Chỉ Muốn Thích Em

Chương 52


Bạn đang đọc Chỉ Muốn Thích Em FULL – Chương 52


Ánh sáng trong xe mờ tối, Trì Uyên đứng bên ngoài xe, đường nét khuôn mặt được hắt lên một lớp bóng mờ tự nhiên trông như không gian ba chiều.

Anh khẽ nhếch môi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Văn Tưởng, lông mi vừa dày lại dài để lại dấu vết ở đuôi mắt.
Ngón tay anh mềm mại lại ấm áp, gần như không dùng lực để nắm lấy ngón tay cô.
Văn Tưởng bất ngờ không kịp phòng chạm phải ánh mắt của anh, tim đập chậm một nhịp, ngón tay hơi cuộn lại cọ vào gan bàn tay anh.
Trì Uyên không đợi câu trả lời của cô, sau mấy giây liền buông tay ra rồi lui ra ngoài một bước, ngón tay trắng ngần thon dài vắt lên cửa xe, móng tay được cắt gọn gàng.
Từ góc độ này, ánh mắt Văn Tưởng đúng lúc dừng lại giữa eo anh, áo sơmi trắng được nhét ngay ngắn vào trong quần tây, dây thắt lưng hàng hiệu tôn lên vòng eo thon gọn mạnh mẽ.
Khoảng cách gần như vậy, Văn Tưởng thậm chí có thể nhìn rõ hoa văn phức tạp tối màu trên cúc áo sơmi của anh, cong cong ngoằn ngoèo hoàn toàn tương phản với sự đơn giản của anh.
Cửa xe nhanh chóng được Trì Uyên đóng lại từ bên ngoài, bóng dáng vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phó lái.
Văn Tưởng thu hồi ánh mắt, mặt nóng lên một cách khó hiểu, giơ tay hạ cửa kính xe xuống vài cm, tiếc là trong bãi đậu xe hoàn toàn khép kín, không có nhiều gió mát.
Cũng may Trì Uyên vẫn chuyên chú nghe điện thoại nên không nhận ra cái gì.
Porsche Panamera4 màu đen nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đậu xe một cách lặng lẽ, hoà nhập vào dòng xe dài bên ngoài.
Trì Uyên nghe điện thoại hơn nửa đoạn đường nhưng rất ít khi lên tiếng nói chuyện, càng nhiều hơn là bình tĩnh nghe người đối diện nói.
Không khó đoán, lúc này việc mua bán sáp nhập cũng không dễ dàng như bên ngoài đồn.
Văn Tưởng tiếp tục một tay cầm vô lăng, ánh mắt nhìn dòng xe phía trước, vẻ mặt có hơi đăm chiêu, gió lạnh ngoài xe lùa vào trong xe theo cửa sổ cô đã mở vài cm trước đó.
Không khí khô lạnh của thu đông với cái lạnh buốt giá không ấm áp như mùa xuân hè.
Số giây dừng đèn đỏ ở đây đặc biệt dài, Văn Tưởng nghĩ đến xuất thần nên không chú ý đến Trì Uyên đã kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía cô.
“Văn Tưởng.”
“Hả?” Cô lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, “Sao vậy?”
“Đóng cửa sổ lại.” Trì Uyên lời ít ý nhiều, giọng điệu có hơi trầm.

Thực ra Văn Tưởng không muốn đóng vì trong xe đang bật hệ thống sưởi, có hơi ngột ngạt, giữ lại chút khe hở này mới có thể thoáng khí.

