Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 3: Mẫu vật


Đọc truyện Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất – Chương 3: Mẫu vật

Tùy Ức giường như nhận ra điều gì đó, huých khuỷu tay Kỷ Tư Tuyền hỏi:” Thế nào? Có quen sao?”.

Kỷ Tư Tuyền đem tầm mắt đang nhìn Kiều Dụ quay sang, nở nụ cười đầy thâm ý: ” Hôm nay, phỏng vấn tớ có tới”

Tùy Ức liền hiểu ra, nói: “Vậy cậu cách xa như vậy nhìn người ta làm gì?”.

Kỷ Tư Tuyền suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Cậu nói đúng, có chút hơi xa”.

Nói xong liền đứng lên mang theo cái ghế cứng rắn đặt trong khe hở giữa Kiều Dụ và Lâm Thần, thu hẹp khoảng cách gần nhất.

Lâm Thần mang bộ mặt xem kịch vui rất phối hợp tạo ra khoảng trống cho Kỷ Tư Tuyền.

Tùy Ức đỡ trán, ba người cùng phòng các cô sao không có lấy một người bình thường.

Người trong một phòng, đại khái chỉ có Tùy Ức và Tiêu Tử Uyển là đang làm
chính sự, vẻ mặt bình tĩnh không quan tâm mấy người bên cạnh hồ nháo bắt đầu hướng về phía thực đơn gọi món, hai người ngồi chung một chỗ, một
người đọc tên món ăn, một người viết, rõ ràng không có quen thuộc nhưng
nhìn lại thì thấy sự thân mật ăn ý.

Kỷ Tư Tuyền trong lúc vô tình nhìn qua, nhíu mày, sau đó mỉm cười càng giống một tiểu hồ ly.

Bữa cơm tối hôm đó vô cùng náo nhiệt, chỉ là trên đường về, Kỷ Tư Tuyền có chút thất thần.

Trong lúc ăn tối, bất luận cô nửa thật nửa đùa chêu trọc Kiều Dụ như thế nào, anh ấy cũng đều nở nụ cười khoan dung, bốn nam sinh ngồi cùng một chỗ,
anh ấy yên lặng nhất, khí chất ôn nhu nhất, nhưng cũng khiến cho người
ta không cách nào sao lãng.

Buổi tối, sau khi tắt đèn, nữ sinh trong phòng ngủ nằm nói chuyện, tiếng cười huyên náo không ngừng.

Tam bảo lăn lộn trên giường: ”A Ức! Trong tay cậu có tài nguyên tốt như vậy tại sao không sớm nói cho chúng tớ biết? Oa ca ca! Tứ đại bối lạc của
hội sinh viên! A…….! Tớ quá phấn khích, không thể nào ngủ được!”

Hà ca tay cầm đèn pin chiếu đến giường của Kỷ Tư Tuyền: “Yêu nữ, yêu nữ!
Bình thường không phải cậu độc lưỡi nhất sao, đánh giá bốn vị sư huynh
một chút đi!”

Kỷ Tư Tuyền nằm trên giường nhìn chằm chằm trần
nhà, hai mắt vô hồn, lười biếng mở miệng: “Ôn Thiếu Khanh đây, chẳng qua là ôn nhuận như ngọc, nhưng khi mở miệng công kích thì không thể lường
trước được, bọn mình là hậu bối ngàn vạn lần đừng chêu trọc. Lâm Thần
sao, thoạt nhìn qua thấy sáng sủa nghịch ngợm, bất quá cũng không phải
là người đơn giản, còn cần quan sát thêm. Còn Tiêu Tử Uyên, không nói
nhiều, là một người mười phần phúc hắc, đại khái chỉ có Tùy Ức mới xứng
tầm”.

Tùy Ức trong bóng tối tiếp chiêu, rất nhanh mỉm cười hồi đáp: “Thế nào lại không nói đến Kiều sư huynh?”.

“Kiều Dụ?”. Cô ngừng một chút, thanh âm chầm chậm hạ thấp: “Kiêù Dụ đương

nhiên chỗ nào cũng tốt, chỉ còn thiếu chờ ngày hoàng đạo tớ thu thập
hắn!”.

Đèn pin trong tay của Hà ca lại lần nữa chiếu tới: “Không
thể nào! Kỷ đại mỹ nữ! Cậu đã để ý tới Kiều sư huynh? Thật không hề chọn lại?”

