Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em

Chương 240: Hối Hận Không


Đọc truyện Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em – Chương 240: Hối Hận Không


**********
Đoàn xe chạy đến khách sạn, đậu trong ánh đèn rực rỡ ở cuối sòng bạc, đối diện với một dãy xe Ferrari đang mở đường, cùng xe chúng tôi đan xem mà qua, kính xe mở toang, một ngườ Đầu trọc, khoa tay múa chân dung khẩu hình nói: “Xe của Anderson.”
Tôi nhìn nó trong một giây, chỉ còn lại nửa sau của chiếc xe.

Trương Thành Nam dựa vào một bên cửa xe, phản ứng nhanh hơn, nhìn thấy hết, Đầu trọc nói: “Anderson sống ở nước ngoài, sòng bạc do anh ta phụ trách.

Mỗi năm, trong khoảng thời gian ba tháng, tháng 4, tháng 8 và tháng 12, sẽ trở lại Ma Cao thu hoa hồng quý.

Mấy xe tải chở ngoại tệ đầy ắp sẽ được hộ tống ra khỏi đường quốc lộ của sân bay.


Trương Thành Nam đặt nửa cánh tay trái lên khung cửa sổ, bên trong là cảnh sắc hư ảo, anh ta vặn vẹo nhẫn ngọc thạch ở ngón: “Tháng tư, chỉ còn mười ngày nữa.”
Đầu trọc thầm đoán, anh ta nói: “Anderson cũng sẽ xuất hiện trong vài ngày này.

Anh ta trở lại tiếp quản Một nghìn chín trăm linh hai, tin tức của anh ta rất nhanh nhạy.

Anh ta là ông chủ ở Macao, không kém bồ câu đưa thư.”Trương Thành Nam cười gian, lưu loát đóng cửa sổ xe, đầu lưỡi khi thì đẩy đầu mẩu thuốc lá, khi thì đảo qua răng cửa, lộ ra vẻ dữ tợn: “Đem Dũng Trí phế đi, anh ta sẽ tới gặp tôi.”
Đầu trọc nói rằng anh Trí trốn rồi, trực tiếp giết đi quản lý của Anderson, điều này hơi thiếu đạo đức.


Trương Thành Nam vỗ đầu gối: “Bang phải ở Macao tranh chấp, không có đạo nghĩa ”
Ngồi bên cạnh anh ấy, qua ánh đèn neon le lói và sáng rực của con phố dài, tôi nhớ ra con người Trương Thành Nam lúc ban đầu kia cuồng vọng không sợ, không sợ cường quyền, đối chọi với ông trời, chống lại vương pháp, như một con sư tử, đã thức tỉnh ở Ma Cao, một lần nữa toát ra khí phách chỉ thuộc về một mình anh ấy.


Quan Lập Thành nhìn thấu bản chất của minh.


Anh ta bằng lòng chết, cũng không thể thua.

Cái chết và thất bại trong từ điển của anh ta là hoàn toàn khác nhau
Anh ta có thể tiêu sái đi ra pháp trường, nhưng không thể thất bại chán nản.


Trương Thành Nam được định trước là sống trong cảnh tàn sát khốc liệt, gió tanh mưa máu.

Anh ta vĩnh viễn không chịu được cảnh sống nghèo khó trôi dạt lưu vong, không đuổi cùng giết tận, một khi để cho anh ta nghỉ, Quan Lập Thành khó mà đề phòng được.


Tôi dường như thấy trước một con sóng ập tới mà không thể khống chế, đang dần trồi lên khỏi lớp băng.


Chúng tôi ở trên tầng 2 của khách sạn Venice, từphòng khách có thể nhìn bao quát toàn bộ phố cờ bạc.


Rõ ràng, bọn vô công rồi nghề như Trương Thành Nam quay trở lại Ma Cao không nhiều lắm, phạm vi đều tập trung ở băng đảng của anh ta, tuy nhiên anh ta cũng không có ý định che giấu, Bạch Điền ở Đông Bắc sẽ sớm biết được anh ta nhập cư trái phép vào Ma Cao.

Quan Lập Thành vì danh dự, nhất định sẽ nói anh ta bắt cóc vợ của tham mưu trưởng, mà không phải là tự nguyện đi theo, đến lúc đó diễn trò cũng tốt, thì chính quyền tỉnh cũng sẽ không bao giờ gặp phải những rắc rối sau này.

