Đọc truyện Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em – Chương 63: Giai Thoại Về Trái Đào
Tổ Tông có ham muốn tình dục rất mạnh mẽ, hai người chúng tôi đã làm một trận trong thư phòng, sau đó trở về phòng lại làm thêm lần nữa.
Ban đầu tôi nghĩ rằng Tổ Tông sẽ để tôi làm chủ, dù sao thì tuy rằng một tháng này anh không hề động vào tôi, Văn Nhật Hạ và Phan Tuệ Mẫn cũng sắp vắt khô anh rồi.
Kết quả là từ đầu đến cuối, tôi gần như bị giày vò đến kiệt sức.
Thực ra anh không quá hứng thú với Văn Nhật Hạ, một tháng cũng không quay về mấy lần.
Chẳng qua là bố của anh truyền mệnh lệnh từ đời này sang đời khác, cho nên không thể không làm theo.
Cộng thêm việc Tổ Tông là một trường hợp đặc biệt, có quyền có thể, đặc biệt còn là ông lớn trong giới quan chức, rất hung dữ, rất lạnh nhạt với vợ, lại hay tìm đến hoa thơm cỏ dại.
Bà vợ ở nhà chắc chắn sẽ cảm thấy buồn tẻ.
Chị Mễ nói đàn ông ra ngoài ăn vụng cũng tương đương với việc nhặt được tiền, vợ là lương mỗi tháng phát đúng hạn, quen rồi sẽ cảm thấy chán, còn tiền nhặt được là thứ không cần vất vả vẫn có được, ai lại không cúi xuống nhặt chứ? Đã nhặt một lần thì sẽ thèm muốn những lần sau.
Tôi rất thông minh khi chưa từng hỏi về chuyện của Phan Tuệ Mẫn, Tổ Tông cũng không giải thích, với sự đa nghi của anh, tôi cũng không lắm miệng.
Chỉ có tình nhân biết phán đoán tình hình mới có thể đi được lâu, phải biết đầu là chỗ không thể động đến.
Tất nhiên, sự phản bội về thể xác là giới hạn của Tổ Tông, cũng là điều mà cả đời này tôi sẽ không bao giờ thừa nhận.
Tôi càng được yêu chiều bao nhiêu thì bên Phan Tuệ Mẫn lại càng lo lắng bấy nhiêu.
Một ngày cô ta gọi điện rất nhiều lần để dụ dỗ, Tổ Tông vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô ta, hứa sẽ mang quà đến, lúc này cô ta mới dừng lại.
Phụ nữ thích nhất là được nhận quà.
Khi có được Tổ Tông thì cô ta không cảm thấy mình quá đáng, nhưng khi hi đã nếm trải được mùi vị khó chịu của sự cô đơn và trống rỗng rồi, cô ta lại tìm cách dụ dỗ.
Nếu không có Trương Thành Nam bảo vệ thì với cái bộ dạng đó, Văn Nhật Hạ chỉ cần giẫm một cái là có thể khiến cô ta chết giẫm rồi.
Sáng ngày mùng tám, tôi hẹn chị Mễ đi dạo cửa hàng trang sức mới khai trương, cô ấy không rảnh, Hậu Trung Kiên nhập viện chữa bệnh, cô ấy nấu canh để lấy lòng.
Nghe nói quan hệ giữa nhân vật lớn này và vợ khá cứng nhắc.
Dù sao cũng đã là vợ chồng mười mấy năm, chuyện nuôi bồ nhí ở bên ngoài không thể làm quá lên, nhưng chuyện chồng nuôi bồ nhí bên ngoài, vợ không điên lên mới là lạ.
Chị Mễ nói mình đang cực kỳ mong Hậu Trung Kiên liệt giường không thể dậy nữa, như vậy cô ấy sẽ không cần ngủ cùng anh ta, lại còn có thể lừa anh ta ly hôn.
Lúc này vợ anh không xuất hiện, tương đương với việc tình yêu đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Cô ấy bận việc quan trọng nên tôi phải đi một mình, tôi và bảo mẫu chào nhau.
