Đọc truyện Chỉ Là… Tôi Yêu Em! – Chương 20: Bức tranh
Lại một ngày mới bắt đầu. Gió vẫn nhè nhẹ thổi, chim hót véo von giai điệu êm ái. Những tia nắng ấm áp luồn lách vào tứng góc cây bụi cỏ, soi sáng cả mảnh phố nhỏ.
Ngay từ sáng sớm, Hàn Mi tỉnh dậy sớm nhất có thể. Cô lục lọi tủ quần áo rồi moi ra một chiếc váy cũ kĩ nhưng hoa văn lại sang trọng, tinh tế. Cô ủi một hồi lâu, chiếc váy trở nên thẳng tắp và quý phái hơn bao giờ hết.
Khoác chiếc váy lên người, My lao vào bếp nấu nướng, làm tất cả mọi việc trong khi con sâu ngủ kia đang yên giấc. Song, Mi viết nắn nót vài dòng chữ lên giấy ghi chú rồi dán nhẹ lên tủ lạnh:
” Tôi qua nhà mẹ anh 1 lát! Bữa sáng trên bàn, anh ăn rồi rửa luôn giúp tôi nhé! Có lẽ tối tôi mới về! Tạm biệt anh!
– Hàn Mi – “
Cô nhanh nhảu chạy đến phòng Khải Phong gõ cửa đánh thức rồi tức tốc chạy ra khỏi nhà. Nghe tiếng gõ cửa, Khải Phong bực bội mở cửa nhưng chẳng thấy ai. Anh vò nhẹ mái tóc đen rồi cũng phải dậy.
Vào bếp, Phong tình cờ phát hiện mảnh giấy vàng với dòng chữ nhỏ. Đọc sơ qua, anh không giấu nổi sự tức giận.
” Aishh~ Con nhỏ đó! Phá giấc nhủ của mình rồi mà còn dám bắt mình rửa chén!! Chết cô rồi, Hàn Mi!”
– Ác chooo!!
Vừa lên ô tô, Hàn Mi đã hắt xì một tiếng lớn khiến cô choáng váng.
” Là kẻ nào nói xấu bà thế?”
Chiếc xe lăn bánh đến nhà bà Mai.
– – – –
– Con hé lô mẹ!!
– Chào con iu ♡ Vô đi con!
– Dạ!
Cô hân hoan bước vào trong rồi dúi vào tay bà Mai hai giỏ trái cây.
– Cái này là quà của con! Còn cái này là quà của trợ lý của anh Phong! Còn anh Phong không có quà cho mẹ ạ!
Bà Mai tay bắt mặt mừng. Bà thích thú cười:
– Ha ha~ Con vào phòng khách đi! Uống gì để mẹ nói người ta pha!
– Dạ nước táo!
– Ha ha~ Đáng yêu quá, con ngồi đi!
Hàn Mi thở phào ngồi xuống ghế. Cô khá mừng vì vượt qua được màn chào khỏi đầy khó xử vừa nãy, phải chọn lời hay ý đẹp để nói chuyện với mẹ Khải Phong thật sự khó khăn. Bởi mẹ anh là chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhìn Đông Nam Á, không thể nói chuyện một cách tùy tiện được.
Bà Mai đặt ly nước táo xuống. Mùi hương ngây ngất của táo quyện với chút vị của sữa, thật tuyệt. Bà Mai nhấm nháp lấy ly cà phê của mình rồi nói:
– Mi, con biết hôm nay là ngày gì không?
– Dạ… ngày gì ạ?
Bà Mai khá ngạc nhiên nhưng cũng giữ lấy phong thái quý tộc.
– Con không biết thật à?
– Vâng!
– Hôm nay là sinh nhật Khải Phong!
Lời nói của bà Mai như tiếng sét ngang tai đối với My. Nó khiến cô suýt phun ngụm nước táo vừa uống ra ngoài.
– Mẹ.. mẹ nói thật ạ?