Cảnh sát và lực lượng đặc biệt từng tốp từng tốp tiến lên, bao vây Ma Cao, việc bắt giữ là không thể tránh được.

Trương Thành Nam càng củng cố địa vị, Đông bắc càng lo lắng anh ta cá chết lưới rách.

ít nhất ở Ma Cao không tùy ý lăn lộn, không mua nhân viên điều tra nội địa, phong tỏa xuất nhập cảnh, các nhân viên điều tra không có cách, Trương Thành Nam dự tính thời gian rấp gấp.

Bốn băng đảng lớn ở Ma Cao chia ra làm bốn góc, Trương Thành Nam trừ bỏ phổ cờ bạc Một nghìn chín trăm linh hai thì không có địa bàn khác, chỉ trong một hai tuần anh ta đã có chỗ đứng, điều đầu tiên anh ta cần là tiền và mối làm ăn.

treo đến khá Đầu trọc đến khách sạn vào buổi tối để báo cáo với Trương Thành Nam rằng Sòng bạc Venice tiếp khách hàng lớn vào ban đêm, đó là một nhóm khách VIP từ Sòng bạc Las Vegas, một bàn mua bán mấy trăm triệu, quản lý đưa thiệp mời cho chúng ta, ba ngày sau sẽ để ngài đón gió tẩy trần.


Sau khi tắm rửa xong, Trương Thành Nam đứngbên cửa sổ lau tóc: “1902, công việc làm ăn thế nào?” “Nửa năm trước, 1902 bị chèn ép.

Anh âm thầm rót vốn vào, tính đến một tuần trước, tình hình đã được cải thiện, ước chừng là 2/3 thời kỳ sinh lời cao nhất.

Ở Vernice, anh cùng Bồ Hồng độc chiếm Ma Cao tạo nên kẽ hở để sinh tồn, đó đã là kỳ tích.

Có không ít quan chức cấp cao mua thể diện của anh.

Nhưng các băng nhóm trên đường không thành thật thừa nhận điều đó.


Trương Thành Nam ném chiếc khăn lên bàn đá cẩm thạch.”Tôi cần rất nhiều tiền.

Các tài khoản ở Đông Bắc đều bị đóng băng, tiền mặt ở tủ bảo hiểm trong phố, tôi không lấy được.

Venice có một nguồn khách hàng, có thể đoạt được thì tuyệt đối không nương tay.”
Gã Đầu trọc vỗ vỗ sau đầu khó xử nói: “Chúng ta không còn cách nào trong lúc này.

Thanh danh của người Venice bên ngoài, 1902 có tranh cũng không thể thắng.

Chỉ dựa vào đánh bạc, chẳng qua là Anderson, anh ta ngấm ngầm giở trò chặn tứ phía, chúng ta cũng không thể làm được gì.

Chúng ta phải tìm một con đường khác, để đem việc buôn lậu ma túy ở Đông Bắc chuyển đến Ma Cao, và các sòng bạc cũng theo đó mà ra.


Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó: “Không phải ma túy ở sòng bạc của Bồ Hồng là do anh cung cấp sao?”
Bọn Đầu trọc nói rằng chúng chiếm những địa bàn khác nhau, Bồ Hồng và anh Trương đang hòa bình, hợp tác vui vẻ, chúng tụ tập trên một địa bàn để giành lấy việc làm ăn, đó là phản bội vì thù hận.Tôi ngắt lời anh ta: “Tôi hiểu rồi.

Ý tôi là Bồ Hồng có nhận tất cả hàng hóa được áp tải đến Ma Cao trên đường Phục Hưng số 7 không? Kho của anh ở đây được cung cấp theo lỗ.

Công việc kinh doanh của Bồ Hồng rất tốt và nó rất nổi tiếng với Venice.

Sự khác biệt giữa mọi người là người Venice chào đón những người giàu có trong và ngoài nước, còn Bồ Hồng chào đón những người thân của các quan chức.

Nếu muốn tránh rủi ro, Bồ Hồng không thể sử dụng kho riêng của mình để tích lũy bột trắng.

