Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 3: Không Cẩn Thận Gửi Nhầm Rồi !


Đọc truyện Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em – Chương 3: Không Cẩn Thận Gửi Nhầm Rồi !


Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
————
Trên xe.

Ngu Quy Vãn lướt vòng bạn bè của Phó Trầm, rỗng tuếch, nhưng với tính tình đấy của anh thì cũng không kỳ lạ.

Thành Vi nhìn hai mắt cô sáng lên, thì tự lẩm bẩm xong rồi xong rồi, rồi thấm thía nói: “Người đàn ông kia nhìn không đơn giản, hơn nữa rất quen thuộc với Trì Dạng, em đừng có mà đùa với lửa làm mấy chuyện xấu đến lúc đó mất nhiều hơn được đấy.”
Ngu Quy Vãn trả lời: “Yên tâm, em có chừng mực.” Chỉ cần không đưa cả tim vào chứ còn những việc ngốc ngếch cũng đã làm hết rồi.

Rất nhanh tới Hoa Thịnh, Thịnh Sâm bảo cô trực tiếp lên văn phòng.

Văn phòng không có ai, trợ lý rót cho cô ly nước rồi để cô ngồi chờ, không đến hai phút thì Thịnh Sâm tới.

Vẫn nói chuyện hai ba câu như trước rồi mới vào chủ đề chính.

Thịnh Sâm lấy giọng điệu thương lượng nói: “Là thế này, lúc tiến vào đoàn phim 《 Minh Lam truyện 》 thì mang theo Tô Tử Ngữ cùng Hà Mạn nhé!”
“Ai cơ?” Ngu Quy Vãn chưa từng nghe đến mấy cái tên này.

“Người mới đầu năm công ty mới ký, rất có tiềm lực.”
Cô “À”, bưng cốc nước lên uống.

Thịnh Sâm nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục thử hỏi: “Hay để các cô ấy đi theo học tập chị Vi ……” Nhìn ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của cô, anh ngại ngùng cười vội vàng giải thích: “Hai người đấy đều được sắp xếp trợ lý rồi nhưng lúc cần thiết nhờ chị Vi trấn cửa cho, bình thường chị Vi chỉ đi theo em.”
Ngu Quy Vãn “từ từ” đứng lên, “Thịnh Sâm, anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?”
“Vãn…!Vãn Vãn, em đừng nóng.”
Ngu Quy Vãn lườm anh ta không nói lời nào, dù sao không hề có ý thỏa hiệp.

“Được! Được! Được rồi!” Thịnh Sâm đứng lên đặt tay lên vai cô trấn an, để cô ngồi xuống rồi lấy lòng nói: “Tôi sai rồi, coi như tôi chưa nói gì.”
Sắc mặt Ngu Quy Vãn mới dịu lại trả lời: “Tôi coi như vừa rồi chưa nghe thấy gì.”
Thịnh Sâm không nhịn được cười “Ngồi xuống trước đi rồi nói.”
Cô không nhúc nhích, “Chị Vi đang ở dưới chờ tôi.”
“Được rồi!” Vẻ mặt Thịnh Sâm mất mát.

Trên đường, Thành Vi nhìn Ngu Quy Vãn tâm sự nặng nề từ Hoa Thịnh ra, cau mày hỏi: “Thịnh tổng tìm em có chuyện gì?”

“Bảo chị mang hai người mới.”
Thành Vi “A” lên, vẻ mặt kinh ngạc, có chút nghĩ mà sợ hỏi, “Em nói thế nào?”
“Đánh chết cũng không đồng ý.”
“Thế là tốt rồi.”
Ngu Quy Vãn vừa về đến nhà mấy phút thì nhận được điện thoại của lão Ngu.