– Ừ! Mẹ không đùa!
– Ưm~~
– Mẹ gọi con đến đây cũng vì lẽ đó! Sao? Chuẩn bị gì chưa con?
– Dạ chưa~
– Thế thì phải chuẩn bị đi chứ! Sao lại không nhớ chứ!
Cô nhẹ môi rồi khép mắt, chỉ để hé một xíu con người đen láy bối rối:
– Khải Phong thích gì vậy mẹ?
-…
Hàn Mi hấp hối uống hết ly nước táo rồi xin phép về nhà. Bà Mai không kịp hiểu gì thì cánh cửa đã khép lại, bà khẽ lắc đầu rồi xách hai giỏ trái cây vào trong.
– – – –
Hàn Mi ung dung bước trên con đường nhộn nhịp, tay cầm một hủ xoài lắc thơm ngon. Nhí nha nhí nhảnh nhấm nháp từng miếng xoài chua chua, ngọt ngọt, cay cay, cắn vào lại giòn giòn, thật hấp dẫn.
“Rộp”
Cô cắn một miếng xoài chua ngọt. Ánh mắt tận hưởng hương vị ấy… Cô đánh mắt qua một viện bảo tàng nghệ thuật. Từ đó phát ra những âm thanh sôi nổi, có lẽ đang diễn ra buổi lễ gì đó. Mi tò mò đến hỏi một nhân viên nữ:
– Chị ơi~ Đang có vụ gì ở đây vậy ạ?
– À… em muốn vào không? 100 nghìn đồng một vé vào cổng!
– Ah~ vô thì được gì ạ?
– Hôm nay triển lãm tranh em, trong đó có tranh 3D, tranh sơn dầu,… còn có nơi để em tự tay vẽ nữa!
– Ồ~
Chị nhân viên cười “hiền hậu”:
– Em muốn vào không?
– À… vâng!
$_$ $_$
Thật nhàm chán. Trong đây chỉ toàn tranh là tranh. Đối với những người làm nghệ thuật thì nó có lẽ thú vị, tranh tĩnh vật, tranh chân dung, tranh phong cảnh,… nhưng đối với Mi thì nhàm chán vô bờ bến. Cách cô nhìn tranh chân dung:
” Ô~ Một người phụ nữ!”
Cách nhìn với tranh tĩnh vật:
” Tranh gì đứng im, chán phèo!”
Cách nhìn tranh phong cảnh:
” Nơi này là Paris à~ Cũng đẹp!”
Khuôn mặt Mi không vừa ý với nơi này, bỏ ra 100 nghìn thật chẳng thỏa mãn gì cả! Rồi thật bất ngờ, cô đánh mắt vào khu tự vẽ tranh.
– – – –
Gần chiều tối, cô về nhà, tay ôm chặt một hộp quà lớn, có lẽ là dành cho Khải Phong.
Cô mở cửa:
– Khải Phong! Tôi về rồi!
Ui~ Một cảnh tượng không thể tả nổi! Rõ ràng là Khải Phong và Bảo Anh đã chia tay nhau rồi cơ mà, thế mà tại sao lại thành như vậy?!!
Hai kẻ đó đang hôn nhau!? Khải Phong xoay lưng về phía cô nên chắc chưa phát hiện gì. Trong khi đó, Bảo Anh mở mắt và thấy Hàn Mi. Cô ta nhón gót lên hôn nồng nàn hơn, cô vòng hai tay ra sau ôm lấy anh.
– Anh yêu~
Khải Phong giật bắn khi nghe hai từ đó phát ra từ miệng Bảo Anh. Anh kéo Bảo Anh ra:
– Thôi em về đi~
– Thôi mà~ Hàn Mi chưa về, hôn em cái nữa nào!
– Hàn Mi chưa về nhưng….
Họng anh cứng đờ lại khi anh xoay người và phát hiện hình bóng quen thuộc đứng sờ ra trước cửa.
– – – –