Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em

Chương 255: Gậy Ông Đập Lưng Ông


Đọc truyện Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em – Chương 255: Gậy Ông Đập Lưng Ông

**********
Tôi thức dậy sau giấc mơ đã là sáng hôm sau.

Trương Thành Nam vẫn còn đang ngủ say.

Tôi nằm trong lồng ngực anh, tóc đen dài xổa ra, giống như dây leo quấn quýt vào nhau, giống như cánh ve sầu dưới ánh trăng chiếm lấy thân thể của anh.

Anh nhắm mắt, tĩnh lặng như dòng sông.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mỗi anh, những sợi râu cứng dày đặc đâm vào tay tôi.

Tôi cực kỳ yêu dáng vẻ không cao râu của anh.

Chỉ khi gặp anh tôi mới biết đàn ông trên đời này thật là mâu thuẫn, mâu thuẫn khiến người ta si mê.

Tôi nhớ những vết chai sần trên đầu ngón tay của anh, nhưng đôi mắt của anh lại luôn dịu dàng như vậy.

Tôi nhớ anh ngang ngược cầm súng dí vào tôi, hỏi tôi có theo anh hay không.

Nhưng lúc đánh nhau hỗn loạn, anh chưa từng làm tôi bị thương chút nào.

Người đời nói rằng anh là tên cướp, là kẻ khốn nạn, lương tâm bị chó gặm, toàn làm những chuyện xắng bậy.

Tôi nói, anh là một người đàn ông, là người có phẩm chất anh hùng, không làm hại dân chúng, làcây ngay không sợ chết đứng, kiên cường bất khuất.

Tôi tin rằng anh là một kẻ xấu, cũng thừa nhận anh là chỗ dựa cho phần đời còn lại của tôi.

Giống như khi anh nắm lấy cổ áo của Tổ Tông, những vết máu đỏ tươi vẫn sống động vô cùng.

Anh nói rằng Trình Bảo Ái là phụ nữ, không phải đồ chơi không có máu thịt.

Tình cảm của Tổ Tông khiến tôi cạn kiệt sức lực, mịt mù và ngột ngạt.

Tôi sống chung với tâm trạng lên xuống thất thường của anh ta, không rõ là vui buồn hay hờn giận, run rẩy mà suy đoán, khuất phục trông chờ anh ta.

Tôi không thể tự thoát khỏi đau khổ, không phải không thể nào tách khỏi người như Thẩm Hạo Hiên, mà là những năm tháng có anh ta, là thanh xuân đẹp nhất của tôi.

Tôi đã quá ngây thơ ở trong vòng tay của anh ta, tôi đã quá mong chờ và tin tường vô bờ ben.

Tôi đã miễn cưỡng chia tay Trình Bảo Ái của lúc đó.

Tôi biết rằng sự tranh đấu và giành sự ưu ái đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của tôi, từ khi Phong Nguyệt của Trương Thành Nam thuộc về chỗ tôi dễ như trở bàn tay, hay là tôi đã bị rung động ngay từ
Phụ nữ độc địa cũng là người bình thường, không thể kìm chế cảm xúc và ham muốn của mình.

Tôi đang suy nghĩ miên man, lòng bàn tay của Trương Thành Nam chợt che bụi bặm trong chùm ảnh sáng rực rỡ chiếu xuống giữa hai hàng lông mày củatôi.

Tôi sợ hết hồn, luống cuống bắt lấy cổ tay anh, anh lại khéo léo tránh được, ngậm lấy dái tai tôi, giọng nói khàn khàn, cười nói: “Không ngủ đi mà trừng mắt suy nghĩ ý đồ xấu gì vậy.”
Tôi vùi vào trong xương quai xanh lồi lõm của anh: “Em nào có ý đồ gì xấu.

Ông chủ Trương giống như con khỉ thành tinh ấy.

Mảnh khỏe của em không phải cũng rơi vào hố bẫy của anh à.”
Anh hỏi đúng không một cách khiến người ta phải suy nghĩ: “Anh nhớ năm đó cô Trình trung thành quyết không hai lòng với Thẩm Hạo Hiên.

Anh lại bắt em.