“Con gái ngoan, phim đóng máy rồi chứ, hôm nào về để ba làm đồ ăn ngon cho con nhé, ớt gà, ếch xào cay……”
Ngu Quy Vãn vừa mới ăn cơm tối xong mà vẫn không nhịn được nuốt nước bọt, nghĩ rồi nói: “Con còn muốn ăn thịt bò xào, canh sườn cà chua.” Cô theo khẩu vị nặng nhưng cũng dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, cho nên về phương diện ẩm thực vẫn bị Thành Vi hạn chế.

“Được được.”
“Nhưng ngày mai con còn có gameshow, xong rồi mới về được.” Cô tủi thân nói.

“Gái ngoan vất vả cho con rồi.”
“Sinh nhật của ba, con gái ngoan nhất định phải về.” Mấy lời này của Ngu Quy Vãn làm cho lão Ngu thật sự vui vẻ.

Cái nghề nghiệp minh tinh này mặt ngoài thì rất nở mày nở mặt nhưng sau lưng phải cố gắng nỗ lực gấp đôi, suốt ngày phải quay phim, chung đụng với người nhà thì ít mà xa cách thì nhiều, nói trắng ra là chuyên ngành ăn cơm thanh xuân.

Cuối tháng mười, gió đêm trở nên lạnh hơn
Ngu Quy Vãn mặc chiếc áo ngủ mỏng manh đi ra ngoài ban công, ngắm nhìn Thịnh Thành phồn hoa, khuỷu tay đặt trên lan can, tóc bị thổi rối loạn dán lên trên má, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn của gia đình nào đó nhất thời thấy mệt mỏi.

Ngày tiếp theo.

Trời còn chưa sáng Ngu Quy Vãn đã bị Đào Tử gọi dậy, mơ mơ màng màng, đôi mắt sưng đau nhức, tối qua cô mất ngủ không phải vì ai mà vì bản thân mình.

Thành Vi nói công việc sắp xếp hôm nay cho cô, chủ đề của “Hey Brothers” kỳ này là mùa nữ thần, nghệ sĩ quay lần này đều cùng công ty, có Đặng Ngưng, thêm hai người mới Tô Tử Ngữ và Hà Mạn.”
Ngu Quy Vãn trợn mắt: “Lại là họ à?”
“Cái gì?”
“Hai người mới mà hôm qua Thịnh Sâm muốn chị mang theo.” Cho dù chưa gặp mặt nhưng tên đã nghe thấy mấy lần, nói thật Ngu Quy Vãn cũng hơi tò mò.

Thành Vi không gì mà lấy điện thoại ra tra tư liệu.

Ngu Quy Vãn nghĩ trong đầu cô ít tham gia gameshow vì không thích lắm cho nên một năm chủ yếu chỉ đóng phim.

Lần này Thành Vi nói không nên từ chối vì đã mời rất nhiều lần rồi, nên mặt mũi vẫn phải cho.

Tới hậu trường tiết mục, Ngu Quy Vãn lần lượt chào hỏi người dẫn chương trình, quay đầu nhìn Đặng Ngưng đang hóa trang cười nói: “Đến sớm như vậy?”
Đặng Ngưng cười cười: “Cô cũng không chậm.”
Hai người đều là lão làng trong công ty, khác nhau là Ngu Quy Vãn theo con đường hoa đán (hoạt bát năng động), còn Đặng Ngưng theo đường thanh y ( dịu dàng), khí chất dịu dàng giống như tiểu thư khuê các, tính cách cũng nhẹ nhàng, hơn nữa không cạnh tranh gì với nhau nên quan hệ hai người không xấu cũng không tốt.

Tiếp theo là diễn tập hai người mới đều rất lễ phép, trông cũng ngoan ngoãn nên lúc trên đường Ngu Quy Vãn đã biết mục đích của tiết mục này nên không quá nóng nảy chỉ thoải mái nói câu “Hai người mới này thật may mắn, công ty rất nâng đỡ.”
Thành Vi trả lời: “Cũng giống như em trước kia, nhưng trên mạng đang sôi nổi bàn tán Tô Tử Ngữ là bạn gái của Thịnh Sâm.”
Ngu Quy Vãn xì một tiếng “Không giống với em, cô ta may mắn được nâng đỡ, còn may mắn của em là dựa vào vận.”
Không nghĩ tới hai người mới lần này được quay riêng bộ võng kịch như vậy, không tới mấy ngày nữa sẽ phát sóng cho nên tới tuyên truyền cho tiết mục, Đặng Ngưng và cô đều vừa đóng máy về đã bị kéo đi đánh yểm trợ cho hai người mới.

