Đọc truyện Chỉ Mình Em FULL – Chương 50
Giữa tháng tám, về cơ bản đã kết thúc hậu sự cho Tiểu Chí.
Lúc này, trường Triều Dương nhận được điện thoại của một phụ nữ lạ mặt, tự nhận là mẹ của Tiểu Chí, muốn tới thăm cậu bé.
Thời điểm nghe tin này, Lộ Dao không khỏi khịt mũi coi thường: “Chị ta tới làm trò cười phải không? Tiểu Chí đã đi rồi, chị ta còn nói muốn đến.”
E rằng chỉ có một mình chị ta biết có phải cố ý tới làm trò cười hay không.
“Cậu đừng đến.” Sơ Xuân khẽ thở dài, “Mình sợ cậu tức giận, không tốt cho đứa bé trong bụng.”
Tính tình của Lộ Dao, nếu thấy người thì nhất định sẽ cãi nhau.
Trước đó không lâu, cô đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện mình mang thai, lúc ấy Vệ Chuẩn lo lắng.
Lần đầu tiên làm cha, anh hoàn toàn không biết cần chú ý chuyện gì, sau đó bác sĩ dặn dò nên làm gì, đừng vận động quá mạnh, đừng chọc phụ nữ có thai không vui.
“Mình đã tức giận rồi.” Lộ Dao nhún vai, “Nhưng thôi quên đi, người đã khuất quan trọng hơn, nếu Tiểu Chí biết mình và mẹ nó cãi nhau thì sẽ rất khó xử.”
Lộ Dao có thể suy xét đến trình độ này quả thật không dễ dàng, có thể thấy cô đã trưởng thành không ít sau khi mang thai.
“À này.” Lộ Dao đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Cậu đoán xem mình thấy ai lúc đến bệnh viện khám thai lần trước.”
“Ai?”
“Lần trước gặp ở trung tâm thương mại đó, đại tiểu thư của nhà họ Lê.” Nói tới chuyện phiếm, Lộ Dao tỏ ra bí hiểm, “Cô ấy đi cùng với vệ sĩ, người này thật đẹp trai.”
“Cô ấy có thai?”
“Đúng rồi, hình như cha của đứa bé là anh chàng đó.”
Lộ Dao nhớ lại cảnh tượng hôm đó.
Tính tình của Lê đại tiểu thư dường như còn cáu kỉnh hơn cô, nghe nói mình có thai, cô không nói lời nào, chỉ đập vào ngực người đàn ông phía sau.
Người đàn ông này vẫn bất động, chờ cảm xúc của cô bình tĩnh lại, ngay lúc Lộ Dao cho rằng anh sẽ xoa dịu cô thì anh thốt ra một câu: “Nếu đã có thai, vậy phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Đúng vậy, cô không nghe lầm, người đàn ông muốn Lê Úc chịu trách nhiệm với anh vì cô đã có thai.
Hợp lý hợp tình, còn chó hơn Vệ chó nhà cô.
“Mình biết ngay mà, bọn họ không đơn giản tí nào.” Sơ Xuân thổn thức, “Mình chờ nhận thiệp mời thôi.”
Hai cặp này còn mau hơn cô, có con nhanh như vậy.
Đáng tiếc hiện giờ Sơ Xuân chưa muốn sinh con và làm vú em, chỉ muốn chơi thêm một thời gian, Tạ Yến chìu ý cô nên lần nào cũng có biện pháp phòng ngừa, anh không cố chấp đối với trẻ con, hoàn toàn theo ý cô, ngày thường cũng không ám chỉ mình thích con nít.
Có lẽ anh thích cô hơn con cái.
Sơ Xuân đến phòng bảo vệ của trường, thấy một phụ nữ trung niên trông có chút tương tự Tiểu Chí.
