Bạn đang đọc Chỉ Muốn Thích Em FULL – Chương 40
Sau khi tang lễ kết thúc không bao lâu, bệnh tình của Tưởng Viễn Sơn đột ngột chuyển biến xấu.
Phía bệnh viện sau nhiều làm hội chẩn quyết định làm phẫu thuật trước.
Chuyện gameshow mới của Thịnh Hoa đã chính thức lên kế hoạch với lý do thiểu số tuân theo đa số, đã bắt đầu chiêu mộ bên ngoài, chuẩn bị sản xuất và chiếu đồng thời vào cuối năm và tết âm lịch.
Lần đổ bệnh này của Tưởng Viễn Sơn, Văn thị và Truyền thông Thịnh Hoa như hai ngọn núi lớn không thể tách rời trên vai Văn Tưởng, công việc bận rộn gần như khiến cô không có thời gian để suy nghĩ việc khác.
Cả ngày cô đều chạy qua lại giữa bệnh viện và công ty, về chuyện Trì Uyên nói muốn nói chuyện sau khi kết thúc tang lễ trước kia đương nhiên cũng bị ném ra sau đầu.
Trước hôm phẫu thuật một ngày, Văn Tưởng ở Văn thị họp đến đêm khuya, lúc ra khỏi công ty đã qua 0 giờ.
Tần Cấm đang cầm tài liệu mà Thịnh Hoa mới đưa lên theo Văn Tưởng lên xe, “《Young》 đã thông qua tiết mục lập hồ sơ, đây là tình hình đăng ký hiện tại ở các khu vực khác nhau.
Ngoài ra chuyện cô bảo tôi liên hệ với tạp chí《Nhân vật CG》, bộ phận pháp lý và bộ phận thương mại bên kia đã và đang nói chuyện hợp tác, bọn họ rất vừa lòng với ngoại hình của Vưu Thời.
Nếu không có gì xảy ra, Vưu Thời chắc là có thể lên trang bìa phát hành vào mùa thu của bọn họ.”
Văn Tưởng vừa mới tiếp quản nghiệp vụ kinh doanh nên gần như chuyện to nhỏ trong công ty đều phải xem qua, Tần Cấm tận lực lời ít ý nhiều để không làm chậm trễ thời gian của cô.
Báo cáo công việc hàng ngày bên Thịnh Hoa xong, cô ấy đóng cuốn sổ lại, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Văn Tưởng, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cô còn phải đi bệnh viện sao?”
Văn Tưởng xoa huyệt thái dương “ừm” một tiếng, “Đi thăm một lát, sáng mai lúc ông ấy phẫu thuật tôi có một buổi họp, chắc là không tới được.”
Tần Cấm an ủi: “Chủ tịch Tưởng người tốt có trời giúp, phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi.”
“Hy vọng vậy.” Văn Tưởng để tay xuống, nhìn màn đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
Đến bệnh viện đã là rạng sáng, toà nhà nội trú đèn đuốc sáng trưng như trước.
Văn Tưởng chỉ mặc áo mỏng xuống xe, Tần Cấm vội vàng đi qua khoác chiếc áo khoác lên vai cô, “Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, cô chú ý nhiều vào.”
Văn Tưởng kéo chặt áo, quay đầu cười cười với cô ấy, “Vất vả rồi.”
Tần Cấm lắc đầu, lại hỏi: “Hôm nay cô ở công ty cũng chưa ăn gì, có muốn bây giờ tôi đi mua chút đồ ăn cho cô không?”
Văn Tưởng nghe cô ấy nhắc vậy, cảm thấy bụng đói nên cũng không từ chối, còn thuận tiện bảo cô ấy và tài xế đi ăn khuya rồi quay lại.
Một mình cô lên lầu.
Khoa nội trú vào rạng sáng yên tĩnh vắng vẻ, chỉ có trạm y tá còn truyền ra mấy động tĩnh nhỏ vụn vặt.
Văn Tưởng ở ngoài phòng bệnh của Tưởng Viễn Sơn thấy Tưởng Từ rất lâu rồi chưa quay về Khê Thành, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc lại luống cuống, như là không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây vào lúc này hoặc như là sợ cô xuất hiện ở đây vào lúc này.
