Bạn đang đọc Chỉ Muốn Thích Em FULL – Chương 20
Lúc Trì Uyên chạy ra đã không còn thấy bóng dáng Văn Tưởng đâu nữa, anh đi đến bãi đậu xe trong nhà tang lễ nhưng vị trí xe cô đậu đã có một khoảng trống rồi.
Trì Uyên khẽ “chậc” một tiếng, lấy điện thoại gửi tin nhắn trên Wechat cho cô.
——Đi rồi à?
Không trả lời.
Gọi điện thoại.
Không nghe máy.
“………”
Trì Uyên cất điện thoại, không còn cách nào để liên lạc với cô.
Dù sao Văn Tưởng cũng không có quan hệ thân thiết với anh lắm, cho nên người ta cũng không cần thiết phải thời thời khắc khắc báo cáo chỗ đi nơi ở của bản thân cho anh.
Ai ngờ giây tiếp theo, người vừa nãy không nhận điện thoại lại gọi qua.
Anh mím môi, dùng ngón cái vuốt màn hình sang phải để nghe điện thoại.
“Trì Uyên?”
“Ừm.” Trì Uyên bước mấy bước về phía trước, đến bên cạnh xe mình rồi kéo cửa xe ra ngồi vào.
“Tôi vừa mới đang ở đèn đỏ, không tiện nghe điện thoại, anh có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì.” Trì Uyên thuận miệng hỏi, “Cô về rồi?”
“Ừm, về rồi, bên phía bệnh viện còn có chút việc chưa giải quyết.”
Trì Uyên “à” một tiếng, “Tôi cũng không có chuyện gì, cô lái xe đi, tôi cúp máy đây.”
“Được.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trì Uyên ngồi trong xe suy nghĩ rất lâu.
Thật ra trong chuyện của Văn Tưởng lần này, nếu không có lời thỉnh cầu của Tưởng Viễn Sơn, Trì Uyên sẽ không trực tiếp tiếp xúc với Văn Tưởng, nhiều nhất là nghe lời mẹ Trì âm thầm giúp mà thôi.
Nhưng Tưởng Viễn Sơn đã đề cập, anh cũng vì vậy mà biết chút chuyện cũ mà Văn Tưởng không muốn người khác biết, mặc dù không có bất ngờ nhưng cũng không phải là hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Dù sao trong những lần tiếp xúc với Văn Tưởng trước kia, Trì Uyên vẫn chưa phát hiện cô và Tưởng Viễn Sơn có xích mích gì hay không thoải mái gì.
Trái lại biết tình cảnh con gái hiếu thuận người ba hiền hậu nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Trì Uyên càng hoang mang về việc Văn Tưởng đối với chuyện kết hôn của hai nhà, nếu như cha con bất hoà thì cô cần gì phải hoàn toàn nghe theo ý kiến của Tưởng Viễn Sơn.
Ban đầu Trì Uyên nghĩ đến chuyện kết hôn của hai nhà, là do Văn Thị cần sự giúp đỡ của Trì thị, cũng có thể là hai nhà Văn – Trì sẽ có hợp tác trong kinh doanh, cho nên anh đã âm thầm nhờ người điều tra tình hình của Văn thị, kết quả nhận được là tài chính của Văn thị trước mắt vẫn lưu động ổn định, tình hình kinh doanh cũng tốt đẹp.
Hợp lại với Trì thị còn là dệt hoa trên gấm, nhưng không hợp tác thì đối với tình hình của Văn thị trước mặt mà nói cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Đã không phải là yêu cầu cũng không phải là yêu cầu hợp tác, Trì Uyên vẫn nghĩ không ra Văn Tưởng còn có lý do nào để đồng ý chuyện kết hôn này nữa.
Chẳng lẽ nào lại thật sự có ý với anh?
“…….”
Trì Uyên nghĩ đến đây, nhịn không được mà đưa tay day day huyệt thái dương, dường như cũng hiểu được suy nghĩ này của mình có hơi không thực tế.
Đại khái là qua một lúc.
