Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 15: Tóm Tắt Không Quan Trọng! Nhìn Chính Văn Đi ! Ngoan


Đọc truyện Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em – Chương 15: Tóm Tắt Không Quan Trọng! Nhìn Chính Văn Đi ! Ngoan


Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
GBB: hong hỉu sao t thấy cái tên chương không liên quan gì đến chương này hết các bác ạ
————
Phó Trầm tranh thủ 2 ngày này đi Los Angeles rồi về, chân còn chưa chạm đất lại bay đi Hoành Điếm.

Người đón anh tại sân bay là người đại diện của Trì Dạng, một người đàn ông chưa đến 40 tuổi nhìn qua hơi béo, rất khéo léo, Phó Trầm lên xe thì nhắm mắt nghỉ ngơi không nói gì cho đến tận khi vào phim trường.

Anh hỏi người đại diện: “Trì Dạng ở đâu?” Hai ngày nay không được nghỉ ngơi nên giọng có chút khàn.

Người đại diện Trì Dạng trả lời: “Cậu ấy vẫn đang đóng phim, anh vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, cậu ấy xong tôi sẽ nhắn đến tìm ngài.”
Phó Trầm ấn huyệt Thái Dương, đầu hơi choáng váng, mắt khá mỏi, thật sự do ít nghỉ ngơi, anh gật đầu đi theo người đại diện.

Tới cửa khách sạn, người đại diện nhận điện thoại, hình như có việc gấp cười thương lượng với anh: “Phó tiên sinh tôi đưa thẻ phòng cho anh nhé, anh tự đi vào, tôi có người bạn rất quan trọng ……”
Phó Trầm cũng không làm khó anh ta, duỗi tay nói: “Đưa thẻ phòng cho tôi!”
Người đại diện cảm kích nhìn anh, đưa thẻ phòng trong tay rồi đi ra ngoài, anh ta nâng tay chỉ hành lang dài trước mặt nói: “Chỉ cần đi thẳng phòng k507 ở đấy, rất dễ tìm.” Đang là bảy tám giờ sáng nên trên hành lang không có một bóng người.

Phó Trầm gật đầu, nhận thẻ phòng vừa nghịch vừa đi lên phía trước.

Hành lang rất dài, nhìn mãi không thấy cuối, ánh đèn trên trần nhà lúc sáng lúc tối, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng bước chân của mình.

Phó Trầm nhìn một loạt từ phóng K506 đến phòng K509, ở giữa có hai phòng không thấy số phòng.

Chuyện gì thế này?
Nhưng theo lẽ thường thì cạnh phòng K506 sẽ là phòng K507.

Thuyết phục bản thân, anh lấy thẻ phòng ra mở cửa.

Tối hôm qua Ngu Quy Vãn quay phim đến ba giờ sáng mới về nghỉ, lúc này đang mơ màng ngủ thì bị đói quá nên tỉnh, vừa gọi điện cho quầy lễ tân đưa một thùng mì ăn liền cay lên đây.

Lặng lẽ, để gạt Thành Vi, nếu không một năm cô cũng không được phép ăn loại thực phẩm không dinh dưỡng này.

Dù sao cũng bị đói không ngủ được, cô đứng cạnh cửa chờ tiện thể trông chừng luôn.


Khi ngủ cô đều thích khỏa thân, chỉ tùy ý khoác khăn tắm trên ghế lên, từ phía sau vòng lên trước che những bộ phận quan trọng, một tay giữ lấy chỗ giao tiếp giữa khăn tắm và ngực, còn tay khác vén tóc rơi xuống trán, dưới chân là thảm lông dê, đi chân trần, lén lút như một con mèo, mở cửa ra một khe rất nhỏ.

Không ngờ, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy ――
Con mẹ nó!! Anh muốn làm cái gì!!
Phó Trầm anh !! Rõ ràng không có ý gì với tôi!! Lại tự tiện mở phòng tôi là làm sao!!
Ngu Quy Vãn đứng dậy, mở cửa ra, người dựa vào cánh cửa, nghiêng người ra nhìn xung quanh thấy không có ai mới thu hồi ánh mắt nhìn thẳng Phó Trầm.