Khi ra đến cửa, tôi thấy một chiếc ô tô bị chặn ở lối vào sân, đầu xe xông về phía cổng, mới nổ máy không lâu, tiếng động cơ kêu ù ù.
Tôi biết người lái xe, là người mà Tổ Tông sắp xếp cho Phan Tuệ Mẫn.
Chỉ có một khả năng khiến anh ta xuất hiện ở đây, chính là Phan Tuệ Mẫn đến tìm tôi để ăn vạ.
Người tới không có ý tốt, tôi quay đầu bỏ đi, cửa xe đóng sầm lại, Phan Tuệ Mẫn kêu lên một tiếng như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, cả con phố yên tĩnh bị xé toạc “Trình Bảo Ái!”.
Ra chương nhanh nhất tại ( TRUMtru yen.
co m )
Tôi không thể trốn tránh nữa, Tổ Tông tặng biệt thự cho tôi, sao tôi phải tránh mặt đi để cô ta càng hống hách.
Tôi đứng trên bậc thang, dựa vào khung cửa, không kiêu căng không nóng nảy nhìn cô ta.
Trăm hoa đua sắc mỗi ngày, tuổi trẻ đem lại lợi thế lớn cho cô ta, diêm dúa lẳng lơ, nóng bỏng đầy đặn, tình trường nhiều không đếm xuể.
Trương Thành Nam đã quá hiểu rõ sở thích của những người cao quý, anh ta biết loại con gái như thế nào, ở trong hoàn cảnh nào, có thể được một người đàn ông nhìn trúng ngay lần đầu tiên.
Tất nhiên mỗi người đều là duy nhất, đều có màu sắc khác nhau.
Phan Tuệ Mẫn mười tám tuổi, mang theo vẻ thanh xuân thuần khiết, không giống như tôi, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ từng trải khiến đàn ông vừa liếc mắt nhìn một cái, hai chân liền mềm nhũn, chỗ nào đó cứng lên.
Sự cợt nhả lẳng lơ của cô ta rất vừa miệng, rất dễ ăn.
Cô ta tức giận nhào tới, chỉ vào mũi tôi: “Cho dù cô là một cây súng nước, cũng sắp hết nước rồi phải không? Làm con chó cái cho bao nhiêu đàn ông chơi như vậy, cô còn mặt mũi nào mà gặp người khác hả
Tài xế sợ hãi vội vàng nhảy xuống xe, ở phía sau cầu xin cô ta trở về trước, có chuyện gì cứ nói với kiểm sát trưởng Thẩm.
Phan Tuệ Mẫn không chịu, gạt anh ta sang một bên với đôi mắt đỏ hoe: “Anh quên mất mình là người của ai rồi! Anh làm việc cho ai để lấy lương?”
Tài xế khó xử, anh ta nhỏ giọng nói rằng cô Trình quen kiểm sát trưởng Thẩm lâu nhất, vì vậy cô hãy lịch sự hơn.
Phan Tuệ Mẫn đẩy người lái xe ra xa, chửi một tiếng phế vật “Trình Bảo Ái, cô đúng là biết giấu nghề, đã bao nhiêu ngày rồi tôi còn không nhìn thấy cái bóng của anh.
Cô ngang ngược vừa vừa thôi.”
Cô ta kéo chiếc khăn quàng cổ ra, giơ tay ném về phía tôi, chiếc khăn đó nhẹ nhàng bay bay, không đau không ngứa, tôi nhìn mà buồn cười, giống như đang xem xiếc vậy, lợi thế vị trí của tôi cao hơn cô ta rất nhiều.
Tôi trịnh thượng, kinh bỉ liếc nhìn khiến cô ta tức điên lên, cầm lấy cái cuốc ở gốc cây lao thẳng về phía tôi.
Tài xế sao dám để thứ đó đụng vào tôi, nếu khiến tôi bị thương thì sẽ lớn chuyện mất.