Tiếng của Tam bảo trong bóng tối nghe thành tiếng cười
khoa trương: “Nguy rồi nguy rồi! Dường như tớ nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của tập thể X nam sinh!”

Kỷ Tư Tuyền cầm lấy gối ôm trên giường ném sang giường đối diện, không gian lập tức yên tĩnh trở lại.

Kiều Dụ là nhân vật phong vân trong trường, Kỷ Tư Tuyền tuy mới vào trường
thời gian ngắn nhưng lại xinh đẹp trở thành tầm ngắm trong sân trường,
chuyện này muốn gạt cũng không gạt được , chỉ là sau này diễn biến sự
việc có chút chệch quỹ đạo.

Kiều Dụ dĩ nhiên là không có người nào dám khi dễ, nhưng Kỷ Tư Tuyền….. không tốt như vậy.

Một ngày kia, bốn người cùng phòng đang ngồi ở nhà ăn ăn cơm, liền bị một vật thể không rõ mục đích ném tới.

Mấy nữ sinh đứng ở trước bàn ăn nhìn Kỷ Tư Tuyền, trong giọng nói mang theo vẻ ngạo mạn và giễu cợt: “Nghe nói cô ở trước mặt mọi người tuyên bố
Kiều sư huynh là người của cô?”.

Kỷ Tư Tuyền từ nhỏ chính là lo
sợ thiên hạ không loạn, ngẩng đầu liếc nhìn những người vừa tới, giọng
nói càng ngạo mạn hơn: “Kiều sư huynh nào cơ?”.

“Đương nhiên là Kiều Dụ Kiều sư huynh”

Kỷ Tư Tuyền miễn cưỡng gật đầu: “Kiều Dụ à, đúng vậy, là tôi nói, thế nào?”

Một nữ sinh trong đám gõ gõ bàn: “Có biết thế nào là tôn trọng người khác
không, cô là sinh viên mới của năm nay sao? Chúng ta đây đều coi là sư
tỷ của cô, không biết gọi sư tỷ sao?”

Kỷ Tư Tuyền trong đáy mắt
càng lộ sự khiêu khích rõ ràng: “Kính già yêu trẻ là đạo lý tốt đẹp, vậy xin hỏi các sư tỷ, trong số các chị, ai là bạn gái của Kiều Dụ? Chị?
Chị? Hay chị?”.

Mấy nữ sinh bị chỉ đến liền chột dạ, nhắm mắt
phản bác: “Cô nói bậy! Chúng ta mới không nghĩ như vây. Anh ấy trong
lòng chúng ta là nam thần, chúng ta không muốn đem anh ấy làm của
riêng!”

Kỷ Tư Tuyền khoanh hai tay trước ngực, ung dung nở nụ
cười: “Vậy không đúng sao? Nếu các chị đã không muốn, vậy thì để cho
tôi, có vấn đề gì không?”


“Ngươi….”

Lời của cô thật sự quá có đạo lý, mấy nữ sinh định phản bác nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy không có gì là không đúng.

Tùy Ức rốt cục cũng ăn no, lau miệng chậm rãi mở miêng: “Các vị sư tỷ, bình thường khi không có chuyện gì làm thì uống một chút vitamin đi”.

Mấy nữ sinh cảnh giác: “Là ý gì đây?”.

Tam bảo cười gian trá: “Điều trị cái miệng thối đó, ha ha ha”.

“Mấy người…”

Hà ca ở lớp quyền đạo trở về, bộ võ phục trên người cũng chưa thay, mấy
ngón tay hoạt động, bình tĩnh cất giọng: “Thế nào? Muốn đánh nhau?”

“Bệnh thần kinh!” mấy nữ sinh sợ hết hồn, xô đẩy nhau đi ra.

Tùy Ức nhìn Kỷ Tư Tuyền: “Kỷ đại mỹ nữ, thu liễm chút đi, đây đã là tuần
thứ ba rồi, các sư tỷ trong trường này căn bản đều bị ngươi đắc tội hết
rồi”

Tam bảo lắc đầu cải chính: “Không đúng không đúng, không chỉ ba tuần, ngày đó hai chúng tớ từ thư viện đi ra, có nam sinh thận trọng đi đến hỏi Yêu nữ những tin đồn kia có phải là thật không, thấy Yêu nữ
gật đầu liền khóc chạy đi, tớ quên chưa nói cho các cậu biết, cái này
cũng nên cho vào thống kê đi”.