Anh có hơi bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài.
Bỏ đi, dù sao chuyện đã đi đến nước này rồi, giờ lại đi suy nghĩ những nguyên nhân lung tung cũng chẳng cần thiết gì.
Trước mắt, điều quan trọng nhất đối với anh là sự nghiệp của bản thân mình, chỉ có như vậy mới nắm chắc khí thế khi nói chuyện trước mặt ba mẹ Trì.
Nghĩ thông suốt rồi, Trì Uyên cũng không có rối rắm gì nữa, cất điện thoại rồi lái xe rời khỏi bãi đậu xe của nhà tang lễ.
Sau khi chuyện “bác sĩ nhục mạ người nhà bệnh nhân” kết thúc không bao lâu, thủ phạm thật sự trong vụ tai nạn giao thông cũng đã được ban ngành liên quan điều tra rõ ràng.
——Vương Kính Bình là người lái xe, mà Hồ Thành chính là người gánh tội thay mà người nhà họ Vương dùng để chịu tội thay anh ta.
……
Vào ngày xảy ra tai nạn giao thông, Vương Kính Bình dẫn Hồ Thành đi tụ tập với bạn bè bên ngoài trường học, lúc 3 giờ chiều có một nhóm người chuẩn bị rời đi.
Vương Kính Bình từ chối lái xe mà quán bar cung cấp, mà đưa chìa khoá cho Hồ Thành đã uống hai ba ly rượu.
Đi được nửa đường, Vương Kính Bình tỏ vẻ bất mãn với chuyện Hồ Thành lái xe quá chậm nên đã tự mình lái xe.
Hồ Thành từ chối vô hiệu nên chỉ có thể bất đắc dĩ thay đổi vị trí với anh ta.
Lúc đầu mới đổi chỗ, quả thật Vương Kính Bình lái xe ổn định như lúc không uống rượu, nhưng càng đi sau thì tốc độ càng nhanh.
Sau khi vượt qua hai cái đèn đỏ, Hồ Thành khuyên anh ta lái chậm một chút nhưng có lẽ rượu đã bắt đầu phát tác dụng với Vương Kính Bình, nên không chỉ không nghe khuyên bảo mà ngược lại còn đạp mạnh chân ga.
Sau đó.
Trong giây phút mọi người còn chưa có phản ứng kịp, chiếc Porsche màu đỏ chạy quá tốc độ đã đâm sầm vào chiếc Audi màu đen đang chạy với tốc độ bình thường.
Chiếc Audi bị tông vào, phần đầu xe lao thẳng vào đuôi xe tải lớn bên cạnh còn Porsche cũng nhanh chóng phanh thắng quay cả một vòng.
Hồ Thành ngồi ghế phó lái, lại thắt dây an toàn nên dưới biện pháp bảo vệ cực tốt của xe Porsche nên không bị thương nghiêm trọng, nhưng Vương Kính Bình ngồi ghế lái lại không thắt dây an toàn nên bị thương khá nghiêm trọng, đã lâm vào hôn mê.
Cửa kính chắn gió trước xe đã vỡ vụn, Hồ Thành cởi dây an toàn ra, động tác chậm chạp bò ra ngoài rồi quay lại kéo Vương Kính Bình.
Hiện trường vụ tai nạn từ từ vây quanh một số người.
Có người gọi cảnh sát, có người gọi 120 còn có người gọi cứu viện 119.
(119: cứu hoả bên TQ.
120: cứu thương bên TQ)
Hồ Thành dùng hết sức lực cũng không thể kéo Vương Kính Bình ra được, anh ta gục ngã tại chỗ, nhìn thấy đội cứu viện nâng chủ xe của chiếc Audi ra.
Khuôn mặt đẫm máu thịt của người đàn ông lướt qua trước mặt anh ta.
Trong nháy mắt đó, Hồ Thành biết bản thân tiêu rồi.
……
Lúc sau, là giai đoạn tiếp nhận điều trị và điều tra, trong nhà Vương Kính Bình có tiền có thế, Hồ Thành biết bản thân không thể nói lung tung.