Ba trăm kilogram morphine và ma túy đá của anh được áp tải nhập cảnh, và mức cắt giảm trung bình là ba mười.

Mỗi lô mười cần, ít nhất phải còn một nửa.”
Trương Thành Nam đeo thắt lưng áo ngủ, tầm mắt rơi xuống cách tòa tháp Ma Cao sáng chói không xa: “Có tám mươi cần, trong phòng chứa đồ dưới lòng đất của 1902.

“Macao không phải Đông Bắc, ở đâu cũng có chợ đen.

Chỉ cần số lượng ma túy này được sử dụng hợp lý, thì việc xâm nhập mười phổ cờ bạc Wesney không phải là lời nói suông.

Trương Thành Nam lệnh cho Đầu trọc bố trí nhân lực đếm số tiền ma túy còn lại, và đưa ra con số chính xác cho anh chậm nhất vào sáng mai.


Sương mù tản ra, tình hình khá là sáng sủa, Đầu trọc nhìn tôi cười: “Người phụ nữ của anh Trương, không giống những người phụ nữ của chúng ta, là cái bình hoa chỉ đẹp nhưng không dung được.”
Sau khi Đầu trọc lóc rời đi, tôi và Trương Thành Nam như nắng hạn kéo dài, vừa lúc gặp mưa rào, làmtình điên cuồng ở mọi ngóc ngách.

Anh ấy không biết mệt mỏi, còn tôi thì phóng đãng bất kham.

Chúng tôi đều thoát trói buộc, phá tan nhà tù Đông Bắc, ở một nơi mà không ai có thể chạm đến, nó giống như một cơn sóng thần mãnh liệt, thủy triều lên xuống, làm không biết mệt.


Tôi hôn anh ấy, chủ động mà nóng bỏng, trong ánh sáng mờ ảo, trong ánh trăng yên tĩnh, trong màu sắc và tiếng ồn của đường phố ở Ma Cao.


Anh cố gắng giữ tôi lại, dùng cách thức của người đàn ông xâm nhập cùng chiếm hữu.

Tôi không bao giờ đầu hàng, và quay lên hết lần này đến lần khác.Tôi yêu những đường gân căng phồng của xương sườn, làn da ốm yếu và cường tráng của anh, và khoảng trống giữa hai núm vú của anh, yêu bộ quần áo thể ráp của anh ấy, tôi nói tôi muốn mạng của anh.


Tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi cũng chinh phục được Trương Thành Nam.


Anh ấy chết dưới thân tôi, biến thành một con cá không nên tham lam sự ấm áp của bãi biển, anh ấy không ngần ngại trốn thoát khỏi nước biển và dưỡng khí của mình.


Làn da trắng nõn của Trương Thành Nam thẩm đẫm mồ hôi, làm ướt cả tấm khăn trải giường màu hoa hồng, khi mọi chuyện kết thúc, anh ấy đang vùi sâu vào cơ thể tôi, run rẩy nói một câu: Anh yêu em.


Tôi đỏ bừng mặt, tôi tách chân ra leo lên bụng anh ấy, gối đầu lên bộ ngực rắn chắc, phập phồng của anh ấy, và cửa sổ sát bên bị che khuất bởi những ánh đèn xa lạ.

Ma Cao là một thành phố nơi ca hát nhảymúa cả ngày lẫn đem rất yên bình.


Nó không có lương tâm hơn tôi nghĩ.


Bao nhiêu người lạc đường, bao nhiêu người hãm sâu, bao nhiêu người sa đọa.


Nó vẫn như cũ làm theo ý mình, mở miệng ra là một bể máu, kẻ bị ám ảnh bởi sự kích thích trắng trợn của nó, kẻ ghét thói đạo đức giả tàn nhẫn của nó.


Nửa đêm rạng sáng, suy diễn giữa nam và nữ, gió trăng cùng phong lưu, vui buồn lẫn lộn.


Giống như câu chuyện xưa mà Trương Thành Nam kể cho tôi, không viên mãn, không ổn định, nhưng lại mê hoặc tôi không điên không thành ma, cùng anh ấy nổi dậy phản kháng thể tục, xem nó biết rõ sai ầm, trong lòng không khỏi hồi hộp.