Hà ca gật đầu phụ họa: “Còn có a,
hội trưởng hội quyền đạo vốn đối với tớ rất nhiệt tình, kể từ sau khi
biết cậu xem trọng Kiều Dụ thì không thèm để ý tới tớ nữa”

Tùy Ức ở bên cạnh bổ sung: “Trắc Diện Đả cũng muốn đi vào hỏi thăm, cô gái
tóc ngắn ở phòng ngủ bên cạnh đó, các cậu nhớ chứ? Chị của bạn thân chị ấy là bạn cùng lớp với Kiều sư huynh, chị ấy cũng len lén tới hỏi tớ có thật là cậu mạnh mẽ như vậy không?”

Kỷ Tư Tuyền bộ mặt thành thật cầm cái bút ở trên máy tính sách tay viết viết vẽ vẽ: “Liệt kê đi
liệt kê đi, đều liệt kê đi, tớ thời trung học học rất tốt số học, tớ sẽ
thống kê thật tốt, bài thi số học tốt nghiệp trung học tớ được 149 điểm
đấy”

Tam bảo hiếu kỳ: “ Tại sao lại bị trừ mất một điểm?”

Kỷ Tư Tuyền cầm bút chống tay lên cằm, nhìn ra cửa sổ mặt ưu thương: “đại
khái là giáo viên chấm điểm ghen tỵ với sắc đẹp của tớ?”

Ba người không nói nên lời


“Giáo viên chấm điểm làm sao biết được cậu đẹp như thế nào?”

Kỷ Tư Tuyền xoay đầu suy nghĩ một chút, sau đó chợt hiểu ra, rồi lại trầm
mặc: “Là sao, vậy tại sao bị trừ một phần, chẳng lẽ giáo viên chấm điểm
ghen tỵ vì chữ tớ viết quá đẹp?”

Ba người mặt đầy vạch đen.

Bởi vì quan hệ của Tùy Ức và Lâm Thần, Kỷ Tư Tuyền và Kiều Dụ dần dần qua
lại, từ nay ánh sáng vạn trượng táo bạo yêu nữ mạnh mẽ ở trên đường lớn
của Kiều đại tài tử chêu trọc thẳng về phía trước , càng đi càng xa.

Buổi sáng hôm ấy, trong phòng ngủ của nữ sinh.

Đang xem thời khóa biểu , Tùy Ức chợt mở miệng: “Các cậu còn nhớ trong giờ kiểm nghiệm thầy giáo nói gì không?”

Tam bảo giã đầu cố gắng nhớ lại: “Nói cái gì? Nói tiết này không cần phải lên lớp?”

Hà ca tát phớt qua một cái: “Ý tưởng tốt! Không biết thầy giáo môn kiểm nghiệm có phương thức điểm danh biến thái nhất sao?”

Kỷ Tư Tuyền sờ cằm: “Hình như nói là mang theo đồ gì đó đi?”

Tùy Ức gật đầu, nhìn lần lượt khuôn mặt của ba người còn lại: “Đúng vậy, là mang theo đồ gì đó đi, chính là tự điều kiện bản thân cho phép thì tự
chế, điều kiện bản thân không cho phép thì đi mượn ngay đồ như vậy”

Một giây sau, Tùy Ức, Tam bảo, Hà ca đồng thanh cướp lời nhìn về phía Yêu nữ: “Cậu đi mượn!”

Kỷ Tư tuyền chợt nghĩ tới điều gì ánh mắt sáng lên, đôi môi cong lên, như có điều suy nghĩ mở miệng: “Tớ đi mượn”

Lúc Kiều Dụ đang dự họp hội sinh viên thì nhận được tin nhắn, anh đối với
việc Kỷ Tư Tuyền nhắn tin trêu đùa đã sớm trở thành thói quen, tiện tay
mở ra.

“Kiều Dụ! Kiều Dụ!”

Kiều Dụ ngẩng đầu quét ánh mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý liền gửi tin nhắn trả lời:

“Gọi sư huynh!”

“Kiều Dụ sư huynh, buổi chiều em có tiết học kiểm nghiệm, có thể cho em mượn chút đồ không?”

“Cái gì?”

“Tinh dịch”

“….” Kiều Dụ nhức đầu, anh hoài nghi không biết có phải cô muốn chỉnh anh không.