Vì vậy giữa đường anh ta vội vàng xông ra chặn Phan Tuệ Mẫn lại, lặn mấy vòng xuống phiến đá xanh, phát ra tiếng động lớn.
Trương Thành Nam bảo cô ta gây rắc rối một tí, bày ra vẻ ghen tuông.
Nói thẳng ra là làm một người đẹp mất não, một tình nhân thất thường, vạ miệng, riêng tính cách thật thôi thì không thể đối phó với tôi.
Phan Tuệ Mẫn lại ném lời cảnh báo của anh ta ra khỏi đầu, có vẻ cô ta đang cực kỳ tức giận.
Cùng là phụ nữ những cô ta bị hai bên khống chế, lại bất cẩn mắng mỏ ra miệng, so với tôi còn không bằng một món đồ chơi.
Chắc chắn cô ta không thể chịu nổi cơn tức này.
Cô ta càng mắng càng khó nghe, nào là gái đứng đường, chục nghìn người cưỡi, gái điểm, chỗ đó đã nứt toác ra như miếng đậu vỡ.
Tài xế không dám khuyên can, năn nỉ tôi cố nhẫn nhịn, tôi giơ tay tạo ra một dáng tay, Phan Tuệ Mẫn lập tức không có phản ứng, nghẹn ngào dừng lại.
Tôi dậm chân tại chỗ, nhẹ nhàng thì thầm: “Cô Phan, tốt hơn hết cô nên xem lại xem đây là địa bàn của ai, tốt nhất là nhìn cho rõ ràng.
Cô có thể gây sự thế nào cũng được, nhưng nếu quá quắt quá thì có thể sẽ hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của cô đó.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Phan Tuệ Mẫn đỏ lên vì tức giận: “Đây là địa bàn của kiểm sát trưởng Thẩm, chỉ có vợ của anh mới có quyền sử dụng nơi này một cách chính đáng, cô không có tư cách đó.
Cô chỉ tạm thời ở lại, sẽ có ngày bị thất sủng, cô nghĩ mình là cái thứ gì?”
Tôi bật cười, cúi xuống nhặt chiếc khăn quàng cổ của cô ta lên rồi ném đi như ném một thứ đồ rác rưởi.
Sức lực của cô ta yếu, lại vứt chiếc khăn lên trên cao nên không thể khiến người khác bị thương.
Nhưng sức của tôi lại rất mạnh, tôi vứt chiếc khăn bay lên, chiếc khăn đó trực tiếp bay lên đỉnh đầu của Phan Tuệ Mẫn, che mất khí thế hùng hổ của cô ta.
“Cô Phan, biệt thự này thuộc về Trình Bảo Ái tôi.
ngày hôm đó Hạo Hiện đã vứt nó cho tôi rồi.
Tôi cứ như vậy mà nếm đủ đắng cay ngọt bùi, còn cô!”
Cô ta gỡ chiếc khăn mắc trên đầu xuống, tình cờ chạm mắt với tôi, sự mỉa mai và khinh bỉ trong mắt tôi khiến lục phủ ngũ tạng của cô ta đau đớn.
“Với cái phẩm chất kém cỏi này của cô thì còn kém xa tôi nhiều.
Đừng cố gắng thách thức một người mà cô không thể thắng” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lúc này, tâm trạng vui vẻ muốn đi mua sắm của tôi đã không còn nữa.
Tôi quay người bước vào phòng, ngay lúc bước vào hành lang, tôi nhớ đến người đàn ông đang uống rượu một mình đằng sau bức màn ngăn.
Tôi quay lại với vẻ thích thú, nhìn chằm chằm Phan Tuệ Mẫn, người đang thở hổn hển, nói: “Cô thật ngu ngốc, cho dù cô đang giả vờ hay là đang thật lòng thì tôi cũng khuyên cô một câu rằng đàn ông ghét nhất là phụ nữ có răng nanh và móng vuốt.
Sự thất sủng của cô chắc chắn sẽ tồi tệ hơn tôi hàng chục nghìn lần, bởi vì Hạo Hiện không cần cô nữa, giá trị của cô cũng sẽ mất hết.”
