Đọc truyện Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em – Chương 29: Văn Nhật Hạ Ra Tay
Tôi ngạc nhiên sao cô ta lại đến đây.
Toà nhà này là anh mua cho tôi từ nửa năm trước.
Tên chủ nhà cũng là tôi, trước giờ chưa có người phụ nữ nào khác bước chân vào.
Vợ chính lại dám chạy đến địa bàn người tình của chồng.
Thực sự có chút mất giá rồi.
Tôi nhìn vào chiếc áo choàng lộng lẫy suy đoán mục đích mà cô ta đến đây, chắc là muốn nghe ngóng tình hình xem tôi đã chết hay chưa.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ở phòng khách đột nhiên dừng lại.
Anh vừa mới tắm xong đi ra, vừa đeo chiếc thắt lưng màu vàng đậm có hoa văn vào vừa nhìn cô ta hỏi sao cô ta vẫn chưa đi.
Cô ta vừa cười vừa đặt bình tưới hoa xuống: “Ba muốn chúng ta tối nay cùng nhau về một chuyến.
Em không biết anh có bận hay không nên vẫn chưa trả lời.”
Phong thái, giọng nói và ánh mắt mà cô ta nhìn Tổ Tông, bình đẳng mà tự nhiên, chu đáo mà đoan trang.
Tôi thấy nếu tôi và cô ta đứng cạnh nhau, muốn phân cao thấp xem ai là người thứ ba lập tức sẽ nhìn ra ngay.
Các chị em trong ngành có một câu nói, thà rằng đấu với mười bà vợ giàu có còn hơn là động đến một bà vợ có chức có quyền bởi thân phận sẽ mang đến cho họ uy quyền.
Còn những người vợ bé thì giống như những con gián đất vậy, đến ngay cả đầu mình cũng không dám ngẩng lên.
Anh không bằng lòng nói “Không về, không có thời gian.”
Vợ anh không có ý kiến gì nữa, làm ra vẻ tất cả đều do anh làm chủ: “Đợi đến lúc anh rảnh rỗi thì nhớ nói trước với em để em chuẩn bị quà”
Cô ta cực kì lịch thiệp giúp anh chỉnh cổ áo, thắt lưng và quần âu.
Ly hôn bao lâu rồi động tác nhưng vẫn không hề gượng gạo, dù sao thì cũng thành thạo hơn tôi rất nhiều.
Cô ta từ đầu đến cuối vẫn không hề nhắc đến tôi, cô ta căn bản chính là không để ý đến tôi, chỉ nói đến việc tối nay ăn gì, rất biết giữ đúng chừng mực.
Không đợi đến lúc anh thấy phiền, cô ta liền kết thúc câu chuyện ngay.
Sau đó nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng nói: “Tối anh nhớ về sớm.”
Cô ta cầm lấy túi xách đi ra ngoài cửa.
Lúc sắp bước ra, Tổ Tông gọi lớn từ sau lưng cô ta một tiếng: “Văn Nhật Hạ”.
Cô ta dừng lại trước lối ra vào, gió mùa đông thổi lướt qua khiến cô ta co người lại tự ôm lấy hai tay.
Anh kéo ghế ra, ngồi xuống trầm mặc một lát nói: “Em tìm người giở trò với Trình Bảo Ái phải không?”
Văn Nhật Hạ xoay người, bình cười nói: “Tối qua anh không về, là vì chuyện này?”
Anh bực bội cởi nút cúc áo trên cổ ra: “Em nói cho anh biết có phải không?”
Văn Nhật Hạ chỉ ung dung, bình tĩnh vuốt ve cổ tay chiếc áo lông cừu chống rét, nhưng không trả lời.
Mà lại hỏi một câu hỏi khác: “Hạo Hiên, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
Tổ Tông nhìn cô ta không lên tiếng.
Đầu ngón tay cô ta thuận theo sợi lông trên áo trượt xuống ngón tay đeo nhẫn, vô cùng trân trọng lau chiếc nhẫn bạc đính kim cương: “Là bốn năm hay năm năm?”
Cô ta dùng lực tháo ra, nhưng bất kể dùng lực thế nào thì cũng không thể tháo được chiếc nhẫn ra, giống như nó đã cố chấp mọc luôn trên khớp xương của cô ta và hòa làm một vậy.
Động tác có hàm ý rõ ràng như vậy, tôi biết rõ cô ta đang muốn đánh ván bài gì, vì vậy không kìm được mà nắm chặt thành lan can trước mặt.