Điện thoại di động lại kêu một lần nữa.

“Thầy giáo nói phải mới mẻ, anh đừng chuẩn bị trước, đợi buổi chiều trước khi đi học em qua cầm đi, cứ quyết định như vậy đi! O (^_^) O”

Kiều
Dụ sau khi đọc tinh nhắn liền ngồi bất an, Ôn Thiếu Khanh ngồi đối diện
thấy vẻ khó chịu của anh, gõ gõ cái bàn: “Cậu sao vậy? Muốn đi nhà cầu

à?”

Khi Kiều Dụ ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh phía trước mắt bỗng sáng lên: “Cậu cũng của học viện y?”

Ôn Thiếu Khanh liếc anh một cái: “Cậu giờ mới biết?”

Kiều Dụ hạ thấp giọng nói: “Tớ không có ý này, tớ là nói…lần trước khi cậu học giờ kiểm nghiệm….. ách, mẫu vật, từ đâu mà tới?”

Ôn Thiếu Khanh cố gắng tiêu hóa cái danh từ này: “Mẫu vật?”

Kiều Dụ có chút ngượng ngùng: “Chính là cái đó…….”

Ôn Thiếu Khanh tâm lĩnh thần hội, sờ cằm vô cùng tự nhiên nói ra cái từ đó: “Tinh dịch kiểm nghiệm?”

“Ừ…” Hồi lâu Kiều Dụ cực kỳ khó khăn gật đầu một cái. “Cậu có thể tìm sư đệ giúp tớ mượn một ít?”

Ôn Thiếu Khanh híp mắt nhìn anh, Kiều Dụ vuốt trán than thở, cuối cùng bất đắc dĩ cau mày mở miệng giải thích: “Tớ không phải biến thái”

Một giờ chiều, thời điểm ánh mặt trời chiếu chói lọi, dưới bóng râm của kí túc xá nam xuất hiện một nam một nữ.

Kỷ Tư Tuyền mặt mất tự nhiên nhìn chằm chằm vào đồ vật kín đáo mà Kiều Dụ
tự mình đưa cho, lắc cái bình nhỏ trong tay nhìn một chút, chợt mở miệng cười: “Kiều Dụ, anh thật là tốt, cái này anh đều đưa cho em rồi, em
cũng muốn đáp lễ lại cho anh, em sẽ sinh cho anh một đứa trẻ nhé”

Kiều Dụ có chút vạch đen, khuôn mặt hơi ửng đỏ, mạnh dạn trấn định: “Không phải của anh”

Kỷ Tư Tuyền tựa hồ có chút thất vọng, lông mày dài cong nhíu lại: “Vậy từ đâu mà có?”

“Là đi mượn”

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt thành thật hỏi thăm: “Vậy muốn còn không?”

Đúng lúc những tia nắng nhỏ xuyên qua khe hở của lá cây, ở trên gò má trắng
nõn của cô lưu lại một vệt màu vàng. Kiều Dụ nhìn cô hồi lâu, cứng rắn
nói hai chữ: “Không cần”

Kỷ Tư Tuyền thấy gương mặt Kiều Dụ mất
tự nhiên lại thêm khổ sở, tim đen lại trỗi dậy, cười giảo hoạt: “Kiều
Dụ, bình thường anh giải quyết như thế nào?”

Kiều Dụ cho là đổi đề tài, thở phào nhẹ nhõm: “Cái gì?’

“Chính là…..” Kỷ Tư Tuyền giơ đồ trong tay ra ám hiệu với anh “Chính là cái này a”

Kiều Dụ trừng cô một cái, rồi xoay người đi.

Kỷ Tư Tuyền theo ở phía sau tiếp tục mở miệng, bộ dạng đường hoàng: “Ầy,
anh không cần ngượng ngùng, cái gọi là nguyệt mãn thâm hụt, thủy mãn đầy tràn, luôn luôn giải quyết ra ngoài a, em học y mà, anh không phải
ngượng”

Cô gái theo sau lưng chàng trai nghiêng đầu lẩm bẩm cái
gì đó, dưới chân chàng trai hơi lảo đảo, chạy nhanh hơn, cho đến khi
chàng trai luôn luôn bình tĩnh chững trạc vì hoảng loạn mà thân hình
chạy biến mất trong lầu học, cô gái mới khom người cười rộ lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.