Phan Tuệ Mẫn sửng sốt, không ngờ rằng tôi đang nằm giữ trong tay bí mật của cô ta: “Cô nói cái gì?”
Trước khi Phan Tuệ Mẫn đuổi kịp rồi truy hỏi, tôi đã khoá cửa lại.
Điều này khiến cô ta cảm thấy bất an, không thể chắc chắn rằng tôi đã biết được bao nhiêu, cho nên sẽ vừa thận trọng vừa lo sợ, sau đó chắc chắn sẽ để lộ ra bộ mặt thật.
Văn Nhật Hạ thích nhất là lợi dụng sự sơ suất của người khác, cô ta muốn xem tôi và Phan Tuệ Mẫn đấu đá nhau, vậy thì tôi sẽ tạo ra một cái vỏ bọc giả, dụ dỗ bọn họ thấy lợi mà xông vào.
Vào buổi tối cuối tuần, Tổ Tông tăng ca từ viện kiểm sát thành phố về, anh bước vào bảo tôi thay quần áo, đừng quá màu mè, anh sẽ đưa tôi đến phố Hoàng để xã giao.
Lúc trước tôi ghen tị Kiều Oanh có thể cùng Tổ Tông đi khắp nơi thăm thú.
Đến khi chuyện hằng mong ước xảy ra với bản thân rồi, mới nhận ra sự cay đắng bên trong.
Uống rượu, ca hát, giả vờ, nhân vật lớn nào cũng không thể xúc phạm, có tổ tiên bảo vệ thì tôi được an toàn, còn không thì sẽ phải chịu thiệt.
Buổi tối 8 giờ, chúng tôi vội vàng đến phố Hoàng, bà chủ đã tiếp đón nhiều lần trực tiếp dẫn chúng tôi lên lầu 2.
Bà ta nói phó giám đốc Hoàng đã chấp nhận khoản tiền công, hỏi Tổ Tông có phải vẫn như mọi khi đặt hai chai Louis XIII hay không.
Trên lầu hai có rất nhiều người quyền quý đang uống rượu Remy Martin, có người giả vờ, có người thưởng thức hương vị của rượu.
Tôi không quen uống rượu mà thích uống bia tươi, chị Mễ cũng vậy, cô ấy uống Remy Martin trộn với coca, rất nhiều cô gái làm việc trong hộp đêm đều như thế, làm vậy có thể khiến họ say chậm hơn bình thường.
Người đêm nay Tổ Tông phải xã giao cùng là người của sở công an tỉnh, là phó giám đốc Hoàng nổi tiếng khắp vùng phía bắc, được biết đến là một trong những quan chức giàu có nhất.
Ông ta biết rõ chuyện thế hệ trẻ của các dòng họ làm ăn cẩu thả, vì vậy mới nhận thầu lâm nghiệp ở núi Bạch Trường.
Nhờ có cái mác quan chức nhà nước này, các thương nhân muốn thay đổi luật để tăng lợi nhuận thì phải tôn trọng ông ta, tiền hoa hồng trong một năm còn nhiều hơn lương nhà nước trả cho ông ta cả đời.
Ông ta ta rất cẩn trọng, các đối tác đều là người ngoại tỉnh, không thuộc vùng quản lý của ông ta, như vậy ai cũng không thể bắt bẻ được.
Tìm ông ta làm việc chỉ cần đưa đủ lợi ích chắc chắn một trăm phần trăm sẽ khiến bạn hài lòng.
Trong giới quan chức, người này rất gian trá, năm đó ông Kiều đã từng đưa thiếp mời cho ông ta.
Thiệp mời là một sự tôn trọng cực lớn của người gửi đối với người nhận, đồng nghĩa với việc nể mặt đối phương, lời nói của họ có trọng lượng đối với người gửi.
“Ông Hoàng tới lâu rồi, không đợi nổi nữa nên đã tìm việc để tiêu khiển”
Khách quen đều hiểu ý của từ tiêu khiển, nhưng trò tiêu khiển của phó giám đốc Hoàng đủ để người ta mở mang tầm mắt.