Văn Tưởng đi đến trước mặt anh ấy, người anh ấy dịch sang bên cạnh một bước theo bản năng, đúng lúc che trước cửa phòng bệnh, mày nhíu lại, muốn nói lại thôi, “Em…”
Văn Tưởng đã hiểu, cười mỉa mai ngắt lời anh ấy, giọng điệu lạnh nhạt lại chắc chắn, “Bà ta ở bên trong, đúng không?”
Tưởng Từ mím môi, không lên tiếng.
Văn Tưởng bước lên một bước, nắm tay nắm cửa.
Tưởng Từ đưa tay ngăn cô lại, cô nâng mắt, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, “Anh có tư cách gì cản tôi?”
Tưởng Từ nắm cổ tay cô không buông, giọng điệu mang theo chút khần cầu, “Văn Tưởng——”
Cô giống như không nghe thấy, yên lặng gỡ tay anh ấy ra, đẩy cửa đi vào.
Hai người bên trong nghe thấy động tĩnh đều ngẩng đầu lên nhìn qua.
Tưởng Viễn Sơn nằm trên giường bệnh môi giật giật, “Tưởng Tưởng…”
Văn Tưởng không nhìn ông, ánh mắt nhìn thẳng lên người phụ nữ đang đứng bên giường.
Nhớ lần gặp mặt đầu tiên là bốn năm trước, cũng là ở bệnh viện, bà ấy cũng đứng trước giường bệnh của Tưởng Từ giống như vậy, vẻ mặt yếu ớt lại đáng thương.
Tưởng Từ theo cô vào nghe vậy muốn kéo cô ra ngoài, không ngờ lại bị cô bất ngờ không phòng kịp mà tát một cái, tiếng tát vang dội, trên mặt anh ấy rất nhanh đã đỏ ửng.
Vẻ mặt của Tưởng Viễn Sơn và Phương Cẩn đột nhiên thay đổi, Phường Cẩn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt Tưởng Từ ngăn cản, bà ấy lại cụp mắt xuống, không nói gì.
Bàn tay Văn Tưởng dùng sức cũng phát run, giọng nói theo đó cũng run lên, “Xem ra là tôi quấy rầy một nhà ba người các người đoàn tụ.”
Tưởng Từ vẫn túm cánh tay cô như cũ, giọng nói hơi trầm, “Văn Tưởng, chuyện không phải như em nghĩ.
Mẹ tôi chỉ là lo lắng cho chú Tưởng nên mới muốn đến thăm chú ấy, bà không có ý gì khác.”
“Không có ý gì khác?” Văn Tưởng mỉa mai bật cười, “Bà ta còn muốn có ý gì! Hai mẹ con các người đã phá huỷ gia đình tôi, hại chết mẹ tôi, các người còn muốn cái gì! Muốn Văn thị từ nay về sau theo họ Tưởng các người sao?”
Cô vung tay Tưởng Từ ra, đỏ mắt nhìn Tưởng Viễn Sơn, “Trước kia là tôi không muốn truy cứu mới dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại có mấy người, dễ dàng tha thứ cho ông đã để cho Tưởng Từ vào Văn thị, dễ dàng tha thứ cho sự chăm sóc nhiều lần của ông với người phụ nữ này.
Nhưng mà Tưởng Viễn Sơn, rốt cuộc ông có từng nghĩ đến cảm nhận của đứa con gái là tôi chưa?”
“Mẹ tôi vừa mới qua đời ông đã để người phụ nữ này bên mình, bị người ngoài chụp thấy, làm hại thanh danh Văn thị xuống dốc không phanh nhưng một câu giải thích ông cũng không có.” Chuyện quá khứ như vết thương bị xé toạc mãi mãi không bao giờ lành trong lòng Văn Tưởng, “Nhiều năm qua, lúc ông đối xử tốt với bà ta có từng nghĩ đến mẹ tôi cũng đã từng đối xử rất tốt với ông chưa? Chẳng lẽ ông không có chút áy náy nào với bà ấy sao?”
“Ông nói là ông ngoại tôi một tay đưa ông vào Văn thị rồi đề bạt lên, nhưng kết quả ông báo đáp ông ấy cái gì?” Văn Tưởng cấu ngón tay, nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn, “Ông hại chết con gái mà ông ấy yêu nhất, còn đưa đứa con của hung thủ vào công ty do ông ấy sáng lập, đây là báo đáp ông dành cho ông ấy sao? Cũng thật khiến người ta nực cười.”
