tưởng nhận được tin nhắn trong nhóm cấp 3, lớp trưởng gửi lịch trình của ngày mai.
Cô bấm vào xem, thoáng chốc có cảm giác như đang ở lớp cấp 3 hồi đi chơi xuân.
Đầu tiên là 9 giờ sáng tập trung ở trước cổng trường Nhất Trung, đợi toàn bộ bạn học đến đông đủ thì cùng nhau đi thăm hỏi chủ nhiệm lớp Uông Hải Dương.
Buổi trưa đã đặt một vài bàn ở nhà hàng lớn Hằng Duyệt gần trường, sau đó thì sự sắp xếp rơi vào khuôn sáo, đều là giải trí thông thường.
Buổi tối ai có việc có thể rời đi trước, không có việc thì ở lại ăn cơm.
Văn Tưởng trả lời “được” trong nhóm, sau đó tắt máy tính đặt lên trên bàn, nghiêng đầu nhìn Trì Uyên, “Trưa mai chúng ta ăn cơm rồi về nhé.”
“Sao vậy em?” Trì Uyên ngẩng đầu.
“Em xem sắp xếp lớp trưởng vừa mới gửi, buổi chiều không phải ca hát thì là uống rượu, không thú vị gì.”
“Vậy nghe em.” Trì Uyên cũng tắt máy tính, lấy ly nước ở đầu giường đưa cho cô, “Ngày mai mấy giờ các em tập trung.”
“Chín giờ ở cổng Nhất Trung, đi hỏi thăm thầy trước.”
Anh xốc chăn xuống giường để laptop lên trên bàn trà bên cạnh, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh kéo rèm cửa sổ vào, “Muộn rồi, ngủ thôi.”
“Ừm.”
Trước khi Trì Uyên nằm lại thì anh tắt hết đèn trong phòng, rèm cửa cản ánh sáng bên ngoài, căn phòng tối đến mức gần như không thể nhìn thấy mọi vật.
Anh lần mò đi đến bên giường, xốc chăn lên nằm xuống, đồng thời duỗi tay ôm Văn Tưởng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, “Ngủ ngon.”
Văn Tưởng đối mặt với anh, ở trong bóng tối hôn lên cằm anh một cái, “Ngủ ngon.”

Sáng sớm hôm sau, hai người gần như là dậy cùng lúc, Văn Tưởng muốn xuống giường nhưng Trì Uyên lại ôm cô vào lòng, lăn qua lăn lại một lúc.
Lúc dậy lần nữa đã bảy rưỡi, Văn Tưởng kéo dây áo ngủ lại, vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm.

Trì Uyên nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước bên trong vang lên, cúi đầu bật cười.

Sau đó cũng xuống giường, cúi người nhặt viên giấy trên đất vứt vào trong thùng rác.
Đi xe từ khách sạn đến Nhất Trung có nửa tiếng, Văn Tưởng đã đặt xe trước, lúc tám giờ hơn xuống lầu, tài xế đã đợi ở cửa khách sạn.
Bởi vì chuyện hồi sáng mà mấy lần Trì Uyên muốn nắm tay cô đều bị hất ra, anh cũng không giận, cười cười sát lại gần khẽ nói vài từ bên tai cô.
Văn Tưởng nghe xong lại càng không muốn để ý đến anh, bước nhanh đi ra ngoài, nhìn thấy vành tai đỏ bừng từ phía sau, Trì Uyên cảm thấy bạn gái mình đáng yêu cực kỳ.
Đến Nhất Trung hai người hoà giải.

Lúc xuống xe, Văn Tưởng nhìn thấy lớp trưởng ở trước cổng trường bèn kéo Trì Uyên đi qua.
Dù sao cũng là bạn học nhiều năm không gặp, cảm tình thì có nhưng lạnh nhạt cũng không thể tránh khỏi.
Lớp trưởng dẫn Văn Tưởng và Trì Uyên qua quán trà sữa bên cạnh, “Trời quỷ này nóng quá, tớ bảo mọi người đến quán trà sữa đợi trước.”
“Mùa hè ở Bình Thành lúc nào cũng nóng hơn các thành phố khác.”

“Đúng vậy.”
Quán trà sữa chỉ to bằng chim sẻ nên không chứa được bao nhiêu người.

