Đọc truyện Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em – Chương 17: Dù Sao Cứ Xem Trước Đi Đã !
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
————
Hoành Điếm mưa liên tục mấy ngày, thời tiết càng ngày càng lạnh, các diễn viên vẫn mặc trang phục cổ trang mùa hè để đóng phim, vừa diễn xong một cái là quấn ngay áo khoác lên người nhưng Ngu Quy Vãn vẫn không thể tránh khỏi cảm lạnh.
Vào cuối tháng mười hai, đoàn phim Minh Lam Truyện đã gấp rút quay được hơn một tháng, sớm quyết định để hôm nay cho truyền thông vào phỏng vấn, may mắn lại hết mưa.
Fan club của Trì Dạng là nhiều nhất cũng xa hoa nhất, đặc biệt nhiều fan con gái cùng các chị gái và các dì, còn tỉ mỉ chuẩn bị quà cho các diễn viên với nhân viên công tác trong đoàn làm phim.
Ngu Quy Vãn dù sao cũng là tiểu hoa đán, lực lượng fans không hề kém chỉ ít hơn một chút so với Trì Dạng mà thôi.
Các phóng viên cũng quá nhiệt tình, đổ xô chen chúc lên các diễn viên chính đang được đám đông vây quanh, bởi vì bộ phim này ngoài nam nữ chính ra thì đều là người mới.
Cuối cùng Trần Thượng phải tới để hòa giải cho phỏng vấn từng người một.
Phóng viên A hỏi Ngu Quy Vãn: “Lần đầu tiên hợp tác với Trì Dạng cô cảm thấy như thé nào?”
Ngu Quy Vãn đang mặc trang phục hậu phi dày nặng, nhìn Trì Dạng bên cạnh cười nói: “Rất dễ nói chuyện, dù sao cũng đều cùng tuổi với nhau”.
Phóng viên B hỏi: “Nếu tìm bạn trai có tìm mẫu người như thế này không?”
Ngu Quy Vãn nghịch ngợm mà chớp mắt: “Chuyện này chưa nghĩ tới, thuận theo tự nhiên đi!”
Phóng viên C hỏi Trì Dạng: “Dạng tổng có định tìm bạn gái trong fans của mình không? Thích cô gái thế nào? Đây chính là tiếng lòng của phần lớn các fans.”
Trì Dạng ngước đôi mắt hoa đào lên, cười nhẹ nhàng nói “Xem duyên phận đi, không có yêu cầu cụ thể, hợp mắt là được.”
Dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai của các fan!!
Mấy tiếng thăm ban đã qua, phim trường lại khôi phục bận rộn như trước, mấy ngày nữa sẽ có tuyết rơi, hơn nữa gần đến cuối năm rồi ai cũng muốn về nhà sớm một chút.
Rõ ràng nhất là đạo diễn Trần Thượng, không nghĩ tới người nóng tính như ông lại là người sợ vợ!!!
Bà xã nói một, ông không dám nói thứ hai.
Thời gian này Ngu Quy Vãn cũng rất quen thuộc rồi, còn học theo Trì Dạng thỉnh thoảng lấy ra trêu chọc ông.
Tô Tử Ngữ cũng rất an phận khách khí trong thời gian này, tư liệu về cô ta Thành Vi và Đào Tử cố gắng thu thập đã được đặt trong ổ cứng.
Những lời này mới vừa nói xong đã bị vả vào mặt.
Ba ngày sau, Ngu Quy Vãn đang mơ màng ngủ thì vang lên tiếng đập cửa gấp gáp “Bịch bịch bịch”, ngày càng mạnh hơn, có người ở gõ cửa, cô bất đắc dĩ phải xốc chăn lên đi xuống giường nhìn qua mắt mèo thấy là Đào Tử.
Sáng sớm, mặt mũi hoảng loạn, sau khi cô mở cửa ra Đào Tử nhanh chóng chui vào thở hổn hển.
Ngu Quy Vãn ngơ ngác hỏi: “Sao lại thế này?”
“Có chuyện xảy ra đấy.” Đào Tử nhanh chóng đưa điện thoại ra :”Chị mau nhìn đi.”
Ngu Quy Vãn tỉnh táo hơn nhiều, hiếm khi thấy Đào Tử nghiêm túc như thế.
Ba hot search trên Weibo.
# Ngu Quy Vãn phẩm hạnh không trong sạch #
# Ngu Quy Vãn nữ thần OOC rồi #
# Ngu Quy Vãn bạch liên hoa #
Cô thực sự bị dọa rồi, chuyện gì vậy?? Tiện tay ấn vào trong hot search Weibo đầu tiên.
Các nick lớn đều đang kêu gào, nội dung đại khái là tiểu hoa đán Ngu Quy Vãn phẩm hạnh không trong sạch, nghi ngờ mập mờ với rất nhiều người đàn ông, hóa ra là lai lịch bất chính, có chỗ dựa! Có gạch đá!!!