Cô nhìn thẻ phòng trên tay Phó Trầm cười ngọt ngào giọng điệu từ tốn: “Chú Phó, như này là thế nào?”
“Sáng sớm đã cạy cửa phòng tôi ――”
“Chẳng nhẽ lớn tuổi rồi nên muốn chút kích thích?” Nói xong còn che miệng cười khanh khách, cứ thế nhìn anh chằm chằm, mỗi động tác đều quyến rũ một cách tự nhiên.

Phó Trầm nhướng mày, cổ họng khẽ di chuyển.

Đúng là khéo thật! Không nghĩ cô lại quay cùng bộ phim với Trì Dạng.

Ngu Quy Vãn chưa trang điểm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, đôi mắt hình trăng non cười rất tự nhiên, xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa, phong cảnh bị hạn chế, đùi trắng nõn thẳng tắp thon dài, đến đôi chân trần.

Cho dù anh có nghĩ nhiều, cũng không nên trách anh.

Phó Trầm nhìn cô, ánh mắt tối đen, đầu lưỡi chạm vào hàm sau răng, cố nói ra mấy chữ, giọng vừa khẽ lại thô: “Tôi thấy em là ít khi bị phạt quá rồi.”
Trước kia luôn đối xử với cô như cháu gái không khác gì Phó Minh Nguyệt, không có một ý niệm gì.

Bây giờ thì chưa chắc, ai cho cô dũng khí cứ suốt ngày khiêu khích anh như vậy.

Thật không tức giận thì cho là dễ bắt nạt?
Hay đây là sở thích hoặc thêm chút gia vị cho cuộc sống?
Nụ cười khiêu khích của Ngu Quy Vãn ngưng lại, ánh mắt nhìn anh mang theo sự đánh giá.

Lần đầu tiên nói với cô như vậy, có thể làm người ta phán đoán hết chuyện này đến chuyện khác.

Cảm giác hơi vô lại còn mang theo chút tàn nhẫn.

Cô cười nói: “Trừng phạt? Anh định trừng phạt thế nào?”
“Thế giới này có còn công bằng hay không? Rõ ràng là anh vô lý trước, tôi chỉ nói anh có hai câu thôi mà??? Phải ngoan ngoãn mà chịu chứ.”

“Hơn nữa, tôi còn là người của công chúng, nếu để người khác nhìn thấy anh cầm thẻ phòng trắng trợn mà vào phòng tôi, chưa nhắc đến danh dự của tôi bị hủy hoại mà sự nghiệp cũng bị ảnh hưởng, anh có bồi thường được không?? Cho dù có cưới tôi cũng không bồi thường nổi.” Hùng hổ nói xong, cô còn tiếp tục nói như đúng rồi: “Anh vừa mở miệng là dữ với tôi rồi? Anh nói xem dựa vào gì chứ??”
Phó Trầm: “……” Phụ nữ quả nhiên hay thay đổi.

Nhưng cô nàng Ngu Quy Vãn này, anh quá hiểu mà cái này đều là kịch bản hết.

“Nói xong chưa?”
Ngu Quy Vãn gật đầu.

Phó Trầm không làm theo lẽ thường, một tay ấn vào viền cửa, hơi nghiêng người về phía trước, bàn tay khác vòng qua dừng ở sau gáy của cô, dưới ánh mắt mở lớn khó hiểu khiếp sợ của cô.

Anh khẽ nói nhỏ bên tai: “Không biết đàn ông dễ bị kích thích vào buổi sáng sao.”
“Hay là em có ý định quyến rũ tôi.”
“Em nói xem, tôi có nên cân nhắc làm theo nguyện vọng của em ……”
Phó Trầm cười, nụ cười không chút giả dối mà rất nhẹ nhàng và vô cùng đẹp!
Ngu Quy Vãn sững sờ đứng tại chỗ, hô hấp ấm áp của anh thổi vào tai cô, gương mặt cũng nóng lên, chắc chắn rất đỏ thêm chút xấu hổ.

Nhất thời cô không biết phản ứng thế nào cứ ngơ ngẩn mà nhìn anh.

Trong mắt Phó Trầm tràn đầy ý cười, cơ thể rất mệt nên không có tâm trạng để trêu chọc cô.

Phòng này không phải? Vậy phòng đối diện là của Trì Dạng rồi, anh đang chuẩn bị xoay người đi.