Vẻ mặt chị ta không quá buồn, nhưng không tin nhiều hơn, còn vô cớ gây rối, bảo vệ nói với chị ta rằng Tiểu Chí đã rời đi, nhưng chị ta cố chấp cho rằng trường học đang nói dối.
“Mới trễ có mấy ngày, sao không cho tôi gặp con trai.”
Chị ta ngồi lên ghế, nhìn nước trà do bảo vệ đưa tới một cách khinh thường.
Sau khi Sơ Xuân tới, cô xử sự rất dứt khoát, không để chị ta náo loạn ở đây, cũng không bảo chị ta về quê vặn hỏi ông bà nội của Tiểu Chí, mà trực tiếp dẫn tới mộ của Tiểu Chí.
Không cần nhiều lời, cô chỉ nói cho người phụ nữ này biết, Tiểu Chí đã qua đời.
Cô không nói ra, trước đây cậu bé muốn gặp mẹ biết bao nhiêu, lúc ra đi cũng không tiếc nuối, ngoan ngoãn nhường nào trong thời gian uống thuốc chữa bệnh.
Ngay cả như vậy, người phụ nữ trung niên này đã hấp tấp ngồi xuống đất sau khi xác định mình tới chậm một bước.
Thật sự đã đi rồi sao.
Trên tấm bia có hình của Tiểu Chí.
Lâu quá không gặp, người mẹ cũng không biết con trai thế này, gương mặt có phần khác với những gì trong trí nhớ, nhưng nhìn vào vẫn thấy ăn khớp.
“Thằng bé thật sự ra đi rồi sao.” Người phụ nữ trung niên lắc đầu, lừa mình dối người, “Sao nói là còn một thời gian nữa, sao nói là còn ăn được……”
Là bởi vậy nên không đến kịp thời ư.
Sơ Xuân mím môi, lặng lẽ hỏi: “Chị nghĩ gì lúc đó?”
“Tôi không biết.” Người phụ nữ trung niên lắc đầu, “Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy tôi không có nghĩa vụ tới gặp nó, tôi đã không nuôi nó từ nhỏ.”
Nghĩ về cái gì, nghĩ về củi gạo mắm muối, nghĩ về gia đình hiện tại của mình.
Có lẽ chị ta sẽ suy nghĩ bữa trưa hôm nay có mặn không, nhưng sẽ không nghĩ đến khao khát được nhìn thấy con trai của mình.
Không phải chỉ có tình yêu là đơn phương, tình thân và tình bạn đôi khi cũng vậy.
Người mẹ này có suy nghĩ thật thô tục, con trai lâu ngày không gặp bị bệnh nan y, chị ta không phải là bác sĩ, tới đó cũng vô dụng, thà sống ở vị trí hiện tại, bận rộn công việc, làm việc nhà, tiếp tục cuộc sống trần tục của mình.
Nói trắng ra, chính người lớn truyền oán hận của người lớn lên người con trẻ.
Sơ Xuân ngồi xổm xuống, đặt một bức tranh sơn dầu trước mặt người phụ nữ trung niên, mở ra, phong cách đơn giản, trời xanh, mây trắng, cánh đồng màu xanh lục, ba người lớn nhỏ, trên tay đứa trẻ có một sợi chỉ và diều bay trên trời.
Bức tranh vô cùng đơn giản.
Khóe miệng của ba người đều nhếch lên, tràn đầy ý cười.
“Cậu bé đã vẽ trước khi rời đi.” Sơ Xuân giải thích, “Hẳn là muốn cho chị xem.”
Nếu không, Sơ Xuân không tưởng tượng được tại sao cậu bé biết rõ mình sắp đi còn vẽ một bức tranh tươi đẹp lạc quan như thế.
Một gia đình ba người cười rất vui vẻ.
Nếu không phải đưa cho mẹ, nếu chỉ để trút bỏ cảm xúc, có lẽ cậu bé sẽ không vẽ gương mặt bọn họ đều tươi cười.