“Mấy năm nay, chúng ta kết hôn, ly hôn, phục hôn, chỉ cần nghe lọt tai thì mọi chuyện của anh em sẽ không can thiệp.”
Ý của câu nói tiếp theo, sự tồn tại của tôi có chút không hợp lý rồi.
Cô ta nói đến đây thì dừng, đập bàn tay đeo nhẫn xuống: “Tối nay ăn canh gà, súp lơ xào, thịt kho hải sâm, anh có thích ăn không?”
Anh nheo mắt, lúc lâu sau mới ừ một tiếng.
Sau khi Văn Nhật Hạ rời đi, anh ngồi yên trên ghế không động đậy, cửa nhà thì vẫn mở toang.
Bóng dáng sau lưng của cô ta dần dần biến mất sau ánh nắng chói chang.
Cô bảo mẫu chẳng nói chẳng rằng mẫu đi từ phòng bếp ra, lúc đi qua chân cầu thang thì nhìn thấy tôi đang đứng ở góc tường, cô ấy đang định chào tôi thì tôi đã kịp đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, ngăn cản cô.
Còn có thể nói gì đây, rõ ràng là trong ván cờ vây đầu tiên, tôi đã thua rồi.
Tôi coi như đã gặp phải củ gừng vừa già lại vừa cay.
Đôi ba câu đã có thể đẩy lùi được sự nghi ngờ của anh.
Dùng sự thấu hiểu và sự mềm mỏng kiểm soát toàn bộ cục diện.
Cô ta hiểu rõ người đàn ông của mình ưa nhẹ không ưa nặng.
Đối mặt với một cô vợ dịu dàng ôn nhu như vậy, anh giống như một nắm đấm đánh vào cây bông, không hỏi ra được bất cứ một thông tin gì.
Những cô vợ sử dụng thủ đoạn này còn khó đối phó gấp nhiều lần so với những người đàn bà ghê gớm đánh ghen bồ nhí của chồng ngoài đường kia.
Đương nhiên tối đó Tổ Tông giữ lại thể diện cho cô ta, đi đến chỗ cô ta qua đêm.
Tôi không ngủ được, bắt chéo hai chân ngồi ngoài phòng khách xem mấy Chương trình giải trí nhàm chán.
Cô bảo mẫu ngồi bên cạnh gọt hoa quả cho tôi.
Cô ấy hỏi tôi tôi không sốt ruột à.
Tôi đáp sốt ruột gì ạ?
Cô ấy có chút do dự: “Vợ của kiểm sát Thẩm là người như thế nào, ta có đôi chút hiểu rõ hơn con.”
Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, miếng táo trong miệng còn chưa buồn nuốt: “Hôm nay, cô ta đã dạy cho con một bài học.”
Cô bảo mẫu đặt con dao gọt hoa quả xuống bàn: “Sau này cô ta sẽ dạy cho con thêm nhiều bài học hơn nữa, con vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Văn Nhật Hạ và tôi vốn dĩ địa vị đã không giống.
Cô ta là lão làng, đó chẳng qua mới chỉ là bọn đàn em của cô ta, nếu tôi dùng thủ đoạn đối phó với đàn em cô ta để đối phó với cô ta, kết cục cũng chỉ là tự mình hứng chịu mà thôi.
Chỉ có thể dùng kế bị động trước một khoảng thời gian xem sao.
Mấy ngày tháng đó, anh cơ bản là chạy đi chạy về hai bên.
Thứ hai, tư, sáu ở bên nhà vợ còn thứ ba, năm, bảy lại chạy qua tìm tôi.
Chủ nhật anh đi ra ngoài xã giao, tôi cũng không tiện hỏi thêm.
Tôi dùng đủ các chiêu trò níu giữ anh ấy, hễ nghĩ đến là tôi đều dùng đủ cả rồi.
Vì vậy anh rất hài lòng với tôi.
Tôi và vợ anh lén lút đấu đá lẫn nhau, phân cao thấp từ xa, duy trì được gần một tháng thì chị Mễ tìm được tôi.
Chị nói mấy đứa đàn em xảy ra chút chuyện.
Có thể khiến chị lo lắng đến mức này, nhất định là Lệ Lệ rồi.
Lệ Lệ lớn hơn tôi vài tuổi, cũng có chút tiếng tăm trong ngành, thường đi theo các nhân vật có tên tuổi bay tới bay lui, chạy số hết trời nam đất bắc.