Nếu tôi yêu anh ấy như một người đàn ông bình thường, tôi sẽ nghi ngờ sự tình yêu này.


Nó quá không trong sáng.

Đó là ánh mặt trời khi kiếp sống tình nhân của tôi bị cướp bóc và mệt mỏi, không tranh không đoạt, nó dường như tồn tại đối với tôi.


Nhưng người tôi yêu là một kẻ xấu, là ác bá, một tên tội phạm phải chết mà không cần lý do.


Không có sức mạnh nào khác ngoài tình yêu trên thế giới này có thể xé bỏ lý trí của tôi.


Tôi rơm rớm nước mắt, gọi tên anh hết lần này đến lần khác trong thân nhiệt của anh và tôi.


Anh tận lực đáp lại, chúng tôi càng cuốn càng chặt, càng chặt càng không biết thỏa mãn.


Nước mắt rơi trên xương quai xanh của anh ta, tôi vuốt ve khuôn mặt của anh: “Thành Nam, nói cho embiết, tình yêu dù có sai lần nữa cũng rất sâu đậm.


Anh ấy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, và những đầu ngón tay run rẩy của tôi che đi hầu kết của anh ấy: “Em có sợ không?”
Tôi nói sợ, anh có sợ không?
Anh buồn cười, lòng bàn tay nóng rực ôm lấy tấm lưng gầy của tôi: “Nếu không có em ở đây, tôi có thể sợ.

Em đi theo tôi, tôi không sợ.


Tôi hỏi anh ấy tại sao.


Đôi mắt anh mở ra trong đêm đen, sắc bén giống như chim ưng, tràn ra ánh sáng lạnh lùng: “Tôi muốn em sống yên ổn, tử tế.”
Tương lai của em, có anh không?” Anh ấy bình tĩnh trầm mặc nhìn tôi: “Tôi không biết, Tiểu Ngũ.


Tôi rơi nước mắt nhiều hơn, giống như một hạt ngọc mềm, anh bắt lấy một giọt rồi nhẹ nhàng lau mọi thứ trên mặt tôi: “Hối hận sao?”
Tôi lao vào vòng tay anh thở dốc không nói nên lời.


Tôi, Trình Bảo Ái, cuộc đời này chưa bao giờ làm điều gì hối hận.

Nếu phải nói một điều, tôi hối hận vì đã không thể níu giữ trái tim này.

Tôi đã tự giao nộp vũ khí trong cái bẫy dịu dàng của Trương Thành Nam, từng bước từng bước chân vùi.


Giả sử như tôi chưa từng yêu anh, chưa từng phản bội Thẩm Hạo Hiên, có lẽ bọn họ sẽ không thểgặp phải cục diện người chết ta sống bi thảm như vậy.


Trưa ngày hôm sau, Đầu trọc mang theo một cuốn sổ ghi chép chi tiết về chất bột màu trắng trong kho chứa của 1902.

Tổng cộng còn thừa một trăm chín mươi mốt kg dự định vận chuyển cho sòng bạc của Bồ Hồng.

Trương Thành Nam xem qua, anh muốn Đầu trọc nói với quản lý của Bồ Hồng, anh ở Đông Bắc gặp khó khăn, hàng hóa bị cháy, không thể cung cấp được, dùng một lô vũ khí làm thế chấp.


Đầu trọc nói rằng khi chúng tôi bán hàng hóa cho người Venice, chúng tôi không chỉ cần một cơ hội giao thương để mở ra những lỗ hổng trong quản lý của họ, mà còn cần đối phó nếu sự tình bị bại lộ, Bồ Hồng phản bội.


Anh ta nhăn mặt chua xót: “Chúng ta vội vàng bàn chuyện làm ăn với người của Anderson, tôi sợ bên kia nghi ngờ chúng ta có âm mưu khác, không nhận đơn này.

Nói cho cùng, 1902 thực chất Venice là đang đầu trên võ đài
Tôi đang ngồi ở bàn ăn, cầm một cốc sữa ấm, nhìn bọt sữa li ti bên trong: “Phụ nữ ra mặt, phải chăng sẽ tốt hơn một chút.

Đầu trọc giật mình: “Người phụ nữ nào?”
Tôi uống hết một ngụm sữa, liếm láp màu trắng sửa nơi khóe miệng, cười dựng lên tóc: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.