Ông nội nói Tiểu Chí có ký ức rất mơ hồ về mẹ, cảnh thả diều có thể là ký ức rõ ràng nhất trong thời thơ ấu của cậu.
Ánh mắt của người phụ nữ trung niên vốn dĩ đờ đẫn, khi nhìn thấy bức tranh tràn ngập non nớt này, cảm xúc cuồn cuộn tuôn ra như thủy triều, không kìm được mà bật khóc lớn.
Sau đó ôm tấm bia lạnh lẽo.
Chị ta tới quá muộn, không gặp được con lần cuối, không ôm được thân hình nho nhỏ của cậu.
“Không phải tôi không muốn tới, tôi chỉ cảm thấy…… Tôi tới cũng vô dụng, tới không biết làm gì, càng không có mặt mũi gặp nó, ai sẽ muốn một người mẹ vứt bỏ con trai.”
Người phụ nữ nghẹn ngào lên án sự khó xử của bản thân.
Chị ta nghĩ quá nhiều.
Chị sợ khi mình tới, không những không làm được gì còn bị người khác coi thường, bị người ta chỉ vào mặt nói rằng người phụ nữ này đã vứt bỏ con trai cụt chân để lấy người khác.
Trong mắt một số người, mặt mũi quan trọng đến như vậy.
Nhìn người phụ nữ ôm bức tranh như bảo bối, Sơ Xuân thầm nghĩ, cứ xem như một loại viên mãn đi, Tiểu Chí vẫn chờ được người mẹ khoan thai tới muộn.
–
Dành thời gian rảnh rỗi, Sơ Xuân cùng Tạ Yến trở về nhà cũ.
Sau khi kết hôn, hai người hiếm khi gặp cha mẹ, các cậu nhà họ Vương đều rất bận, lo cho đám cưới của cháu gái xong là rời đi, nhà họ Tạ cũng không hỏi han gì vì ông cụ Tạ đang ở trong trạng thái rất tệ.
Nếu ông cụ có chút tinh thần đã thúc giục bọn họ sinh con từ lâu, cho dù Tạ Yến cấm, ông cụ vẫn sẽ gọi Sơ Xuân đến, không chừng còn nói về đức hạnh của phụ nữ, để tránh cho chuyện này xảy ra, Tạ Yến không để Sơ Xuân tới căn nhà truyền thống cổ xưa này một mình.
Lần này tới đây, Sơ Xuân phát hiện cũng không nghiêm túc trang trọng như mình nghĩ.
Trong sân nơi ông cụ ở mọc đầy cỏ dại vì không ai dọn dẹp kịp thời.
Nghe bảo mẫu nói rằng mỗi ngày ông cụ đều phát bệnh, trạng thái tinh thần cũng không tốt, đôi khi cả ngày cũng chưa chắc trở lại bình thường.
Mất trí nhớ đến mức thậm chí quên luôn tên của mình.
Lần này tới đây, Sơ Xuân may mắn gặp trúng lúc ông cụ Tạ tỉnh táo, bề ngoài ông cụ trông thẳng thắn, cười rộ lên có vẻ hiền hòa, gọi bọn họ vào ngồi.
Thấy trên bàn trà có khung ảnh, ông cụ Tạ cầm lên, nhíu mày nhìn nó rồi ném sang một bên, “Cái gì thế này, tại sao đặt ở đây? Bảo mẫu đâu, mỗi ngày chỉ biết vất đồ lung tung, tôi trả tiền thể thuê mấy người tới nhà tôi du lịch phải không?”
Khi ông cụ trở nên hung dữ, các bảo mẫu đều sợ hãi, vội vàng muốn tới thu dọn, Tạ Yến đến trước và nhặt khung ảnh lên.
Sơ Xuân nhìn thấy bức ảnh của một mỹ nhân cổ điển.
Người trong ảnh mặc trang phục biểu diễn, ngũ quan mềm mại, tư thế tao nhã, toàn thân quyến rũ thanh thoát, đẹp không gì sánh được.