Em thẳng thắn giở giọng nhanh như vậy, không tiếc vì lời thề son sắt mà chỉ vào tim anh, không kiềm chế được nói sẽ giết chết anh cơ mà.”
Anh càng nói càng cười, tôi bịt miệng anh lại: “Chuyện xảy ra bao lâu về trước cơ? Em quên rồi.”
Dây thanh quản của anh nhấp nhô, tràn qua kẽ tay.

Tôi dùng một tay chặn anh ấy lại, còn tay kia hung dữ véo vào đầu ti của anh ấy.


“Ông chủ Trương đúng là trắng trẻo mềm mại.

Em không nhịn được phải nếm thử một cái.” “Tôi cúi đầu, hé răng mạnh mẽ ngoạm lấy.

Anh mặc cho tôi cắn, uể oải ôm lấy tôi, kẹp tôi dưới nách.

Tôi ngửi thấy mùi thơm sữa tắm còn sót lại trên da anh cùng mùi khói thuốc thoang thoảng.

Ngửi ngửi một chút, tôi bỗng nhiên rơi nước mắt.

Tôi gối lên khuỷu tay của anh, lắng nghe tiếng tim đập và hơi thở của anh tựa vào vòng tay anh ấy và lắng nghe nhịp tim và nhịp thở của anh ấy, mắt nhòe đi giống như thời tiết mưa tháng năm ở Đông Bắc“Thành Nam, nhất định phải có người chết ở Ma Cao à.”
Anh im lặng.

Tôi ôm cổ anh, vừa khóc vừa van xin: “Em không muốn anh chết.

Anh hứa với em, chúng ta sẽ tránh được nạn này, rời khỏi Ma Cao, rời khỏi Đông Bắc, đi tới một thành phố chúng ta chưa từng đến, sinh sống mà không một ai biết đến, được không?”
Anh đưa lòng bàn tay vuốt ve gò má tôi: “Nghèo lắm đấy.”
Nghèo là từ tôi sợ trong cuộc đời này.

Tôi bài xích nó, chán ghét nó, thậm chí là căm hận nó.

Mễ Loan nói người phụ nữ tư bản là người phụ nữ có cơm ăn từ trên trời rơi xuống, không tìm đến nơi có tiền đồ sáng lạn là tự thẹn với chính mình.

Tôi có thể giàu có, tại sao tôi phải rơi vào cảnh nghèo khó.

Tôi có thể leo đến vị trí cao quý, tại sao phải trở nên bình thường?
Mãi đến khi tôi tận hưởng sự giàu có của thế gian, nó mùi vị rất đẹp và ngọt ngào.

nhưng tiếc là lớp áo khoác ngọt ngào của nó cuối cùng sẽ phải cởi ra.

Nó sẽ mãi mãi xấu hổ khi gặp mọi người, không để lộ ra bộ mặt thật của mình.

Thật là khổ.

Khổ đến mức đầu lưỡi cũng gào khóc.

Tôi ôm Trương Thành Nam chặt hơn: “Em cũngsẵn lòng.

Anh im lặng vài giây, hít sâu một hơi rồi hôn lên thái dương tôi: “Được rồi, anh và em sẽ cùng sống.”
Tôi mơ mơ màng màng nhận ra anh dậy và bước ra khỏi phòng.

Tôi vốn định ngủ thêm một tiếng nữa nhưng ở phòng cách cách một bức tường vang đến tiếng sột soạt đứt quãng khiến não tôi bùng bùng.

Tôi lật tung chăn xuống giường mà tìm mãi không thấy giày đầu.

Tôi đang tính kéo cửa ra thì thấy đàn em.

Đầu Trọc đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh.

Cậu ta đang đưa cho Trương Thành Nam một tờ giấy kiểm tra sức khỏe cá nhân: “Anh Nam, anh bảo tôi đưa báo cáo kết quả xét nghiệm của chị dâu cho chủ nhiệm Lý, anh ta trả lời rằng xác suất sinh con về cơ bản là không nhiều.

Anh thực sự yêu thích trẻ con, Ma Cao không thiếu phụ nữ, mấy cô gái xinh đẹp ở sòng bài 1902, Lạc Sầu Môn và Dạ Lai Hương bao nhiêu cô ngưỡng mộ anh, còn sợ không mang thai được ư
Trương Thành Nam ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nhưng anh không có trả lời, ngược lại nhìn Đầu Trọc hồi lâu với ánh mắt thâm thúy, vô thức nhìn về phía phòng ngủ.