Sau một bài văn miêu tả phía dười kèm theo 5-6 bức ảnh.
Ngu Quy Vãn nhìn từ xa thấy hơi quen, bức ảnh thứ nhất lại là sinh nhật lão Ngu, trước cửa khách sạn tay Đàm Trọng Lân đặt lên tay cô, cười dịu dàng con cô cúi đầu như đang xấu hổ, mặc dù đội mũ nhưng người chụp ảnh rất có kỹ thuật, chụp rất khá cả khuôn mặt lên ảnh vô cùng hoàn mỹ.
Bức ảnh thứ hai là cô lên xe Đàm Trọng Lân.
Bức thứ ba là dưới tầng nhà cô, trên ảnh còn ghi chú xe ngừng hơn mười phút mới xuống dưới, đương nhiên bức thứ tư là cô xuống xe quay đầu chào hỏi Đàm Trọng Lân cười tươi như hoa.
Chuyện này không phải trùng hợp mà có người cố ý, nhẫn nhịn lâu như vậy là đang chờ thời cơ muốn bôi đen cô.
Bức thứ năm là cô mặc lễ phục kéo tay Phó Trầm chạy ở bờ sông, xe chạy vào gara của chung cư cao cấp, cả đêm không ra, bức thứ sáu là một đoạn video ngắn.
Bức thứ bảy là hôm Phó Trầm tới thăm ban, vẻ mặt tự nhiêm cầm thẻ phòng mở cửa.
Bức thứ tám là ảnh cô cầm thẻ phòng mở cửa, để chứng minh phòng Phó Trầm mở là cùng một phòng, bối cảnh đồ vật xung quanh giống nhau.
Bức ảnh cuối cùng có ba chữ “Ha Ha Ha” mang theo vẻ châm chọc
Ngu Quy Vãn hít sâu một hơi, bình tĩnh, bình tĩnh! Ấn vào bình luận ở dưới để xem.
Không thể nghi ngờ, không mắng cô thì cũng đang châm chọc cô.
@ cá bảo bảo là tôi: “Oa! Thật sự như một vở kịch lớn, @ tiểu tiên nữ vãn vãn, mau đến nhìn cái gì gọi là nữ thần đi.”
@ là tô tô: “Không nghĩ tới lại là loại người này, rác rưởi, nhìn gương mặt đã thấy ghê tởm.”
@ tôi chính là tiểu tiên nữ: “Nhưng chỉ mấy bức ảnh đã kết luận có dan díu với người khác, có phải quá độc đoán rồi không.
Mà động tác tay chân, rồi trai đơn gái chiếc đêm hôm vào phòng thật sự không được rõ ràng lắm, hy vọng là hiểu lầm! Dù gì tôi vẫn thích phim của cô đóng.”
“……” Đằng sau càng khó nghe hơn.
Đào Tử lấy lại điện thoại kéo Nguy Quy Vãn ngồi xuống, vỗ lưng an ủi: “Chị đừng quá buồn làm gì, sáng chị Vi vừa dậy thấy việc này đã bay về Thịnh Thành xử lý lần này đối phương đã tính kế trước rồi, rạng sáng đã bắt đầu hành động, tính toán chuyện này rất lâu rồi, không giống lần trước có chuẩn bị và nhờ thế lực của Phó tổng áp xuống.”
Mắt Ngu Quy Vãn đỏ hoe, chóp mũi cũng hồng, hít nước mũi không ngừng, rút giấy ra không biết lau nước mắt hay nước mũi, cố không khóc há mồm hỏi Đào Tử : “Tình huống bên ngoài bây giờ như nào?”
“Rất nhiều phương tiện truyền thông sáng sớm đã chạy tới, đạo diễn ở ngoài nói không chấp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, cũng dừng quay lại.”
“Chị Vi có dặn dò gì em không?”
“Bảo chị không được gấp gáp, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.”
“Ừ, chị biết rồi.” Ngu Quy Vãn nén lại cảm xúc của mình sắp mất khống chế, cầm chai nước tu một hơi non nửa bình, rồi bật điện thoại lên.
Quả nhiên, vô số cuộc điện thoại chưa nhận, hầu hết là đến từ ba mẹ cô.
Ngu Quy Vãn chuẩn bị gọi lại nhưng nghĩ vẫn thôi, trong khớp xương này càng giải thích càng loạn.
Sau khi suy nghĩ một lát thì gọi cho Thành Vi, bên kia “reng” lên mấy tiếng rồi nghe.
“Chị Vi là em.” Màn mở đầu rất nhạt, trong đầu vô cùng hỗn loạn muốn biểu đạt gì đó.