“Ôi trời!” Sơ Xuân không khỏi cảm thán, “Đẹp quá.”
Dưới ống kính cũ, mỹ nhân vẫn không hề có bất cứ khuyết điểm nào, khuôn mặt còn đẹp hơn các ngôi sao Hồng Kông thập niên 90.
Tạ Yến nhìn bức ảnh, đôi môi mỏng tràn ra ý cười, lặng lẽ đặt khung ảnh trở lại, “Không ngờ nơi này còn có hình của mẹ.”
Quả nhiên là Tạ phu nhân.
Sơ Xuân vốn nghĩ rằng người đàn ông của mình rất đẹp trai, nhưng khi nhìn thấy hình của Tạ phu nhân, cô cảm thấy anh chỉ thừa hưởng được một nửa vẻ đẹp, một nửa còn lại thuộc về sự cứng rắn của đàn ông, nhìn lại ông cụ Tạ, lúc còn trẻ hẳn là cũng rất đẹp trai, nhưng bởi vì tính nết không tốt khiến người ta cảm giác hung dữ.
“Bảo mẫu để lung tung.” Ông cụ Tạ nhíu mày nói, “Bảo họ lấy ở đâu thì đem về chỗ ấy.”
“Không phải ba lấy hay sao.”
“Ba? Nực cười —— khi không ba lấy cái này làm gì.”
“Thật à.”
Nhìn hai cha con không mặn không nhạt đáp lời, Sơ Xuân cảm thấy không khí quá nặng nề.
Nhìn Tạ Yến lần nữa, anh đã lấy máy ghi âm ra, chỉnh âm thanh đến mức ông cụ Tạ có thể nghe thấy.
Giọng nói bên trong không ai khác, chính là ông cụ Tạ.
“Ca Anh, em ở đâu?”
“Không phải em muốn nuôi thỏ hay sao? Anh sẽ không để cho người ta cắt cỏ trong sân, em đừng bực mình anh, chẳng lẽ em muốn người lớn như anh tới dỗ em.”
“Đồ ăn hôm nay khô khốc.
Nếu em không cản vài lần, anh đã đuổi đầu bếp kia từ lâu.”
“Con lớn rồi, không thích về nhà nữa, sao em cũng không trở lại.”
…
Mỗi âm điệu khác nhau là vì được ghi lại trong các cảnh khác nhau.
Đây là những lời ông cụ Tạ nói khi mê sảng.
Cho dù mắc bệnh Alzheimer, kỹ năng diễn xuất của ông cụ cũng ở đỉnh cao, rõ ràng bên cạnh không có ai nhưng vẫn tự tiêu khiển thật lâu, mỗi ngày lặp đi lặp lại không biết mệt, bảo mẫu không dám ra tiếng, chỉ đành phối hợp đóng kịch.
Bảo mẫu làm lâu năm ở đây không thể ngờ, ông cụ Tạ từ trước đến nay luôn trang nghiêm lại trở nên như vậy, người khác bị bệnh này có trí nhớ rất kém, không biết tự chăm sóc bản thân, còn ông thì ngày càng trẻ hóa, ký ức thậm chí xuất hiện sự lệch lạc, cho rằng mình vẫn là bộ dáng vài thập niên trước.
Phát xong đoạn ghi âm, Tạ Yến nhìn ông cụ Tạ, “Lúc mẹ mất, ba ở bên ngoài rất lâu, dù trở về vẫn không hỏi đến hậu sự của mẹ.
Tại sao đến già lại nhớ tới mẹ.”
Chính nguyên nhân này đã khiến hai cha con nảy sinh mâu thuẫn.
Chỉ nghe đoạn ghi âm vừa rồi, Sơ Xuân sẽ tuyệt đối không nghĩ rằng ông cụ Tạ đã từng là người bỏ bê vợ.