Tôi trốn đi theo bản năng, dán sát vào góc tường, khe cửa trống không, bóng đen đung đưa cũng lập tức biến mất.

Anh hạ thấp giọng: “Thích có con phụ thuộc vào mẹ của đứa bé là ai.

Tiểu Ngũ sinh thì tôi vui, còn những người phụ nữ khác tôi không cần chuốc lấy phiền phức, cậu hiểu không?”
Đầu Trọc gãi sau gáy, muốn nói lại thôi.

Trương Thành Nam nhắc nhở cậu ta những câu như vậy saunày không được phép nói ra cho anh nghe nữa.


“Anh Nam, anh đã sang đầu bốn rồi, không phải nên sinh con sao? Đến trăm tuổi còn có người chăm sóc hiếu kính.

Những hắc lão đại nổi danh bên ngoài có ai không có bà hai với con cái đâu.

Mang một đứa con về cho chị dâu chăm sóc, cô ấy sao mà không vui cho được.”
Trương Thành Nam gấp tờ báo lại và nhét nó vào gác lửng của giá sách: “Bản thân tôi còn ăn bữa nay lo bữa mai, tương lai có hay không còn chưa biết được.

Chăm sóc tốt cho Tiểu Ngũ, dù sống hay chết cũng không phụ lòng cô ấy, có thể yên lòng mà nhắm måt.”
Tôi siết lấy chốt cửa, mu bàn tay nổi lên gân xanh, móng tay trắng bệch đặt trên mép trụ ổ khóa như đọng lại thành tuyết.

Rõ ràng là ánh sáng mặt trời chiếu rực rỡ, tôi lại chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương.

Tôi cứ đứng cố chấp một lúc lâu đến khi không còn sức buông ra.

Tạo hóa trêu người.

Cuối cùng tôi cũng có đủ can đảm để thoát khỏi hư vinh phù phiếm ăn sâu vào cơ thể, có thể ăn được những thứ khó ăn.

Nhưng số phận lại giáng cho tôi một đòn.

Tôi thì tính là phụ nữ gì chứ.

Cái thân xác này chỉ là một cơ thể vô dụng.

Ngoài trừ để hầu hạ mưa móc thì còn làm được gì nữa.

Nó đang dần dần cạn kiệt và hoang tàn.Trương Thành Nam trong khoảng thời gian này qua lại thân thiết với Hân Huy của Thập Tứ K.

Hầu như ngày nào anh cũng ở tại Tháp Ma Cao.

Anh Đại B bận tiếp đãi Anderson, không rảnh để bận tâm đến bạn đồng minh.

Hân Huy nhân cơ hội tập trung được một lượng lớn tiền bạc để giúp đỡ Trương Thành Nam gửi tàu ngầm buôn ma túy qua vùng Tam Giác Vàng ở biên giới Myanmar.

Đường đi đã lên kế hoạch xong xuôi.

Đi theo đường thủy Vân Nam vòng qua cảng Chương Châu, đi qua bến tàu Châu Hải tỉnh Đông Lâm rồi tiến thẳng vào Ma Cao.

Chương Châu là một trùm buôn ma túy lớn ở tỉnh Lâm Tây, mức độ càn quét đứng đầu đại lục.

Lý do rất đơn giản là Chương Châu không chỉ tập trung làm trùm ma túy, thế lực bành trướng không lớn, tổ chức phía sau yếu kém lỏng lẻo, lộ ra nhiều sơ hở.

Sở dĩ đi con đường Chương Châu là để che dấu tại mắt của mọi người.

Vân Nam cách tỉnh Lâm Tây nhiều hơn sáu trăm cây số so với thành phố Ma Cao.

Không ai có thể ngờ được tàu ngầm buôn ma túy lại thoát ra khỏi đen tối, cố ý đi vượt xa phạm vi, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Mức tiêu hao tiền mỗi phút của tàu ngầm buôn ma túy tương đương với nửa năm thu hoạch ở một thị trấn tử tuyến.