Ngang qua cửa gỗ, bên trong gà bay chó sủa, đảm vệ sĩ ở quán tuần tra từ lầu một đến lầu 5, chỉ có nơi tập trung các quan chức cấp cao này là gần như không bước vào nửa bước.
Các cô gái yếu ớt bị ức hiếp, đau đớn, kêu gào không dứt, chỉ có thể dùng hết sức để chống cự
Trong phòng có một vệt nước, giẫm lên tạo ra tiếng bạch bạch giống như đang quan hệ tình dục.
Thùng rượu hình trụ ở chính giữa, đổ đầy hàng trăm chai rượu màu đỏ tươi giống như máu.
Một người đàn ông cao gầy trạc tuổi năm mươi, quần áo lỏng lẻo đang đè một cô gái trần trụi ở trong thùng rượu, uống rượu chảy qua da thịt của cô gái.
Lỗ rốn của cô gái này kia rất kỳ lạ, sâu đến ba bốn centimet, chắc đã từng làm phẫu thuật, cắt ra một miếng thịt rồi để lại một cái lỗ đặc biệt để đựng rượu.
Trong các câu lạc bộ năm sao ở ba tỉnh Đông Bắc, người đẹp bình rượu là tiết mục cuối cùng của phòng riêng, là một cách để đốt tiền, loại rẻ nhất cũng phải hơn ba triệu một chai, mấy chục két mới đầy được một vò, người phụ nữ khỏa thân rồi đắm mình trong đó, vài người khách thay nhau uống cũng không thể uống hết một két được, dù sao cũng không phải để uống rượu, chỉ đơn giản là để giải trí mà thôi.
Những cô gái được huấn luyện đặc biệt cho dịch vụ này, trên người hoặc là thiếu thịt, rốn hoặc xương quai xanh, cắt một thứ để khiến phần đó lõm xuống, nếu chỉ liếm thì sẽ rất tốn thời gian, có khách hàng nào lại vui chơi được mãi, cho dù thế nào cũng phải khiến họ có thể uống được.
Bà chủ đưa chúng tôi đến đó thì lập tức đi ra.
Trước khi bà ta đi, tôi hỏi một câu, đó có phải là phó giám đốc Hoàng không.
Bà ta nói phải.
Tôi cười, trên đời này có nhiều rất nhiều quan chức tốt, nhưng lại có nhiều kẻ tham lam hơn, không phải con sâu làm rầu nồi canh, mà là có quá nhiều sâu bọ lẫn vào giới quan chức.
Càng đi sâu vào tầng lớp quyền thế, sự xấu xí tiềm ẩn càng bộc lộ rõ ràng hơn.
Chúng tôi đứng ở cửa xem trò vui một lúc, người đàn ông quá vui vẻ nên không để ý.
Tổ Tông gõ cửa, tiếng gõ cửa lạnh ngắt vang lên, người đàn ông run lên, quay đầu nhìn xung quanh, không hề cảm thấy xấu hổ, cười lớn chào chúng tôi: “Kiểm sát trưởng Thẩm, tôi đợi anh rất lâu rồi.”
Phó giám đốc Hoàng thản nhiên giơ tay chỉ chỉ, cô gái ở trong thùng rượu bước ra đón Tổ Tông, muốn ngồi lên đùi của anh, thân thể uyển chuyển thơm ngát, đôi gò đào không thể che lấp, những thứ này đâm thẳng vào dây thần kinh thị giác.
Tổ Tông không chấp nhận cũng không từ chối, mỉm cười nhìn sang, như thể đang chờ đợi phản ứng của tôi.
Đàn ông mà, lúc chơi gái có ai lại quan tâm đến cảm xúc của tình nhân chứ, chỉ là tâm trạng tốt, muốn vui vẻ, xem hai người phụ nữ cấu xé nhau để tranh giành bản thân.