Cô không nhìn người ta một cách chất vấn như Tạ Yến, ánh mắt cẩn thận đồng thời càng khó hiểu.
Hiện tại ông cụ Tạ đang tỉnh táo.
Tỉnh táo lắng nghe những lời mình nói lúc hồ đồ.
Đó chính là giọng của ông.
Nhưng những lời đó hoàn toàn khác với những gì đang nói bây giờ.
Chính ông cũng không dám tin.
Hồi lâu sau, ông cụ Tạ hỏi: “Anh có ý gì?”
Tạ Yến: “Ba mau nhận ra thực tế đi.”
Anh đứng dậy, đặt khung ảnh vào tay cha.
Lần này, ông cụ Tạ không vứt bỏ.
Ngón tay gầy guộc nắm chặt bên mép.
Kỳ thật không cần ghi âm ông cũng biết.
Mỗi lần tỉnh táo luôn nhìn thấy khung hình này.
Luôn ở trong căn phòng mà vợ thường đến.
Còn không muốn thừa nhận.
Không muốn thừa nhận rằng, khi mình sắp chết mới nhận ra mấy năm nay đang làm gì, hối hận điều gì, mới ý thức được mình không phải là người đàn ông không có tình cảm, ông yêu vợ mình.
Thừa nhận điều này thì quá tàn nhẫn, mọi chuyện đã trôi qua mấy chục năm, người cũng rời đi mấy chục năm, ông không có cơ hội để bù đắp, bỏ lỡ là vĩnh viễn bỏ lỡ.
Điều duy nhất có thể làm là lừa gạt bản thân, để bộ não rơi vào trạng thái khác.
Buổi sáng nhìn mái tóc mình ngày càng bạc, ông cụ Tạ không thể không nghĩ, hóa ra nỗi nhớ đã tra tấn ông mấy năm nay.
Cuối cùng, ông cụ Tạ bật cười, hai tay cầm khung hình, cười không biết mình đang sống vì cái gì.
Mấy năm nay không ai trách ông ngoài Tạ Yến.
Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Yến nhắc nhở ông về sự tàn nhẫn và sai lầm năm xưa, vì vậy đôi khi, ông cụ Tạ không có sắc mặt tốt đối với đứa con thứ hai, tình cảm cha con như đi trên băng mỏng.
Bây giờ, ông cụ Tạ bị buộc phải thừa nhận sự thật, nhìn đứa con thứ hai có gương mặt hơi tương tự vợ mình, ông xua tay, không muốn nói thêm, “Mệt rồi, ba đi ngủ một lát.”
Giấc ngủ này không biết bao lâu.
Có thể khi tỉnh lại sẽ là bộ dáng Alzheimer.
Có thể sẽ luôn tỉnh táo.
Bên ngoài trời dần tối, ánh sáng phía tây có màu hồng tím rực rỡ.
Sơ Xuân ngồi trên chiếc ghế dài trên sân thượng, chậm rãi thưởng thức chén trà mà Tạ Yến rót cho cô, không cảm nhận được vị ngon của loại trà mà ông cụ Tạ trân quý nhiều năm, nhưng vẫn nể tình khen một câu: “Không tệ.”
Tạ Yến xắn tay áo, cầm miếng bánh đưa tới môi cô.
“Thật ra.” Sơ Xuân ăn chậm rãi, không quên nhìn trước nhìn sau trước khi nói xấu, thấy không có ai mới nói tiếp, “Có phải người nhà họ Tạ rất chậm chạp trong vấn đề tình cảm hay không?”
“Không biết người khác ra sao.” Tạ Yến nhìn khuôn mặt ửng hồng dưới tia nắng của cô gái, hơi mỉm cười, “Anh không phải.”
“Chắc chắn chứ?”
“Ừ.” Anh nói, “Anh luôn thích em.”
“Luôn luôn?”
“Luôn luôn.”
Từ trước đây đến tương lai, luôn luôn thích, không bao giờ lỗi thời..