Bạn đang đọc Chỉ Muốn Thích Em FULL – Chương 69
Trì Uyên vừa dứt lời, phản ứng đầu tiên của Văn Tưởng là anh để quà ở đâu nhưng cô nhanh chóng đã nhớ đến hôm qua lúc ở bệnh viện, anh từng nói một câu có liên quan đến quà năm mới.
——”Nếu không thì đợi em xuất viện, anh tặng bản thân mình cho em nhé.”
Bây giờ.
Cô miễn cưỡng xem như là xuất viện rồi.
Thiên thời, địa lợi, nhân bất hoà.
Tim Văn Tưởng đập chệch một nhịp, chạm phải ánh mắt có chút sâu xa của anh, trong lòng như mớ hỗn độn, ồn ào đến mức khiến người ta không biết phải làm sao.
Vẻ mặt cô có hơi không rõ, ngón tay vô thức cuộn lại, dường như không biết phải trả lời mọi chuyện trước mắt như thế nào, ánh mắt vô tội lại hoảng hốt.
Giống như chú nai con hoảng loạn xông vào bẫy do người thợ săn giăng ra, biết rõ phía trước sương mù nguy hiểm trùng trùng nhưng bị mắc kẹt lại không biết làm sao.
Thợ săn nhận ra được sự bất an của con mồi.
Từng bước ép sát.
Một tay Trì Uyên chống lên tay vịn sofa, cả người từ từ tới gần cô, dừng lại ở khoảng cách chóp mũi không chạm vào nhau, trong hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ lại toả ra chút kiều diễm.
Anh không tiến thêm một bước mà rủ mắt, ánh mắt nhìn thẳng, tư thái thản nhiên nhưng chỗ nào cũng làm cả người ngây ngẩn.
“Xem không?” Anh cố ý đè thấp giọng nhưng lại càng khiến cho lỗ tai người ta ngứa ran, “Văn tổng.”
Nhịp tim của Văn Tưởng đã mất trật tự, vành tai bị anh niết qua đỏ lên như rỉ máu.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Trì Uyên chỗ nào cũng mị hoặc như vậy, giống như mặt người dạ thú bày mưu tính kế, một cái nhíu mày một nụ cười từng cử chỉ đều khiến cho người ta không tự chủ được.
Trì Uyên lùi về sau một chút, cúi đầu đặt lên khoé môi cô nụ hôn lại chậm rãi lặp lại hai chữ kia, “Xem không?”
Văn Tưởng hoàn toàn bị anh mê hoặc mà bằng lòng cúi đầu, lòng bàn tay ẩm ướt phủ lên cổ tay anh, nhiệt độ trao đổi lẫn nhau, không ai tỉnh táo hơn ai cả.
Cô ngẩng đầu lên hôn môi anh càng sâu hơn.
Rất lâu sau, nụ hôn kết thúc.
Văn Tưởng buông môi ra, giơ tay khều lên cằm anh, hai má phiếm hồng kiều diễm, đôi mắt mảnh nhỏ ẩm ướt long lanh càng thêm rực rỡ.
Cô lười biếng cong khoé môi, nở nụ cười quyến rũ.
“Dĩ nhiên.”
……
……
Sáng sớm hôm sau, tia nắng của mùa đông Hải Thành lọt vào trong nhà, phòng ngủ rộng rãi với quần áo ngổn ngang rơi trên sàn nhà bên cạnh giường.
Hai người trên giường nằm sát nhau ngủ, hô hấp ổn định ôn hoà, hiển nhiên vẫn còn đang say ngủ.
Qua vài phút, Trì Uyên đã tỉnh dậy trước dưới tác động của đồng hồ sinh học.
Bả vai hơi hơi đau, anh giơ tay lên xoa nhẹ, ở bên trên nhìn thấy một dấu răng hoàn chỉnh.
Nhớ đến chuyện tối qua, anh rủ mắt bật cười, duỗi tay ôm người trong lòng rồi lại ngủ tiếp.
Mặt trời đã cao đến đỉnh đầu.