Nhiều người nói sau lưng rằng: chị có hai quân bài át bích chính là Trình Bảo Ái và Lệ Lệ.
Chị cũng có một biệt danh gọi là chị tư của ba tỉnh miền đông bắc.
Nghe thì có vẻ thô tục, nhưng đây là bản lĩnh.
Cụ thể chị dựa vào cái gì câu dẫn đàn ông thì tôi không biết, có điều chị còn dám chơi hơn tôi.
Tôi nhớ có một năm lúc sòng bài, tôi đi qua phòng chị làm, tận mắt nhìn thấy chị cùng với tận ba tên đàn ông.
Nói thật, tôi không làm được, cũng không dám thử.
Nói không chừng có thể bị rách rồi chảy nhiều máu.
Trong ngành cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.
Chị Mễ nói Lệ Lệ không muốn làm người qua đường nữa, cô ấy bí mật tìm một ông chủ lớn ngoài tỉnh bao nuôi.
Vì để có thể bán được giá hơn, còn đi vá lại cái đó nữa.
Ông chủ vốn dĩ không nhìn trúng chị, chế chị mông không đủ cong, khi nghe nói là chị vẫn còn nguyên vẹn thì lập tức đồng ý.
Lúc vào phòng, Lệ Lệ diễn khá tốt, cả quá trình đều ngại ngùng xấu hổ.
Kết quả khi ông chủ vừa cởi quần ra, màng kia của chị đã rách rồi, thế là bị lộ tẩy.
Mặt lão ta lúc đó giống hệt như gan lợn, suýt chút nữa thì bóp chết Lệ Lệ.
Cô ấy sớm đã tiêu hết sạch tiền, chỉ có thể kí giấy bán thân.
Ở địa bàn Đông Bắc của ông ta làm gái ngành.
“Gái ngành” là từ chuyên dùng trong giới này.
Chính là chỉ những cô gái hạng kém làm liên tục không ngừng nghỉ.
Lệ Lệ không chịu được nên cầu xin chị Mễ cứu chị ấy.
Chị Mễ hỏi trong điện thoại rằng tôi có thể ra mặt không, tìm một đám du côn đến cướp lại Lệ Lệ, tiêu hủy giấy bán thân.
Đối phương không cần tiền, chỉ là gã chủ kia không nuốt được cục tức này, muốn hành hạ chị ấy.
Lệ Lệ đuối lý, vậy nên chị không tiện trực tiếp ra tay cứu cô ấy.
Vợ của anh không lâu trước mới chơi tôi một vố, tôi đang tích một bụng lửa, hơn nữa chuyện này cần phải giải quyết một cách lý trí.
Tôi không chút do dự, nói với chị Mễ lập tức đến ngay.
Trên đường đến gặp chị, tôi gọi điện thoại cho Hai Sói, hỏi cậu ta có thể cho tôi mượn mười tên đàn em được không.
Cậu ta tất nhiên không thể từ chối, dù gì thì mượn cũng không nhiều người, cũng không làm lớn chuyện.
Cậu ta hỏi địa điểm, tôi trả lời Thủy Tiến.
Cậu ta vừa nghe đến Thủy Tiến, đơ ra mất vài giây.
Sau cùng cũng nói một tiếng vâng.
Người của Hai Sói nhanh hơn cả tôi.
Tôi đến cổng thì bọn họ đã chờ sẵn ở đó rồi.
Tôi đi theo chị Mễ lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy thì thấy ngoài hành lang rất hỗn loạn.
Mấy cô gái ăn mặc hở hang đứng xếp thành vòng tròn thì thầm to nhỏ.
Còn có một cô gái nằm sống soài dưới đất, chỉ mặc một bộ nội y.
Bọn vệ sĩ thì đang liều mạng đánh đập cô ấy.
Tôi và chị Mễ bước nhanh quá đó.
Bọn vệ sĩ nhìn thấy tôi thì đưa tay ra chặn lại.
Tôi gạt tay chúng mấy lần nhưng không được nên sau đó dứt khoát tát lên mặt đối phương một cái khiến cho hắn điếng người, nhân lúc đó thì nhanh chóng chen vào.
Lệ Lệ bị hành hạ một cách dã man.
Từ phần eo trải xuống đến chân đều sưng tấy lên, giống như bị dùng gậy đánh đập vậy, nhiều vết đỏ liên tiếp hiện lên.