Nhưng nhìn vẻ mặt anh lạnh lại, Văn Tưởng nghĩ đến cuộc gọi ban nãy cũng không vui vẻ gì nên cuối cùng đóng cửa sổ lại.
Đóng chút khe hở còn lại, tiếng động ồn ào cùng tiếng gió gào thét bên ngoài đều bị ngăn cách, trong xe yên lặng như trước chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Khoảng chừng qua mấy chục giây, Trì Uyên thu hồi ánh mắt dừng trên người Văn Tưởng, như là biết cô suy nghĩ cái gì nên giải thích: “Giọng điệu không tốt không phải vì cuộc gọi ban nãy.”
Văn Tưởng còn chưa kịp mở miệng.
Anh đã nhanh chóng thêm câu, “Là bởi vì em.”
Đây là ý gì vậy? Vừa nãy cô đâu có làm gì.
Văn Tưởng có hơi không hiểu bèn nghiêng đầu nhìn anh, không nhịn được mà hỏi, “Bây giờ tôi không làm gì cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh?”
“Quả thật.” Trì Uyên nở nụ cười, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ nhìn cô, trong mắt cũng mang theo ý cười, “Cái gì em cũng không làm nhưng anh đã rất thích em rồi, cái đấy chẳng lẽ còn không tính làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh sao?”
“………”
Đến nơi ăn cơm, sự xuất hiện của Trì Uyên làm Hứa Nam Tri cũng chẳng ngạc nhiên nhiều lắm, vẫn đối chọi gay gắt với anh như trước, ba câu không hợp ý đã động đũa đánh nhau.
Văn Tưởng quả thực không dám lên tiếng.
Một nồi lẩu ăn với khí thế ngất trời, lúc kết thúc, Văn Tưởng đứng dậy đi vệ sinh thuận tiện xuống lầu thanh toán.
Đi đến cửa, cô nhớ ra cái gì bèn quay đầu lại nhìn hai người đang ngồi đối diện nhau, sợ bản thân vừa đi cái nơi đấy trở thành chiến trường ngay nên hỏi Hứa Nam Tri có muốn đi chung hay không.
Hứa Nam Tri từ chối rõ ràng, “Không đi.”
“…………”
Văn Tưởng mím môi, rời đi mà lòng sợ hãi.
Tiếng động đóng cửa chỉ trong chớp mắt, Hứa Nam Tri nhìn về phía cửa một cái rồi thu hồi ánh mắt lại, nhìn trên người Trì Uyên đang ngồi đối diện, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên, “Nói thật, chuyện của anh và Văn Tưởng ngay từ đầu tôi chẳng hề tán thành.”
“Tôi biết.” Trì Uyên ngắm nghía cái ly trong tay, nhớ đến lần đầu đụng mặt khi nghe thấy tin đồn, cười khẽ, “Trước đó cô cảm thấy tôi không phải người tốt gì.”
Hứa Nam Tri nhấn mạnh: “Bây giờ cũng vậy.”

“…………”
Hứa Nam Tri đối diện anh, hai người đều nở nụ cười.

Trong vài giây, cô liền thu lại nụ cười, “Được rồi, tôi xin lỗi, trước kia là tôi hiểu lầm anh.”
Trì Uyên cười cười dường như cũng không để trong lòng.
“Tính cách của Tưởng Tưởng chịu ảnh hưởng từ ba mẹ cô ấy, kiềm chế, yên lặng, bình tĩnh nhưng thực ra trước kia cô ấy không phải như thế.” Hứa Nam Tri dựa người ra sau, tư thế thả lỏng, “Nếu như anh gặp cô ấy khi còn đi học, có thể sẽ rất kinh ngạc.

Vì Văn Tưởng của lúc đó với Văn Tưởng của bây giờ gần như có thể nói là hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Tôi đã thấy.” Trì Uyên nhìn đáy nồi vẫn còn sủi bọt trên bàn, lời ít ý nhiều giải thích nguyên nhân mình từng nhìn thấy, “Trong lễ cưới của bạn đại học Văn Tưởng, tôi có xem một đoạn video lúc cô ấy ở đại học.”
Hứa Nam Tri giật mình, ngước mắt.
“Tôi biết cô lo lắng cái gì.” Biểu cảm Trì Uyên rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt cũng rất nghiêm túc, “Nhà chúng tôi không có ai làm càn trong chuyện tình cảm cho nên ngay từ đầu lúc hai nhà đưa ra kết hôn, tôi mới không đồng ý.