Nghe những lời trách móc của Văn Tưởng xong, Phương Cẩn muốn giải thích nhưng lại bị Tưởng Viễn Sơn ngăn lại.
Mấy ngày nay bởi vì ốm đau làm cả người ông gầy đi rất nhiều, ngay cả nói chuyện cũng không có lực, “Tưởng Tưởng, chuyện tai nạn giao thông của mẹ con, quả thực là ba và dì Phương——”
Ông dừng lại, sửa lời: “Quả thực là vì chuyện chúng ta mẹ con mới xảy ra tai nạn.
Nhưng trừ lần đó ra, ba không phụ sự kỳ vọng của ông ngoại con, cũng không có lỗi với hôn nhân của ba và mẹ con.”
“Vậy sao ông chưa bao giờ giải thích?” Văn Tưởng nhìn ông, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng, “Tôi đã cho ông rất nhiều cơ hội để giải thích nhưng ông không có.
Ông để mặc người khác đi đoán quan hệ giữa ông và bà ta, ông đưa Tưởng Từ vào Văn thị, ông có biết tất cả mọi người trong công ty đối xử với tôi như nào không?”
“Tưởng Tưởng, có một số chuyện——” Khối u trong não của Tưởng Viễn Sơn mấy ngày nay dần dần đè lên thần kinh, lời nói còn chưa hết, theo đó cảm xúc không ổn định nên trước mắt bỗng nhiên tối sầm, mấy chuyện còn chưa kịp giải thích thì ông đột ngột hôn mê.
Phương Cẩn vội vàng bấm vào chuông ở đầu giường, chưa đến một hồi, bác sĩ và các y tá trực ban vội vàng chạy vào, y tá quay đầu lại ngăn cản, “Người nhà ra ngoài trước đã.”
Văn Tưởng đi ra ngoài.
Tưởng Từ đỡ Phương Cẩn đứng đối diện cô.
Lối đi nhỏ ở giữa như Sở hà Hán giới*, chia cắt thành hai thế giới.
(*Sở hà Hán giới: con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán.)
Văn Tưởng nhắm mắt lại hít sâu mấy cái, nhưng cuối cũng vẫn không làm bản thân tỉnh táo lại được nên chỉ có thể rời đi trước.
Tưởng Từ đột nhiên gọi cô lại, “Em không đợi ông ấy tỉnh lại rồi đi sao?”
Văn Tưởng siết chặt tay, quay đầu lại nhìn anh ta và Phương Cẩn, “Không cần thiết, so với tôi, ông ấy mới cần hai người hơn.”
“Văn Tưởng——”
Không có người đáp lại.
Văn Tưởng đi xuống lầu, ở đại sảnh gặp Tần Cấm vừa mới mua xong bữa ăn khuya trở về, người sau thấy sắc mặt cô bất thường, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cô phải đi về sao?”
“Trở về đi.”
Thời gian phẫu thuật của Tưởng Viễn Sơn vì ông đột nhiên hôn mê mà dời lên rạng sáng, chuyên gia khoa não ở bệnh viện khẩn cấp hội họp.
Phẫu thuật kéo dài đến 6 – 7 tiếng, mãi đến hơn 7 giờ sáng hôm sau mới kết thúc.
Nhà họ Trì nhận được tin, sau khi Tưởng Viễn Sơn ra khỏi phòng phẫu thuật thì cả nhà liền đi qua thăm.
Mẹ Trì không có qua lại với Phương Cẩn nên cũng không nói mấy câu, chỉ là hỏi Tưởng Từ một ít về tình hình của Tưởng Viễn Sơn.
Trì Uyên đứng bên cạnh, ánh mắt lướt nhìn phòng bệnh nhưng không thấy bóng dáng Văn Tưởng đâu.
Mẹ Trì cũng nhận ra cái gì đó, làm như vô tình hỏi, “Tưởng Tưởng không tới sao?”
Tưởng Từ mím môi, muốn nói gì đó nhưng đến cuối cùng chỉ là lắc đầu, “Không, nhưng tối qua cô ấy có đến thăm một lần.”