Tôi nhìn lên tên đầu sỏ đang xỉa răng trên ghế: “ Muốn chơi bẩn? Đây là người của địa bàn ông à? Ông có tư cách gì mà xử lý?”
Giữa chừng tự dưng lại xuất hiện một người không biết từ đâu đến, mồm miệng lại cứng như vậy.
Tên đầu sỏ không rõ thân phận của tôi, hắn quan sát một hồi: ” Cô là ai?”
Tôi cởi áo choàng ngoài ra, trùm lên người cho Lệ Lệ.
“Cô quản được à”.
Tôi dừng lại, cười nhạt trả lời lão ta: “Ông cũng không xứng”.
Lão ta hết phun đầu lưỡi lại liếm môi: “Aiyo, nói thẳng ra thì đây là Thủy Tiến.
Thủy Tiến là địa bàn của ai cô biết không? Không biết cô đến từ đâu, nhưng mà chắc là xem nhiều thể loại cướp của nhà giàu chia cho người nghèo rồi đúng không?”
“Thủy Tiến là địa bàn của ai đi chăng nữa thì cũng phải biết nói lý.
Bà tỉnh miền đông bắc không thiếu người, tôi cũng gặp qua nhiều rồi.
Các người trói người, đánh cho đến gần chết thì phải cho tôi lý do.
Nếu không có lý do thì cho dù là chủ Thủy Tiến cũng vô ích.”
Tên đầu sỏ nhổ tăm xuống đất, hất cắm lên ra hiệu cho bọn vệ sĩ đưa cho tôi tờ hợp đồng.
Lão ta mở tờ giấy bán thân ra, phẩy phẩy hai cái.
Tôi không thèm để ý: “Sao tôi biết được đó là thật hay là bị làm giả?”
Tên đầu sỏ nói: “Cô nhìn cho rõ.”
Lúc tờ giấy đó được chuyển từ tay vệ sĩ sang tay tôi, tôi xác nhận đó chính là bản gốc đã được kí tên đóng dấu xong liền lùi lại một bước xé tan tờ giấy ra thành từng mảnh, khi đó mặt của tất cả mọi người đều biến sắc.
Tôi chỉ thẳng vào mặt lão ta nói:” Ông là một tên ngu sao? Không biết thêm bản sao à?”
Tôi tung hết các mảnh giấy vụn lên không trung: “Ra tay!”
Đột nhiên một đám du côn chạy từ trong tháng máy ra, bắt đầu xảy ra xô sát với bọn vệ vĩ.
Mấy cô em ôm đầu chạy toán loạn, những tiếng hét chói tai vang lên không ngớt.
Tôi và chị Mễ nhân lúc tình thế hỗn loạn kéo Lệ Lệ vào thang máy, dìu cô ấy nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Trong tiếng gió mùa đông bắc réo rít, chúng tôi chạy ngược chiều dòng người xe tấp nập.
Một chiếc giày của chị Mễ tuột ra, chị dứt khoát ném chiếc còn lại đi.
Sau một hồi chạy đi thật xa, chúng tôi mới dừng lại dựa vào một gốc cây, ngồi thở hổn hển.
Trước khi vào Thủy Tiến, tôi đã tính toán đúng giờ, đúng lúc này tài xế lái xe đến, người của chị Mễ cũng ở đó.
Chị vẫy tay chào tôi rồi đưa Lệ Lệ đến bệnh viện.
Tôi ngồi trên xe không nhịn được cười lớn thành tiếng.
Tài xế nhìn thấy tôi vui vẻ như vậy liền hỏi tôi có chuyện vui gì sao.
Tôi đáp vừa rồi tôi mới gây ra chuyện rắc rối, nhưng cho dù bọn chúng muốn báo thù thì cũng không biết kẻ đứng đằng sau là ai.
Tài xế sững người: “Rắc rối gì?”
Tôi mở nắp một chai nước, uống ừng ực vài ngụm: “Tôi lừa được lão đầu sỏ của Thủy Tiến một vố, lại đánh cả người của hắn.”
Thủy Tiến được xếp vào hạng 4 sao, ở ba tỉnh miền đông bắc được đánh giá 3 sao, có hậu đài khá vững chắc.
Ngoài ông chủ hữu danh vô thực ra, còn có các cổ đông tranh nhau chia lợi nhuận.
Các cổ đông thì giống như ô bảo hộ, cấu kết với công an dọn dẹp bãi chiến trường.
Nói như này cho ngắn gọn, quan chức lớn ở thủ đô đều có cổ phần ở miền đông bắc.