Người phục vụ khách sạn mỉm cười dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói: “Ngu tiểu thư, đây là mì gói và sữa bò cô gọi”.

Chỉ trách hai người quá đắm chìm trong thế giới của mình nên không phát hiện ra có người tới gần.

Ngu Quy Vãn bị giọng nói kéo về hiện thực, theo bản năng “Ừ” nhận lấy, cúi đầu phát hiện quần áo mình không chỉnh tề vội vàng lui ra sau cửa.

“Ơ! Thưa ngài, phòng K507 ở đối diện, hai ngày nay biển phòng bị rơi, sáng nay mới cầm đi sửa ạ, gây bất tiện cho ngài mong ngài thông cảm.”
“Đúng rồi, đây là khăn tắm, đồ dùng sinh hoạt và bữa sáng dinh dưỡng mà ngài Trì dặn dò gửi tới.” Người phục vụ khách sạn vội vàng giải thích với Phó Trầm kèm theo nụ cười xin lỗi trên khuôn mặt.

Phó Trầm nhíu mày nhìn mì gói trên tay Ngu Quy Vãn, sáng sớm đã ăn mì cay, ánh mắt sắc bén dừng trên gói mì trầm giọng hỏi: “Buổi sáng ăn cái này?”

Đáp lại anh là ――
Tiếng đóng cửa “Rầm” một cái, cuối cùng hành lang cũng không còn yên tĩnh nữa, một số người khách đã bước ra khỏi phòng.

Phó Trầm: “……” Khẽ nhếch miệng, rồi bất đắc dĩ nhéo mũi, nhận đồ trong tay người phục vụ xoay người đi vào phòng đối diện.

Sau khi Ngu Quy Vãn đóng cửa lại, cơ thể cũng trượt xuống theo, ngồi xổm nên cẳng chân hơi tê nên cô ngồi bệt luôn xuống đất, lồng ngực vẫn còn đập kịch liệt, hai tay chán nản mà che mặt, thật không có tiền đồ mà!
Chỉ muốn hét a a a a a thật to thôi!!
Cô đứng dậy, hai ba bước mà nhảy lên giường lớn, dùng chăn che mặt.

Cái gì thế, có ý gì chứ??
Anh ấy vì sao, vì sao lại thay đổi như vậy??
Ngày thường lúc nào cũng mang theo gương mặt vô cảm khinh thường so đo với cô mà.

Biết rõ cô thích anh còn trêu chọc cô như vậy, đúng là đáng ghét.

Ngu Quy Vãn hít mũi, “Hắt xì!” cô hắt xì không ngừng, chỉ khoác khăn tắm đứng ở cửa lâu như thế chẳng lẽ bị cảm rồi.

Cô tắm xong đi ra, ăn mặc chỉnh tề nhưng hình ảnh của Phó Trầm vẫn trong đầu quấy nhiễu cô không dứt.

Ngu Quy Vãn vừa cảm thấy bối rối lại băn khoăn, không hiểu được đành mở to mắt dùng Baidu tìm kiếm “Người đàn ông tự dưng nói lời trêu ghẹo với cô gái mình không thích là có ý gì?”
Nháy mắt đã nhảy ra một loạt các câu trả lời trên trang web.

“Em rất tuyệt nhưng đáng tiếc không phải sở thích của tôi, nếu không ăn được thì cũng có thể nếm một chút!” Đây là bình luận được đáng giá cao nhất.

―― đến từ Tri Hồ.

Có người cũng hỏi một câu tương tự, có lẽ là con gái.

Phía dưới rất nhiều bài đăng theo:
“LZ đi tìm người đàn ông kia nói chuyện rõ ràng, đừng để mập mờ như vậy, đàn ông trên thế giới này còn nhiều ― không yêu thì đừng trêu.”
“Nhìn là biết lốp xe dự phòng rồi, đàn ông đều thích kiểu mập mờ như thế, LZ hỏi lòng mình xem có thích ở trong tình trạng đấy không? Không thích thì chia tay đi! Yêu cũng phải yêu một cách sạch sẽ gọn gàng.”
“+ lầu trên, gửi ba ca khúc giống chủ đề nổi tiếng gần đây cho bạn, tự nghe để trải nghiệm đi.”
“……”
Trong tất cả các câu trả lời, đều đứng về phía con gái yếu bị động, khuyên cô không nên để đàn ông chiếm tiện nghi mà còn ngọt ngào trong vòng tay người ta rồi gọi ông xã, đàn ông trong thiên hạ đều đen tối giống nhau, đừng nghĩ mình may mắn.
Ngu Quy Vãn chăm chú xem câu trả lời đến mức không nháy mắt, trên thực tế tình huống của cô gái kia không hề giống với cô.