Các bạn nam trong lớp phát huy phong độ nhường hết không gian bên trong cho các bạn nữ.
Lúc Văn Tưởng và Trì Uyên đi vào dẫn đến không ít xôn xao.
Bây giờ hai người coi như là doanh nhân có chút danh tiếng, chuyện Văn Tưởng từ bỏ công việc làm bác sĩ về nhà kế thừa gia nghiệp cũng đã truyền trong giới bạn học từ lâu, thậm chí còn có người nói đùa rằng cô là đại diện điển hình cho câu “Công việc không tốt phải quay về thừa kế gia sản.”
Mấy năm không gặp, Văn Tưởng không khỏi cảm thấy thời gian thật sự là chuyện tốt, có thể khiến hai người cả đời không qua lại với nhau biến chiến tranh thành tơ lụa của lúc trước thành hai người bạn cũ có thể bình tĩnh ngồi xuống tán gẫu hai câu.
Hàn huyên khách sáo xong, Văn Tưởng và Trì Uyên bị mọi người vây quanh ngồi trong trung tâm, đủ loại đề tài tán gẫu, thậm chí có mấy bạn học nam còn muốn kéo Trì Uyên đầu tư.
Trì Uyên ngược lại không biểu hiện ra phản cảm gì hết, nhận lấy danh thiếp, nhàn nhạt nói, “Ngại quá, lịch trình riêng nên không mang theo danh thiếp.”
Mặc dù ý trong ý ngoài đều lộ ra ý không muốn nói chuyện sâu nhưng lại chừa chỗ cho người ta rất thoả đáng, không đến mức khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Mọi người nhanh chóng ném chuyện này qua.
Văn Tưởng gãi gãi lòng bàn tay anh, rút tấm danh thiếp kia ra để vào trong lòng bàn tay mình, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đợi.”
“Được.”
Sau khi ra bên ngoài quán trà sữa, Văn Tưởng tìm cái thùng rác cách quán khá xa rồi vứt tấm danh thiếp vào, giọng điệu có hơi bất đắc dĩ, “Trước khi đến em đã lo bọn họ sẽ nhắc đến chuyện này với anh.”
Trì Uyên xem như không để ý, “Không sao, họp lớp nào cũng đều như vậy.

Tăng tình cảm là một phần, vì kết nối sự nghiệp cũng là một phần.”
“Bỏ đi, dù sao ăn cơm xong chúng ta cũng quay về.”
Văn Tưởng nắm tay anh đi đến dưới tán cây, ánh nắng mùa hè vào tầm bảy tám giờ cũng đủ hun người, cũng may không bao lâu sau các bạn học cũng đến đông đủ.

Nhóm người đăng ký ở phòng bảo vệ rồi đi bộ vào nhà dành cho giáo viên.
Uông Hải Dương là thầy dạy môn Vậy lý kiêm chủ nhiệm lớp sau khi Văn Tưởng phân ban.

Năm nay đã 60 tuổi, không bao lâu sẽ về hưu, chuyến thăm bất thình lình của những học trò cũ khiến ông ấy ngoài bất ngờ ra vẫn là bất ngờ.
Ba bốn mươi người ngồi đầy phòng khách, vợ của thầy Uông vừa pha trà vừa cắt trái cây, bận rộn luôn tay nên có mấy cô gái đứng dậy đi qua giúp bà ấy.
Nói chuyện náo nhiệt đến giữa trưa, nhóm người di chuyển đến nhà hàng Hằng Duyệt gần trường theo kế hoạch.

Uông Hải Dương bởi vì bác sĩ bắt hạn chế chế độ ăn nên không đi cùng với bọn họ.
Lúc đến chỗ ăn cơm, Văn Tưởng và Trì Uyên tách ra ngồi hai bàn.

Cô dặn anh uống ít rượu nhưng lại tránh không được các bạn nam trong lớp muốn rót rượu cho anh.

Sau đó, trước khi bữa cơm kết thúc một bàn người bên phía bọn họ thiếu chút nữa gục hai phần ba.
Trì Uyên nhìn vẫn còn tỉnh táo, đang ngồi ngay ngay ngắn ngắn ở đó, trên mặt lỗ tai thậm chí là cổ đều phiếm hồng.
Lớp trưởng vẫn còn chưa gục bèn đứng dậy muốn đi qua uống rượu với anh.

Trì Uyên đưa tay ra cản, Văn Tưởng cách anh hơi xa nên cũng không biết anh nói cái gì nhưng lớp trưởng cũng không kiên trì uống ly rượu kia với anh nữa.
Mọi người xung quanh gần như đều gục, Trì Uyên cởi hai cúc ở cổ áo ra, giơ tay day day sống mũi, rõ ràng có hơi ngà ngà say.