Một người đàn ông sẵn sàng thưởng thức cảnh tình nhân của mình lo lắng và đanh đá để giữ lấy anh ta trước mặt tình địch khác.
Tôi đạp chân vào cằm cô gái nọ, giày cao gót vô cùng sắc bén, cô ta hét lên, chưa kịp đứng vững thì lưng đã đập mạnh vào thùng rượu, cả trước cả sau đều đau điếng khiến cô ta tái mặt.
Tôi nũng nịu dựa vào vai Tổ Tông, cười xấu xa nói: “Cái thứ hàng hoá gì mà cũng dám quyến rũ người đàn ông của tôi, coi như tôi chết rồi sao?”
Cô gái không dám phản bác, hướng về phía phó giám đốc Hoàng nhờ giúp đỡ, người sau vừa mặc quần, vừa liếc nhìn tôi một cái: “Thì ra kiểm sát trưởng Thẩm thích những cô gái cứng rắn.”
Tổ Tông khoác tay qua vai tôi, nói tôi là một người cứng đầu, không ai có thể sánh bằng.
“Ồ?” Phó Giám đốc Hoàng hứng thú: “Có gì khác với những người khác?”
Tổ tiên cầm lấy ly rượu mà cô gái đưa tới, bón cho tôi uống, tôi dùng đầu lưỡi đẩy rượu vào miệng anh, cứ như vậy uống cạn một lỵ, lúc này Tổ Tông mới ra vẻ thần bí nói: “Tôi muốn tận hưởng điều kỳ diệu một mình.”
Phó giám đốc Hoàng ngẩng đầu lên trời cười lớn: “Đúng là người trẻ tuổi, biết chơi mấy trò tình yêu hơn chúng tôi nhiều.”
Anh ta tự hạ thấp bản thân, Tổ Tông chưa từng chơi qua trò người đẹp bình rượu này.
Hai người họ nói chuyện trong 20 phút, không khí rất hòa thuận, công tư phân minh.
Cho đến khi phó giám đốc Hoàng nhắc đến con tàu ở bến tàu Bắc, không biết là do lời nói của ông ta khiến Tổ Tông không hài lòng, hay là do mùi trong phòng riêng khiến anh không quen, Tổ Tông dần nhần nhíu chặt mày.
Phó giám đốc Hoàng không nhìn ra, tự mình quyết định: “Bến tàu Nam Bắc kiếm tiền, ba tỉnh Đông Bắc giống như một cái mụn nhọt, cho dù vỡ đầu cũng phải ký hợp đồng.
Kiểm sát trưởng Thẩm đã nắm chắc trong tay rồi, tại sao phải làm căng với Trương Thành
Nam, anh cướp tàu hàng của anh ta là đang ép anh ta trở mặt” Tổ Tông để ly rượu xuống, lực tay rất nhẹ, nhưng khi ly vừa chạm vào bàn, rượu vẫn bị sánh ra mấy giọt, anh không kiên nhẫn nói: “Nghe được cái này từ đầu.” Phó giám đốc Hoàng nói chuyện này không phải là đã được lan truyền ra sao, làm sao có thể không rò rỉ tin tức khi ở cảng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, có thể che giấu được sao?
Tổ Tông cực kỳ khó chịu, nếu không phải vì thăm dò Phan Tuệ Mẫn mà tung ra tin tức giả để dụ Trương Thành Nam mắc bẫy, anh sẽ không bao giờ nhúng tay vào mấy chuyện này, không những gây ra rắc rối cho bản thân mà còn dễ dàng để lộ thân phận khác của anh, dù sao thì còn tàu bị cướp cũng phải được giao nộp lại, anh chiếm làm của riêng rõ ràng là muốn trục lợi.
Phó giám đốc Hoàng nghiêm túc khuyên bảo: “Kiểm sát trưởng Thẩm, thư ký Thẩm không hề gây rắc rối, anh ta nghĩ rằng anh vứt bỏ anh ta để giải quyết những rắc rối lớn trong chính quyền.