Hân Huy xuất vốn hai lần mua đàn em của anh Đại B, đòi lấy bảy mươi phần trăm hàng hóa, rất có lời.

Nó không làm trì hoãn việc Hanh Kinh mà còn khai thác thị trường Ma Cao.

Con đường của Hàn Huy so với Đại B chỉ có hơn chứ không có kém.

Cảnh sát Đông Phong nhằm một mắt mở một mắt, sự tráng lệ và lộng lẫy của Ma Cao ngay trong tầm tay rồi.Để nhanh chóng ổn định, Trương Thành Nam đã rót rất nhiều tiền cho đường chủ Thập Tứ K, ở 1902 đánh bạc kiếm không biết bao nhiêu tiền.

Ngay khi mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp, nhà kho số 7 nằm dưới bến cảng Hồng Kông Ma Cao của Trương Thành Nam đã bị đốt cháy.


Người đốt phá Dũng Trí, chân chó của Anderson của Venice.

Đầu Trọc đã đưa tin cho tôi.

Tôi còn nửa tin nửa ngờ, Dũng Trí không giữ được tính mạng, xứng đáng tự chuốc lấy khổ cực ư? Sự ngang ngược của Trương Thành Nam không tốt đối với anh.

Nhưng sau khi đến bến cảng Hồng KôngMa Cao và Ma Cao, tôi không thể không tin vào sự thật.

Dũng Trí thực sự là chân chó, việc bán mạng là ý muốn của Anderson.

Đầu Trọc và hơn mười người đàn em vây quanh tôi xuống xe, vội vội vàng vàng tập hợp bằng đàn em trên đường, tôi nắm chắc tình hình đến tám chín phần.

Sự hợp tác của Trương Thành Nam và Thập Tứ K đang là đề tài ầm ĩ ở Ma Cao.

Bốn bang phái lớn và tám băng nhóm nhỏ biết rằng anh khó có thể bảo đảm.

Không có thời gian đặt chân đến bến tàu, nội bộ mâu thuẫn, cắt đi con đường tắt, làm giảm đi lòng hãng hải của anh.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm mươi bảy phút.

Ma Cao sắp về đêm, trước khi ngọn lửa bùng lên, Trương Thành Nam và Hân Huy đang thảo luận các vấn đề trên du thuyền ở Tháp Ma Cao, tính toán vôcùng tuyệt vời.

Với một chân trên boong tàu, lá cờ của Anderson hống hách treo lơ lửng trên cầu tàu cao hơn mười mét, nhìn ra dòng sông xanh thẫm mà gầm rú.

Một con tàu chở khách dài và hẹp có ký hiệu “An” hú còi hơi lên, từ trạm cửa khẩu Nam cảng từ từ tiến đến, gây nên dòng sóng xoáy sâu không thấy đáy.

Tôi bỏ mũ ra, nhìn sóng dữ trào ngược lên miệng cổng: “Thuyền nhỏ vậy?” “Đó là tàu chở khách tư nhân của Anderson.

Ông ta đem con tàu này đến đốt nhà kho của chúng ta.

Bản thân ông ta có ý định cho anh Nam biết tay, không phải Venice nhắm vào 1902.

Anderson đã ở Macau được bốn năm ngày.

Anh Nam lẽ ra nên đến chào hỏi ông ta, bè phái của ông ta, chia cho ông ta mấy chén cơm.

Ông chủ lớn đến rồi, là chúng ta thất lễ.”
Tôi nhìn con tàu chở khách mà không nói một lời, nó to bằng một phần ba con tàu bình thường, toàn thân màu trắng sữa, những cánh buồm màu đen của chiến hạm thật uy nghiêm và kinh người.

Nhựa nhập khẩu phủ kín cửa khoang.

Vài tên đàn em đứng trên boong tàu, dùng ống nhòm quan sát ngọn lửa.

Thuyền đi không nhanh không chậm, ngừng chạy, trông có chút nhàn hạ làm tôi giận điên lên.

“Anderson đã nghe theo lời vu khống của Dũng Trí, muốn đuổi Trương Thành Nam ra khỏi Ma Cao.”
Đầu Trọc nói: “Anh Nam muốn giết Dũng Trí, mối thù làm phản kiểu gì cũng phải báo.