Tài xế nghe thấy tôi đã động đến người của Thủy Tiến, lập tức nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm.
Lúc tôi quay về biệt thự, Tổ Tông đang phòng sách làm việc, vẫn còn kịp cởi đồng phục ra.
Anh mặc bộ vest màu đen của viện trưởng viện kiểm soát, trông đẹp vô cùng, oai hùng và rất hiên ngang.
Diện mạo thứ hai của người đàn ông, hấp dẫn nhất chính là khí chất và thân phận.
Tôi nhìn anh một lúc, vẫn chưa thấy thoả mãn, thế nên tôi đi thẳng vào phòng ôm lấy anh, vùi mặt vào vai anh, hít hà mùi hương trên người anh.
Anh bị tôi làm cho ngứa ngáy trong lòng: “ Lại gây chuyện à?”
Tôi nũng nịu nói tại tôi đang vui Anh đóng dấu công văn xong, tay đi chuyển vào trong váy của tôi, đùa nghịch trong đó “Vui chuyện gì?”
Tôi ghé vào tai anh, miêu tả tình hình lúc đó lại cho anh nghe.
Anh im lặng vài giây, cười giận: “Dám rước hoạ về cho anh?”
Tôi cố cãi nói nhưng bọn họ không biết tôi là ai.
Tôi đưa áo choàng cho Lệ Lệ, nên chỉ mặc chiếc váy len xẻ sâu.
Ánh mắt anh trở nên đen tối, từ lúc nào đã cởi sạch, đưa tôi ra khỏi phòng sách mà tôi thì vẫn không phát giác ra.
Đợi đến lúc anh ném tôi vào phòng ngủ, luồng gió lạnh ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng thì tôi mới nhận ra.
Thành xã ngang đối diện với giường có treo hai sợi dây, anh buộc tay tôi vào trong hai cái vòng sắt, cả nửa người trên của tôi nhô lên.
Mắt anh bốc hoả, nhanh chóng cởi sạch không mảnh vải che thân, giống hệt như một con dã thú.
Anh dùng sức cắn vào mông tôi, cắn ra hẳn vết đỏ ửng.
Người ngoài không biết, người có tiền có thể làm tốt chuyện chăn gối, đều nhờ vào việc chơi với người tình, chơi mới ra hứng thú.
Đợi súng lên đạn vài phút liền bắn ngay, cho dù có lợi hại đôi chút thì cũng chỉ cầm cự được hai mươi phút, lại còn không cho nói cho ai biết.
Nhớ lúc mới gặp anh, tôi chưa từng phục vụ cho người đàn ông nào mà thô bạo đến như vậy.
Vừa đến buổi tối là tôi đã phát hoảng, không kiểm soát được mà run rẩy toàn thân.
Có một lần tâm trạng anh rất tốt, làm xong việc mà vẫn không chịu đi, kéo tôi nắm xuống bắt lau đũng quần cho anh, nhưng ngực lại tôi cứ đưa qua đưa lại trước mắt anh.
Lau được mấy lượt thì anh lại cứng lên, lấy tay chỉ, tôi sợ đến co chặt người vào.
Anh hỏi tôi sao lại run, tôi thành thật nói, sợ anh hành hạ em.
Anh chỉ vào mặt mắng tôi, là anh hành hạ em hãy là em hành hạ anh.
Em làm như vậy là cố ý muốn chơi anh
Tôi bảo ngày mai tôi sẽ gọi người đến tháo thành xà ngang ra.
Anh đập mạnh cái gạt tàn thuốc là vào giường: “Không được!”
Tôi không biết anh rốt cuộc muốn làm gì.
Sau nhiều lần ngủ với anh mới tôi mới biết anh chính là thích cái bộ dạng bá đạo này.
Lưỡi anh liếm ra nước trong suốt, chảy dài xuống ga giường, sau đó anh tự nếm thử mùi vị.
Tôi bị cơn đau làm cho mất tập trung, không cần anh đụng đến thì tôi đã tự mình tách hai chân ra.
Anh hận không thế ăn tươi nuốt sống tôi: “Nói, ai đã dạy em trở nên lẳng lơ thế này?”
Tôi khóc thút thít, bảo với anh là Chị Mễ.
Động tác của anh dừng lại một chút, sau lại đi vào mạnh hơn.
Tiếng gào rên của anh thực sự làm tôi hưng phấn, khiến tôi không thể cự tuyệt.
