Chỉ Muốn Thích Em

Chương 72


Bạn đang đọc Chỉ Muốn Thích Em FULL – Chương 72


Sau khi Khê Thành vào xuân nhiệt độ tăng lên rõ rệt, thậm chí sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều, ban ngày và gần tối giống như hai mùa khác nhau.
Cửa nhà họ Văn đã sáng đèn từ sớm, tài xế đã đợi ở trong sân, dì Dung đang dặn người giúp việc chuyển quà tặng vào sau xe.
Văn Tưởng ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng động dưới lầu, để cây son xuống rồi hơi mím môi, ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cửa sổ, “Dì Dung bọn họ đang làm gì vậy anh?”
“Chuyển đồ, dì Dung mang không ít quà.” Trì Uyên khép cuốn sách trong tay lại rồi để lên trên bàn, “Em chuẩn bị xong rồi?”
Văn Tưởng “ừm” một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay, “Đi thôi.”
“Được.”
Đây không phải là lần đầu tiên Văn Tưởng đến nhà họ Trì nhưng đa số mấy lần trước đều không vui vẻ lắm, vẫn không có lần nào thoải mái như vầy.
Dọc đường, dì Dung vẫn còn đang nghi hoặc không biết quà có bị thiếu không, còn hỏi Trì Uyên mấy lần về những người lớn thân thích trong nhà.
Văn Tưởng bị dáng vẻ như lâm vào đại dịch của bà ấy làm cho có hơi dở khóc dở cười, nhưng bà cụ suy nghĩ nhiều nên cô cũng không nhiều lời, chỉ là tuỳ ý trấn an vài câu.
Khi xe chạy vào con đường rợp bóng dẫn đến nhà họ Trì, Văn Tưởng cảm thấy hơi căng thẳng khi nhìn thấy mẹ Trì và họ hàng nhà Trì Uyên đang đứng dưới hiên nhà qua cửa sổ được kéo xuống một nửa.
Sau đó xe cách nhà họ Trì càng lúc càng gần, tim của Văn Tưởng liền đập càng lúc càng nhanh, khẽ hít sâu mấy lần mới từ từ dịu đi một chút.
Trì Uyên duỗi tay nắm lấy bàn tay có hơi lành lạnh của cô, “Lo lắng hả?”
“Có một chút.” Văn Tưởng nhìn nhìn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười, “Dù sao lần này cũng coi như là lần đầu tiên em chính thức gặp phụ huynh.”
Trì Uyên nắm đầu ngón tay của cô, nhịn không được bèn nói: “Đừng căng thẳng, em cũng không phải không biết mọi người trong nhà anh đều rất thích em, ngay cả Nhóc Tuyên hỗn thế ma vương kia còn dính em hơn cả anh.”
Nhắc đến Nhóc Tuyên, giọng điệu của Văn Tưởng thoải mái không ít, “Nói ra cũng lâu rồi không gặp Nhóc Tuyên, nhớ thằng bé quá.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã chạy vào sân nhà họ Trì.

Mẹ Trì đi qua từ mái hiên, đỡ dì Dung xuống xe rồi mới đi qua nói chuyện với Văn Tưởng, gương mặt được chăm sóc rất tốt không giấu được niềm vui, “Tưởng Tưởng đến rồi.”

Văn Tưởng cười cười, “Chào bác gái ạ.”
Nói xong, cô lại lần lượt chào dì và mợ của Trì Uyên, hai người đều hết sức nhiệt tình, hình như tất cả đều là lần đầu tiên gặp Văn Tưởng.

Nhóm người cười nói đi vào trong nhà, mẹ Trì – Du Uyển đỡ cánh tay dì Dung còn Văn Tưởng được Trì Uyên nắm tay đi ở phía sau.
Cửa sổ sát đất trong biệt thự toả ra ánh đèn vàng ấm áp, trong phòng khách vọng ra tiếng vui vẻ rộn rã, Văn Tưởng nghe thấy trong lòng là chua xót cũng là mềm mại.
Vào nhà, mấy bậc bề trên đã đi vào phòng khách trước.