Sau đó luật sư nhà họ Vương tới gặp anh ta, nói cho anh ta biết, chỉ cần anh ta nhận tội thì sau chuyện này, nhà họ Vương sẽ cho nhà anh ta năm trăm vạn.
Gia cảnh của Hồ Thành bình thường, ba mẹ đều là công nhân, trong nhà còn có cặp sinh đôi trai gái đang học cấp 2.
Nếu như anh ta không nhận tội này, có khi nhà họ Vương lại nghĩ cách khiến cho nhà anh ta không sống nổi ở Khê Thành.
Nên anh ta chỉ có thể gánh tội.
…….
Vở kịch đầu năm hoang đường này cuối cùng đã nghênh đón chân tướng càng hoang đường hơn, chân tướng sự việc càng khiến cho quần chúng chú ý hơn so với sự nhạy cảm của y náo.
Sau khi những việc mà người nhà họ Vương đã làm bị vạch trần, những cư dân mạng tự xưng là dũng sĩ chính nghĩa đã bắt đầu đánh dẹp kẻ có tội mới.
#Thế hệ thứ hai mỏ than tông chết người tìm người gánh tội thay#, #Phú nhị đại say rượu lái xe tông chết người# vân vân cùng với các hashtag có liên quan nhanh chóng hiện lên đầu bảng hotsearch.
Ngoài ra, cư dân mạng còn nhiệt tình lật lại đoạn video ngắn mà lúc đó Văn Tưởng tức giận mắng người nhà họ Vương, chuyện bác sĩ nhục mạ người nhà bệnh nhân trước đó lại quay lại trong mắt dư luận.
Có người xin lỗi vì lúc đó đã mắng chửi, có người thề về sau sẽ không tuỳ ý đứng trong hàng người đó nữa, cũng có người vẫn kiên trì giữ ý kiến của mình như cũ, cho rằng mắng người là không đúng.
Đối với những cái này, Văn Tưởng vẫn không có trả lời gì.
Một tuần sau, tất cả các phú nhị đại có liên quan đến chuyện say rượu lái xe đều bị bắt, bên phía kiểm sát tuyên bố sẽ tuyên án theo quy định của pháp luật, tuyệt đối không vì tình riêng mà làm trái pháp luật.
Sản nghiệp nhà họ Vương cũng theo đó mà bị ảnh hưởng, hai nhà Trì – Văn đã lên tiếng trong ngành rằng từ nay về sau từ chối chuyện hợp tác với Vương thị và những công ty có liên quan đến Vương thị.
Trời lạnh vương đổ, danh xứng với thực.
Sau khi chuyện kết thúc không bao lâu, Văn Tưởng nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Sơn.
Không có quá nhiều quan tâm và dặn dò, chỉ là nói cho cô biết trong chuyện này Trì Uyên cũng giúp không ít, bảo cô rút chút thời gian đi cảm ơn người ta.
Ám chỉ đã rõ ràng như vậy, Văn Tưởng không thể không hiểu được.
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ, đáp lại một tiếng “vâng.”
Nói xong câu này, Tưởng Viễn Sơn không có ý cúp máy, trong ống nghe có tiếng hít thở rất khẽ, Văn Tưởng đưa điện thoại từ bên tai ra xa, rủ mắt nhìn mấy chữ “đang trò chuyện”, đưa tay chạm nhẹ vào màn hình, kết thúc cuộc trò chuyện.
Không sao, dù sao cũng đã quen rồi.
Cô an ủi bản thân như vậy.
Đến thứ 6, Văn Tưởng kết thúc công việc, sau khi bàn giao việc trong tay cho đồng nghiệp, cô cùng Chu Ngọc Hàm đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Chu Ngọc Hàm thuận miệng nói: “Tuần này nhà chị có tụ họp, cô nhỏ bên chồng chị có con trai, lớn hơn em hai tuổi, bây giờ đang làm luật sư, độc thân, dáng dấp cũng ổn, em có muốn cân nhắc không?”