Đến lúc rã rời người ra thì anh lại nhẹ nhàng hôn tôi, vuốt ve tôi, gọi tôi là em yêu, lại cứu sống tôi một lần nữa.
Khi ngủ với anh, tôi mới phát hiện ra tất cả những người đàn ông trước đó đều là những tên bất lực, là phế vật bẩm sinh.
Anh có lúc nhẹ nhàng có lúc mạnh mẽ, giơ tay ra lấy hai viên thuốc màu đỏ từ trong ngăn kéo.
Đút một viên vào miệng tôi, viên còn lại anh tự ăn.
Tôi không biết đó là cái gì, chỉ thấy rất mát lạnh nhưng lại không có mùi vị.
Vỏ ngoài tan ngay trong miệng, phần bột bên trong theo đó tràn ra khoang miệng, rất đắng, đắng đến buồn nôn.
Anh nâng cằm tôi lên để tôi nuốt xuống.
Tôi mơ hồ hỏi anh: là thuốc phiện sao?
Anh cười nói anh không động đến thứ đó.
Thấy viên thuốc trong người tôi phát huy tác dụng, sắc mặt anh lập tức trở nên phấn khích.
Anh cưỡi lên trên người tôi, các cơ ngực và bụng của anh căng lên, co lại, lóng lánh màu mật ong: “Kêu lên! Trình Bảo Ái, kêu lên cho anh nghe, anh muốn nghe.”
Anh vừa ôm tôi, vừa điên dại ra vào.
Tôi không thấy đau, một chút cũng không.
Anh cho tôi cảm giác mà trước nay tôi chưa từng có, giống như có vô số con côn trùng đang đục khoét người tôi vậy.
Lần đầu tiên anh ngủ với tôi, chính là như vậy, giống như điên dại.
Tôi đột nhiên ý thức được rằng, những xúc cảm mà anh đem lại cho tôi ở trên giường, sẽ làm cho người ta thấy sung sướng, là liều thuốc khiến người ta muốn làm ngay chuyện chăn gối.
Tôi thẫn thờ nhìn hai sợi dây thừng đang đu đưa trên xà ngang.
Khuôn ngực trắng nõn nà của tôi bị cơ ngực sẫm màu của anh đè chặt.
Cơ ngực rắn chắc của anh cọ sát vào tôi làm toàn thân tôi như bốc hỏa, miệng lưỡi cũng trở nên khô khan.
Tôi sợ nhất là cái đó của anh, nhưng tôi cũng hận sao nó không lớn, không to thêm chút nữa.
Tốt nhất nên gắm sâu vào tận tim can tôi.
Chúng tôi điên cuồng hôn đối phương, hôn đến trời long đất lở.
Tôi quên hết tất cả, quên đi khoảng cách giữa tôi và anh, quên đi việc anh đã có vợ.
Tôi quên hết tất cả mà nâng hông lên, mây mưa với phần bụng dưới của anh.
Lúc lên đến đỉnh, nước từ trong miệng tôi đột nhiên phun trào ra, bắn tung tóe lên mặt của anh.
Tôi nói tôi biết rồi, biết vì sao anh lại cho tôi uống viên thuốc lúc nãy.
Anh không để cho tôi nói tiếp, lấy miệng ngậm chặt lưỡi tôi, ra sức đi vào trong, lăn lộn từ đầu giường đến chân giường.
Anh hỏi tôi có thích không, có muốn uống thuốc nữa không? Anh lại lấy thêm một viên, tay run rẩy tách vỏ ra, bỏ phần bột vào trong miệng, để nó ngấm nước bọt rồi đưa sang miệng tôi.
Chúng tôi ôm nhau, đợi thuốc ngấm rồi tiếp tục làm thêm hiệp nữa.
Tôi nghe thấy tiếng tiếng chuông đồng hồ vang lên 12 tiếng.
Tiếng chuông cuối cùng vang lên thì tôi và anh đổi tư thế.
Mặt của chúng tôi áp vào hông đối phương.
Dường như nước trong cả kiếp này trong cơ thể tôi đều chảy cạn sạch trong buổi tối hôm nay, cả chiếc giường đều ướt nhèm.
Ham muốn của anh đang ăn mòn linh hồn tôi.
Tôi nghĩ mình càng ngày càng yêu anh sâu đậm, yêu những mùi vị, dư âm của tất cả những lần cao trào, những vết thương, nỗi đau đớn và niềm vui sướng đến tột cùng mà anh đem lại cho tôi.
.