Trì Uyên cầm đôi dép lê màu muối tiêu ở trong tủ giày đặt xuống đất, bản thân cũng thuận thế ngồi xổm xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Văn Tưởng, khoé mắt đuôi lông mày đều là dịu dàng, “Lại đây, anh đổi giày cho em.”
Mặt Văn Tưởng nóng lên, đẩy tay anh ra rồi ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, “Để em tự đi.”
Trì Uyên biết cô ngại nên cũng không ép, anh đứng dậy lấy đôi dép nam màu giống vậy trong tủ giày ra, khoé môi cong lên, “Mẹ anh còn rất hiểu, ngay cả dép lê cũng mua cặp.”
Mấy người lớn đều còn đợi ở bên trong nên hai người bọn họ cũng không kéo dài thời gian, đổi dép xong liền đi vào.
Nhóc Tuyên vốn dĩ đang ngồi xổm trên mặt đất xếp gỗ liếc mắt nhìn thấy Văn Tưởng một cái, ánh mắt sáng lên, kêu một tiếng “chị ơi”, sau đó nhanh chóng đứng lên, cả người gần như bổ nhào vào trong lòng Văn Tưởng.
Cậu nhóc lớn rất nhanh nên lực đập cũng không nhẹ, Văn Tưởng bị cậu bé đụng vào lui về sau một bước, Trì Uyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô, sau đó cúi người xách đầu sỏ đứng dậy ôm vào trong lòng, “Tiểu quỷ, sao con nhiều thịt mà không cao chứ?”
Nhóc Tuyên bị anh nói làm cho xấu hổ, lắc mông đòi xuống khỏi lòng anh, sau đó lại ôm chân Văn Tưởng làm nũng, “Chị ơi! Khi nào chúng ta lại đi xem chim cánh cụt nhỏ ạ?”
Văn Tưởng hoàn toàn bị giọng nói mềm mại như sữa ở âm cuối làm cho mềm nhũn, nhéo nhéo hai má đầy thịt của cậu nhóc, cười cười, “Con muốn đi lúc nào thì đi lúc đó.”
“Vậy hôm nay có được không ạ?”
“Không được.” Trì Uyên lại ôm Nhóc Tuyên vào lòng rồi ngồi trên sofa, thờ ơ nói: “Giờ này chim cánh cụt nhỏ đều ăn no đi ngủ rồi.”
Nhóc Tuyên vẫn dính Trì Uyên hơn, chớp đôi mắt to tròn, khe khẽ nói, “Vậy con không đánh thức nó là được chứ?”
Lời nói của trẻ con thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngây ngô lại vui vẻ.

Bầu không khí trong nhà họ Trì vẫn luôn náo nhiệt, ngay cả lúc ăn cơm cũng thế, vui vẻ sôi nổi làm cho người ta ấm lòng.
Trên bàn cơm, em họ Du Sâm – con của cậu Trì Uyên biết bây giờ Trì Uyên đang ở nhà Văn Tưởng bèn nói đùa, “Anh, anh đâu phải là cưới vợ đâu, rõ ràng là đến cửa làm con rể, ở rể mà.”
Trì Uyên không cho là đúng, gương mặt trắng trẻo đẹp trai ửng đỏ men say, đôi mắt đen láy sáng ngời chứa ý cười, không có lên tiếng phản bác.
Ngược lại là Du Sâm bị mẹ mình cốc cho một cái, “Con còn nói nữa à, đến bây giờ ngay cả bạn gái cũng không có.

Có bản lĩnh thì con cũng tìm một người rồi đến làm con rể đi, ba mẹ tuyệt đối không ngăn cản con đâu.”
“………”
Cả bàn đều bật cười, Trì Uyên ở dưới bàn trộm nắm tay Văn Tưởng, quay đầu nhìn cô, cả gương mặt đều tràn ngập dịu dàng.
Văn Tưởng cũng từ từ nắm lại, độ ấm trong lòng bàn tay từ từ giao hoà, trong lòng cảm nhận được ấm áp, khoé môi cong lên độ cong nhạt.
Ăn cơm xong đã hơn chín giờ tối, mẹ Trì giữ Văn Tưởng và dì Dung ở lại qua đêm, hôm qua bà ấy đã đặc biệt thu dọn hai phòng.
Vốn dĩ mẹ Trì chỉ dọn một phòng ngủ thôi nhưng nghĩ lại, cảm thấy dù sao Văn Tưởng cũng là con gái nhà người ta, huống chi còn có người lớn ở đây nữa, sắp xếp như vậy có hơi không phép tắc lắm, vì thế bà ấy lại thu dọn thêm một phòng.
Màn đêm buông xuống, Văn Tưởng và dì Dung về phòng nghỉ ngơi.

Trì Uyên ở dưới lầu nghe ba mẹ Trì nói chuyện về quà mà dì Dung mang đến.
Trì Uyên nghe thấy ý tứ là bọn họ cảm thấy những món quà quý giá này có hơi không hợp cấp bậc lễ nghi, anh cười ngắt lời một câu, “Nhưng mà là tâm tư của bà cụ.”
Mẹ Trì liếc nhìn anh một cái, không lên tiếng.
Ba Trì gỡ mắt kính ra từ từ nói, “Là tâm tư của bà cụ không sai nhưng e rằng tâm tư này vẫn là vì Tưởng Tưởng.”
Trì Uyên khẽ cau mày, có hơi khó hiểu.
Mẹ Trì thở dài, “Mẹ của Tưởng Tưởng mất sớm, bây giờ lại cãi nhau với bác Tưởng con thành ra như vậy, sợ là sau này sẽ không lui tới.


