Bạn đang đọc Chỉ Mình Em FULL – Chương 48
Cuối tháng bảy, bầu trời An Thành không một gợn mây, gió nhè nhẹ.
Sơ Xuân đã lên kế hoạch hôm nay tổ chức sinh nhật cho Tiểu Chí.
Trong lúc ăn sáng, nhìn lịch thì còn lâu mới đến sinh nhật của Tiểu Chí, nhưng bác sĩ nói rằng cậu khó sống lâu như vậy, vì thế Lộ Dao đề nghị tổ chức sinh nhật trước, hơn nữa còn chọn một ngày may mắn.
Trước sự sống và cái chết, dù con người theo chủ nghĩa duy vật cũng muốn mê tín, tự hỏi nếu làm như vậy thì có thể thêm chút hy vọng hay không.
Ngày được chọn cũng không tệ, thời tiết nắng đẹp, nhưng buổi trưa quá nóng, phải đợi đến chạng vạng mới mát mẻ chút, sau đó tụ tập bọn trẻ cùng nhau chơi đùa.
Trước khi ra ngoài, Sơ Xuân dặn dò Tạ Yến, “Tối nay có lẽ em sẽ về muộn một chút.”
“Hở?” Anh đáp lại, đã quen, “Mất bao lâu?”
“Em không rõ lắm.” Sơ Xuân mím môi, “Muốn ăn sinh nhật với Tiểu Chí, còn phải ghi hình chương trình.
Nếu em về muộn thì anh đi ngủ sớm đi nha.”
“Ừ”
Ra khỏi cửa vài bước, cô trở lại nhìn người đàn ông, “Hơi lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“Nếu anh nhớ em rồi ngủ không yên thì sao.”
Cô nói rõ ràng và nghiêm trang, giống như thật sự có chuyện như vậy.
Tạ Yến tiếp lời nói đùa: “Vậy em nghĩ cách nào cho anh đi.”
Một người dám hỏi, người kia dám trả lời.
“Sao em biết được.” Sơ Xuân cười nghịch ngợm, “Em không nhớ anh, vì vậy không biết giải quyết ra sao.”
“Không nhớ à?”
Thấy anh đi từng bước tới gần, Sơ Xuân liên tục lùi về sau, nhanh chóng mở khóa lên xe, sau khi nổ máy còn không quên hạ cửa sổ xe xuống, ném ra một câu, “Không có! Em không nhớ anh, không nhớ chút nào cả.”
Sau đó chuồn mất.
Tạ Yến nhìn cô nhanh chóng rụt đầu lại, nhất thời bất đắc dĩ, nhìn xe rời đi hồi lâu, cảm thấy ngay cả khói thải cũng đáng yêu.
Buổi sáng, Sơ Xuân sắp xếp rất đơn giản, gọi các bạn học đến bệnh viện thăm Tiểu Chí.
Không thể có quá nhiều người, kẻo buổi sinh nhật này trở nên quá nặng nề, nhưng nếu quá ít trẻ em thì không náo nhiệt, không vui, cho nên tổng cộng có khoảng 20 người.
Cho dù như vậy, Sơ Xuân vẫn sợ Tiểu Chí có áp lực, bởi vậy nói các bạn học đến bệnh viện trên danh nghĩa là kiểm tra sức khỏe, “nhân tiện” tới sinh nhật mà thôi.
Ngoài ra, Lộ Dao cũng sắp xếp khá nhiều, nói rằng sẽ là bất ngờ lớn nhất, bảo Sơ Xuân đoán xem đó là gì.
Đương nhiên Sơ Xuân không đoán được.
Lúc trước có hỏi Tiểu Chí thích cái gì nhất, bánh sinh nhật và đồ chơi mà cậu thích đều có, còn có bất ngờ gì lớn hơn?
Lộ Dao úp úp mở mở, “Cậu nghĩ xem, hiện giờ cậu bé muốn gặp ai nhất?”
“Mẹ của cậu?”
“Ừm hừ”
“Cậu mời mẹ của cậu bé à?” Sơ Xuân tỏ vẻ nghi ngờ.