Văn Tưởng cởi khuy áo bằng một tay, lắc đầu bật cười, “Không cần đâu chị Hàm”
“Thật sự không cân nhắc sao?”
“Vâng.” Văn Tưởng thay áo blouse, cân nhắc giọng điệu, “Bây giờ em đã…!có đối tượng ổn định phát triển rồi.”
Vẻ mặt Chu Ngọc Hàm kinh ngạc, “Chuyện từ khi nào vậy? Sao một chút tin tức em cũng không có.”
“Chuyện vào năm ngoái, trong nhà sắp xếp ạ.” Văn Tưởng cười khẽ, “Trước mắt vẫn đang tiếp xúc.”
“Trong nhà sắp xếp là tốt rồi, hiểu rõ gốc rễ, cũng bớt đi không ít phiền toái.”
Bối cảnh gia đình của Văn Tưởng ở bệnh viện không phải là chuyện công khai, ngoài viện trưởng ra thì không có bao nhiêu người biết cô là thiên kim của Văn thị.
Lúc y náo lần trước, nhà họ Vương cũng chỉ tiết lộ thông tin cá nhân và công việc của Văn Tưởng, vẫn chưa tra được thân phận thật sự của cô.
Đây cũng là nguyên nhân mà tại sao bọn họ không kiêng nể như vậy.
Tưởng là quả hồng mềm mà lại không ngờ rằng đã đá vào tảng đá cứng, tự chuốc lấy hậu quả.
Văn Tưởng không kể quá chi tiết với Chu Ngọc Hàm, thay quần áo xong rồi đi thang máy xuống B1 bãi đậu xe.
Lúc ở trên xe, cô gửi Wechat cho Trì Uyên, hỏi anh ngày mai có thời gian không.
Trì Uyên như hai mươi bốn giờ không rời điện thoại vậy, giây tiếp theo đã trả lời lại.
Văn Tưởng ngồi ở trong xe, cúi đầu, hai tay đang cầm điện thoại đánh chữ, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Văn Tưởng: [Tôi muốn mời anh ăn cơm.]
Trì Uyên: [Hửm? Sao bỗng nhiên lại mời ăn cơm?]
Văn Tưởng: [Cảm ơn anh đã giúp chuyện lần này.]
Trì Uyên: [Không cần, cũng không giúp được gì nhiều.]
Văn Tưởng: [Được, nói như vậy, buổi tối tôi gửi địa chỉ cho anh, ngày mai gặp.]
Bên kia, Trì Uyên thấy tin nhắn cuối cùng mà Văn Tưởng gửi đến, không nhịn được liền bật cười, cách người này mời ăn cơm thật đúng là bá đạo.
Anh bỗng nhiên bật cười khiến cho quản lý đang báo cáo trên bục dừng lại, mọi người trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau, không biết vị thiếu gia này đột nhiên trúng gió gì.
Thời Trình ngồi bên cạnh Trì Uyên đá anh một cước ở dưới bàn, ghé sát qua khẽ nhắc nhở: “Em chú ý một chút.”
Trì Uyên lấy lại tinh thần, ý thức được bản thân đang ở trong phòng họp đứng đắn nghiêm túc.
Anh ho nhẹ một cái, cất điện thoại vào, nâng mắt nhìn người trên bục, đôi mắt đen nhánh, giọng điệu lễ phép khéo léo, “Ngại quá, mời anh tiếp tục.”
Báo cáo dự án bị gián đoạn lại quay về quỹ đạo.
Trì Uyên nhìn báo cáo trên mặt bàn, dần dần thoát ra trạng thái mất tập trung lúc nãy, thỉnh thoảng còn lấy bút vẽ vài nét phác thảo trên giấy.
Cuộc họp kết thúc đã là chuyện của hai tiếng sau, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống, Trì Uyên đi theo Thời Trình về văn phòng của anh ấy.
Thời Trình tháo cà-vạt, sau khi ngồi xuống bàn, “Nói đi, sao hôm nay lại bỗng nhiên muốn đến công ty nghe họp vậy.”