Bà cụ sợ, lo lắng cho Tưởng Tưởng về sau gả qua đây, mẹ và ba con cảm thấy nhà mẹ đẻ của con bé thờ ơ, không coi trọng con bé.”
Nghe vậy, Trì Uyên rủ mắt, nhớ đến ban ngày lúc nói chuyện này với dì Dung, bà cụ có vẻ không để tâm, không hiểu sao cảm thấy có hơi xót xa.
Cuối cùng mẹ Trì nói một câu, “Sau này con phải đối xử với Tưởng Tưởng thật tốt, nếu con không đối xử tốt với con bé, ba mẹ không tha thứ cho con đâu.”
Trì Uyên bất đắc dĩ bật cười nhưng biết trước đây mình làm việc xấu, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy không an tâm.

Anh khẽ mím khoé môi, nghiêm túc nói, “Con biết, con sẽ không.”
Lúc Trì Uyên lên lầu, Văn Tưởng vẫn còn chưa ra khỏi phòng dì Dung, anh đứng ở trước cửa không đi vào, ánh sáng len qua khe cửa.
Chưa đến một lúc, ánh sáng đã mất, cánh cửa trước mặt cũng được mở ra từ bên trong.

Văn Tưởng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng đứng ở hành lang, mí mắt bỗng chốc nhảy lên, thấp giọng nói: “Anh đứng đây làm gì vậy?”
“Đợi em.” Giọng anh có hơi khàn.
Văn Tưởng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước mặt anh, “Sao vậy anh?”
“Không sao.” Trì Uyên khẽ thở dài, chớp mắt, đưa tay nắm lấy tay cô, “Đi thôi, anh đưa em về phòng.”
“…………” Văn Tưởng bóp ngón tay anh, hơi nâng cằm về phía bên phải ý bảo, “Đây là phòng em, không phải anh uống nhiều rồi chứ?”
“Có lẽ vậy.”
Văn Tưởng nhìn chằm chằm anh vài giây, nhận ra cảm xúc của anh không bình thường, đi lên một bước đẩy cửa ra rồi để anh vào.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ tối, hai người đứng đối diện nhau, đường nét của cả hai mờ nhạt.
“Anh sao vậy?” Văn Tưởng nắm lấy cổ tay anh như dỗ trẻ con, “Có phải hai bác lại nói gì với anh rồi không?”
“Không có.” Trái tim của Trì Uyên co rút lại như là hít thở không thông.


Anh thuận thế ôm người vào trong lòng, cúi đầu vùi vào giữa cổ cô, hơi thở hơi trầm, “Có phải trước đây anh đối xử với em cực kỳ không tốt không?”
Văn Tưởng suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói, “Không phải không tốt, chỉ là anh cân nhắc nhiều yếu tố hơn, cẩn thận trong việc lựa chọn đối tượng kết hôn hơn so với em.

Không phải anh không tốt, chỉ là anh quá tốt.”
Yết hầu Trì Uyên di chuyển, nói không nên lời.
Văn Tưởng cảm giác được độ ấm rơi trên làn da mình, giơ tay sờ đầu anh, thấp giọng nói, “Mấy ngày nữa em muốn đi gặp Tưởng Viễn Sơn.”
Trì Uyên “ừm” một tiếng, giọng nói có hơi khàn, “Anh biết.”
“Có lẽ ông ấy cho rằng em đi làm hoà, hôm qua gửi tin nhắn nói cho em biết gần đây Bình Thành rất lạnh, bảo em mặc quần áo nhiều vào.” Văn Tưởng dừng vài giây, lông mi khẽ run, “Thực ra không phải.”
Trì Uyên như là nhận ra được cái gì bèn thả lỏng người trong lòng ra, rủ mắt nhìn cô, ngón tay vân vê cổ cô, động tác dịu dàng lưu luyến như là đang an ủi.
Văn Tưởng hít một hơi thật sâu, chóp mũi cay cay, nước mắt ấm nóng theo giọng nói rơi xuống, “Em đi để cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ông ấy, em không có cách nào để thuyết phục bản thân mình tha thứ cho ông ấy.”
Dù chuyện quá khứ đã vùi sâu nhưng trong lòng Văn Tưởng tất cả đều là vết sẹo không thể chạm vào, bề ngoài nhìn vào đã lành nhưng thực ra bên trong đã sớm mục nát tan tành.
Cho dù có bao năm trôi qua, nó giống như xương cá nhỏ không dễ thấy mắc kẹt trong cổ họng, đau khổ bất lực cũng chỉ có bản thân mình biết.
Trì Uyên nâng mặt cô lên khẽ hôn lên mắt cô, giọng nói thô ráp, “Vậy thì không bao giờ tha thứ nữa.”
“Không có ông ấy, em còn có anh, có dì Dung, từ nay về sau gia đình anh sẽ trở thành gia đình em, chúng ta còn có thể có gia đình của mình.”
“Anh sẽ yêu em mãi mãi, yêu cho đến chết.”
………
“Thế giới này mặc dù rất tàn khốc, nhưng luôn luôn sẽ có một chút yêu thương vượt qua loạn lạc đến gặp em.
Để sưởi ấm em tiến về phía trước trong thế giới lạnh giá này.”
– –
Tác giả có lời muốn nói:
Hai câu cuối được trích từ cuốn sách “Phía nam biên giới, phía tây mặt trời” của Haruki Murakami..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.