Văn Tưởng từ bàn của mình đi qua ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh, “Trì Uyên?”
“Hửm?” Anh mở mắt ra, đuôi mắt phiếm hồng vì cồn.
“Cảm giác thế nào?”
“Vẫn ổn.” Anh khẽ thở ra, “Nhưng có hơi không tốt lắm.”
“Anh ngồi một lát.” Văn Tưởng đi qua nói một tiếng với lớp trưởng, lấy cớ Trì Uyên không thoải mái lắm muốn rời đi trước.

Lớp trưởng hỏi vài câu cũng không ngăn cản, chỉ nói lần sau lại tụ tập.
Văn Tưởng trả lời một tiếng “được” rồi dẫn Trì Uyên rời khỏi phòng bao.

Một hai năm nay, ngoài nửa tháng chạy dự án với Tiếu Mạnh ở bên ngoài kia ra, Trì Uyên chưa bao giờ uống rượu như thế này.

Vừa ra khỏi phòng bao liền vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo một lúc.
Sau đó quay về phòng khách sạn lại nôn thêm vài lần, gần như nôn hết những gì có trong bụng ra mới cảm thấy không khó chịu nữa.
Văn Tưởng đỡ anh về giường nằm, lại cầm khăn lông lau mặt với nửa người trên cho anh.

Sau đó ra ngoài gọi điện thoại cho lễ tân, nói họ mang ly nước mật ong lên.
Trì Uyên lúc này gần như đã say đến bất tỉnh nhân sự, mơ mơ màng màng uống hết ly nước mật ong rồi lại đi gặp Chu Công.
Văn Tưởng tưởng đến đây là đỡ rồi, đang chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa.

Vốn dĩ ai kia đang nằm yên trên giường bỗng nhiên lẩm bẩm vài tiếng rồi đá chăn trên người ra.
“…..”
Cô đành phải để quần áo trong tay xuống rồi đi qua, vừa mới cầm góc chăn chuẩn bị đắp lại cho anh, anh lại đột nhiên vò tóc ngồi dậy, giống như vô cùng tỉnh táo hỏi một câu, “Đây là đâu?”
“……” Văn Tưởng có hơi buồn cười trả lời anh: “Khách sạn.”
“Sao anh lại ở đây?”
“Anh uống say.”
“Sao có thể.” Trì Uyên ra vẻ muốn đứng lên nhưng người lảo đảo lại ngã xuống, “Hình như có hơi say rồi.”
Văn Tưởng đắp chăn lên người anh, giống như dỗ trẻ con vậy, giọng nói dịu dàng, “Anh ngủ một lát đi, tỉnh lại sẽ tốt hơn.”
Nhưng Trì Uyên lại khăng khăng không nghe, anh chớp mắt hai cái rồi duỗi tay tìm cái gì đó trên người.
Văn Tưởng có hơi bất đắc dĩ, “Anh tìm cái gì?”
“Điện thoại.”
Cô lấy điện thoại trên bàn đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Trì Uyên nhận lấy, ngón tay bấm bấm trên màn hình mấy cái, sau đó để điện thoại bên tai, cũng không biết là gọi điện thoại cho ai.
Ngay sau đó điện thoại của Văn Tưởng để ở ngoài vang lên.
Cô nhìn con ma men nào đó đang cúi đầu nhìn cúc áo sơmi của bản thân một cái rồi đi ra ngoài cầm điện thoại, ID người gọi hiện ra tên của Trì Uyên.
Văn Tưởng còn chưa kịp bắt máy thì điện thoại liền cúp.


Nhưng rất nhanh lại được Trì Uyên gọi lại lần nữa, cô bấm nghe.
“Tưởng Tưởng.” Giọng nói trong điện thoại trùng lặp với giọng nói bên ngoài.
Cô “ừm” một tiếng, cầm điện thoại ngồi xuống sofa, “Em đây.”
“Em không có ở đây.” Trì Uyên mím môi, giọng nói có hơi tủi thân, “Em đi họp lớp rồi.”
Văn Tưởng nhịn cười, “Không phải anh đi cùng với em sao?”
“Anh không, anh ở khách sạn.” Trì Uyên gãi tóc phát ra tiếng sột soạt.

Văn Tưởng lo lắng nên đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ nhìn bóng lưng anh nhưng không đi vào.
“Được, là em sai, em không nên không dẫn anh đi họp lớp.” Văn Tưởng dựa vào vách tường, tầm mắt dừng ở trong phòng, dịu dàng nói, “Vậy bây giờ anh gọi điện thoại cho em muốn làm gì?”
“Anh…” Trì Uyên uống rượu dường như trong chốc lát cũng không biết bản thân mình muốn làm gì.