Trì Uyên đứng trước giá sách, tiện tay lật xem tạp chí được xếp ở trong đó, “Công ty nhà mình, cái đó không phải muốn tới thì tới sao.”
Thời Trình cười nhạo một tiếng, biết lời anh nói không phải lời thật nhưng cũng lười quản anh, đứng dậy cầm áo khoác mắc bên cạnh, “Đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Đi thôi.”
Sau khi ăn cơm xong, Trì Uyên nhận được địa chỉ Văn Tưởng gửi tới, đến lúc này cũng không từ chối nữa, trả lời một chữ “được.”
Văn Tưởng không trả lời lại.
Anh cất điện thoại, nhìn Thời Trình, “Anh, ngày mai cho em mượn Nhóc Tuyên một ngày nhé.”
Thời Trình: “Muốn mượn thì tự mình đi đón, anh và chị dâu em không có thời gian đưa qua đâu.”
“Ok, tối nay em qua nhà anh đón thằng bé.”
Anh thẳng thắn như thế, Thời Trình ngược lại có hơi nghi ngờ, “Em đừng làm hư thằng bé.”
Trì Uyên cười khẽ, “Em giống loại người sẽ làm hư thằng bé sao?”
Thời Trình rủ mắt không nhìn anh, giọng nói nhàn nhạt, “Em không phải giống.”
“……”
“Em là.”
“……”
Chỗ Văn Tưởng chọn ăn cơm là Thanh Hiên Các nổi tiếng và lâu đời trong trung tâm thành phố, phải đặt trước ba ngày mới có thể sắp xếp số.
Hứa Nam Tri có hợp tác với người phụ trách ở đó nên cho đi cửa sau, giúp sắp xếp một bàn tạm thời.
Vốn dĩ cô ấy biết Văn Tưởng là mời Trì Uyên đến đó ăn cơm nên không vui vẻ gì mà giúp, thậm chí còn muốn chào hỏi người phụ trách để người ta không giữ chỗ luôn.
Nhưng không chịu nổi Văn Tưởng mềm cứng quấy rầy nên cuối cùng vẫn bỏ qua.
Văn Tưởng hẹn ăn cơm vào buổi trưa, hơn mười giờ ra khỏi nhà, đến nơi mới biết Trì Uyên dẫn theo Nhóc Tuyên.
Trì Uyên giải thích với cô, “Hôm nay ba mẹ thằng bé có việc nên quăng nó cho tôi, không để ý thêm người ăn cơm chứ?”
Giấu đầu hở đuôi.
Văn Tưởng đại khái đã đoán ra được nguyên nhân anh dẫn theo Nhóc Tuyên, cũng không vạch trần anh, khẽ cười, “Này có gì mà để ý.”
Nghe vậy, Trì Uyên vỗ vỗ đầu nhóc Tuyên, “Còn không mau cảm ơn chị đi.”
“…….”
Thật sự thành thói quen.
Nhóc Tuyên ngược lại không kiêng dè, cậu bé vô cùng có thiện cảm với Văn Tưởng dù chỉ mới gặp mặt một lần, nói cảm ơn xong liền giơ tay muốn Văn Tưởng bế.
Văn Tưởng cũng không từ chối, cúi người bế cậu bé lên, ánh mắt nhìn Trì Uyên, “Đi vào trước đi.”
“Được.”
Thanh Hiên Các chỉ có hai tầng, giai đoạn sau đặc biệt xây dựng lại, toàn thể cấu trúc có hơi giống kiến trúc Huệ Châu, tường trắng ngói xanh, mái hiên vểnh cong lên.
Phòng bao ở tầng hai, cầu thang bằng gỗ nên giẫm lên tạo ra âm thanh rất rõ ràng.
Văn Tưởng bế Nhóc Tuyên, tầm mắt bị ngăn cản nên tần suất nhấc chân có hơi chậm một chút, Nhóc Tuyên vô cùng thân thiết ôm cổ cô, thì thầm kể cho cô nghe câu chuyện nhỏ.