Văn Tưởng bị tiếng chuông dồn dập đánh thức, duỗi tay lần mò tìm âm thanh đó, vuốt sang bên phải rồi đưa điện thoại lên tai, thình lình nghe thấy âm thanh có phần quá nhiệt tình ở phía đối diện.
“Chúc mừng năm mới Trì tổng! Tôi là——”
Người quấy rối giấc ngủ đã khiến cho người ta ghét, huống chi đây là còn gọi lộn số.
Văn Tưởng từ từ nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong chăn, hơi thở hơi trầm xuống, có hơi không kiên nhẫn và cắt ngang lời anh ta, “Anh gọi lộn số rồi.”
Âm thanh đang líu lo phía đối phương bỗng im bặt, như trong phút chốc bị nghẹn thở vậy.
Văn Tưởng cúp máy luôn, tuỳ tiện quăng điện thoại qua bên cạnh, điện thoại có trọng lượng vội vàng rơi xuống chăn phát ra âm thanh nặng nề.
Ba giây sau.
Văn Tưởng đột nhiên mở mắt, như là nhớ ra cái gì, động tác đứng dậy đột ngột liên luỵ đến khớp tay chân, cô khẽ nhíu mày, chịu đựng hai chân đau nhức vươn tay lấy điện thoại ban nãy bị quăng qua bên cạnh.
“…………”
Đây không phải điện thoại của cô.
Cô cũng không ở trong phòng mình.
Cuộc gọi vừa rồi cũng không phải gọi cho cô.
Văn Tưởng giơ tay xoa xoa hai má, từ từ thở hắt ra, ký ức về đêm qua tràn về trong tâm trí cô như thác lũ.
…………
Lúc này trong phòng ngoài cô ra thì chẳng có ai khác, gối đầu bên cạnh đã sớm không còn độ ấm.
Văn Tưởng nhắm mắt xua tan suy nghĩ, sau đó xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nhưng vừa nhấc chân lên, toàn thân như bị tra tấn, từng ngóc ngách đều kêu gào đau đớn, mỏi nhừ.
Cô khẽ hít một hơi lại từ từ nằm xuống.
Tối hôm qua hai người lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, lúc kết thúc Văn Tưởng đã chẳng còn bao nhiêu tinh lực, ngay cả dọn dẹp đều là Trì Uyên gánh vác.
Sau đó lại quay về phòng ngủ, cô gần như dính lên gối đầu mà đi gặp Chu Công, cũng không biết Trì Uyên mặc áo T-shirt của anh lên người cô vào lúc nào nữa.
Văn Tưởng vốn đã thiếu ngủ, sau khi làm xong người càng thêm mỏi mệt, nằm xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say.
Giấc ngủ này rất dài cũng thật sự chân thực, tỉnh lại nhìn sắc trời đã gần tối.
Màn che trên ban công phòng ngủ còn chưa được kéo lên, hoàng hôn ngoài cửa sổ và bóng dáng cao lớn ở ban công đều ở nằm trong mắt Văn Tưởng.
Trì Uyên đang nghe điện thoại.
Nghe giọng hình như là ba mẹ anh.
Văn Tưởng giơ tay đè mí mắt đau xót do ngủ nhiều rồi ngồi dậy, cả người đau nhức cũng thuyên giảm rất nhiều theo thời gian và giấc ngủ.
Trên tủ đầu giường để một ly nước, cô bưng qua uống một ngụm, sau đó xốc chăn lên, ngồi bên mép giường cúi đầu tìm dép lê.
Cũng không biết tối hôm qua bị đá đi chỗ nào rồi.
Trì Uyên nghe thấy tiếng động nên xoay người đi vào trong, đi đến giường bên kia lấy dép lê đặt trước mặt cô, ngón tay che loa điện thoại lại, khẽ hỏi, “Có đói không em?”
“Có hơi.” Văn Tưởng ngủ nhiều nên giọng có hơi khàn.