Lộ Dao lắc đầu phủ nhận: “Không có”
Mẹ của Tiểu Chí cứng đầu như bò, cho dù có người tới liên lạc, chị ta vẫn không muốn đến, tỏ vẻ mình chỉ sinh đứa nhỏ này, chưa từng nuôi nấng nên không có quá nhiều cảm tình.
Hơn nữa, cuộc hôn nhân giữa chị ta và ba của Tiểu Chí là cưỡng mua ép bán, nếu không phải do ông bà ngoại của Tiểu Chí ép mẹ cậu kết hôn thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy.
Đối với đứa con trai này, chị ta không quan tâm thì thôi đi, nhưng lại có một loại oán hận, giống như toàn bộ hạnh phúc của chị ta đều bị ràng buộc.
“Mình biết ngay mà.” Sơ Xuân thở dài, “Mẹ cậu bé thật cố chấp, nói cái gì cũng không chịu đến đây, hiện tại cuộc sống của chị ta khá tệ và nghèo khổ.
Chúng ta nói rằng sẽ cho chị ta tiền nếu chị ta tới thăm Tiểu Chí, chị ta vẫn không chịu, còn nói chúng ta là kẻ lừa đảo.”
Loại người này lấy ý thức của mình tự hỏi, khuyên thế nào cũng không được, cũng không thể bắt cóc người ta tới.
Hơn nữa, cho dù bị ép đến, chị ta sẽ không tốt với Tiểu Chí, thậm chí có thể không nói lời chia tay.
“Tuy rằng mẹ cậu bé không đến, nhưng chúng ta có thể mời.” Lộ Dao hào hứng, “Ông nội của Tiểu Chí có nói, mẹ cậu ấy rời đi khi cậu còn rất nhỏ, ông thậm chí không nhớ rõ bộ dạng của con dâu, vì vậy khẳng định Tiểu Chí không có chút ấn tượng nào về mẹ cả, không biết chị ta trông thế nào.”
“Ý của cậu là?”
“Mình đã trả 200 tệ một ngày để thuê một dì nhân viên vệ sinh giả làm mẹ của Tiểu Chí, ở bên cậu đến những giây phút cuối cùng.”
Nghe Lộ Dao nói vậy, Sơ Xuân gật đầu, quả thực là một ý kiến hay.
Tiểu Chí đến trường Triều Dương lúc mới 9 tuổi, lúc ấy không nhớ rõ mẹ mình trông ra sao, bây giờ đã ba năm trôi qua, hình bóng trong trí nhớ e là đã mơ hồ.
Hơn nữa, con người sẽ thay đổi, cho dù cậu có chút ký ức, chỉ cần đóng kịch đúng chỗ, trẻ con sẽ không phát hiện.
“Như vậy có được không?” Sơ Xuân hơi lo lắng, dù sao Lộ Dao làm việc đôi khi không đáng tin cậy, cô phải xác định Tiểu Chí thật sự không nhớ rõ mẹ cậu.
Lộ Dao tự tin: “Đương nhiên, cậu không yên tâm về mình à?”
“…”
Chính vì cậu nên mình mới không yên tâm.
Nghĩ đến việc ông nội Tiểu Chí nói rằng mẹ cậu rời đi rất sớm, không nhớ rõ hình dáng, Sơ Xuân cảm thấy ít nhiều tin tưởng, chỉ hy vọng như thế.
Nếu cậu bé thật sự nhớ rõ, cậu là một đứa trẻ, hẳn là rất dễ lừa gạt.
Thà có một người mẹ giả, còn hơn có một người mẹ độc ác.
Buổi chiều, các học sinh trường Triều Dương đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, sau khi hoàn thành, để lại các bạn cùng lớp đã được sắp xếp trước đó đến thăm.
Đến nơi, bác sĩ thông báo, Tiểu Chí đang trong tình trạng rất xấu, đã xuất hiện triệu chứng sốc.
Tình huống xảy ra quá đột ngột.
Hai ngày trước vẫn còn ổn.
Nếu biết trước loại tình huống này, lẽ ra nên tổ chức sinh nhật sớm hơn, không cần chọn ngày hoàng đạo.
“Vậy sao ăn hết bánh sinh nhật được?” Lộ Dao ngây ngô hỏi.
Bác sĩ nhíu mày nhìn cô, “Không phải là không thể.”