Nghe âm thanh nghẹn ngào đó, Thành Vi cũng trăm vị tạp trần, mấy năm nay Ngu Quy Vãn quá thuận buồm xuôi gió làm cho chị cũng lơ là hơn: “Đại vãn, em phải bình tĩnh lại, đừng lên Weibo nữa, chỗ ba mẹ em chị cũng đã trấn an rồi.”
“Chị Vi, em đang rất bình tĩnh.”
“Đoàn đội bên này vẫn đang điều tra, thương lượng xem dùng phương án nào giảm bớt tổn thất của em nhất, em không được hành động thiếu suy nghĩ nhất định phải nghe sắp xếp, hơn nữa đã tra nguồn gốc của chuyện này đến từ một antifan của em trên Tieba nhưng địa chỉ IP lại ở Hoàng Điếm.”
Hoành Điếm? Không biết vì sao? Trong đầu Ngu Quy Vãn lại lóe lên hình ảnh của Tô Tử Ngữ.
Nhưng chỉ là suy đoán thôi, không có chứng cứ.
Ngu Quy Vãn: “Vất vả rồi chị Vi, đúng rồi, người trong mấy tấm ảnh đầu là Đàm Trọng Lân, chính lần đi ăn sinh nhật lão Ngu, ba của Đàm Trọng Lân là chiến hữu của ba em, tiện đường đưa em về nhà mà thôi, người sau là Phó Trầm mà chị đã biết, lần sinh nhật Cát Lão bị phóng viên vây quanh đấy.”
Thành Vi ngạc nhiên nghe tiếng nói bên kia điện thoại: “Là Đàm Trọng Lân trong giới tài chính kia á?”
Ngu Quy Vãn bất đắc dĩ mà “Ừ”.
Thành Vi: “Em cũng biết cách trêu chọc nhỉ, tất cả đều là đại gia, đều là những người không thể động vào.”
“Ai!”
“Có tin tức mới sẽ thông báo trên WeChat cho em, còn có việc cúp đây.”
“Được rồi.” Ngu Quy Vãn cúp điện thoại xem WeChat, Thịnh Sâm, Trì Dạng, Thịnh Hoan……!Cùng nhắn tin tới.
Cô đau đầu, không trả lời một ai chỉ gửi trên vòng bạn bè nhưng chỉ một số người xem được thôi: “Không có việc gì.”
Hai người ở trong phòng suốt một ngày, ngồi đối diện nhau ăn cháo không nói gì, đương sự không hề lên tiếng, cư dân mạng bắt đầu tìm kiếm thân phận của Phó Trầm và Đàm Trọng Lân, một số tài khoản quảng cáo sợ gây chuyện không dám gióng trống khua chiêng mà phô trương, hành sự tùy theo hoàn cảnh, mắt thấy sắp lên mặt nước rồi thì chuyện đột nhiên có biến chuyển.
Đào Tử cầm điện thoại hưng phấn nhảy lên.
Đàm Trọng Lân làm sáng tỏ.
@ Khoa học kỹ thuật Kiềm Lai thông báo chính thức trên Weibo: “Bẩn thỉu xấu xa, nói năng linh tinh, đã tạo ảnh hưởng lớn đến công ty, hãy tỏ nên thông minh hơn nếu không lệnh tòa án sẽ được gửi đến.”
Phản ứng này thực sự rất mạnh mẽ, tương đương với cảnh cáo, phía sau còn có đoàn đội đánh vào các blogger không dám xuất đầu, tập hợp các blogger có sức ảnh hưởng để share đi.
Hơn nữa sau khi Weibo riêng của Đàm Trọng Lân share thì lại post thêm một tin mới trên Weibo: “Sinh nhật chú Ngu 50 tuổi chiến hữu của ông cụ trong nhà.” Phía dưới kèm theo mấy bức ảnh ăn cơm tại khách sạn lần trước, không quá rõ nhưng cũng đủ để chứng minh sự trong sạch.
Ngu Quy Vãn vui mừng cười, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn, cô nghĩ rất nhiều lần trước Đàm Trọng Lân đưa cô về nhà nói có người chụp lén nhưng cô không để ý, trách không được.
Còn bức ảnh Phó Trầm cầm thẻ phòng mở cửa kia, người chụp chắc chắn là ở Hoành Điếm hơn nữa có khả năng là diễn viên, dù sao chỗ ở của các minh tinh đều có người bảo vệ nên sẽ không tùy tiện cho người lạ đi vào sợ xảy ra rắc rối không cần thiết, dù sao fans cuồng cũng không phải không có.
Hơn nữa chị Vi nói địa chỉ gốc của IP này ở Hoành Điếm.
Khả năng do Tô Tử Ngữ làm chiếm 95%.