Trì Uyên đi phía sau hai người, tầm mắt tự nhiên dừng trên người Văn Tưởng.
Nhiệt độ không khí gần đây ở Khê Thành tăng lên rất nhanh nên Văn Tưởng mặc ít, chiếc váy đen dài, bên ngoài khoác thêm áo cardigan dáng dài.
Tóc dài tuỳ ý thả sau lưng, màu tóc không đen tuyền mà nghiêng về tông nâu lê, đuôi tóc uốn xoăn, bóng lưng mảnh mai.
Mặc dù là bác sĩ nhưng Trì Uyên hiếm khi ngửi thấy mùi nước khử trùng thường thấy trên người cô, thường xuyên là mùi cam quýt tương đối tươi mát.
Anh đưa tay sờ sờ chóp mũi, cúi đầu chuyển tầm mắt.
Bữa cơm coi như cũng hài hoà, Văn Tưởng thấy mừng vì Trì Uyên dẫn Nhóc Tuyên theo, làm cho bầu không khí không đến mức trầm mặc lúng túng.
Sau khi ăn cơm xong, Nhóc Tuyên có hơi giở tính trẻ con mà ôm chân Văn Tưởng ríu ra ríu rít, Trì Uyên nói cái gì cậu nhóc cũng không chịu buông tay.
Văn Tưởng cúi người sờ sờ đầu cậu, khẽ dỗ, “Nhóc Tuyên, em nói cho chị biết xem em muốn làm gì?”
Cậu nhóc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đôi mắt dường như sắp khóc.
Văn Tưởng có hơi dở khóc dở cười, không biết cậu nhóc làm sao nên chỉ có thể dỗ tiếp, “Vậy chị dẫn em đi chơi được không? Dẫn em đi xem cá mập cá heo nhé?”
Chắc là do bản tính của trẻ con, nên nghe Văn Tưởng nói xong ngược lại không náo loạn nữa, còn thử thăm dò: “Vậy em có thể đi xem chim cánh cụt không?”
Trì Uyên ở bên cạnh hừ cười, đưa tay nhéo nhéo mặt cậu nhóc, “Được, chỉ cần con ngoan ngoan, không chỉ là cánh cụt, tổ tiên thứ mười tám của cánh cụt chú Hai cũng dẫn con đi xem.”
“……”
Có một thuỷ cung cách Thanh Hiên Các một con phố.
Khoảng cách không xa nên đi bộ tiện hơn là lái xe, Trì Uyên bế Nhóc Tuyên còn Văn Tưởng đi bên cạnh.
Ánh mặt trời sau buổi trưa đã tĩnh lặng, bóng dáng ba người sít sao đứng cạnh nhau.
Người ngoài nhìn vào như thấy một nhà ba người hạnh phúc.
Nhưng lại gần có hơi yên lặng.
Đi được một đoạn, Trì Uyên phá vỡ cục diện bế tắc trước, “Vương Kính Bình bây giờ vẫn chưa tỉnh?”
“Chưa.” Văn Tưởng đan tay vào nhau để sau lưng, “Não tổn thương 53%, gần như không thể tỉnh được.”
“Không tỉnh nằm trên giường cả đời, tỉnh rồi phải ở trong tù suốt kiếp, cũng không biết ông trời rốt cuộc quan tâm hay là tra tấn anh ta.”
“Ai biết.” Văn Tưởng nhìn cái bóng trên mặt đất, “Tóm lại cũng không phải kết cục tốt gì.”
Trì Uyên nhìn cô một cái, nhớ Tưởng Viễn Sơn có nhắc đến tai nạn của mẹ cô, anh mím môi không tiếp tục đề tài này nữa.
Đến thuỷ cung, Trì Uyên nhìn dòng người chen chúc nhau ở chỗ bán vé, nhíu mày.
Anh để Nhóc Tuyên xuống, nhìn Văn Tưởng, “Hai người ở đây đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại.”
“Được.”