Nếu không với tư lịch thế này chắc chắn không thể có được tiết mục uy tín như vậy.

Lần này Thịnh Sâm nâng đỡ, thật đúng là dốc hết tâm can khô cả máu!
Ngu Quy Vãn lắc đầu.

Không ngờ lần quay tiếp theo không đơn giản như vậy, Tô Tử Ngữ thích đứng ở vị trí C, đã thản nhiên đoạt chỗ của người khác không nói còn thích giả vờ ngây thơ, nhìn đã cay mắt không biết ánh mắt Thịnh Sâm bị làm sao, Ngu Quy Vãn không có hứng thú chơi với cô ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh làm phông nền.

Sau khi kết thúc, Đào Tử bất mãn nhắc mãi, Ngu Quy Vãn ngồi trong xe bảo mẫu càng nghĩ càng giận, liền gửi ngay tin nhắn Wechat cho Thịnh Sâm.

Vãn vãn: “Mắt anh bị làm sao vậy? / khinh bỉ /” hai người đã quen nhau 6-7 năm nên quan hệ vẫn rất tốt.

Sâm sâm: “??? / tủi thân /”
Vãn vãn: “Chọn bạn gái quá kém.

/ bĩu môi /”
Sâm sâm: “Bạn gái tôi? Ai cơ? Em sao.

/ cười xấu xa /”
“Tưởng bở.” Ngu Quy Vãn cảm thấy không thích hợp, lại hỏi: “Tô Tử Ngữ không phải bạn gái anh?”
Sâm sâm: “Em nghe ai nói? / xem thường /”
Vãn vãn: “Chị Vi nói.”
“Chị Vi lúc nào mà cũng buôn chuyện như vậy.” Thịnh Sâm đau đầu, “Trên mạng còn đang nói tôi và em kia kìa, tình chàng ý thiếp, trời sinh một đôi.”
Ngu Quy Vãn biết đây là anh phủ nhận nhưng vẫn nghi ngờ “Thế sao anh làm gì mà phải dồn hết tâm tư mà nâng đỡ cô ta, còn kéo tôi xuống nước.”

Sâm Sâm: “Cô ta là cháu gái của một đại cổ đông, ban giám đốc đã thương lượng không phải một mình tôi quyết định.”
Vãn vãn: “/ đồng tình // đồng tình /”
Sâm sâm: “Cầu ôm một cái.”
Ngu Quy Vãn duỗi tay ấn cửa sổ xe xuống, gió mát thổi, haizz, cuộc sống không được như ý! Quá đáng thương! Cho anh ta ôm một chút! Rồi gửi cho bên kia một phát ba cái ôm, đợi mãi cũng không được đáp lại.

Cô mở điện thoại ra nhìn, trợn to mắt, hóa ra trượt tay ……!gửi nhầm cho Phó Trầm.

Đột nhiên, điện thoại rung lên
Trái tim nhỏ của cô cũng run theo.

Sâm sâm: “Cầu ôm một cái.

/ tủi thân /”
Vãn vãn bây giờ lạnh nhạt: “Không ôm.”
Ngu Quy Vãn nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, muốn rút về hay không rút đây.

Rút?
Không rút?
Quên đi……!
Gửi thì cũng gửi rồi, dù sao xóa hay không xóa cũng đã xem được rồi.

Ngu Quy Vãn cắn vỏ móng tay, hay là gửi tin nhắn để cứu lại.

Mẹ kiếp! Cô cũng không sợ anh, làm gì phải cẩn thận như vậy.