“Đào Tử, em lại đây.” Ngu Quy Vãn đang nằm trên giường lúc này ngồi bật dậy
Đào Tử: “Có chuyện gì vậy chị?” cô đang thường xuyên lướt Weibo để theo dõi tiến độ.
“Tư liệu để bôi đen Tô Tử Ngữ trong tay em đúng không?”
“Ở chỗ chị Vi.” Đào Tử khó hiểu: “Nhưng trong điện thoại em có lưu một bản.”
“Tung ra đi! Đúng lúc có thể chia sẻ độ hot, chị muốn cô ta thật sự phấn khích.” Ngu Quy Vãn nói năng nhỏ nhẹ.
Một lát sau, Đào Tử mới phản ứng lại nổi giận nói: “Ách……!Em biết ngay việc này không thoát khỏi quan hệ với cô ta mà, thật sự không có đạo đức.”
Ngu Quy Vãn cười nhạt rồi tự lên Weibo, lại một cú xoay ngược lại, cư dân mạng lại đang nói cô bị Phó Trầm bao dưỡng, chuyện này trong giới giải trí thì bình thường nhưng ra ngoài thì lại khó coi ảnh hưởng đến công việc sau này.
Đây là bắt cô phải thừa nhận!
Đột nhiên nhận được điện thoại của lão Ngu, nói ông đã lái xe bảy tám tiếng tới đón cô về nhà.
Ngu Quy Vãn cảm động không nói nên lời.
Ở nước Mỹ xa xôi Phó Trầm đang bận rộn mở cuộc họp thường niên kéo dài cả một ngày, mệt mỏi kiệt sức, khi về chung cư thì nhận được điện thoại của Trì Dạng.
“Anh ba anh ba, em gọi cho anh cả một ngày rồi, sao bây giờ mới nhận, việc lớn không tốt……”
Phó Trầm ngăn lại: “Có chuyện thì nói đi.” Cứ hấp tấp bộp chộp làm gì không biết.
“Trên mạng đều đang tung tin Đại Vãn bị anh bao nuôi, đoàn làm phim của bọn em đã dừng quay rồi, chuyện đang rất ồn ào.”
Phó Trầm nhíu mày: “Ai?”
“Ngu Quy Vãn ấy!”
“……” Phó Trầm nhất thời không chấp nhận được lượng tin tức lớn như vậy, ấn đường nhảy lên, trầm giọng hỏi: “Cuối cùng là làm sao?” Sao không ai nói cho anh biết, vừa nhận điện thoại vừa xem giao diện màn hình mới phát hiện ra có vô số cuộc gọi nhỡ, rất nhiều tin nhắn Wechat, chủ yếu là trợ lý, thư ký xin chỉ thị anh xử lý chuyện này như nào, chỉ duy nhất không có của Ngu Quy Vãn.
“Tại sao bây giờ không còn quan trọng nữa, quan trọng là xử lý chuyện này như thế nào mới có thể lấp kín miệng mọi người, nó ảnh hưởng rất lớn đến công việc của Đại Vãn, cô ấy chỉ là một cô gái ……” trong thời gian này Trì Dạng sớm chiều ở chung với Ngu Quy Vãn, rất thích tính cách cũng như rất thưởng thức cô.
Phó Trầm: “……” Không có kinh nghiệm trong việc đối phó với dư luận thế này, giống như Trì Dạng nói chuyện đã lên men có làm thế nào cũng không áp xuống nổi!
“Nếu không hai người công khai đi, trở thành danh chính ngôn thuận không cần một sự nhịn chín sự lành nữa, còn đằng sau hai người như nào ai biết được?” Trì Dạng chỉ nghĩ đơn giản trở thành quan hệ nam nữ rồi hai tháng sau chia tay là chuyện quá bình thường.
Phó Trầm mím chặt môi lại: “……”
Ngu Quy Vãn về đến nhà, một ngày ăn ngon ngủ yên, ba Ngu và mẹ Ngu đều cố gắng làm cho cô vui vẻ, không hề nhắc đến chuyện trên Weibo.
Sau khi cơm trưa, hai vợ chồng già đi ra ngoài, Ngu Quy Vãn chuẩn bị đi ngủ trưa, thì điện thoại vang lên là số điện thoại không lưu tên.
Cô hơi do dự nhưng vẫn nghe.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại hơi khàn khàn, “Tôi là Phó Trầm.”
Ngu Quy Vãn: “À……”
“Tôi ở dưới tầng nhà em, em mang hộ khẩu xuống dưới đi.”
Ngu Quy Vãn: “……!Cái gì?”
“Mang theo người cùng hộ khẩu xuống dưới.” Phó Trầm rất bội phục khả năng chịu đựng của mình lặp lại lần nữa.
Chỉ một lát sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng “bip bip”.
Phó Trầm: “……” Cô ấy cúp máy, đang nói chuyện mà.