Còn những chuyện khác, anh chắc chắn có cách làm của riêng mình, nhưng người dân ba tỉnh Đông Bắc đều biết Trương Thành Nam là một tên lưu manh, anh ta làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, chúng ta khó mà đề phòng được.
Ý tứ rất rõ ràng, Tổ Tông nhíu mày kinh ngạc: “Trong sở cảnh sát tỉnh có gián điệp?”
Vẻ mặt phó giám đốc Hoàng thận trọng: “Văn phòng thành phố và chính quyền tỉnh đều có gián điệp do Trương Thành Nam cài vào.
Chỉ cần có chuyện xảy ra là anh ta có thể giả quyết trước chúng ta một bước.
Đây cũng là điểm mấu chốt khiến chúng ta bất lực nhiều năm như vậy.
Mọi bộ phận hành chính đều có người của anh ta, không có ngoại lệ.”
Ngoài hành lang có bóng người lóe lên, che mất ánh sáng, ông ta cảnh giác liếc mắt nhìn thấy chỉ là một người lạ đi qua, mới thấp giọng nói: “Năm năm trước, đội trưởng đội điều tra hình sự 2 bắt đầu từ sòng bạc tiếp cận Tiến Bình của Trương Thành Nam, sau đó nằm vùng bên cạnh anh ta.
Nhưng Trương Thành Nam này thực sự rất xảo quyệt, tự nhiên xuất hiện một người lạ mặt, anh ta không giao phó bất kỳ nhiệm vụ quan trọng nào cả.
Liên tục nhận được tin tức trong hai năm, đến tết năm thứ ba, đội điều tra hình sự 2 mất liên lạc với đội trưởng, tới nay vẫn chưa hề gặp được mật thám, xác chết cũng không thấy!”
Tổ Tông im lặng không nói gì, anh đang cân nhắc lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Khi sự cố ở cảng xảy ra, anh nghi ngờ Phan Tuệ Mẫn nên đã gài bẫy vào buổi tiệc đêm hôm đó.
Nhóm quan chức trẻ chính là lưỡi câu mà anh thả ra để bắt con cá nhỏ Phan Tuệ Mẫn, mục đích là để thăm dò xem có cá lớn sau lưng cô ta là ai.
Dù trùng hợp hay cố ý, Trương Thành Nam đã đi trước một bước, nếu không nhận được tin tức thì anh ta sẽ không bao giờ hấp tấp thay đổi kế hoạch xông vào Hồng Kông.
Tổ Tông có thể hợp tình hợp lý mà đổ chậu phân lên đầu Phan Tuệ Mẫn, anh không vạch trần là vì muốn lợi dụng cô ta để lừa Trương Thành Nam một vố lớn.
Nhưng tình hình mà phó giám đốc Hoàng phân tích đã thay đổi, nguyên nhân là do gián điệp trong chính quyền tỉnh, điều này có lý và thuyết phục hơn việc Phan Tuệ Mẫn phản bội Tổ Tông.
Tổ Tông không hiểu mọi chuyện bên trong nên nhất thời không hiểu, nhưng tôi biết chắc chắn tin tức đó là do Phan Tuệ Mẫn tung ra.
Tôi nhìn phó giám đốc Hoàng đầy nghi hoặc, ông ta háo sắc, hám tiền, chắc chắn đã tính toán kỹ càng rồi mới tới đây, vậy thì ông ta còn có gì phải sợ chứ? Chẳng lẽ ông ta cũng bị Trương Thành Nam khống chế, sau đó giúp anh ta diễn kịch sao?
Nghĩ cũng thấy bình thường, những tên khốn ở ba tỉnh miền Đông Bắc vốn tham lam, làm quan chức nhà nước mà ham sống sợ chết, đi đến bước đường này cũng là chuyện dễ hiểu.
Ngược lại Văn Nhật Hạ khiến tôi kinh ngạc hết lần này tới lần khác, cô ta thật sự rất vững vàng, cầm chứng cứ trong tay, đứng bên ngoài xem người khác diễn kịch, hết lần này đến lần khác xúi giục bất hòa, ngồi trên đỉnh núi xem cọp đánh nhau.