Trì Uyên đưa ly nước cho cô, đợi cô uống xong lại chủ động nhận lấy đặt lại trên bàn, sau đó vội vàng kết thúc cuộc gọi, ngồi xổm trước mặt cô, “Đi rửa mặt trước, anh có để lại đồ ăn cho em.”
“Được.” Văn Tưởng giẫm dép lê đứng dậy, bởi vì một ngày chưa có gì vào bụng nên người có hơi tụt huyết áp, lúc đứng dậy người có hơi lảo đảo, cũng may Trì Uyên kịp thời đưa tay ra đỡ mới không bị té.
Vẻ mặt Trì Uyên lo lắng, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Văn Tưởng vịn cánh tay anh, tiếng hít thở rất nhẹ, “Có lẽ em bị tụt huyết áp.”
Trì Uyên dứt khoát ôm cô vào phòng tắm, bận trước bận sau, thiếu chút nữa là giúp cô đánh răng luôn.
Văn Tưởng rửa mặt, nhớ đến cuộc gọi buổi sáng, nhíu mày nói, “Buổi sáng em có nghe điện thoại của anh, có lẽ là khoảng 11 giờ, hình như em có hơi dữ với anh ta.”
“Anh thấy rồi, là phó tổng công ty.” Trì Uyên dựa vào vách tường trơn bóng sạch sẽ, cong môi cười, “Anh ta tưởng điện thoại anh bị ăn trộm.”
Văn Tưởng nhướng mày, cảm thấy có hơi vui vì mình không bị hiểu lầm, “Vậy à, vậy thì tốt.”
Nhưng cô không biết là——
Sau khi vị phó tổng này tưởng nhầm điện thoại của Trì Uyên bị ăn trộm nên cấp tốc liên lạc với Châu Trình.
Kết quả là được Châu Trình cho biết, bây giờ bạn gái của Trì tổng đang nghỉ ngơi ở Hải Thành, không có bị mất điện thoại, người nghe máy chắc là bà chủ tương lai đấy.
Thế là vị phó tổng này quay đầu loan tin chuyện [Buổi sáng gọi điện thoại chúc Tết Trì tổng nhưng kết quả lại là bạn gái Trì tổng nghe máy], vì thế mà trên dưới Trì thị đều biết.
Trì Uyên cũng biết chuyện này nhưng mà nói ra thì anh chắc chắn sẽ gặp xui xẻo nên đương nhiên anh chọn không nói.
Văn Tưởng rửa mặt xong quay về phòng mình thay quần áo, trong lúc đó Trì Uyên đi xuống lầu mang đồ ăn có hơi lạnh bỏ vào lò vi sóng.
Dì Dung nghe thấy tiếng động cũng ra khỏi phòng, “Tưởng Tưởng dậy rồi hả con?”
“Dậy rồi ạ.” Trì Uyên nhấc cái nắp hầm ra, múc một chén canh gà nhỏ, canh này đun trên lửa nhỏ nên mùi hương phảng phất.
Dì Dung giúp anh bưng mấy món ăn nóng hổi lên bàn, Văn Tưởng thay quần áo xong đi xuống lầu, Trì Uyên bưng canh gà đến chỗ tối qua cô ngồi.
“Dì Dung, năm mới tốt lành ạ.” Văn Tưởng đi qua, đưa một hộp trang sức và một bao tiền lì xì cho dì Dung, “Quà năm mới.”
Đúng lúc Trì Uyên đi ra từ phòng bếp nghe được cụm từ này, động tác dừng lại một chút rồi sau đó bật cười một cách khó hiểu, vẻ mặt còn có hơi đăm chiêu.
Văn Tưởng phản ứng lại: “…………”
Cũng may dì Dung kịp thời nhận quà còn để lại không gian trong phòng ăn cho cô và Trì Uyên, bản thân thì ra phòng khách cầm điện thoại nhắn tin Wechat với em gái.
Trì Uyên vừa mới ngồi xuống ghế đối diện Văn Tưởng thì đã bị cô đá cho một phát vào cẳng chân, lực không hề nhẹ khiến anh nhịn không được mà kêu một tiếng.