Nhưng ăn vào thì không hấp thụ được, bây giờ nếu cơ thể của Tiểu Chí có thể hấp thụ chất dinh dưỡng thì coi như không tồi, hiện tại Tiểu Chí rất yếu, nhiều việc bị hạn chế, chỉ có thể nằm trên giường.
Ngay cả khi bạn bè đến cũng không thể chơi đùa với Tiểu Chí.
Không khí trên lối đi dường như đông cứng lại.
Các bạn học lần lượt cúi đầu, không hiểu sao, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước nhưng một số bạn nữ vẫn rơi nước mắt.
Cơ thể các em ít nhiều không hoàn thiện, khác với người bình thường, mỗi ngày luôn có oán giận, tại sao số phận bất công như vậy? Vì sao người khác hoàn hảo mà bọn chúng lại không trọn vẹn, nhưng nhìn thấy tình huống của Tiểu Chí, mỗi người không khỏi xem xét lại bản thân, có lẽ, ở trong mắt Tiểu Chí, bọn chúng đều là người may mắn.
Một bạn nữ nhẹ nhàng nói: “Khi bạn Trần Chí vừa tới lớp, bạn ấy lạnh nhạt với mọi người, em cũng ghét bạn ấy, nhưng có lần bạn giúp em đập chết con nhện trên bàn, em tưởng là bạn ấy không sợ, thực ra ngay cả con kiến mà bạn cũng sợ.”
Một bạn nam cho biết: “Bạn dũng cảm lắm, lúc mới đeo chân giả, bạn tập đi mỗi ngày, vào mùa đông, trên trán đầy mồ hôi, không giống như tụi em, ngay cả thể dục cũng không muốn chạy.”
Làm nhiều như vậy, chẳng qua là muốn một cuộc sống như người bình thường, mỗi lần Tiểu Chí cắn răng luyện tập đều tưởng tượng dáng vẻ mình đứng lên và trưởng thành.
Nhưng ông trời không cho cậu cơ hội này.
Nghĩ về khía cạnh tốt, có lẽ Tiểu Chí đã chết trong vụ tai nạn xe cộ đó, chẳng qua trời cao thương xót, để cậu sống thêm vài năm, trải nghiệm chua ngọt đắng cay.
Âm thanh bên ngoài dần dần nhiều hơn.
Khi Tiểu Chí ở trong phòng bệnh nghe thấy, cậu kêu họ vào.
Bệnh viện lâm chung nhận những bệnh nhân không có thuốc chữa, bởi vậy không có nhiều máy móc lạnh băng.
Tiểu Chí nửa nằm trên giường bệnh, gầy như que củi, cười rộ lên không chút tiếc nuối, “Các bạn tới rồi à.”
Cậu không hề ngạc nhiên.
Cậu bé 12 tuổi, trên thực tế không phải là nhỏ, đặc biệt là cậu đã trải qua quá nhiều việc như vậy.
Sơ Xuân muốn các bạn học lấy danh nghĩa là kiểm tra sức khỏe, sẵn dịp thuận đường ghé qua coi như vô ích.
Quên đi, hãy cứ như vậy.
Tiểu Chí biết bọn họ tới để tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu vui hơn là áp lực.
Đây là lần đầu tiên cậu có nhiều bạn đến ăn sinh nhật như vậy.
Trông cậu rất yếu, cảm giác thoi thóp, có bạn nữ muốn bác sĩ kiểm tra cho cậu nhưng người lớn đều lắc đầu, không còn cách nào nữa.
Trong trường hợp không có phép màu, lựa chọn tốt nhất là để người ta rời đi không đau đớn.
Có lẽ bầu không khí quá vui, cũng có thể là nụ cười của Tiểu Chí có sức cuốn hút quá mạnh mẽ, các bạn học đều có tâm trạng rất tốt, không ai khóc, cảm xúc của mọi người được khơi dậy, họ cùng nhau thổi nến và cắt bánh sinh nhật.
Tiểu Chí nếm miếng bánh đầu tiên, vị sô cô la và trái cây nhiệt đới, ngọt đến mức tê lưỡi.
“Ngon quá”
“Các bạn cũng ăn đi, đừng lãng phí.”