Mà gửi gì cho anh cũng làm Ngu Quy Vãn đau đầu rất lâu, không thể để Phó Trầm hiểu nhầm cô là đồ phụ nữ lằng nhằng vô lý.

Nhưng không cẩn thận gửi sai thôi mà.

Phiền quá!
“Không cẩn thận……” Ngu Quy Vãn cầm điện thoại lẩm bẩm đọc, chớp chớp mắt, đột nhiên có ý tưởng.

Sau đó cô gửi toàn bộ cái biểu cảm trước đó cho Phó Trầm, gửi lung tinh, ngón tay chạm vào cái nào thì gửi cái đó, nhìn thuận mắt thì gửi khoảng tầm mười mấy cái.

Cách bốn năm phút đồng hồ lại gửi.

Vãn vãn: “Ai, ngại quá chú Phó, cháu gái nhà tôi nghịc ngợm quá./ cười ngây ngô /”
Thành công rồi.

Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, cong môi lên, đôi mắt cong như đang cười tựa lưng và ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ về nhà.


Đột nhiên, nhớ tới đồ ăn lão Ngu làm, cũng nhớ tới mẹ già dịu dàng hay lẩm bẩm nhắc nhở.

Phó Trầm đến tối hôm sau mới đọc được tin nhắn
Tối hôm qua có một cuộc họp với công ty con ở Mỹ, chuyện không được giải quyết, bảo trợ lý đặt chuyến bay sớm nhất sang đó, không có thời gian nên đến thẳng công ty, xử lý hết mọi chuyện đã đến chiều sau đó về khách sạn ngủ bù.

Phó Trầm bị trợ lý gọi điện đánh thức, một ngày một đêm không ngủ nên cổ họng hơi đau, âm thanh khàn khàn, không còn sức nghe bên kia trình bày, ngắt lời chọn những chuyện quan trọng gửi qua WeChat.

Xử lý công việc xong đã tê liệt toàn thân, xâm lấn vào lục phủ ngũ tạng, trong cuộc sống ngoài công việc ra vẫn chỉ là công việc.

Cho nên lúc anh nhìn thấy tin nhắn wechat kia của Ngu Quy Vãn, hoàn toàn là màu xanh trong đám hoa, không nhịn được cười.

Nếu cô ấy nói là cháu gái?
Thì cứ như vậy đi!
Thái độ nghịch ngợm này của cô, anh đã được lĩnh giáo rồi.

Ngu Quy Vãn là bạn học của cháu anh, người lớn hai nhà cũng thường xuyên lui tới cho nên anh cũng biết cô.

Cô cũng theo Phó Hiển gọi anh là chú ba.

Lần đầu tiên bị con gái cưỡng hôn, Phó Trầm kinh ngạc, không chán ghét, cũng không giận dữ, chỉ bình tĩnh cho rằng cô gái nhỏ uống say nên hành động khác thường thôi
Sau đó, cô gái nhỏ này rất đáng ghét, dựa vào giao tình của hai nhà mà năn nỉ anh giảng bài cho cô, anh không thể từ chối.

Ghê gớm hơn nữa là lần nào cũng không nghiêm túc, lúc anh cúi người giảng bài thì cô ngẩng đầu có khi hôn trên mặt anh, có khi hôn lên môi anh, thực hiện được thì cười ranh mãnh.

Anh không quan tâm tới cô nữa.

Ngu Quy Vãn luôn tìm mọi cách để anh tức giận nhưng anh không làm thế.

Tức giận với cháu gái mà gọi anh bằng chú thì không có phong phạm trưởng bối, Phó Trầm luôn lấy chuyện này an ủi mình.

Sau đó
Anh lại mơ vẽ bản đồ cho cô ……!
Phó Trầm hoàn toàn khiếp sợ, cô ấy gọi anh là chú ba đấy.

Cho nên, anh đẩy kế hoạch xuất ngoại lên trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.