Văn Nhật Hạ muốn tôi đắc tội Trương Thành Nam thay cô ta.
Chính Văn Nhật Hạ là người ở phía sau xúi giục Phan Tuệ Mẫn đến tìm tôi ăn vạ.
Thông qua tài xế và bảo mẫu, nói Tổ Tông đã bị tôi mê hoặc rồi, tôi không buông ta cho Tổ Tông, chọc tức Phan Tuệ Mẫn, đồng thời muốn khiến tôi phát điên, mất lý trí sau đó giết chết Phan Tuệ Mẫn.
Nhưng cô ta đã quên rằng Trình Bảo Ái tôi từ trước đến nay không phải là người dễ bị bắt nạt, tôi chỉ tính toán cho bản thân mình mà thôi.
Đợi đến ngày ra tay, tôi sẽ chỉnh cô ta đầu tiên, tôi đã thèm muốn vị trí của cô ta trong căn phòng lớn từ lâu rồi.
Phó giám đốc Hoàng còn phải đi xã giao, Tổ Tông không ở lại lâu, chúng tôi rời khỏi phòng riêng.
Tổ Tông lơ đễnh bước đi, rõ ràng là sự nghi ngờ của anh đối với Phan Tuệ Mẫn đã giảm đi rất nhiều.
Kế giương đông kích tây này của Trương Thành Nam đúng là rất tuyệt vời, nhưng tôi vẫn không có cách nào nói ra, tôi biết quá nhiều chuyện, Tổ Tông chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng tôi có ý đồ với anh.
“Trình Bảo Ái.” anh gọi tôi: “Phan Tuệ Mẫn đã từng tìm em sao?”
Tôi không giấu giếm, nói rằng cô ta từng tìm đến.
Tổ Tông không nói một lời.
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời, tôi không muốn bỏ lỡ nó: “Với mối quan hệ của em và cô Phan, em có nói thế nào cũng không phù hợp.
Trong những năm qua, không phải bà Thẩm luôn thay anh lo toan những việc này sao?”
Văn Nhật Hạ lặng lẽ xử lý nhiều nhân tình của Tổ Tông như vậy, có người anh đem đi tặng, có người để tự mình chơi.
Văn Nhật Hạ thấy ai không vừa mắt liền tìm cách loại bỏ.
Tổ Tông biết nhìn người hơn tôi, tôi nhắc nhở để anh trực tiếp đi hỏi cô ta.
Văn Nhật Hạ sẽ không bao giờ chối bỏ những tấm ảnh đó, tương đương với việc cô ta đã tiếp tay cho kẻ khác phạm tội, phản bội lại chồng mình.
Đợi đến khi mọi chuyện bị bại lộ rồi, tôi sẽ bóp chết cô ta.
Tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tổ Tông, anh bình tĩnh lắng nghe, sau đó quay đầu lại nói với Hai Sói, “Buổi tối tôi sẽ quay về một chuyến.”
Hai Sói liếc nhìn tôi, biết rằng tôi đang bắt đầu chống trả, anh ta hơi ngạc nhiên về sự mạnh dạn và tính toán của tôi, dùng mấy lời đã có thể ném rắc rối lên đầu Văn Nhật на.
“Anh Hiên, anh vào một quán nào đấy trong phố Hoàng chờ đi, tôi đưa cô Trình về trước, sau đó sẽ đưa anh đi.”
Tổ Tông nói đừng chậm trễ.
Tôi đi theo anh ta ra khỏi phố Hoàng rồi lên xe, ngay khi Hai Sói chuẩn bị nổ máy, Tổ Tông Lại nói ra một từ, đợi
Anh không nói phải đợi cái gì, Hai Sói cũng không hỏi.
Chúng tôi ngồi xe hơn nửa tiếng đồng hồ, qua gương chiếu hậu, dần dần có một chiếc xe đến gần, Hai Sói chậm rãi nói: “Anh Hiền, Trương Thành Nam đang ở đây…”
.