Sau câu này của Tiểu Chí, các bạn học không khách sáo nữa.
Bánh sinh nhật rất lớn, đủ cho mấy chục người, vài bạn nam ăn bị dính lên mặt khiến mọi người bật cười.
Tiểu Chí cũng cười theo.
Cậu không nói những lời khách sáo, cảm ơn mọi người đến thăm mình gì đó, cũng không muốn bạn bè đắm chìm trong nỗi buồn, cậu muốn những khoảnh khắc cuối cùng được vui vẻ một chút, ăn sinh nhật, ăn bánh kem, gặp bạn và cô giáo.
“Bạn Tiểu Chí có gì muốn làm không?” Một bạn nữ hỏi, “Tụi tớ có thể giúp bạn thực hiện.”
Chuyện muốn làm…
Gặp mẹ ư?
Tiểu Chí nhếch khóe môi, nhìn ngoài cửa sổ, “Tớ muốn thả diều.”
“Diều?”
“Ừ” Cậu gật đầu, “Trước đây bác sĩ nói rằng tớ không thể vận động mạnh, không thể chạy nên diều không thể lên trời.”
Ngoài cửa sổ, gió rất yếu.
Mặc dù vậy, các bạn nhìn nhau nhưng vẫn háo hức muốn thử, muốn đưa cậu đi thả diều.
Bệnh nhân không thể rời khỏi phòng bệnh nếu không có sự cho phép của bác sĩ, hơn nữa tình huống hiện tại không ổn, ai có thể đảm bảo điều gì sẽ xảy ra khi ra ngoài.
Ngay cả sống thêm một giây nữa trên đời này cũng là sinh mạng.
“Không sao, tụi tớ đi ra ngoài thả, cậu ở trên lầu nhìn cũng được.” Các bạn góp ý rồi lần lượt chạy ra ngoài.
Bạn nam phía sau cầm diều trong phòng bệnh.
Trong phòng có rất nhiều đồ chơi chất đống, đa số là do Sơ Xuân và Lộ Dao mua.
Cho tới bây giờ, họ không biết phải làm sao, đối mặt với sinh mạng, họ luôn cảm thấy mình làm gì cũng vô ích.
Không có gì ngạc nhiên, sau khi các bạn ra ngoài, các em không thể làm cho diều bay lên.
Bên ngoài không có gió.
Thời tiết thế này mà muốn cho diều bay lên, sợ là mình phải bay lên trước.
Tiểu Chí được đẩy đến bên cửa sổ, Sơ Xuân cúi đầu nhìn xuống dưới một hồi, an ủi cậu: “Chờ một chút nhé, mặt trời còn chưa lặn.”
Có lẽ trời sẽ nổi gió lúc chạng vạng.
Nhưng vào mùa hè, ai có thể chắc chắn?
“Không sao ạ” Tiểu Chí an ủi lại, “Em ăn bánh kem là được rồi.”
Tổ chức và chính phủ trợ cấp cho gia đình cậu rất nhiều, nhưng người già trong nhà tiết kiệm và tiếc tiền, cháu nội thích ăn mì sườn và bánh kem vào ngày sinh nhật, đối với người già mấy thứ đó tương tự như bánh bao nhưng đắt hơn mấy chục lần, không bằng thịt, nên chưa bao giờ mua.
Ông muốn để dành tiền cho cháu nội, ý định này không sai.
Không ai sai, tất cả chúng sinh đều cực khổ.
Bây giờ ông cụ có mặt trong phòng bệnh, chưa hề nói lời nào, nước mắt không ngừng chảy, nếu biết mình đã để cháu nội uất ức như vậy, lẽ ra phải cho cậu một cuộc sống tốt hơn.
Sơ Xuân hít mũi, trấn tĩnh lại, hỏi Tiểu Chí trên giường bệnh: “Em muốn gặp mẹ không?”
“Em đã gặp trong giấc mơ…”
“Hở?”
“Nhưng em sợ mơ thấy mẹ.” Tiểu Chí thở chầm chậm, “Em sợ mẹ lại bỏ rơi em.”
Những đứa trẻ bị bỏ rơi không có cảm giác an toàn.