Suy nghĩ bị cồn phủ lên, đứt quãng lại không logic, chỉ có thể vô thức nói ra những suy nghĩ chôn giấu sâu nhất trong lòng và muốn thực hiện nhất, “Anh muốn cầu hôn em.”
Nói xong, dường như anh cảm thấy bản thân gọi điện thoại là vì chuyện này nên lặp lại, “Phải, anh muốn cầu hôn em.”
Ánh mắt Văn Tưởng dừng lại một chút, hình như có suy nghĩ gì vừa loé qua trong đầu, nhanh đến mức cô không nắm bắt được.
Cô còn chưa mở miệng nói chuyện thì Trì Uyên đã bắt đầu tự biên tự diễn nói liên miên, “Anh viết rất nhiều rất nhiều thứ, anh còn chuẩn bị thiệt nhiều hoa, máy bay nữa, anh còn xem rất nhiều video, mua nhẫn xong rồi.

Anh muốn cầu hôn em nhưng em không ở…”
Giọng anh trở nên vừa thấp lại vừa khẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tủi thân, “Tưởng Tưởng, chừng nào thì em mới gả cho anh?”
“Hôm nay Uyên Uyên cũng cầu hôn rồi.”
Sau khi nói xong câu này, Trì Uyên lẩm bẩm mấy tiếng, sau đó cả người nghiêng ngả ngã xuống giường ngủ mất tiêu.
Văn Tưởng sững sờ tại chỗ với cái điện thoại, những suy nghĩ vừa loé lên trong đầu đã biến thành rất nhiều hình ảnh chân thật.
——Dáng vẻ vụng về khi anh tìm cách lấy kích cỡ ngón tay cô và phấn kích sau khi lấy được kích cỡ, cẩn thận từng li từng tí, lén lút xem video ở trong thư phòng, còn hờn giận và tủi thân khi biết được cô đi họp lớp vào đêm Thất tịch…
Văn Tưởng chưa bao giờ cảm thấy mình ngốc như lúc này, vậy mà lại không nhìn ra được hết thảy tâm tư chân thật mà anh cất giấu sau lưng.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đến bên giường ngồi xổm xuống, nhìn anh một hồi, nghĩ đến chuyện anh làm trước kia, hốc mắt bỗng chốc đau xót, “Ngốc quá.”
“Sao anh lại ngốc như vậy chứ.” Trì Uyên ngủ chẳng hề hay biết chuyện gì, Văn Tưởng duỗi tay véo mặt anh, “Nào có ai như anh, uống rượu xong cái gì cũng nói ra, sau này em không có bất ngờ gì rồi.”
Ai kia trong lúc mơ mơ màng màng nắm lấy tay cô, lẩm bẩm một tiếng, “Tưởng Tưởng, đau.”
Văn Tưởng bật cười, cẩn thẩn rút tay ra đắp chăn lại cho anh, lại cúi đầu hôn lên khoé môi anh, lúc này mới rời khỏi phòng.

Sau mấy ngày, Văn Tưởng và Trì Uyên kết thúc lịch trình ở Bình Thành, lên đường quay về Khê Thành.
Về chuyện xảy ra sau khi say rượu hôm đó, Trì Uyên vì uống quá nhiều, trí nhớ rời rạc nên chỉ nhớ được đoạn khi ra khỏi phòng bao.

Về phần chuyện xảy ra sau khi quay về khách sạn anh chẳng có ấn tượng gì.

Cuộc gọi anh gọi cho Văn Tưởng kia đã bị Văn Tưởng bí mật xoá trước khi anh tỉnh dậy.
Tóm lại, trong mắt Trì Uyên chuyện cầu hôn vẫn còn là bí mật và bất ngờ lớn, cho nên sau khi quay về Khê Thành, anh vẫn thường xuyên lôi bản kế hoạch cầu hôn của mình trong két sắt ra đọc lại vài lần, cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình.
Cầu hôn là chuyện lớn nên Trì Uyên luôn đặt chuyện này vào một ngày kỷ niệm.

Sau khi qua lễ Thất tịch, ngày gần nhất là ngày sinh nhật anh.
Để đảm bảo cho lần này không được xảy ra sai sót nữa nên hơn nửa tháng trước Trì Uyên đã nói chuyện này với Văn Tưởng, “Anh nói trước rồi đấy, hôm sinh nhật anh em không được hẹn đi ra ngoài đâu đấy.”
Làm sao Văn Tưởng lại không đoán ra được ý của anh, khẽ cười một tiếng, “Bảy ngày nghỉ Quốc khánh em đều dành cho anh, được chưa?”
“Được.” Trì Uyên sát lại gần, thấp giọng nói: “Em dành thời gian cả đời của em cho anh, anh cũng có thể vững vàng nhận lấy.”
Văn Tưởng chạm phải ánh mắt sáng ngời của anh, trong lòng mềm nhũn, giơ tay câu cổ anh rồi ngửa đầu hôn lên.