Hắn cầu xin được bình an không sai, nhưng anh Nam quá ngangtàng.

Ma Cao không so được với Đông Bắc, người người đều phải nịnh nọt ông ta.”
Nguyên tắc của Trương Thành Nam sao lại không hiểu chứ, không chào hỏi bè phái, bốn bang phái lớn cũng không giúp đỡ 1902.

Vốn dĩ là không danh chính ngôn thuận, ngấm ngầm phất lên.

Người sau lại càng không phục.

Chỉ có thể trách khác biệt nguyên tắc của từng vùng, chúng tôi là người ngoại lai, đoán không được các nguyên tắc của Ma Cao.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta phá hoại hàng của Trương Thành Nam, tôi lấy gậy ông đập lưng ông, tôi cũng hủy hoại ông ta cho phải phép.”
Đầu Trọc sửng sốt, cậu ta phản ứng kiểu tôi muốn làm cái gì, sợ hãi biến sắc: “Chị dâu, không có nhiều hàng, hơn 100 cân bán thành phẩm thôi, không đáng bao nhiêu tiền.

Chúng ta chỉ tới 1902 ăn cơm, tàu ngầm buôn ma túy cũng không chìm được.

Tiền và gió to cũng giống nhau, bao nhiêu cũng đếm không hết.

Anderson cũng không dễ đụng vào, nhịn cho đến khi trời yên biển lặng, chờ anh Nam trở về, chúng ta nghe theo ý anh ấy rồi làm.”
Tôi bướng bỉnh không nghe theo: “Lời nói của đàn ông, phụ nữ như tôi không quan tâm.

Tôi không đụng tới ông ta, ông ta không đợi được tát cho tôi một phát, rồi sao nữa, còn chưa để cho anh Nam chuẩn bị gì? Anh ấy mới bước một chân tới Ma Cao, chẳng lẽ chân sau đã phải lập tức đến chào hỏi ông ta à? Nửa đêm ông ta xông tới, anh Nam còn để cái mông trần chưa kịp mặc quần, phải tranh thủ từng giây để đi gõ cửa chào ngài An hả?”Đầu Trọc bị lời nói của tôi làm cho cứng họng không nói nên lời, cậu ta nói rằng chúng tôi đã đắc tội với Anderson, việc buôn bán của chúng tôi và Hạnh Kinh sợ là sẽ không được thuận lợi rồi.

Tôi phớt lờ cậu ta và đi thẳng đến nhà kho Venice số bốn.


Tôi lấy một chiếc bật lửa ra.

Từ lúc đi theo Trương Thành Nam, đồ vật này tôi luôn mang theo Anh hút thuốc còn tôi châm thuốc cho anh.

Ông ta thật sự nhàn rỗi đến hồ đồ rồi, mấy lần muốn kiếm chuyện.

đàn em của hắc lão đại không hề yếu đuối, cũng không phải không nhìn thấy, dù sao cũng sống qua ngày cùng với những lưỡi đao.

Tôi vơ một bao rơm rạ chất lên, cuộn một đám cỏ cây xanh tốt lại, nhen lửa ném về phía cửa kho và mái nhà.

Chỉ một chốc ánh lửa đã ngút trời, cháy đỏ rực bên dòng sông.

Cảng Bắc và cảng Tây cách đó không xa đã phát hiện ra sự ầm ĩ của hai phe ở bến tàu Đông đầu tiên.

Địa bàn của Anderson và Trương Thành Nam, đàn em phát triển tài giỏi số một số hai không giữ được kho liên tiếp để xảy ra hỏa hoạn.

Kẻ ngốc nghếch cũng biết do Anderson gây sự, Trương Thành Nam cũng không phải người ăn chay, không nhượng bộ lấy một bước, bản chất ngông cuồng mới đi phóng hỏa.

Đàn em của Anderson không dự tính đêm nay phải nổ súng, bởi vậy để lại rất ít người trên bờ.

Ba đến năm người cũng đang bị mắc kẹt trong nhà kho, đang vùng vẫy thoát ra.

Trong khi đó, quân đội đứng liêu xiêu trên mũi tàu lo lắng nhìn, không hề chần chừ lập tức lao tới dập lửa.