Sơ Xuân nhìn cánh diều chưa bay lên trời, trong lòng không thể bình tĩnh được nữa.
Không lâu sau, Lộ Dao đưa người tới.
Dì là người hơi mập nhưng hiền lành.
Trước khi đến đã được Lộ Dao dặn dò, dì tới để đóng kịch, nếu làm tốt sẽ được trả thêm tiền.
Nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ trên giường bệnh, dì không khỏi bàng hoàng.
“Tiểu Chí, em coi cô đưa ai tới nè.” Lộ Dao kéo dì đến bên giường, “Là mẹ của em đó, em thấy chưa, còn nhớ rõ mẹ không?”
Nghe nói là mẹ mình, Tiểu Chí chậm rãi mở mắt, nhìn dì hồi lâu, đôi môi tái nhợt run lên, “Mẹ, là mẹ phải không…”
Giọng nói yếu ớt khiến dì xuýt nữa không định thần được, nhìn cậu bé trước mặt cố gắng chống đỡ cơ thể, đưa tay muốn kéo mình, dì vội vàng bước tới, nhẹ nhàng ôm cậu xuất phát từ tình cảm mẹ con tự nhiên.
“Mẹ đây, mẹ tới gặp con nè.”
“Cuối cùng mẹ cũng tới.” Nước mắt Tiểu Chí rơi xuống, “Con chờ mẹ lâu rồi, con còn tưởng mẹ không cần con.”
Trước khi đến, dì đã nghe Lộ Dao kể toàn bộ câu chuyện, lúc đầu cảm thấy người mẹ vô lương tâm, dì hợp tác đóng kịch để cậu bé cảm thấy ấm áp, nhưng nghe âm thanh đau lòng này, dì không rõ mình đang đóng kịch hay là khổ sở, cũng nghẹn ngào theo.
Rốt cuộc cũng phải gặp nhau lần cuối, sao lại không gặp, sao lại để cậu bé tiếc nuối.
“Sao mẹ không cần con được.” Dì thể hiện sự chân thành với kỹ năng diễn dường như có thể đoạt giải Oscar, khóc đến nỗi hơi thở đứt quãng, “Con trai ngoan, mẹ xin lỗi con, mẹ đã đến muộn.”
Lộ Dao sững sờ.
Trên đường tới đây, cô không dạy những lời này, hoàn toàn do dì tự phát huy.
Hay hơn nhiều so với những gì cô đã dạy, hơn nữa kỹ năng diễn xuất thuộc dạng đỉnh cao, nếu không phải là người mà cô mời, có lẽ cô sẽ không tin.
Hai người không có quan hệ huyết thống lại giống như mẹ con ruột thịt, nói chuyện rất nhiều, Tiểu Chí nói rất muốn ở cùng mẹ như ngày xưa, ba người trong nhà thả diều ngoài đồng, khi đó cậu còn rất nhỏ, không nhớ gì nhiều, chỉ nhớ con diều đủ màu, đường rất dài, bay rất cao.
Cậu còn nói, cậu đã được lắp chân giả, sau này trưởng thành có thể chăm sóc mẹ nên không muốn làm con chồng trước, đừng vứt bỏ cậu.
Nghe đến đó, Sơ Xuân có linh cảm xấu.
Quả nhiên, khi nhìn lại, đôi mắt của Tiểu Chí đã khép hờ, giọng nói càng lúc càng yếu.
Đây là lời từ biệt.
Người ta biết hơi thở của mình trước khi chết.
Cố gắng hết sức để nói hết những gì muốn nói.
Những lời này bị nghẹn trong lòng Tiểu Chí rất nhiều năm.
Cậu mạnh mẽ đứng lên, chẳng qua là muốn mẹ chấp nhận mình.
Dù mạnh mẽ đến đâu, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, hoài bão lớn nhất là được ngã vào vòng tay mẹ.
May mắn thay, giấc mơ cuối cùng của cậu đã thành hiện thực.
Trong đầu cậu, trước khi cậu rời đi đã được nhìn thấy mẹ, nói hết những gì muốn nói, “mẹ” còn ôm cậu khóc không ra hơi.
Khoảnh khắc Tiểu Chí sắp nhắm mắt, bên ngoài trời nổi gió.