Trong lúc anh đi gọi điện thoại, Nhóc Tuyên khá thích bong bóng búp bê bên cạnh, bàn tay nhỏ kéo chặt Văn Tưởng, giọng nói non nớt: “Chị ơi, em cũng muốn cái kia, chị có thể mua một cái hộ em được không?”
Văn Tưởng khẽ cười, “Đương nhiên có thể.”
Trong bóng bay có hidro, không chú ý cầm sẽ bay đi mất, Văn Tưởng mua hai cái, một cái buộc ở cổ tay Nhóc Tuyên còn cái còn lại đưa cho cậu nhóc cầm trong tay.
Mua bóng bay xong cũng là lúc Trì Uyên nói chuyện điện thoại xong quay lại, phía sau là người phụ trách thuỷ cung.
Nhóc Tuyên khoe quả bóng trong tay với anh, xong rồi còn muốn buộc vào cổ tay Trì Uyên, “Chú Hai cũng phải buộc, như vậy thì chị mới dễ nhìn thấy chúng ta.”
Trì Uyên: “……”
Anh mẹ nó thật hối hận khi mang thằng nhóc con này đi theo.
Anh còn chưa nói gì, cậu nhóc cho rằng anh không chịu lại bắt đầu muốn ríu ra ríu rít.
“Dừng lại.” Trì Uyên có hơi bất đắc dĩ xắn tay áo lên để lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần đẹp đẽ, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.
Anh vươn tay về phía Nhóc Tuyên, “Lại đây, cho con buộc.”
Nhóc Tuyên: “Con buộc không được.”
“………”
Cậu nhóc quay đầu lại, “Chị ơi, có thể giúp em buộc cho chú Hai một chút được không?”
“………” Trì Uyên bắt đầu hoài nghi có phải mẹ cậu bé đã duỗi ma trảo lên trên người thằng bé rồi hay không.
Văn Tưởng nhướng mày, nâng mắt yên lặng nhìn Trì Uyên, không từ chối cũng không đồng ý, như là đợi anh quyết định chuyện này.
Trì Uyên mím môi duỗi tay về phía cô, “Giúp một chút, nếu không thì thằng quỷ nhỏ này sẽ phiền chết mất.”
Văn Tưởng gật đầu rồi nhận lấy quả bóng trong tay Nhóc Tuyên, bước về phía trước để lại gần anh, cầm sợi dây cuốn một vòng lên cổ tay anh, nhẹ nhàng thắt một cái.
Lúc thắt lại, ngón tay cô khẽ quẹt qua làn da chỗ cổ tay anh.
Như là lông chim khẽ lướt qua, xúc giác vô cùng mẫn cảm, Trì Uyên cuộn ngón tay lại theo bản năng, yết hầu khẽ lăn, cố nén ý nghĩ muốn rút tay lại.
Đợi lúc vào trong thuỷ cung, ngoại hình của Văn Tưởng và Trì Uyên nổi bật, Nhóc Tuyên lại hoạt bát đáng yêu, trên cổ tay hai người đều buộc bong bóng, hiển nhiên đã thu hút không ít người quay đầu lại.
Một cặp vợ chồng dẫn theo đứa nhỏ đi sát qua người bọn họ, cô bé nhìn tạo hình của Trì Uyên và Nhóc Tuyên, giọng nói mềm mại: “Ba! Ba xem ba của em trai kia cũng buộc bóng bay với em ấy kìa, con cũng muốn buộc chung với ba.”
“Được, được, được, ba đi ra ngoài rồi buộc cùng với con.”
……
Trì Uyên nghe thấy vậy, đưa tay xoa xoa đầu Nhóc Tuyên, “Tiểu quỷ, người ta nói chú là ba con đấy.”
Nhóc Tuyên ngẩng đầu nhìn anh rồi lại nhìn Văn Tưởng.
Giây tiếp theo bỗng nhiên cậu nhóc chui vào lòng Văn Tưởng hô to: “Mẹ!”
“……”
“……”
– –
Tác giả có lời muốn nói:+
Nhóc Tuyên: Hỗ trợ MVP..