Mẹ Trì khẽ thở dài, “Bây giờ một mình con bé chống đỡ công ty lớn như vậy nên cũng bận quá, ở bệnh viện làm phiền cậu rồi.”
“Nên vậy.”
Ba mẹ Trì không ở lại lâu, Trì Uyên không rời đi cùng với bọn họ.
Anh đưa bọn họ xuống lầu rồi lại trở lại phòng bệnh, nhìn Phương Cẩn ngồi bên giường bệnh, anh gọi Tưởng Từ ra ngoài phòng bệnh.
Tưởng Từ biết anh muốn nói cái gì, ra khỏi phòng bệnh đã mở miệng trước, “Tôi biết cậu muốn hỏi chuyện Văn Tưởng, quả thực tối qua cô ấy có đến, chẳng qua thấy mẹ tôi nên cãi nhau một trận với chú Tưởng sau đó liền rời khỏi bệnh viện.
Đến bây giờ tôi cũng chưa liên lạc với cô ấy.”
Trì Uyên nhìn Tưởng Từ, “Mẹ anh và bác Tưởng…”
“Bọn họ không có quan hệ gì hết, cho dù có cũng là trước khi chú Tưởng kết hôn với mẹ Văn Tưởng, cái này tôi có thể lấy tính mạng ra đảm bảo.”
“Tốt hơn là anh nên nói những lời này với Văn Tưởng.” Trì Uyên nhét tay vào túi quần, gương mặt xa cách lãnh đạm, “Chuyện của nhà họ Văn tôi không biết, nhưng Văn Tưởng chắc chắn rất để ý đến sự tồn tại của anh và mẹ anh.”
“Tôi biết.” Tưởng Từ khẽ thở dài, “Chỉ là chuyện quá khứ liên luỵ quá nhiều, tôi cũng không biết nên nói với cô ấy như thế nào.”
Hai người lâm vào trầm mặc.
Trì Uyên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho trợ lý, mấy phút sau đã nhận được câu trả lời.
Anh nhìn một cái, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Trước khi đi, anh nói với Tưởng từ: “Nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể giải thích rõ ràng chuyện giữa mẹ anh và bác Tưởng cho Văn Tưởng.
Theo tôi biết, mấy năm nay bởi vì chuyện của anh và mẹ anh mà quan hệ giữa cô ấy và bác Tưởng bất hoà.
Nếu anh muốn bọn họ tốt lên, thì nói ra hết chuyện mà anh biết.”
Tưởng Từ mím môi, không nói gì.
Trì Uyên không nhìn anh ấy lâu, xuống lầu, lái xe đến Văn thị.
……
Không phải Văn Tưởng không biết chuyện phẫu thuật của Tưởng Viễn Sơn, sở dĩ không đến một mặt là vì thực sự không đi được, mặt khác là cô vẫn hận Tưởng Viễn Sơn như trước.
Trước khi không thấy Phương Cẩn, cô có thể tạm thời buông chuyện quá khứ.
Mặc dù mỗi lần đến bệnh viện cũng không nói hơn hai câu với Tưởng Viễn Sơn, nhưng lúc đó cô thực sự lo lắng cho bệnh tình của ông.
Sự xuất hiện của Phương Cẩn không khác gì việc đào tất cả những đau đớn cô đã trải qua chôn sâu trong lòng ra, cô không có cách nào tha thứ cho bọn họ, cũng không có cách nào đi đối mặt với Tưởng Viễn Sơn.
Những lời trách móc và tức giận của cô đối với Tưởng Viễn Sơn mà nói chính là hoạ vô đơn chí*.
(Hoạ vô đơn chí: ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.)
Mắt không thấy tâm không phiền nên dứt khoát không đi.
Họp xong cuộc họp buổi sáng, Văn Tưởng ra khỏi phòng họp.
Tần Cấm cầm tài liệu theo sau cô, đè thấp giọng, “Phó tổng Trì đang ở trong văn phòng cô.”
“…….”
Văn Tưởng vẫn đang xem biên bản cuộc họp vừa nãy, nghe Tần Cấm nói xong dừng bước một chút, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, “Đến đây lúc nào?”
“Hơn một tiếng trước.” Tần Cấm nói: “Anh ta biết cô họp nên bảo chúng tôi không cần qua quấy rầy cô.”