Sau đó lại từ hôn cũng là vì tôi không muốn đoạn tình cảm này ngay từ đầu đã trộn lẫn mục đích khác.

Tôi hy vọng hai người ở bên nhau chỉ là vì thích nhau, mà không vì nguyên nhân khác bị bắt dây dưa với nhau.”
“Có thể nghe thấy những lời này của anh thì tôi yên tâm rồi.” Hứa Nam Tri nở nụ cười, “Mấy năm này Tưởng Tưởng đều một mình, bây giờ có một người có thể ở bên cạnh cô ấy, tôi cũng rất vui.”
…………
Trì Uyên và Hứa Nam Tri không nói chuyện quá lâu, sau đó lại đợi Văn Tưởng quay lại phòng bao, ba người không am hiểu nói chuyện phiếm nên nhanh chóng tan cuộc.
Trên đường đưa Văn Tưởng về nhà đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Trì Uyên nhớ đến ban nãy ở trong phòng bao sau khi nói chuyện với Hứa Nam Tri xong, cô ấy đột nhiên nhắc đến một chuyện——
“Chắc anh cũng biết chủ nhật này là sinh nhật của Tưởng Tưởng, nhưng anh không cần ăn sinh nhật hay chuẩn bị bất ngờ gì cho cô ấy.”

Trì Uyên khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Cô ấy không thích.” Lúc Hứa Nam Tri nói lời này, giọng điệu có hơi trầm, “Từ sau khi dì Văn Tống qua đời, cô ấy không ăn sinh nhật nữa.”
…………
Nghĩ đến đây, Trì Uyên không nhịn được buông tiếng thở dài.
Văn Tưởng để ý và không buông bỏ được chuyện quá khứ nhiều hơn anh nghĩ.
Anh bỗng nhiên cảm thấy trong xe có hơi ngột ngạt, nên giơ tay hạ cửa sổ xe xuống nhưng lại nghĩ Văn Tưởng bệnh nặng mới khỏi nên lại đóng lại.
Văn Tưởng cúi đầu đang trả lời tin nhắn nghe thấy động tĩnh, cũng không ngẩng đầu mà nói: “Anh mở đi, tôi cũng cảm thấy trong xe có hơi ngột ngạt.”
“Anh không cảm thấy.”
“………………”
Có Hứa Nam Tri dặn dò, mặc dù đến hôm sinh nhật Văn Tưởng Trì Uyên chẳng tỏ vẻ gì nhưng buổi trưa bớt thời gian đến nhà họ Văn một chuyến.
Chỉ là không ngờ lại uổng công.
Dì Dung tiếp đón anh vào trong nhà, rót tách trà cho anh, đuôi mắt phiếm hồng không dễ thấy, “Sáng sớm Tưởng Tưởng đã ra ngoài rồi.”
Trì Uyên cầm tách trà, trong ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng, “Dì biết cô ấy đi đâu không?”
“Nghĩa trang Châu Sơn.” Dì Dung không mở mắt, vừa nhắc mấy từ này, giọng nói còn có hơi nghẹn ngào, “Nhà họ Văn đều chôn cất ở đó.

Sau khi A Tống qua đời, ngày này hàng năm con bé đều qua đó một chuyến, ở lại cả một ngày, khuyên cũng không khuyên được.”
Diện tích nhà họ Văn rất lớn, tầng trên tầng dưới để trống phòng khách và tầng 2, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ sát đất tràn vào phòng khách.
Trì Uyên nhìn chằm chằm cảnh vật nơi góc bàn một hồi, thấy viền mắt nóng lên mới thu hồi tầm mắt, để tách trà trong tay xuống, đứng lên chào tạm biệt, “Dì Dung, dì đừng lo, con đi qua nhìn một chút.”
Mắt dì Dung đỏ lên thậm chí chỉ nói được 3 tiếng “được.”
Nghĩa trang Châu Sơn nằm ở ngoại ô phía Tây, cách nhà họ Văn ở trung tâm thành phố khoảng 2 tiếng lái xe, sau khi ra khỏi đường cao tốc rồi đi đường phụ và chạy thẳng.
Trên đường xe lui tới rất nhiều, tốc độ xe của Trì Uyên không nhanh lắm, dừng rồi lại nhích lên một chút mất gần hai tiếng rưỡi mới đến nghĩa trang.
Khi hướng dẫn trong xe kết thúc, Trì Uyên cũng nhìn thấy chiếc xe của Văn Tưởng đậu trong bãi đậu xe tạm thời gần nghĩa trang.
Gần đó còn có rất nhiều xe, anh chạy qua đậu xe nhưng người lại ngồi trong xe không đi xuống.
Mặt trời dần lặn, trong rừng gần nghĩa trang dần dần nổi lên sương mù, bầu trời cũng trở nên tối hơn, trời vào thu đông luôn tối hơn so với trước đây.