Với những nỗ lực không ngừng của các bạn, con diều từ từ bay lên trời, mọi người reo hò, “Tiểu Chí! Diều lên trời rồi, mau đến xem!”
Cậu bé trong phòng bệnh không còn sức để đáp lại, chỉ có nụ cười cuối cùng trên khóe môi chứng minh cậu đã nhìn thấy cánh diều trên bầu trời.
Dù thế nào đi nữa, ước mơ của cậu đã trở thành hiện thực, cũng là một sự vẹn toàn.
Khi cậu hoàn toàn tắt thở, Sơ Xuân và Lộ Dao rời khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe.
Dì kia khóc nhiều hơn bất cứ ai, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Lộ Dao đưa dì một ngàn tệ, đang định nói chuyện nhưng dì xua tay.
Lộ Dao hỏi: “Sao vậy?”
Chê ít hay là…
Dì lắc đầu: “Tôi không làm được.”
“Không làm được gì?”
“Cậu bé đã nói bốn chữ vào tai tôi ở phút cuối cùng.”
“Bốn chữ gì?”
“Cám ơn dì nhiều.”
Lộ Dao và Sơ Xuân ngơ ngẩn.
Tiểu Chí… đã biết?
Ngay lúc dì nhân viên vệ sinh vừa bước vào, cậu đã nhận ra đây không phải là mẹ cậu.
Nhưng vì sao cậu vẫn hợp tác để hoàn thành vở kịch.
“Sao vậy được” Lộ Dao nghẹn ngào, “Rõ ràng ông nội của cậu đã nói là người mẹ rời đi lúc cậu còn rất nhỏ.”
Lúc này, ông nội của Tiểu Chí đi ra khỏi phòng bệnh.
Ông cụ trông rất yếu, nhìn họ lắc đầu.
“Trong nhà có hình của mẹ cháu, cháu nó xem hình mỗi tối trước khi ngủ.”
“Các cô làm việc này khiến cho Tiểu Chí hạnh phúc hơn so với việc mẹ cháu đến gặp cháu lần cuối cùng.”
“Tiểu Chí đã tiếp nhận tấm lòng của các cô.”
Khi ông cụ nói câu này, hai người đều không nói gì, chỉ thổn thức Tiểu Chí còn nhỏ mà trưởng thành đến mức khiến người ta xót xa.
Lộ Dao dựa vào tường, chậm rãi thở dài: “Lần trước mình khóc như thế này vì một cô gái mù, cô ấy bị bệnh nên hiến giác mạc cho bạn trai, nhưng bạn trai lại đưa bạn gái mới đến phòng bệnh thăm cô.”
Sau khi bước chân vào ngành này, luôn luôn nhìn thấy đủ loại người tốt xấu, nhưng cuộc sống dường như là vậy, thuốc đắng ẩn trong lớp vỏ ngọt bên ngoài.
Sơ Xuân tới đài phát thanh để làm chương trình, cảm xúc vẫn chưa rõ ràng.
“Xin chào mọi người, tôi là Sơ Xuân, người dẫn chương trình 【Ánh trăng nhớ tôi】… Hôm nay tôi có một chuyện buồn muốn nói với các bạn.”
“Bạn Tiểu Chí của chúng ta đã rời đi hôm nay.”
“Tuy nhiên, cậu rất vui khi ra đi, bởi vì cậu đã ăn những gì cậu muốn ăn, gặp người mà cậu muốn gặp, sau này sẽ không còn cô đơn nữa.”
“Ở đây, tôi vẫn hy vọng mọi người có thể giúp liên lạc với mẹ của Tiểu Chí.”
“Bạn Tiểu Chí đã vẽ một bức tranh cho mẹ trước lúc rời đi, là cảnh ba người trong nhà thả diều trên đồng.
Chúng tôi tạm thời treo trên trang web để mọi người cùng xem, cho dù mẹ cậu không thấy nhưng tôi hy vọng bức tranh mang lại sự ấm áp cho mọi người.”
Cuối chương trình, tâm trạng của Sơ Xuân vừa thoải mái vừa nặng nề.
Lúc cô rời đi, một đồng nghiệp cố ý chạy tới nói với cô, tiết mục kỳ này vô cùng hiệu quả, được yêu thích hơn chương trình kể chuyện ma bên cạnh.