Cố hết sức mở bánh lái nhưngkhoảng cách cập bến cũng cách xa vô cùng, đành trơ mắt để kho hàng chứa hai mươi hòm ma tuý đá từ phía nam hóa thành than tro.

Ngoại trừ việc nổ súng hét lớn lên thì không còn cách nào khác.

Tôi cũng chừa đường lui.

Kho Venice số ba là kho quan trọng, giá trị hàng cất giấu khá cao, còn kho số bốn thì kém hơn một chút, không tính là đào tới tận mộ của Anderson.

Tôi nắm bắt cơ hội và ra lệnh cho đàn em nhanh chóng xách một thùng nước sơn sáng màu, lấy một cây lau nhà của một công nhân dọn dẹp nhà ở bến tàu.

Bọn họ chuẩn bị theo chỉ thị của tôi.

Tôi túm cây lau nhà lại, nhúng vào thùng nước sơn màu đỏ, viết một dòng chữ rất lớn trên tấm ván trắng dày trên tường: Quà mừng kính tặng ngài An.

Tôi càng nhìn càng thấy hài lòng.

Dũng Trí thật biết cách làm việc, vì để cho Anderson có thể tiếp đãi người từ phương xa đến mà cố ý nhờ anh Đại B trang hoàng trong ngoài bến tàu và kho rực rỡ hẳn lên, chữ lại trông có vẻ càng nổi bật hơn.

Tôi ném cây lau nhà đi, ung dung phủi đi vết sơn dính trên ngón tay: “Nhìn thấy rồi chứ?”
Đầu Trọc nhe răng trợn mắt: “Chị dâu, cô viết vậy không phải như chưa đánh đã khai sao?”
Tôi đương nhiên biết được cái giá phải trả và hậu quả của việc khai ra danh tính.

Nhưng tôi nhất định phải làm như thế.

Lý do thứ nhất, Anderson đã đốt nhà kho của Trương Thành Nam, gọn gàng dứt khoát vả vào bộ mặt anh, giang hồ Ma Cao bàn tán xôn xao.

Không đáp trả sẽ bị coi là nhận thua nhận sợ, còn nếuđáp trả Anderson có thể không bỏ qua, nhưng một khi đã quyết tâm nổi điên đến cùng, hai phe gươm súng sẵn sàng đối với giai đoạn hiện tại cũng gây cản trở.

Làm sao để giải quyết trận này mà không cần phải đổ máu đây?
Phụ nữ ra tay dễ dàng hơn rất nhiều, Anderson không phải là kẻ lưu manh côn đồ.

Ông ta sẽ không đến bắt tôi cho hả giận, ông ta chỉ có thể đụng tới Trương Thành Nam.

Ông ta vi phạm thỏa thuận trước, sức mạnh không vững vàng nên vẫn chỉ có thể kề dao vào cổ tôi, mà tôi chỉ là phụ nữ, cùng ông ta chơi xấu ông ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.

Thứ hai, tôi đã dùng việc đốt bến Anderson để phô trương thanh thế, Tổ Tông và Quan Lập Thành bị ép đến khó mà thở nổi.

Họ biết được Trương Thành Nam đã sáp nhập Chính Lợi và Hanh Kinh, cùng những tập đoàn có tài lực hùng hậu vượt trên quốc gia ký hiệp ước buôn bán ma túy.

Mặc dù quyền lực và tiền bạc này bắt nguồn từ Ma Cao cũng không đủ để uy hiếp đến cảnh sát ở Đông Bắc Hà Bắc.

Khu vực ở Ma Cao nhỏ, Trương Thành Nam có năng lực chiếm lấy ba tỉnh miền Đông Bắc xưng vương.

Ở Ma Cao có thiên thời địa lợi là điều hợp lý, nhưng điều khác biệt thế lực Anderson vươn vòi ở châu Âu, người dám ra oai phủ đầu với ông ta đã ít nay lại càng ít, sớm lan rộng khắp vùng Ma Cao.

Cảnh sát Đông Bắc dĩ nhiên cho rằng Trương Thành Nam mưu lược lợi hại, đã trở lại như thời xưa, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài giả bộ yếu



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.