“Tôi biết rồi, cô đi bận việc đi.”
“Vâng.”
Từ sau khi Tưởng Viễn Sơn nhập viện, văn phòng của Văn Tưởng từ bên Thịnh Hoa dời đến Văn thị, vẫn là căn phòng trước kia.
Văn phòng có cửa sổ sát đất rộng rãi sáng sủa, đối diện là tháp ngắm cảnh cao nhất Khê Thành.
Lúc cô đi vào, Trì Uyên đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nói một câu với đầu dây bên kia, “tối nay nói tiếp” rồi cúp máy.
Văn Tưởng đến cạnh bàn làm việc, đặt tài liệu lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh, “Sao anh lại qua đây?”
Trì Uyên cất điện thoại, “Tiện đường, đúng lúc lại đây tìm em nói chút chuyện người phát ngôn khu nghỉ dưỡng.”
“Đại ngôn?” Văn Tưởng nhíu mày, “Không phải chuyện đại ngôn đã quyết định rồi sao?”
Bữa tiệc lộn xộn trước đó, Văn Tưởng không để Vưu Thời tham gia nhiều lắm, gần như là buông bỏ cơ hội này.
“Trước đó tôi không nói rõ với em, tuy Trì thị không thể quyết định người phát ngôn chính khu nghỉ dưỡng, nhưng Trì thị vẫn có quyền quyết định người phát ngôn phân khu.” Trì Uyên cong môi, “Tôi biết em muốn nâng đỡ Vưu Thời nên cơ hội này cũng rất quan trọng với em.”
“Cho nên?” Văn Tưởng tâm sáng như gương, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Anh định trực tiếp đưa cơ hội này cho Vưu Thời?”
“Đương nhiên không phải trực tiếp, tôi có điều kiện.”
Văn Tưởng mím môi dưới, vẻ mặt nghiêm túc lại tưởng thật, “Trước đó đã nói rõ, Vưu Thời không chấp nhận quy tắc ngầm.”
“……”
Trì Uyên bật cười, “Tôi ở trong mắt em là người có thể làm ra loại chuyện quy tắc ngầm sao?”
“Vậy anh có điều kiện gì?”
“Em ăn một bữa cơm với tôi.”
“……”
Điều kiện này ngược lại bất ngờ, Văn Tưởng gần như không suy nghĩ, “Được, không có vấn đề gì.”
Ăn một bữa cơm đổi lại một cái đại ngôn, thấy thế nào cũng là chuyện được lời.
Mặc dù cũng là đi cửa sau nhưng Văn Tưởng cảm thấy bản thân của cái cửa sau này coi như sạch sẽ.
Chỗ ăn cơm là Trì Uyên chọn, là tiệm món ăn Quảng Đông, ở tầng ba của trung tâm thương mại gần Văn thị.
Vào giờ ăn trưa nên tiệm khá đông.
Trì Uyên đã đặt phòng bao.
Mấy ngày nay Văn Tưởng cũng chưa ăn uống gì, chưa ăn được một lúc đã ăn xong, buông đũa, nhìn Trì Uyên, “Hôm nay anh đến tìm tôi, không chỉ vì mỗi chuyện đại ngôn này chứ?”
Ánh mắt Trì Uyên hơi dừng lại, “Quả thật không phải tất cả.”
Dáng vẻ Văn Tưởng “tôi biết mà”, “Cho nên, còn có chuyện gì?”
“Sáng nay tôi đến bệnh viện một chuyến.” Trì Uyên gắp một miếng sầu riêng xốp giòn, vẻ mặt như thường, “Bác Tưởng phẫu thuật rất thành công.”
Văn Tưởng nhéo tay, rủ mắt, “Tôi biết.”
Trì Uyên ngừng đũa, bưng tách trà trên bàn đến sát bên môi, ánh mắt nhìn qua, “Tưởng Từ có nói chút chuyện với tôi.
Chuyện của bác Tưởng và mẹ anh ta năm đó có thể không như em nghĩ.
Tôi nghe anh ta nói có lẽ còn có ẩn tình.”
“……”
“Tôi nói lời này không phải thiên vị ai, cũng không phải bào chữa hộ ai.” Trì Uyên nhìn cô, “Tôi chỉ hy vọng em có thể cởi bỏ khúc mắc sớm một chút.”.