Đầu trọc sững sở, Trương Thành Nam nhíu mày nói không ra lời, tôi không đợi anh nói xong, vội vàng chạy tới che lại môi của anh: “Anh tưởng nói em không để ý, ông chủ Trương, thời điểm em bước chânvào Ma Cao, liền không thoát ra được rồi.

Nếu anh thất bại, em không có nơi nào để trốn thoát, nếu anh thắng, em còn có một đường sống.”
Anh ấy ấn nửa khuôn mặt vào lòng bàn tay tôi, trong mắt hiện lên một tia màu đỏ.


Tôi chậm rãi tránh ra, ôm lấy anh eo, thân thể cứng ngắc tựa vào trong ngực của tôi, tôi nói tôi rất vui sướng, tôi chưa bao giờ vui sướng như vậy, tôi muốn anh sống.

Trương Thành Nam không thể tranh luận với tôi, hiện tại bên cạnh anh ấy hoàn toàn không có người đa mưu túc trí để dùng.

Thuộc hạ Ma Cao không giỏi tấn công chế ngự kẻ thù.

Họ quen với những cuộc giết chóc tàn bạo.

Khi cần dùng đến trí tuệ, liền thua cả bàn cờ.


Tuy nhiên, Trương Thành Nam vẫn đang đối mặt với thời khắc sinh tử nguy cấp, cuộc rượt đuổi và tiêu diệt ở vùng Đông Bắc nổ ra ngay lập tức, anh ta không thể để thua.


Đầu trọc bố trí hai mươi tay sai theo tôi để dò đường sòng bạc Venice.


Mục đích của tôi, thứ nhất thông qua ma túy đả thông con đường Venice, đánh bật thị trường ma túy của Ma Cao, làm cho nó trở nên nổi tiếng hoàn toàn, và sau đó để khách hàng cao cấp lựa chọn 1902.

Danh tiếng và các mối quan hệ là lợi thế để có một chỗ đứng vững chắc.

Thứ hai là nổ phát súng đầu tiên cho Trương Thành Nam ở Ma Cao với tốc độ nhanh nhất, không quan trọng là tôi làm quá mức hay tùy tiện, phụ nữ không ảnh hưởng đến toàn cục, thấtbại cũng không tính lên anh, nếu thành công thì sẽ làm nên tên tuổi của anh.


Anderson, người ở lại Ma Cao để phụ trách sòng bạc Venice, là một đội trưởng cảnh sát quốc tế đã nghỉ hưu và là một người Mỹ gốc Hoa tên là anh đại B.


Có tin đồn rằng anh ta thích những phụ nữ trẻ có mông dày, lỗ sâu và những cô gái trẻ nóng bỏng.

Ở nhiều nơi lớn nhỏ ở Ma Cao, phàm là đàn bà phía dưới dài rộng, anh ta như vừa đấm vừa xoa mà làm.

Anderson là thuộc hạ quan trọng ở Ma cao, là người gốc Ma Cao, không một người dám đắc tội.


Đầu trọc đưa tôi đến sòng bạc có mặt tiền lớn nhất của Venice, và anh ta chỉ tôi qua tấm kính: “Nơi này là Phố cờ bạc Venice của đại ca, là pháp bảo để chiến thắng sòng bạc lớn nhất của Bồ Hồng, chính là sòng bạc Hanh Kinh.

Hoạt động được một năm, các bang phái trên đường đều ghen ghét, đã muốn đánh cướp từ lâu rồi.


Tôi bình tĩnh nhìn cánh cửa nguy nga này, cờ bạc có kỹ thuật cao thâm, người ngoài nghề dựa vào cơ hội, trong nghề thì xem đầu óc, mưu lược khéo léo, trên chiếu bạc không có kẻ nào không thắng tiền, dựa vào vận may là chiến thắng, sớm muộn gì cũng táng gia bại sản.


Được bao quanh bởi hai đội ngựa, tôi bước vào Hanh Kinh mà không cần liếc mắt nhìn.

Ma Cao giàu có và hùng mạnh, nhưng có rất ít trận chiến trong cuộc phô trương khổng lồ này.

Tôi đi ngang qua phòng đánh bạc sang trọng rộng một ngàn mét
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.