Trì Uyên cũng không biết đã ngồi trong xe bao lâu, có thể là 1 – 2 tiếng cũng có thể là rất lâu, mãi cho đến khi bóng đêm bao phủ toàn bộ nghĩa trang anh mới nhìn thấy nơi bậc thềm xa xa có bóng dáng quen thuộc.
Ban đêm vắng lặng, ánh trăng phác hoạ ra bóng dáng vô cùng cô đơn, hiu quạnh.
Văn Tưởng đi đến thềm đá cuối cùng, đi ngang qua chỗ quản lý vẫn không nhìn thấy ông cụ trông nom như trước.
Cô không dừng lại mà xoay người đi đến bãi đậu xe, vừa mới đi đến bên cạnh xe, đằng sau bỗng nhiên vang lên bước chân dồn dập.
Mặc dù Văn Tưởng là người theo thuyết vô thần nhưng giờ phút này ở nghĩa trang không một bóng người, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ đến chuyện xấu.
Không đợi cô kéo cửa xe ngồi vào, người đó đã đến gần mang theo hơi thở hồng hộc, “Xin hỏi có phải là bà Văn Tưởng không ạ?”
Văn Tưởng quay đầu lại mới phát hiện người này mặc quần áo nhân viên quản lý, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, đoán chừng cũng mười bảy mười tám tuổi.
Cô khẽ thở phào, buông tay đang để trên cửa ra, “Là tôi, cậu có chuyện gì sao?”
“May mà không bỏ lỡ.” Cậu ấy đưa bì thư trong tay qua cho cô, “Đây là những gì ông bảo tôi chuyển lại cho bà lúc ông lâm chung.”
Văn Tưởng nhận lấy, nương theo bì thư chưa được dán chặt thấy xấp tiền giấy màu đỏ bên trong, bỗng nhiên phản ứng lại, “Ông nội cậu là ông cụ Đỗ Tùng Linh?”
Đỗ Tùng Linh là nhân viên quản lý ở nghĩa trang này, trước kia mỗi lần Văn Tưởng đến đều là ông ấy trực ở đây.

Lúc ngày thường Văn Tưởng không đến, ông cụ còn giúp cô lau bụi bặm trên bia mộ người nhà họ Văn.
Nhưng mà thế sự vô thường, Văn Tưởng không ngờ lần gặp mặt trước đã là lần gặp cuối cùng.
Tiền trong bì thư là mỗi lần trước khi đi cô đều lén để lại, một đồng ông cụ cũng không xài mà trả lại hết.
Văn Tưởng không nhận bì thư, khi quay về còn nhét thêm vài tờ trong đó, nói là dùng để mua tiền giấy cho ông cụ.
Lúc rời nghĩa trang, Văn Tưởng quay xe nhìn trong gương thấy chàng trai đứng tại chỗ cúi đầu chào cô.
Cùng lúc đó, cô theo góc độ đấy thoáng nhìn chiếc xe đậu bên cạnh.
Một chiếc xe không hề xa lạ mà còn vô cùng quen thuộc.
– –
Tác giả có lời muốn nói:
Biết tại sao Trì tổng không xuống xe đợi không?+
Bởi vì anh ấy sợ lạnh:D.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.