Cô thích Phó Trầm, cũng biết Phó Trầm không thích cô.

Thích trêu chọc anh cũng là loại tâm lý an ủi, rồi thích dáng vẻ anh không buồn so đo với cô, dáng vẻ cười bất đắc dĩ, khó mà gọi đấy là cưng chiều!

Trên thực tế thì ――
Đã nhung nhớ Phó Trầm nhiều năm như vậy, nếu anh ấy thật sự muốn nếm một chút thì cô còn rất chờ mong ý chứ.

Ít nhất, không phải nuối tiếc.

Chỉ nghĩ đến lại cảm thấy bản thân khó chịu, không để ý điện thoại trượt từ lòng bàn tay xuống đập mạnh vào mũi, Ngu Quy Vãn không nhịn được “Shit” kêu đau.

Cô ngồi dậy một chút, nhặt điện thoại lên gửi tin nhắn cho Thịnh Hoan, con người càng trưởng thành càng trở nên cô đơn cũng chỉ có một người bạn để chia sẻ tâm sự mà thôi.
Đại vãn: “Hoan hoan có đây không? Nghe nói Phó Hiển nhà cậu đến Lương Thành à, bây giờ thế nào rồi?”
Chỉ mấy phút sau lúc cô sắp từ bỏ thì bên kia cũng trả lời.

Thịnh Hoan: “Hai ba ngày không liên lạc, tớ đã quen rồi.” Rồi hỏi tiếp: “Lại gặp chuyện về tình cảm à?”
Đại vãn: “???” Cứ như không có việc sẽ không tìm cô ấy ý.

Thịnh Hoan: “Cậu mà không có gì thì sao phải nhắn tin tìm tớ?” Quả nhiên là bạn thân, còn tâm hữu linh tê (có lòng thì đều nghĩ đến nhau)
Đại vãn: “/ Tủi thân /”
Thịnh Hoan: “Ít giả vờ đi, có việc thì nói nhanh.”
Ngu Quy Vãn cầm điện thoại lên khụ hai tiếng, đang chỉnh sửa từ ngữ trong đầu nên nói thế nào mới được, nếu nói thẳng chuyện này ra thì cảm thấy hơi khó mở miệng.

Có phải cô đã chuyện bé xé ra to không?
Nhưng đối phương là Thịnh Hoan mà! Từ cấp ba đã như vậy rồi.

Cô nghiêm túc đánh từng chữ một trên bàn phím: “Là có một người đàn ông tự dưng lại trêu ghẹo một cô gái anh ta không thích là ý gì?” Phía sau còn nhấn mạnh thêm ” Người đàn ông này rất đứng đắn nghiêm túc, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ, không ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, với tình cảm thì rất quyết đoán, thích là thích, không thích là không thích, sẽ không mập mờ với người ta ……”
Thịnh Hoan trả lời: “……” cczl
“Cho cậu thêm một tiếng nữa có khen hết không? Còn không phải Phó Trầm à?”
Ngu Quy Vãn nhìn lại tin nhắn mình gửi đi, mặt già đỏ lên, hình như những hình dung về Phó Trầm đã ăn sâu bén rễ trong đầu.

Cũng may Thịnh Hoan không ngồi đối diện cô lúc này, may mắn hai người cách xa nhau cả vạn dặm.

Cô trả lời: “Cậu cứ trả lời câu hỏi của tớ trước đi.”
Thịnh Hoan buôn chuyện hỏi: “Chú ba nói trêu ghẹo cậu như nào? Đến trình độ nào?”
“Cậu trả lời trước đi!!!” Ngu Quy Vãn che mặt.

Mấy giây sau bên kia trả lời: “Đại khái, từ giờ trở đi, chú ấy coi cậu như một người phụ nữ ……”
Ngu Quy Vãn nhịn xúc động muốn ném điện thoại đi, cái quỷ gì thế?
Quá nhàm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.