Càng đông người thì khả năng mẹ của Tiểu Chí nhìn thấy càng cao.
Sơ Xuân không biết nên vui mừng hay lo lắng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, “Tôi biết rồi.”
Gió hè hơi nóng, cô đi chầm chậm, nghe thấy tiếng chuông di động.
Không có gì ngạc nhiên, Tạ Yến gọi tới.
Nhìn thời gian, đã 10 giờ.
Tiết mục kỳ này quá muộn, ước chừng phải sau 11 giờ mới về đến nhà.
Nhìn số điện thoại của anh, Sơ Xuân cảm thấy mọi mệt mỏi trong ngày đều tan thành mây khói, tâm trạng như sương mù cũng dần dần được cải thiện.
Giọng Sơ Xuân rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều so với khi nói chuyện với nữ đồng nghiệp: “Anh chưa ngủ hở?”
Tạ Yến: “Ừ, miệng em quạ đen.”
“Miệng quạ đen cái gì?”
“Sáng nay em nói gì?”
Nói rằng anh sẽ nhớ cô nên không ngủ được.
Vì vậy, anh đang xác minh những lời này hay sao.
Sơ Xuân không khỏi cảm thấy buồn cười, “Anh nói như thật.”
“Nên trách em phải không?”
“Được rồi, là lỗi của em.” Cô tiếp lời, “Trách miệng em quạ đen, phải làm sao đây?”
“Em định làm gì?”
“Anh lớn rồi, không cần em dỗ anh đó chứ.”
Dỗ ngủ qua điện thoại là chuyện mà các cặp trẻ tuổi yêu nhau thường làm, bọn họ đã kết hôn, làm như vậy có vẻ chán ngấy.
Tạ Yến: “Không phải là không thể dỗ.”
Sơ Xuân: “… Anh sờ mặt đi.”
“Hở?”
“Xem thử nó có dày hơn bức tường không?”
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi dỗ.
Tuy nói vậy, trong lòng cũng nghĩ vậy, nhưng nói ra lại hoàn toàn khác, “Anh thật sự nhớ em đến nỗi không ngủ được à?”
Bên kia vang lên tiếng cười.
“Đừng cười” Sơ Xuân xụ mặt, “Em đang nghĩ cách dỗ anh ngủ, hay là hát một bài?”
“Anh nghe giọng em là được rồi.”
“Thật à, em mắng anh cũng được hay sao.”
“Em muốn mắng cái gì?”
“Tạ Yến là heo.”
“…”
Cô nhóc này, chưa đợi anh đồng ý đã mắng.
Sơ Xuân cao hứng: “Sau này anh không để ý tới em thì cho em biết, em sẽ mở tiệm bánh bao, gọi là…”
“Gọi là gì?”
“Bánh bao không để ý tới Yến”
“….” Anh mỉm cười, “Em lặp lại lần nữa đi.”
“Chẳng lẽ lặp lại lần nữa thì anh sẽ ăn thịt em à.”
“Em cảm thấy sao”
Ngẫm nghĩ, anh thật sự có thể làm được điều này, nhưng hiện giờ anh không có ở đây, nói nhiều lần cũng không sao.
Vì thế Sơ Xuân làm càn: “Em muốn mở tiệm bánh bao thì sao nào, gọi là Bánh bao không để ý tới Yến thì sao, dù sao trước đây anh đâu có để ý tới em.
Em đặt tên này để hoài niệm tuổi thanh xuân, anh có đồng ý hay không thì cũng gọi là Bánh bao không để ý tới Yến.”
Cố ý chọc tức anh nên nói Bánh bao không để ý tới Yến vài lần.
Cánh tay giơ điện thoại bị mỏi, định đổi tay và nói chuyện phiếm với anh suốt đường về nhà, nhưng khi Sơ Xuân vừa rẽ một vòng, một bóng người không vội vàng không hoảng hốt ngăn cô lại.
“Chào buổi tối.” Tạ Yến đút một tay vô túi quần, giọng điệu nhàn nhạt tìm cô tính sổ, “Tiểu Sơ Xuân muốn mở tiệm bánh bao không để ý tới Yến.”.