Sinh nhật Trì Uyên vào mùng 4 tháng 10.

Sáng hôm đó, dì Dung ở nhà nấu cho Trì Uyên bát mỳ trường thọ.

Sau khi anh ăn xong nhận được điện thoại của mẹ Trì, bảo anh đưa Văn Tưởng và dì Dung qua nhà họ Trì.
Có thể là trong lòng có chuyện nên lúc Trì Uyên đi đã quên cầm theo nhẫn cầu hôn.

Chỉ sau khi nhà họ Trì gọi điện thoại lại để xác định quy trình, anh mới nhớ ra là mình quên lấy nhẫn.
Cúp máy, Trì Uyên đứng ở trong sân nhìn vào trong nhà.

Văn Tưởng và mẹ Trì bọn họ đang ngồi tán gẫu trong phòng khách, cảm nhận được ánh mắt của anh, Văn Tưởng liền ngẩng đầu nhìn qua.
Anh quơ quơ điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho cô: [Trước đó có mua đồ bổ cho ông nội nhưng anh quên mang theo, anh về lấy một chút, em nói một tiếng với mẹ hộ anh nhé.]
Văn Tưởng trả lời “được.”
Trì Uyên tự lái xe quay về nhà họ Văn, kỳ nghỉ Quốc khánh nên giao thông đông nghịt.

Đúng lúc gặp giờ cao điểm nên anh kẹt xe trên đường hơn nửa tiếng.
Nhẫn cầu hôn và bản kế hoạch đều để trong két sắt thư phòng, anh dừng xe lại, chìa khoá cũng không thèm rút mà chạy thẳng lên lầu.
Trong thư phòng mở cửa sổ, gần đây mùa thu đã bước vào Khê Thành, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn, gió thổi ban ngày mang theo hơi nóng.
Trì Uyên hoà hoãn hơi thở, cúi người vặn mật khẩu két sắt, ngay sau đó một tiếng “cạch” vang lên, cửa tủ mở ra một khe hở.
Anh đưa lưng về phía ánh sáng, lúc mở cửa nhìn thấy rõ đồ đặt bên trong, trong phút chốc sững sờ như là có hơi không tin được.
Nhẫn cầu hôn và bản kế hoạch vẫn nằm lặng lẽ ở đó, chỉ là có thêm tờ giấy đỏ bên cạnh.
Yết hầu Trì Uyên di chuyển, duỗi tay lấy tờ giấy kia ra, ngồi vào bàn nghiêm túc đọc nó từ đầu đến cuối.
Ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài phòng cùng với làn gió nhẹ thổi vào rèm cửa lắc lư rồi vô tình rơi vào.
Trên bàn trong thư phòng có một tờ giấy mỏng màu đỏ, trên đó viết mấy chữ khải nho nhỏ, nét chữ rất đẹp lại quen thuộc.
Thật lâu thật lâu sau, Trì Uyên cầm bút viết tên của mình ở cuối cùng, cẩn thận viết từng nét một.

——Giấy đăng ký kết hôn——
“Hai họ kết hôn, một đường ký kết, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi đồng xưng.”
“Xem hoa đào rực hôm nay, nên vợ nên chồng, bói năm dưa đèo kéo dài, này hưng này rực.”
“Cẩn lấy đầu bạc hẹn ước, viết hướng thư hồng, tốt đem lá đỏ ăn thề, đầy minh uyên phổ.”*
——Chứng nhận này——
Cô dâu: Văn Tưởng
Chú rể: Trì Uyên
– –
Tác giả có lời muốn nói:
Trì tổng: Tôi viên mãn rồi T^T
– –
Ý nghĩa của nội dung ở giấy đăng ký kết hôn: “Việc kết hôn giữa hai gia đình có họ khác nhau là sự phù hợp.

Khi hoa đào nở rộ là lúc nên duyên vợ chồng, ước mong mai sau, con cháu tán như dưa, con cháu làm ăn phát đạt từ đời này sang đời khác.

Viết lời hứa tuổi già trên giấy, và ghi lại những số phận tốt đẹp như một bài thơ khắc trên lá đỏ trên phổ vịt quan.

Chứng minh điều này.” (Theo Zhidao.baidu.com) **
(Cái chỗ * và ** có gì sai thì mọi người nói mình biết nhé.).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.