Dì Dung ở trong phòng khách hỏi: “Sao vậy con? Có phải đụng vào cái gì rồi không?”
Văn Tưởng dùng ánh mắt uy hiếp Trì Uyên ngậm miệng, sau đó quay đầu lại nói, “Dì Dung, không có gì ạ, anh ấy không cẩn thận đụng vào bàn thôi.”
“À, hai đứa chú ý một chút.”
“Con biết rồi.”
Văn Tưởng thu hồi ánh mắt, chạm phải nụ cười có hơi tuỳ ý của Trì Uyên, tức giận, nhíu mày nói: “Anh có thể kiềm chế lại một chút được không?”
“Đồ đẹp lắm nên anh vui thay dì ấy thôi mà.”
“Anh ngậm miệng lại đi.”
“……………”
Văn Tưởng cúi đầu ăn canh, cổ áo hơi mở lộ ra vết đỏ loang lổ trên xương quai xanh, Trì Uyên khẽ ho một tiếng, lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Sau khi ăn cơm xong, Trì Uyên như thường lệ dọn dẹp, Văn Tưởng đứng dậy ra phòng khách nói chuyện phiếm với dì Dung, không lảng tránh mà nhắc đến Tưởng Viễn Sơn.
Dì Dung hơi sững sờ, nghe cô nói.
“Con không có cách nào tha thứ cho Tưởng Viễn Sơn là chuyện của con, nhưng con không để ý đến dì và ông ấy liên lạc, dù sao dì cũng là bề trên, những đạo lý đó con đều hiểu.” Văn Tưởng mím môi, “Con và Tưởng Viễn Sơn đã không còn có thể làm cha con được nữa, có một số chuyện không phải tha thứ là có thể đại biểu cho việc nó chưa từng xảy ra.
Ông ấy có thể quên lỗi lầm trong quá khứ nhưng con lại không.”
Dì Dung buông tiếng thở dài, “Dì hiểu, con yên tâm làm chuyện của con, trong lòng dì Dung đều rõ.”
………
Văn Tưởng ngồi dưới lầu một lát, vẫn còn cảm thấy có hơi mệt nên dì Dung bảo cô về phòng nghỉ ngơi, Trì Uyên cũng cùng cô quay về phòng.
Về phòng ngủ, lúc nằm trong chăn mềm mại thoải mái lần nữa, Văn Tưởng lại không buồn ngủ như khi ở dưới lầu, ánh mắt nhìn trần nhà, giọng nói nhàn nhạt, “Đợi lần này quay về Khê Thành, em muốn dành thời gian đi gặp mặt ông ấy.
Có một số chuyện trước đó nói vội vàng, hơn nữa công ty ở bên này còn có cổ phẩn của ông ấy, không gặp mặt không thể giải quyết xong.”
Trì Uyên nằm bên cạnh xử lý email trong điện thoại, nghe vậy phản ứng lại vài giây mới hiểu được cô đang nói Tưởng Viễn Sơn, dịu dàng hỏi: “Có muốn anh đi cùng với em không?”
“Không cần đâu.” Văn Tưởng nghịch nghịch ngón tay anh, rủ mắt, nhẹ giọng nói nhỏ, “Cũng chẳng phải chuyện gì tốt.”
Trì Uyên biết đây là nút thắt chưa tháo gỡ trong lòng cô nên không hỏi chuyện này nhiều, tuỳ ý nói ra chủ đề khác để giải toả.
Vào ban ngày trời xanh mây trắng, hai người không có chuyện gì làm nói chuyện vu vơ với nhau.
Không biết làm sao lại nói đến chuyện hồi nhỏ.
Trì Uyên nhắc đến mấy chuyện thú vị hồi bản thân còn nhỏ, nói chưa được vài câu đã dừng lại, cúi người ôm cô vào trong lòng, giọng nói lưu luyến dịu dàng, “Không nói nữa, đợi em gả cho anh để mẹ anh lại kể cho em nghe.”.